Chương 67: Hồng trà chảy ra (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

==================================

"Cái này là thứ cậu nói mình thu thập thêm đúng không?" Tả Tịnh Viên cầm bao khoai tây chiên, vừa ăn vừa nhìn một mảnh đồ dùng trong nhà, biểu lộ có chút im lặng.
Causeway bay là cửa hàng đồ dùng nội thất, không ở Causeway bay mà ở ngoại thành Lê Thành, năm đó ông chủ giúp cho mẹ của Tả Tịnh Viên, đóng cửa Thương Thành, về sau chỉnh đốn lại tiếp tục kinh doanh, chuyên môn làm đồ dùng trong nhà, cùng cửa hàng buôn bán

Mới đầu Viên Nhất Kỳ nói có thu thập thêm, Tả Tịnh Viên còn tưởng chuyện gì tốt, kết quả là kêu người tới thu mua đồ dùng trong nhà. Tiểu Song chính là cầm thùng dụng cụ để phá nhà, nhìn thấy tường đôi, vừa vặn ẩn giấu một cái USB.
"Mình đây không phải tìm cái USB đâu" cô vỗ vỗ Tả Tịnh Viên " Lại nói, những cái này thu mua cũng không bao nhiêu tiền, bồ chuyển tay bán đi, chi phí bằng không"
Tả Tịnh Viên thầm nghĩ loại này bán được bao nhiêu tiền, đã thấy Viên Nhất Kỳ lại cúi đầu nhìn tấm hình. Giống như cô luôn nhìn nó, Tả Tịnh Viên có chút hiếu kỳ " Bồ đang nhìn gì thế?"
Viên Nhất Kỳ đưa di động tới, Tả Tịnh Viên nhìn thấy trong tấm hình một nam một nữ đang thân mật bước ra khỏi cửa tiệm. Góc độ rõ ràng là chụp lén
"Đây là ?"
"Trương Dân Sinh giúp Hứa Bách rửa tiền, đây là hắn cùng tiểu tam yêu đương vụng trộm trên đường đi bị camera quay trúng "

"Ừm " Tả Tịnh Viên từng nghe Viên Nhất Kỳ nói về chuyện có người rửa tiền ở sòng bạc " Vậy ảnh này có gì đặc biệt ?"
Góc chụp tương đối thấp, chụp cũng không được rộng, trừ đường đi cùng Trương Dân Sinh, một nửa cửa hàng, còn có hai cái đồng hồ điện của cư xá.
Viên Nhất Kỳ lúc đầu không để ý, nhưng hôm qua biểu hiện của Trương Lão Thái để cô sinh lòng nghi hoặc, liền lưu ý thêm. Cô đã đưa hình cho Trương Hân xem, để coi cô có thể thông qua tấm hình mà biết chổ này là chổ nào không.
"Lão đại "
Tiểu Song đứng lên, vuốt mồ hôi " Các anh em đến lấy đồ đều phá nát căn nhà nhưng không tìm được gì "
Viên Nhất Kỳ có chút nhíu mày, không có sao ?
oOo
Thẩm Mộng Dao kết thúc tư vấn, lễ phép cám ơn bạn học. Sau khi xét nhà xong, nàng liên hệ người bạn từng nghiên cứu luật dân sự, uyển chuyển nhờ nàng tư vấn vài vấn đề. Tỉ như lúc ly hôn tranh chấp tài sản, nếu đem tài sản do hai vợ chồng đứng tên bán đi, thì sẽ chịu trách nhiệm đến mức nào, bồi thường là bao nhiêu.
Tóm lại được tư vấn kỹ càng nhiều lần, dạng này lo trước khỏi lo họa, vạn nhất Viên Nhất Kỳ bị Trương Dân Sinh kiện cáo, mình còn có đối sách tốt, không đến mức bị động. Dù sao người ta là hỗ trợ, mà không phải cũng rất hả giận hay sao ?

Sau khi chia tay bạn học cũ, Thẩm Mộng Dao lại đi đường tới xe bán trà sữa khoan khoái nhẹ nhàng mua hai ly tây dữu hồng trà, sau đó lái xe về chung cư. Viên Nhất Kỳ ngược lại đang ở trong nhà, Thẩm Mộng Dao chào hỏi cô, đem hai ly tây dữu hồng trà đặt lên bàn, để Viên Nhất Kỳ chọn một ly uống.
"Tạ ơn Thẩm tổng"
Viên Nhất Kỳ tùy ý chọn một ly, lại không mở ra, chỉ là ngậm lấy cười cười, lẳng lặng nhìn Thẩm Mộng Dao đâm niêm phong của ly trà, môi đỏ ngậm ống hút, nhã nhặn uống một ngụm. Mèo nhỏ uống nhìn cũng thật đáng yêu
Viên Nhất Kỳ đột nhiên chuyển sát ngồi gần Thẩm Mộng Dao" Thẩm tổng có thể dùng miệng đút em một ngụm không?"
Đùa nghịch lưu manh ? Thẩm Mộng Dao đỏ mặt, kém chút sặc chết, tay theo đó mềm nhũn, đem ly tây dữu hồng trà đổ lên ngực. Áo màu trắng lập tức ướt một mảnh, nước trong từ khe hở nút áo chảy xuôi, dính vào da thịt trượt vào ngực. Ách...cái này thật xấu hổ.

Thẩm Mộng Dao thoáng chốc cảm thấy khó xử, tranh thủ thời gian liền muốn cầm giấy lau. Nhưng mèo con mới đưa tay muốn rút giấy trên bàn, liền bị Viên Nhất Kỳ nắm lại, đồng thời nghiêng đầu hôn lên môi nàng.
Cánh môi hương mền tản ra khí tức tây dữu, Viên Nhất Kỳ cẩn thận ngậm lấy nó, cẩn thận mút vào. Ngọt ngào, Viên Nhất Kỳ lè lưỡi, thò vào môi Thẩm Mộng Dao, cẩn thận liếm liếm, dường như muốn nếm hết hương vị.

Thật sự là ăn đậu hủ, bất quá Thẩm Mộng Dao có chút trì độn, đợi nàng kịp phản ứng, đã bị Viên Nhất Kỳ đặt ở trên ghế sofa.
"Ba~"
Viên Nhất kỳ một bên hôn, một bên cởi bỏ áo ẩm ướt của Thẩm Mộng Dao, kéo một cái, lộ ra bả vai trơn mềm. Trên thân mèo nhỏ mùi thơm quấn quanh, cùng với mùi thanh nhã của hồng trà tây dữu, Viên Nhất Kỳ lập tức bị khơi lên dục vọng. Cô phải liếm liếm bé mèo nhỏ này.

Thân thể không khỏi phát nhiệt, Viên Nhất Kỳ rốt cuộc bỏ không được buông ra để Thẩm Mộng Dao lấy hơi, sau đó lại vùi đầu, hướng về xương quai xanh nghiêm túc liếm láp mảnh nhỏ da thịt. Đầu lưỡi nếm mùi trái cây của tây dữu, mỹ diệu vô cùng, lúc này Thẩm Mộng Dao rốt cuộc tỉnh táo lại, đưa tay bận bịu đẩy đầu Viên Nhất Kỳ.
"Cô đừng a, tôi hiện tại không nghĩ...Ai ?
Phía sau lưng thốt nhiên lỏng lẻo, Viên Nhất Kỳ cư nhiên đã cởi áo ngực Thẩm Mộng Dao !
Một đôi thỏ trắng nhảy ra, Viên Nhất Kỳ sớm đã không kịp chờ đợi, quả thực ngậm lấy một bên ngực, đầu lưỡi quét qua trêu chọc.
Đối với Viên Nhất Kỳ đụng vào, Thẩm Mộng Dao vẫn còn có chút mẫn cảm, lập tức cảm thấy đầu ngực có chút ngứa ngáy xốp giòn. Tiểu nhũ đậu bị lưỡi vòng quanh nhấp nhô, vừa nóng vừa ướt, Thẩm Mộng Dao dùng tay đẩy Viên Nhất Kỳ, cường độ đột nhiên lỏng ra.

Viên Nhất Kỳ lập tức há miệng, ngậm lấy càng nhiều thịt, đồng thời tay phải chụp lên ngực trái, ngón giữa kẹp lấy đầu ngực, chậm rãi xoa nắn.
"Ưm ~"
Bộ ngực đểu bị luân hãm, sức đẩy của Thẩm Mộng Dao càng lúc càng nhỏ, Viên Nhất Kỳ lấy môi nhấp ở tiểu đậu cương cứng, nhẹ nhàng kéo lên. Đầu ngực bị kéo lên, lại bị thả ra. Ngực phải như thạch co dãn, có chút rung động. Bé mèo hoàn toàn đỏ mặt, nàng xấu hổ vung vẩy "móng vuốt", muốn đẩy Viên Nhất Kỳ ra.
"Cô đừng làm rộn a, tôi khát nước~"
Lấy cớ có chút sứt sẹo, báo to nơi nào tin, chỉ thấy Viên Nhất Kỳ cong khóe môi, nhấc ly trà sữa của Thẩm Mộng Dao, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Thẩm Mộng Dao có chút đau lòng nhìn ly nước của mình, đã thấy Viên Nhất Kỳ đem cái ly đặt xuống, lập tức nâng mặt Thẩm Mộng Dao, nghiêng đầu hôn xuống.
"Ngô!"
Mèo nhỏ một mặt kinh ngạc, không kịp đóng chặt miệng, tự nhiên bị cưỡng ép, phải uống hồng trà.
không thể tránh né tránh, đành nhận lấy hồng trà ấm áp từ đối phương, lướt qua lưỡi Thẩm Mộng Dao, nàng kìm lòng không được đành uống xuống. Yết hầu được giải khát, nhưng thân thể cũng bị thiêu đến không còn hình dáng.

Viên Nhất Kỳ ngậm đồ uống xong, đầu lưỡi đưa qua, lưu luyến không rời ở trong miệng Thẩm Mộng Dao quấy mấy lần. Cánh môi lúc tách ra, tự nhiên lôi ra một sợi tơ óng ánh.
Mèo nhỏ hở ngực, nhẹ nhàng chập chùng, một gương mặt đỏ như con tôm bị nấu qua. Nàng cũng không dám nhìn Viên Nhất Kỳ, một tay chống đỡ ghế sofa, một tay tranh thủ thời gian lau miệng, cảm thấy thật xấu hổ.
Thẩm Mộng Dao đêm đầu xoay qua một bên, đại khái là do mình xấu hổ, phối hợp với động tác miệng của cô, ở trong mắt Viên Nhất Kỳ, chính là một con mèo nhỏ đang rửa mặt. Thực tế đem cả người đều đáng yêu lên, Viên Nhất Kỳ mặt cũng đỏ, trong lòng âm thần nghĩ : cô gái này dễ thương quá đáng.
Nhưng mà càng đáng yêu càng khiến cô muốn ăn sạch nàng. Báo to quả quyết nhào vào mèo con, bàn tay đặt sau lưng nàng, liền bắt đầu cởi quần của nàng.
"A~"
Mèo nhỏ càng xấu hổ, nghĩ cuộn tròn chống cự lại, động tác của Viên Nhất Kỳ rất nhanh, thậm chí giữ chặt lưng quần kéo xuống, đầu ngón tay đã chạm vào mép quần lót, một đường cởi xuống.
"Nhất Kỳ...A!"
Viên Nhất Kỳ thế mà bóp eo nàng! Thẩm Mộng Dao sợ nhột, lập tức xốp giòn không còn chút khí lực nào, kết quả chính là để lưu manh cởi quần mình.

Ngay cả quần lót cũng không mặc, mèo con xấu hổ muốn khóc, Viên Nhất Kỳ đem quần tùy tiện ném đi, lại cầm ly trà sữa uống non nửa ngụm. Sau đó cô cường thế mở hai chân Thẩm Mộng Dao, nâng cao mông của nàng, lại cúi đầu, hôn chỗ kín của nàng.
"A~"
Thẩm Mộng Dao run lên, cảm thấy mình lại muốn bị làm. Bờ môi Viên Nhất Kỳ vừa vặn đối với nhục phùng phấn nộn, cô dùng ngón cái phối hợp đẩy ra mông thịt, hướng phía cửa huyệt đổ trà sữa vào.
Hồng trà trong miệng ấm áp, nhưng đối với toàn bộ âm phụ ấm nóng mà nói thì nó lại lạnh. Hồng trà chảy một ít vào nhục phùng, Thẩm Mộng Dao bị chạm vào lắc một cái, cửa huyệt không tự giác phun ra đóng vai. Tiểu huyệt có chút hồng trà trở nên trơn trượt, một phần lại lành lạnh chảy xuống tiểu cúc, khiến nàng cảm thấy chút ngứa ngáy
"Ừm~"
Thẩm Mộng Dao lúc này thật muốn xấu hổ xỉu mất, làm sao có thể ở dạng này ? Cửa huyệt rõ ràng cảm thấy được nước trà chảy vào một chút, quả thực giống như tiểu huyệt chảy ra hồng trà, xấu hổ cực kỳ.
Một chút hơi lạnh bành trướng bên trong huyệt thịt, mấy giọt hồng trà nói chung thuận lợi chảy vào trong mật đạo, làm cho bên trong hơi lạnh, cái này lạnh nóng hòa quyện, làm cho Thẩm Mộng Dao cuộn ngón chân lên, trầm thấp rên rỉ.
Tiểu huyệt chịu không được siết chặt, phun ra một ít dâm dịch. Hồng trà màu nâu nhạt cùng dịch sáng long lanh trộn lẫn vào nhau, cùng một chỗ quấn lấy nhau từ trong huyệt chảy ra bên ngoài, Viên Nhất Kỳ si ngốc nhìn, nhịn không được há miệng uống cạn.
"Ngô...A~"
Chân tâm Thẩm Mộng Dao tê rần, lập tức cảm thấy một loại mềm nhũn. Viên Nhất Kỳ liếm láp hỗn hợp nước ngọt, đầu lưỡi ép lấy cánh hoa, loạn chiếm liếm láp, vô lực mở ra hai bên. Nộn huyệt này "ăn" thật ngon, Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên ngậm toàn bộ âm thần, dùng sức khẽ hấp.
"A ha~"
Khe hở nội bích chậm rãi thẩm thấu hồng trà, đột nhiên lại bị hút ra hết, Thẩm Mộng Dao quả thực sắp điên mất, thân thể nâng lên, bụng dưới hung hăng co vào.
A....hồng trà thật sự chảy ra kìa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro