Chương 1 Vụ cá cược định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại một căn biệt thự nhà họ Seo nguy nga, tráng lệ. Trong một căn phòng ngủ có màu chủ đạo là xanh da trời nhạt và trắng. Có một cô gái đang ngủ không hay 'trời trăng mây nước'. Có tiếng gõ cửa rồi có một giọng nói từ ngoài nói vào.

-"Tiểu thư, đã gần trưa rồi. Cô mau thức dậy đi. Kẻo ông bà chủ lại nổi giận đấy."

-"Cho cháu thêm mười phút nữa đi.Chỉ mười phút nữa thôi."

Một giọng nói ngáy ngủ nói ra

-"Bà chủ nói nêu bây giờ tiểu thư không chịu thức dậy thì sẽ đích thân bà ấy lên kêu cô đó."

-"Hả, được rồi.Tôi thức ngay."Nghe đến bốn từ 'bà chủ lên kêu' Hyelin hoảng hồn bước ra khỏi giường.Nhanh chóng đi thay đồ rồi xuống nhà

Hyelin mặc một chiếc váy nhẹ nhàng bước xuống.Vừa nhìn thấy cô con gái bước xuống,mẹ của Hyelin nói:

-"Cuối cùng con cũng chịu xuống rồi sau.Mẹ định lên kêu con thức dậy đó."

-"Hyelin, con mau ngồi xuống đây đi, ba có chuyện muốn nói với con."

Người đàn ông im lặng từ nãy đến giờ bắt đầu lên tiếng. Người đàn ông đó không ai khác chính là Seo Changbin,cha của Hyelin

-"Có chuyện gì vậy ba?"

-"Có lẽ con cũng biết chuyện Seo gia chúng ta và Ahn gia rồi có đúng không?"

-"Ý của ba là chuyện hôn ước của con và người nhà Ahn gia à? "

-"Phải."

-"Nhưng từ trước đến giờ con chưa từng gặp qua thì làm sao xảy ra chuyện yêu và kết hôn với hắn chứ."

-"Nhưng ta đã lỡ hứa sẽ gả con cho Ahn gia rồi. Với lại con cũng biết Seo gia và Ahn gia quan hệ thân thiết cỡ nào rồi mà. Nếu hủy bỏ hôn ước này sẽ không hay cho lắm."

-"Con không biết.Con chưa từng gặp người đó cũng không muốn kết hôn.Nếu hai người ép con phải kết hôn thì con sẽ bỏ nhà ra đi cho hai người xem."

Hyelin nói với vẻ tức giận rồi trở về phòng

-"Hyelin,Hyelin. "

Seo phu nhân kêu đứa con gái của mình nhưng cô không chịu quay lại nhìn mà cứ bước đi

-"Đứa con gái này đúng là... hết nói nổi với nó."

Seo phu nhân nói tiếp

Nói đến hôn ước mới nhớ. Năm đó, Seo Changbin và cha của Ahn Hani là Ahn Sungki. Cả hai đang cá cược với nhau, nếu một trong hai người thua thì sẽ tùy người kia quyết định. Cuối cùng, Seo Changbin thua và điều kiện của Ahn Sungki chính là hôn nhân của hai đứa trẻ Seo gia và Ahn gia.Thế là hôn ước của hai người họ bắt đầu từ đó.

Lên đến phòng, Hyelin tức giận đóng mạnh cửa lại. Cô nói:

-"Muốn mình kết hôn với Ahn gia kia sao. Đừng mơ. Cùng lắm thì mình trốn khỏi nhà thôi.Mà nói mới nhớ.Nếu trốn thì nên trốn ngay bây giờ. Nếu không sao này sẽ không thể trốn được."

Nói là làm, đêm đó, cô trốn ra khỏi nhà.Trốn đến nhà cô bạn thân của mình, Park Junghwa con gái của chủ tịch tập đoàn Park Bogum. Junghwa và Hyelin là bạn thân từ nhỏ. Cả hai người coi nhau như chị em.Luôn chăm sóc lẫn nhau. Junghwa đẹp không thua kém gì Hyelin. Lúc còn đi học, cả hai được mọi người gọi là 'mỹ nhân học đường'.

Thấy Hyelin trốn đến,Junghwa hỏi cô:

-"Cậu trốn đến đây à?"

-"Sao cậu biết hay thế?"

-"Nhìn là biết.Cậu qua chơi thì đâu cần phải đem hết vali qua đây làm gì."

-"Đúng là bạn tốt.Cậu hiểu tớ thật đó."

-"Mà sao cậu lại trốn đến đây vậy? Có chuyện gì à?"

-"Ba mẹ nói gia đình tớ có hôn ước với Ahn gia. Nên họ gả tớ cho cái người... a đúng rồi, là Ahn Hani."

-"Ahn Hani."

-"Uh."

-"Tên này nghe quen thật.A đúng rồi, hôm trước tớ đọc báo. Thấy nói về Ahn gia. Ahn Hani là Chủ tịch tập đoàn trẻ nhất từ trước đến nay "

-"Vậy sao?"

-"Uh."

-"Nhưng tớ không muốn lấy. Làm sao tớ có thể lấy một người mà tớ chưa hề quen biết chứ?"

-"Tớ thấy Ahn Hani cũng đẹp mà."

-"Cậu thấy ai mà không khen đẹp chứ."

-"Con nhỏ này, đúng là... Thôi được rồi, tối nay cậu ngủ chung với tớ đi."

-"Dĩ nhiên rồi, không lẽ cậu bắt tớ ngủ dưới đất."

-"Mà cậu đã ăn gì chưa?"

-"Chưa."

-"Vậy đi ăn với mình đi."

-"Được, mà ăn gì?"

-"Ăn gimbap đi."

Cả Junghwa và Hyelin đồng thanh nói.

-"Được, tớ biết gần đây có tiệm gimbap ngon lắm. Đi thôi."

Rồi cả hai đóng cửa lại đi. Đêm đó, tại biệt thự Seo gia, bác quản gia gõ cửa và kêu mãi nhưng không thấy Hyelin trả lời, biết là có chuyện không hay nên ông tức tốc chạy xuống nói với Seo Changbin và Seo phu nhân:

-"Ông bà chủ ơi, nguy rồi!"

-"Có chuyện gì mà ông hốt hoảng dữ vậy? "
Seo phu nhân bình thản nói.

-"Tôi lên phòng gõ cửa và kêu nhưng tiểu thư không trả lời. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra với cô ấy nên nhanh chóng chạy xuống đây."

-"Được rồi, tôi sẽ lên đó xem sao."

Nghe quản gia nói vậy, Seo Changbin cùng phu nhân lên xem

Lên đến phòng, Seo Changbin và phu nhân cũng gõ cửa và kêu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.Cảm giác thấy lo nên họ đã mở cửa vào luôn.Thấy trong phòng không có ai, trong tủ cũng không còn quần áo trong đó.Biết là đứa con gái của mình đã bỏ trốn nên họ vội sai người đi tìm. Sao khi sai người đi tìm, Seo Changbim lấy điện thoại, gọi điện cho Ahn Hani:

-"Con nghe đây bác trai, có chuyện gì vậy bác?"
Một giọng nói có phần lạnh lùng cất lên.

-"Hyelin, con bé nghe nói ta muốn con bé và con kết hôn nên đã bỏ trốn rồi."

-"Con biết rồi, bác đừng lo.Con sẽ tìm cô ấy."

-"Được rồi, khi nào tìm được con nhớ gọi cho bác."

-"Dạ."

       =còn tiếp=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro