Chương 11: Lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Junghwa mở mắt ra, cô bât ngờ với món quà Le đã dành tặng cho mình. Trên giường ngủ của Le trải đầy hoa hồng được xếp thành hình trái tim. Phía dưới hình trái tim, những cánh hoa hồng còn được xếp thành chữ 'I love you'.

Thật ra trước khi tới Park thị, Le đã gọi điện thoại cho Han quản gia. Nhờ ông ấy sắp xếp mọi chuyện.

Biết là Junghwa sẽ bất ngờ với món quà mà mình đã tặng cho cô. Le hỏi:

-"Em thích nó chứ."

-"Tôi rất thích nó.Cảm ơn chị."
Nói rồi, Junghwa hôn nhẹ lên môi Le. Le có vẻ hơi tham lam nên nói:

-"Lời cảm ơn lúc nãy của em tôi chưa cảm nhận được. Có thể làm lại không?"

-"Được."Junghwa vui vẻ nói.

Junghwa hôn Le lần nữa. Nhưng lần này, Le giữ môi Junghwa lại không cho rời. Khi hôn xong, Le nói với Junghwa:

-"Junghwa, em cũng tôi yêu có đúng không?"

-"Tôi... tôi...."Junghwa ấp úng trả lời.

-"Không trả lời tức là thừa nhận em cũng yêu tôi."

-"Chị tự hỏi tự trả lời."

-"Vậy em mau trả lời đi. Em có yêu tôi không?"

-"Nếu tôi nói có thì sao?"

-"Vậy là có."

-"Chúng ta mau đi thôi."Le nói tiếp.

Le nắm tay Junghwa đi xuống dưới. Vì chân đang đau nên Junghwa nói với Le:

-"Từ từ, chân em đang đau. Mà chúng ta đi đâu vậy?"

-"Đi chọn nhẫn đính hôn.!!"

-"Tại sao lại gấp vậy? Đừng nói với em là chị sợ người khác dành mất."

-"Người phụ nữ của Le tôi không ai dám dành đâu."

Nói rồi, Le đưa Junghwa vào trong xe. Le hạ ghế phụ nằm xuống rồi ôm lấy cô. Le nói nhỏ vào tai Junghwa:

-"Đính hôn với em là để em biết được em là người phụ nữ của tôi. Cũng để cho em biết được mình chính là vợ tương lai của tôi, cũng là người duy nhất có thể sinh con cho Le tôi."

-"Em biết rồi."

Đưa Junghwa đến tiệm nhẫn. Cuối cùng cũng chọn được cặp nhẫn ưng ý. Le không đưa Junghwa về nhà, thay vào đó Le chạy đến Ahn gia tìm Hani và Hyelin để thông báo chuyện vui cho hai người họ biết.

Biết chuyện, Hyelin vui mừng nói với Junghwa:

-"Chúc mừng cậu đã tìm được một nửa của mình."

-"Cậu cứ trêu mình mãi."Nói rồi, cả hai cô đều cười cả lên. Hani quay qua nói với Le:

-"Cuối cùng cậu cũng đã làm được điều mà mình muốn rồi đó. Bây giờ chỉ còn tôi chưa làm được điều mình muốn thôi."

-"Cậu nói đi, giúp được tôi sẽ giúp."
Thấy Hani cần giúp đỡ, Le nhiệt tình hỏi

-"Phục hồi trí nhớ cho Hyelin. Đây là điều mà tôi lo nhất."Hani tỏ vẻ mặt lo lắng nhìn Hyelin.

Tối đó, Hyelin trăn trỡ mãi nhưng không ngủ được. Vừa nhắm mắt ngủ được ít lát thì lại gặp phải ác mộng:

-"Ahhhhhh....."Tiếng Hyelin hét thất thanh.
Hyelin giật mình ngồi dậy, mồ hôi từ trán tuôn ra cùng với vẻ mặt sợ hãi của cô.
Nằm kế bên nghe tiếng Hyelin hét, Hani Kỳ cũng lo lắng vì không biết có chuyện gì đã xảy ra với Hyelin. Hani lo lắng hỏi:

-"Bảo bối, em sao vậy? Gặp phải ác mộng à?"
Hani vừa nói với vẻ lo lắng, vừa lau mồ hôi trên trán Hyelin.

Hyelin ôm chầm lấy Hani, giọng nói và vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi:

-"Tôi... tôi sợ lắm. Tôi mơ thấy mình đang đuổi theo một chú chó con thì một chiếc xe chạy đến đụng thẳng vào người tôi. Tôi sợ lắm."

-"Được rồi, có tôi ở đây với em rồi. Đừng sợ nữa, mau ngủ thôi." Hani cố trấn an Hyelin rồi ôm cô vào lòng ngủ.

Trong lúc ôm Hyelin ngủ, Hani đã suy nghĩ mãi:

-"Sao em ấy lại mơ phải giấc mơ ấy. Có khi nào trí nhớ của em ấy.... "

Sáng hôm sau, từ trong biệt thự Ahn gia. Tiếng của Hyelin lải nhải suốt bên Hani:

-"Tôi thật sự không sao mà. Tôi không muốn đi khám bác sĩ đâu." Hyelin cứ đi theo Hani nói mãi. Còn Hani thì không để ý đến lời Hyelin nói.

-"Không được, em suốt đêm gặp phải ác mộng. Tôi sẽ đưa em đến bác sĩ tâm lý nổi tiếng."

-"Thật sự không cần mà."

-"Em chỉ có hai lựa chọn. Một là đi khám bệnh. Hai là.... "

-"Được, tôi đi khám."

Hani chưa nói hết câu thì Hyelin đã quyết định đi khám vì cô biết lựa chọn thứ hai là gì Hnai không cần nói.

Hyelin nghĩ thầm:

-"Chị ta đúng là rất hợp để làm con rể của ba. Cách uy hiếp y hệt nhau."

-"Bảo bối, đang chửi thầm tôi đúng không?"

-"Tôi nào có."

Thấy Hyelin cứ thẩn thờ mãi, Hani ghé sát vào tai Hyelin nói làm Hyelin giật mình.

Sau khi khám xong cho Hyelin,Hani kêu Hyelin ra ngoài ghế ngồi đợi mình.Trong phòng bệnh, Hani hỏi bác sĩ:

-"Cô ấy không sao chứ?"

-"Chủ tịch Ahn an tâm, tiểu thư không sao."

-"Lúc trước cô ấy bị mất trí nhớ. Bây giờ có cách nào cho cô ấy phục hồi lại trí nhớ hay không?"

-"Chủ tịch, tôi đã từng đọc một cuốn sách, nó nói về một bênh nhân cũng bị bệnh mất trí nhớ. Sau đó người thân của bệnh nhân đó đã đưa bệnh nhân đến những chỗ cũ mà họ đã từng đi qua. Từ từ, bệnh nhân sẽ hồi phục lại kí ức."

-"Tôi biết rồi."

Ngồi bên ngoài đợi, Hyelin thấy mình phải chờ đợi quá lâu nên cô đã bỏ ra ngoài đi dạo. Đang đi trên đường thì cô nhìn thấy một con chó nhỏ bị thương giữa đường. Cô từ từ đi lại bế con chó lên thì một chiếc xe lao thẳng đến cô. Lúc đó cô quá bất ngờ nên chỉ biết ngồi một chỗ. Bỗng có một lực nào đó từ phía sau ôm lấy cô, trên tay cô luôn ôm lấy chú chó không rời. Chiếc xe xuýt đụng cô bỏ chạy
Khi cô quay lại, cô bất ngờ với người đã cứu mình. Thì ra người đó đã trở về mà cô lại không biết:

-"Em không sao chứ? Anh không kéo em vào thì biết sẽ ra sao?"

-"Lee học trưởng, anh về từ khi nào vậy?"

Người đang nói chuyện với Hyelin là Lee. Người mà Hyelin đã yêu thầm lâu nay cuối cùng cũng đã trở về. Hyelin vui mừng không thể tả được.

Sau bao nhiêu tháng không gặp nhau, anh vẫn giống như xưa. Mái tóc đen, cặp mắt sắc bén, chiếc mũi lai Tây, đôi môi hơi cong lên khi nhìn thấy Hyelin. Khuôn mặt anh tuấn, tất cả đều không thay đổi.

-"Anh vừa mới về tối hôm qua, định tạo sự bất ngờ cho em. Không ngờ lại gặp em ở đây."

-"Em đi dạo gần đây. Đi ngang qua thấy chú chó này bị thương nên định đưa đến chỗ thú y. Nếu lúc nãy không có anh, suýt nữa thì em đã bị... "

-"Thôi đừng nói nữa, mau đưa nó đi khám thôi. Mà em đi một mình à?"

-"Không, em đi với một người nữa, chị ấy... "

Hyelin chưa kịp nói hết thì có một lực kéo cô về phía sau. Người đó không ai khác chính là Hani. Hani nhìn từ xa đã thấy Hyelin đứng nói chuyện với Lee, trong lòng chợt nỗi lên cơn ghen liền đi lại đó:

-"Bảo bối, tôi kêu em đợi tôi ở ghế ngồi mà. Có biết tôi lo lắm không?"

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro