Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay Hani nắm chặt khiến tờ giấy kia trở nên nhăn nhúm, sau đó lại vươn tay kéo Junghwa

                             

“Đi.”

                             

Cô vẫn không muốn gặp nàng, đúng không? Junghwa cúi thấp đầu, muốn tìm một chút khí lực để chống đỡ thân mình đứng lên, nhưng cả người lại như nhũn ra. Từ New Zealand đến Thượng Hải, từ sân bay đến nhà Hani , thời gian dài như vậy nàng cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi cô vừa mới đến gần, nàng mới phát hiện, loại cảm giác tuyệt vọng này rõ ràng đang bao phủ nàng

                             

Hani không cần nàng, cô ấy thực sự không cần nàng, thì ra nàng làm cô bị thương sâu như vậy…

                             

Hani xoay người ôm nàng ra cửa, Junghwa tựa vào lòng cô mà lạnh phát run, đây là lần cuối cùng nàng được cô ôm sao? Từ nay về sau, Junghwa nàng với Ahn Hani cô mà nói, có phải hay không chỉ là một người xa lạ?

                             

Nước mắt thuận gò má không ngừng chảy xuống thấm lên áo Hani , thấm vào da thịt cô

                             

Bế Junghwa ngồi vào ghế phụ, cô cúi người thắt dây an toàn cho nàng, nàng cúi đầu khẽ nói:

                             

“Em… em có thể tự… đi…… Không cần phiền đến chị… ”

                             

“Câm miệng!” Hani lạnh lùng dùng hai chữ đánh gãy lời nàng, sau đó chuyển hướng ngồi vào ghế lái.

                             

Đèn xe chiếu sáng sân nhà, cô vững vàng chuyển xe, sau đó chạy ra ngoài, đầu đường đêm khuya một mảnh yên tĩnh.

                             

“Hani… ” Junghwa thì thào gọi tên cô, hai mắt đẫm lệ mông lung, về sau có phải sẽ không còn cơ hội gọi cô như vậy nữa?

                             

Hani quay đầu nhìn nàng một cái, lại quay đi chuyên tâm lái xe

                             

"Nhanh chóng đem mấy ý tưởng vớ vấn trong đầu em ném đi cho chị!”

                             

A?

                             

“Kết quả kia, chị không tin.”

                             

Cái gì?

                             

“Bệnh viện này làm ăn thật vớ vẩn, chị không tin.” Động tác Hani lưu loát điều khiển tay lái đừng xe bên đường

                             

“Chị đưa em đi kiểm tra, bệnh viện này không được thì đổi bệnh viện khác, Thượng Hải không được thì đi Bắc Kinh.”

                             

Nàng hoàn toàn bị dọa ngốc, chỉ biết giật mình nhìn cô

                             

Hani vươn tay nắm tay nàng

                             

“Đừng lo, tất cả đều có chị.”

                             

Tất cả đều có chị, tất cả đều có chị… tất cả… đều có chị… Thật ấm áp, nhưng lại thật đau… (Điều quan trọng nhắc lại ba lần ˋ▽ˊ)

                             

Nước mắt tiếp tục rơi, bao nhiêu cảm giác sợ hãi, lạc lõng cùng đau lòng từ sau khi lấy kết quả dần dần bộc phát

                             

“Hani, nhỡ may kết quả… không sai… thì làm sao bây giờ?”

                             

“Không có khả năng.”

                             

“Nhưng kết quả… ”

                             

“Kiểm tra cũng có khả năng sai.”

“Nhỡ may… nếu không sai?”

“Ngày mai chúng ta đi kết hôn.”

A? Nàng chăm chú nhìn Hani qua làn hơi nước, hoàn toàn không thể phản ứng với lời cô ấy nói.

“Mặc kệ kết quả thế nào, ngày mai cũng phải kết hôn.” cô nắm thật chặt bàn tay Junghwa

“Mặc kệ em có đồng ý hay không, có nguyện ý hay không, Park Junghwa, đời này em định phải là người của chị.” Hani cô thật ngốc khi lúc trước muốn trưng cầu ý kiến của Junghwa ! Nàng sợ hãi, nàng sợ hãi có quan hệ sao? Cô chỉ cần là trực tiếp mang đi đăng ký là xong.

Nàng không khống chế được nước mắt, thút thít nghẹn ngào

“Hani, em rất ích kỷ đúng không?” Cuối cùng vẫn là lớn tiếng khóc ra.

“Em rất xấu, hiện tại như vậy rồi mà còn muốn kết hôn với chị.”

Phản ứng đầu tiên sau khi nàng lấy kết quả chính là hối hận, hối hận vì ngày đó đã không đi đến bên cạnh Hani , hối hận vì chưa cùng cô ấy tiến vào lễ đường… Nếu sinh mệnh thật sự sắp kết thúc, vậy điều nàng muốn chính là có thể cùng cô vượt qua, danh chính ngôn thuận làm vợ chị ấy…

Vợ, nghĩ tới xưng hô này, lần đầu tiên Junghwa không còn cảm thấy sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối. Giờ khắc kia, nàng đã hiểu tại sao Hani lại muốn kết hôn với nàng, không phải vì dục vọng chiếm đoạt, không phải vì thói quen, mà bởi vì, cô yêu nàng

Mà nàng lại hiểu được điều này quá muộn, Hani đã cho nàng cơ hội, nhưng chính nàng đã buông tha cơ hội đó, mãi cho đến khi phát hiện sinh mệnh sắp kết thúc, nàng mới hối hận vì bây giờ mới tỉnh ngộ.

Sợ hãi hôn nhân, đúng vậy, Junghwa nàng vẫn sợ, nhưng trên đời làm gì có chuyện vĩnh viễn không thay đổi, giây tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, không một ai có thể đoán trước. Nếu yêu nhau, thì nên nắm chặt thời gian mà yêu nhau cho tốt, không cần sợ tổn thương, không cần phải lùi bước.

Đạo lý này, nàng hiểu được quá muộn, nhưng nàng vẫn muốn làm vợ Hani. Mặc kệ thời gian còn lại bao nhiêu, mặc kệ nàng còn có thể sống bao lâu, chẳng màng chỉ còn một ngày, nàng đều sẽ nguyện ý.

“Em có thể lại ích kỷ một chút cũng không sao.” Hani kéo tay nàng đến bên môi khẽ hôn

“Chị đồng ý cho em cơ hội ích kỷ.”

…Đây là Hani, là người nàng yêu…

Nàng nhào vào trong lòng Hani, khóc đến mức cả người đều phát run. Nàng thật khờ, lúc trước sao nàng có thể vì sợ hãi mà lựa chọn buông tha cô?

Nữ nhân như vậy, bình tĩnh quyết đoán như vậy, rõ ràng là chuyện rất lớn, nhưng ở trong tay cô ấy lại tựa hồ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Rõ ràng sự sống cái chết cận kề, nhưng khi ở bên cạnh Hani, nàng lại không cảm thấy sợ hãi.

Thì ra cô đối với nàng quan trọng như vậy… Nàng thật sự đã làm cả hai lãng phí quá nhiều thời gian…

“Park Junghwa, đi theo chị.”

Nàng đã bỏ lỡ một lần, lần này nàng không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Nàng thực sự thực sự rất muốn trở thành vợ của Hani, hy vọng cô có thể ở bên cạnh nàng, chẳng màng chỉ còn một ngày, chẳng sợ chỉ còn một giây… nàng cũng muốn ích kỷ.

“Được.”

Các nàng kết hôn, ngắn ngủn sẽ chỉ một giờ, nhưng sinh mệnh nàng lại có sự thay đổi quan trọng.

Chỉ cần ký tên lên tờ giấy kết hôn, các nàng sẽ chính thức trở thành vợ chồng.

Junghwa đang đứng ở cửa sân bay chờ lão công tương lai đi cất xe thì lúc này, nàng nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

“Park tiểu thư, thật sự xin lỗi, bởi vì kết quả kiểm tra của cô cùng một bệnh nhân khác bị sắp xếp sai cho nên mới có hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, thật sự xin lỗi. Thực ra cô do ăn uống không tốt nên…”

Bên tai vang lên âm thanh tiếng Anh cấp tốc làm đầu óc nàng trong nháy mắt hoàn toàn trống rỗng. Hiện tại nàng không biết là nên mừng hay là nên giận… nàng liếc mắt nhìn nữ nhân bất phàm dưới ánh mặt trời đang đi nhanh về phía mình, tâm tư hỗn loạn bỗng bình tĩnh trở lại.

Junghwa rất bình tĩnh ngắt điện thoại, ôn nhu cười đón người kia

“Sắp mười một giờ rồi, còn kịp không?”

“Kịp chứ sao không” Hani nắm tay nàng trách cứ:

"Nắng như vậy sao không ở bên trong chờ chị?”

“Em sợ chị đổi ý.” Nàng cười đến mặt mày cong cong, vô cùng ngọt ngào.

Hani nhìn nàng tươi cười xán lạn, giơ lên hai bàn tay nắm chặt vào nhau

“Đã cầm, thì vĩnh viễn sẽ không buông.”

Thực sự là không buông, nửa ngày sau, nàng đã trở thành tân nương của cô. Các nàng chính thức đăng kí hợp pháp tại Đài Bắc

~

“A a a, học tỷ, hai người thực sự kết hôn? Thực sự? Không phải gạt em?”

Đầu kia của di động vang lên tiếng thét chói tai của Hyerin.

“Đúng, thực sự, không gạt em.” Junghwa một bên nghe điện thoại, một bên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn Hani dưới ánh mặt trời dọn cỏ trong sân.

Cô đúng là không biết sợ nắng, mặt trời lớn như vậy mà dám mặc áo phông ra sân lao động. (Người ta bôi kem bảo dưỡng rồi bà nội :">>>> )

Nhìn da thịt trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu qua hiện lên một mảnh trong suốt, từng giọt mồ hôi lóe sáng trên gò má trắng nõn chảy xuống cần cổ thon dài mà nàng bỗng thấy thật gợi cảm! Đột nhiên cảm giác cổ họng khô nóng, nàng liền chạy nhanh đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy chén trà vừa rót đưa lên môi uống một ngụm to.

Thanh âm Hyerin cường đại kinh ngạc thở dài qua đi, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự muốn hỏi:

“Học tỷ, trong khoảng thời gian này chị đi đâu vậy? Em gọi mấy trăm cuộc mà chị đều tắt máy, nhắn tin thì không thấy trả lời.”

Junghwa mỉm cười, trong lòng có ấm áp nhàn nhạt, tiểu nữ nhân này thật giống một thái dương bé nhỏ, nhiệt tình hoạt bát làm người ta cảm thấy cuộc sống phi thường tốt đẹp. Nàng không thích nói dối, cũng không có thói quen này, vì thế lập tức đơn giản kể lại mọi chuyện.

“Oa, thật sự giả tạo khoa trương như vậy?” Hyerin nghe xong mà líu lưỡi, làm sao có thể cẩu huyết như phim truyền hình vậy a!

Mấu chốt là bệnh viện kia còn không biết mình sai, thẳng đến khi bệnh nhân càng nghĩ càng thấy không đúng, chủ động đến bệnh viện tra khảo thì chân tướng mới rõ ràng, thật sự rất thái quá a.

“Vậy hiện tại chị định làm gì?” Cảm thán qua đi, Hyerin lập tức nghĩ tới vấn đề thực tế

“Nếu Ahn tổng biết chị không bị bệnh thì có thể thù cũ hận mới cùng tính hay không?”

“Cái này chị cũng lo.” Cho nên nàng vẫn do dự có nên nói với Hani hay không.

Nàng biết, nếu không phải vì nàng bị bệnh, Hani đã hạ quyết tâm chia tay với nàng, chẳng màng không thể bỏ, chẳng sợ vẫn còn yêu, cô khi đã muốn dứt bỏ thì tê tâm liệt phế cũng không sao, nói được làm được.

Ngày đó Hani mang nàng chạy đến từng bệnh viện một làm kiểm tra, thậm chí khoa trương đến mức ngay cả bệnh viện ở tận Bắc Kinh cũng tới. Đến lúc có kết quả, không phải cô cũng sẽ biết nàng không bị bệnh sao.

Junghwa không chủ động nói, hẳn là,thật ra… cũng không tính là lừa, đúng không? nàng cũng mới biết được nha, chẳng qua so với thời gian cô biết sớm hơn một chút mà thôi… như vậy không tính là sai chứ? Dưới đáy lòng Junghwa sợ hãi liều mình tìm lý do vì sợ mất cô

Ngẫm lại con người đúng là động vật kỳ quái, lúc có được thì bài xích đến đòi mạng, thế nào cũng không chịu kết hôn, nhưng bây giờ kết hôn rồi, nàng cư nhiên lại cảm thấy đây thật sự là chuyện vô cùng tốt đẹp. Nàng muốn quý trọng, muốn che chở cuộc hôn nhân này, nàng không muốn mất Hani, cho nên nành mới có thể sợ hãi, mới có thể do dự. Junghwa biến thành kẻ nhát gan, nàng thừa nhận, nhưng nành không tiếc nuối.

“Học tỷ, hình như chị hơi khác?”

Nga, sao cô ấy biết?

“Chỗ nào khác?”

“Ngô, em cũng không nói rõ được.” Hyerin hao tổn tâm trí cắn ngón tay

“Nếu là trước đây, chị nhất định sẽ nói không sao cả rồi kể rõ với Tả tổng nhưng hiện tại… hình như chị đang lo lắng sợ hãi.”

Junghwa than thở mỉm cười

“Hyerin , em rốt cuộc là thông minh nhất thời hay là luôn giả ngốc?” Một câu của Hyerin đã nói ra tâm tư của nàng, sự thay đổi của nàng. Đúng là rất sâu sắc.

“Đáng ghét, học tỷ lại giễu cợt em.”Hyerin  hờn dỗi kháng nghị

“Thật ra không phải em thông minh, mà học tỷ chính là đang trong tình huống trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”

Lời này thực sự không sai, trước kia nàng luôn tự tin và lý trí, luôn cho rằng đối với đoạn tình cảm này có thể nắm trong tay. Nàng và Hani lúc đó, tính tình cô nhìn thì như táo bạo, đúng chất nữ cường nhân, nhưng thật ra cô ấy vẫn luôn bao ung nàng, đối với Junghwa nàng rất tốt, cho nên nàng mới có thể tùy hứng tự nhiên tiêu xài sự yêu thương của cô ấy.

Nhưng mãi cho đến khi gặp phải sinh tử, nàng mới phát hiện thì ra người nàng không thể mất đi, lại là Hani . Nàng thật sự sợ hãi, thật sự khủng hoảng.

Sự bất lực ấy không phải vì sợ chết, mà vì nàng sợ cho dù có chết, Hani vẫn sẽ hận nàng, càng sợ hơn là, Hani không còn yêu nàng

Một khắc kia, hôn nhân đối với nàng mà nói cũng không tính là gì, nàng chỉ thầm nghĩ muốn mãi mãi ở bên cạnh cô

Lại nói tiếp, Junghwa có phải nên cảm tạ sự sơ ý của bệnh viện hay không?

Trước khi đăng ký nàng đã biết được sự thật, nhưng nàng vẫn muốn cùng Hani kết hôn, không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là nàng muốn trở thành vợ cô, mà hiện tại, bởi vì rất để ý, cho nên nàng không thể nói ra được.

“Thật sự xin lỗi, Hani, đã để chị phải lo lắng.” Ngón tay nàng đặt lên lớp kính thủy tinh, nhìn nữ nhân một thân mồ hôi bên ngoài thì thào.

Từ lúc nhìn thấy kết quả, cô vẫn luôn bình tĩnh mang nàng đi kiểm tra, an ủi nàng, bởi vì Hani tự nhiên, cho nên cảm xúc của nàng mới yên tĩnh một chút.

Cô vẫn luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù có khó khăn đến đâu cô cũng thoải mái giải quyết xong xuôi, có cô ở bên cạnh, sự lo lắng của nàng luôn vô dụng. Nàng không còn sợ hãi, không còn kinh hoảng, bởi vì nàng có Hani…

Trong lòng nàng lúc này vô cùng muốn nói lời cảm ơn, cảm ơn vì ông trời đã cho nàng cơ hội, cho nàng lý do để trở lại bên cạnh Hani… Việc lần này, thật ra cũng không phải quá xấu, đúng không?
------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro