Chương 18 - Ồn Ào Náo Động | Chương 19 - Có Thể Thắng | Chương 20 - Biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Ồn Ào Náo Động

Hứa Nhược Tinh chưa từng nghĩ tới Tô Nghi sẽ nói ra hai chữ 'cưng chiều'.

Nếu là Tô Nghi hồi trước, cho dù Hứa Nhược Tinh muốn giao lưu cũng không thể tới gần, càng đừng nói đến chữ 'cưng chiều' tình cảm kia.

Hiện tại cô ấy mất trí nhớ, chăm sóc cô ấy vốn dĩ chính là chuyện cô nên làm.

Hứa Nhược Tinh nói: "Tô Nghi..."

"Em rất thích." Tô Nghi giương mắt, ánh mắt trong trẻo, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh vẻ mặt mang theo sung sướng, cô ấy nói: "Em thực sự thích chị chiều em."

"Khi còn nhỏ, ba mẹ em mỗi ngày đều cãi nhau, từ đó em đối với hôn nhân đặc biệt sợ hãi, em cho rằng cả đời này không bước chân vào con đường hôn nhân." Tô Nghi nói giọng rất nhỏ: "Nhưng mà em hiện tại rất hạnh phúc."

"Em rất hạnh phúc khi em và chị kết hôn."

Hứa Nhược Tinh nhấp môi.

Cô nghĩ đến ngày hôm đó hai người kí hợp đồng hôn nhân.

Tô Nghi lạnh nhạt vươn tay, nhìn cô hơi hơi gật đầu một cái, giọng nói không cảm xúc: "Hợp tác vui vẻ."

Chút nào nhìn ra sự sợ hãi của cô ấy đối với hôn nhân?

Hứa Nhược Tinh cũng không biết cô ấy đối với hôn nhân ám ảnh như thế, nếu lúc trước biết, có lẽ --

"Vợ ơi." Tô Nghi đi phía trước một bước, đứng ở trước mặt cô, kéo cánh tay của cô, thăm dò hỏi: "Chị về sau sẽ không cãi nhau với em chứ?"

Hứa Nhược Tinh nhìn về phía cô, nói: "Chúng ta cố gắng không cãi nhau."

Đề tài bị Tô Nghi tách ra, Tô Nghi nói: "Dạ, chúng ta không cãi nhau."

Hứa Nhược Tinh rũ mắt: "Đi đến công ty của em trước."

Tô Nghi đi theo phía sau cô, hai người kéo cánh tay đi xuống thang máy, đi ngang qua văn phòng của Lê Thần, Lê Thần nghe được trợ lý nói thầm: "Tô tiểu thư thoạt nhìn cùng trước kia không quá giống nhau."

Lê Thần biết do hậu quả mất trí nhớ nhưng cô cảm thấy như vậy còn khá tốt, từ trước Tô Nghi quá lạnh lẽo, không biết lúc Hứa Nhược Tinh tới gần cô ấy có bị tốn thương do giá rét hay không.

Nhưng mà thái độ ấy, nhiều ít cũng tổn thương người khác.

Vẫn là hiện tại tốt hơn nhiều, cách nói chuyện không còn như trước, cô có thể vui vẻ nhiều lời hai câu, càng miễn bàn Hứa Nhược Tinh.

Hiện tại Hứa Nhược Tinh, xác thật muốn quan tâm Tô Nghi nhiều hơn, trên đường nhìn đến Tô Nghi nắm chặt tay còn nói: "Không cần quá lo lắng, giấy xác nhận sự cố đã có, không phải do em."

Vì kết quả của giấy xác nhận sự cố có phân chia trách nhiệm rõ ràng, Tô Nghi không phải người chủ yếu chịu trách nhiệm, nên mới ăn vạ ở đó, cũng là một đám mù luật, tưởng rằng làm ầm lên có thể được bồi thường.

Tô Nghi gật đầu, cô nói: "Lúc em mới vừa về nước cũng từng xảy tai nạn xe."

Hứa Nhược Tinh liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Cũng gặp được người khó chơi như vậy sao?"

Tô Nghi lắc đầu: "Không có." Cô ấy nói: "Người đâm vào em là một cậu con trai mới vừa thành niên, cha mẹ cậu dẫn cậu ấy đến phòng bệnh của em để xin lỗi, còn nói chăm sóc em."

Do vậy khi cô mới vừa tỉnh liền muốn đi thăm người kia.

Nhưng mà giữa người với người hiển nhiên không giống nhau.

Tô Nghi lại nói: "Nhưng em không để họ tới chăm lo."

Hứa Nhược Tinh khó hiểu: "Vì sao?"

Tô Nghi quay đầu nhìn cô, tựa hồ có chuyện muốn nói với cô, trong ánh mắt tràn đầy tâm sự, khóe môi giật giật, cuối cùng chỉ nói: "Sau đó tiền bối chăm sóc em."

Là giám đốc thiết kế cũ.

Hứa Nhược Tinh gật đầu, khó trách cảm tình của cô ấy đối với giám đốc cũ lại sâu sắc như vậy, ở dưới tình huống như vậy, giám đốc còn tận tâm tận lực chăm sóc, theo tính cách của Tô Nghi, không muốn rời đi Hoài Hải là có thể hiểu được.

"Trước kia em chưa kể về việc này."

"Em chưa nói gì với chị sao?" Tô Nghi ngạc nhiên: "Em nghĩ chị đã sớm biết."

Hứa Nhược Tinh nói: "Không có."

Cô nhìn về phía Tô Nghi: "Thật ra em ngày trước không thích nói chuyện cho lắm."

Điểm này Tô Nghi cũng lờ mờ nhận ra, vì cô phát hiện rất nhiều chuyện, Hứa Nhược Tinh thế mà lại không biết, chị ấy rõ ràng là người mà cô yêu nhất, vợ của cô, lại không biết những chuyện trong quá khứ của cô, do cô không thích nói sao?

Tô Nghi rất tò mò: "Vợ ơi, em trước kia là người như thế nào?"

Hứa Nhược Tinh thở nhẹ một hơi: "Em tính tình tương đối lạnh nhạt, không thích giao lưu, đối với ai cũng đều như vậy."

Tô Nghi kinh ngạc: "Đối với chị cũng như vậy?"

Hứa Nhược Tinh hơi gật đầu.

Tô Nghi rũ mắt, hàng mi dài run rẩy, ngón tay nắm chặt vào nhau.

Hứa Nhược Tinh cho rằng cô suy nhớ đến chuyện trước kia, không ngờ Tô Nghi nói: "Thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy."

Hứa Nhược Tinh ghé mắt, Tô Nghi nhìn chăm chú vào ánh mắt cô: "Về sau sẽ không như vậy." Cô nói: "Em không nhớ rõ với người khác ở chung mang dáng vẻ như thế nào, em chỉ nhớ rõ hình ảnh các cô ấy, mỗi một câu các cô ấy nói, mỗi một câu em nói, mỗi một chuyện xảy ra, em nhớ rõ.

Nhưng em thật sự không nhớ rõ em dùng thái độ gì..."

Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, không nghĩ tới kết hôn được hai năm, Tô Nghi dùng giọng nói dịu dàng để nói chuyện với cô là vì mất trí nhớ.

Mà cô rõ ràng có thể thừa thẳng xông lên, vào lúc này nói cho em ấy nghe về chuyện hai người kết hôn chỉ là giả.

Nhưng lời nói đến bên miệng, lại không thốt ra được.

Tô Nghi nói giọng càng nhỏ hơn một chút: "Em về sau có chuyện gì cũng sẽ nói cho chị."

Những lời này, như là hứa hẹn mê người, dụ hoặc Hứa Nhược Tinh quên đi chuyện hôn nhân giả giữa hai người, chỉ cần cô quên mất, chỉ cần Tô Nghi không nhớ lại, không có người biết các cô là hôn nhân trên hợp đồng.

Cô có thể yên tâm thoải mái tiếp thu Tô Nghi, toàn tâm toàn ý để Tô Nghi dựa vào cô.

Hứa Nhược Tinh không ngờ đáy lòng bản thân có một mặt âm u như vậy, sinh động như dã thú ẩn mình thật lâu, muốn cắn nuốt lương tâm cô, lục phủ ngũ tạng lục cô.

Từ sau khi Tô Nghi mất trí nhớ, con dã thú này đang không ngừng vùng lên.

Hiện tại Tô Nghi nói những lời này, càng khiến cho con dã thú chiếm lấy toàn bộ thể xác cô.

Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, khớp xương dùng sức đến trắng bệch, cô thấp giọng nói: "Chuyện của mai sau, về sau nói tiếp."

Tô Nghi không nhìn ra cô khác thường, chỉ là nhẹ nhàng ân một tiếng.

Hứa Nhược Tinh lái xe đưa cô ấy tới cửa công ty, sợ Tô Nghi một mình ứng phó không kịp, cô cũng theo xuống xe, cổng lớn có người nhận ra cô, cung kính chào hỏi: "Hứa tổng, ngài như thế nào tới đây?"

Tô Nghi đứng ở bên cạnh người cô, Hứa Nhược Tinh nói: "Có chút việc."

"Tôi đi gọi Cừ tổng..."

Hứa Nhược Tinh đánh gãy lời cô gái nói: "Không cần, hôm nay tôi tới không phải tìm Cừ tổng."

Lễ tân cười cười, nhìn theo Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi vào thang máy.

Trên lầu đã ầm ĩ thật lâu, ban đầu là ở đại sảnh tầng một ầm ĩ, lo lắng ảnh hưởng không tốt đến công ty, gọi điện thoại cho phòng thiết kế, Hoàn tỷ xuống dưới dẫn người, mời bọn họ đến văn phòng ngồi xuống uống nước, ai ngờ những người này dáng vẻ như phát điên lên, gặp người liền nói Tô Nghi đụng vào người không chịu trách nhiệm, bỏ chạy!

Vốn dĩ vì chức vị giám đốc thiết kế, lòng người của bốn tổ thiết kế đều đang trông chờ, nghe được một chút tin tức cứ như mưa gió ập tới, đặc biệt là tin tức về Tô Nghi.

Lần này Tô Nghi là người có hi vọng ngồi vị trí giám đốc thiết kế nhất, nghe Cừ tổng nói, cố ý hủy bỏ xét duyệt vị trí giám đốc gần đây, chính là vì giữ lại vị trí giám đốc này cho Tô Nghi.

Hiện tại đột nhiên có người tới làm ầm, còn cùng Tô Nghi có liên quan, ai mà không duỗi dài cổ ra nghe ngóng cho được.

Người của ba tổ còn lại hận không thể dán pha lê trong suốt để quan sát, Hoàn tỷ nói giọng nhẫn nại: "Cô ơi, cô nói như vậy liền không đúng rồi, cháu đã thấy được giấy xác nhận sự cố, chủ yếu trách nhiệm thuộc về chồng cô mà."

"Cái gì giấy xác nhận, tôi mặc kệ, hiện tại là cô ta đụng vào người khác, cô ta bỏ chạy! Chồng tôi hiện giờ còn đang nằm ở bệnh viện đây này, tôi không đòi tiền các cô, cùng ai đòi tiền bây giờ?" Nữ nhân vẻ mặt vô lại, bà ta đã hỏi qua công ty bảo hiểm, muốn họ ứng ra tiền thuốc men.

Cuối cùng căn cứ vào trách nhiệm tình huống để chi trả, loại tình huống này của chồng bà ta không được bao nhiêu.

Bà ta nghe xong liền nóng nảy, vốn dĩ chồng bà ta không thể xuống giường đi làm, trong nhà loạn thành một nồi cháo.

Hiện tại còn không được chi trả, bà ta biết được tiền giải phẫu ban đầu là Hứa Nhược Tinh ứng ra, bà ta liền nắm chắc Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi rất có tiền, khẳng định sẽ bồi thường.

Nếu dám không bồi thường, vậy bà ta làm ầm lên!

Thời điểm Tô Nghi đuổi tới cửa, nữ nhân đang la lối khóc lóc, lần này không có con gái, thay vào đó là một người đàn ông không quen biết.

Hoàn tỷ thấy Tô Nghi liền nói: "Em à, chị không nói lý được!"

Quả nhiên người đàn ông kia há mồm liền nói: "Ai ui, cô ta tới rồi, cho các cô nhìn xem, đây là kẻ đụng vào người khác xong liền bỏ chạy, nhân viên của quý công ty nha!"

Dáng vẻ giương nanh múa vuốt khiêu khích, thậm chí muốn động thủ bắt Tô Nghi.

Tô Nghi bị kéo lui ra sau nửa bước, Hứa Nhược Tinh đi phía trước che ở trước mặt Tô Nghi.

Ánh mắt Hứa Nhược Tinh lạnh lùng nhìn người đàn ông, mặt lạnh, không giận mà uy khí thế chợt áp xuống.

Cô dẫm lên giày cao gót, so ra cao hơn người đàn ông một ít, nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, không mang theo bất luận một cảm xúc gì.

Nam nhân chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đỉnh đầu tràn xuống dưới, thân thể cứng đờ, vươn tay hơi có chút xấu hổ lùi về, ngại với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn cãi bướng: "Hôm nay không nói rõ, chúng ta không đi đâu hết."

Tô Nghi định mở miệng, Hứa Nhược Tinh kéo tay cổ tay cô.

Tô Nghi rũ mắt, bàn tay Hứa Nhược Tinh ấm áp, lòng bàn tay ấm áp, dán ở trên da thịt cô, thực nhanh liền mang đến ấm áp.

Trước mặt cãi vã ầm ĩ, Hứa Nhược Tinh giúp cô ngăn trở toàn bộ ồn ào náo động.

Hứa Nhược Tinh nói: "Được thôi, ông muốn nói rõ ràng như thế nà?"

Người đàn ông không muốn cùng nói chuyện với cô, mặt ương bướng: "Cô là ai?"

Người đàn bà chen vào nói: "Là vợ của cô ta."

Hứa Nhược Tinh nhìn bọn họ nói chuyện cũng không có hé răng, mà vòng qua mọi người đi tới cửa, mở cửa, nói với người của ba tổ khác: "Các ngươi cũng vào đi."

Người của ba tổ thiết kế nhìn nhau, sôi nổi nhìn về phía tổ trưởng, tổ trưởng đều biết Hứa Nhược Tinh, gật đầu chào: "Hứa tổng." Xong mang theo nhân viên đi vào.

Trong văn phòng thiết kế đứng đầy người, Hứa Nhược Tinh nói: "Nếu muốn nói rõ ràng, liền ở trước mặt mọi người nói rõ ràng." Cô nói xong đứng ở bên người Hoàn tỷ, cúi đầu hỏi nhỏ một câu.

Hoàn tỷ đáp: "Có, còn có cái mới."

Hứa Nhược Tinh nói: "Phiền cho tôi mượn."

Hoàn tỷ trực tiếp lấy đến đặt ở trên tay cô.

Hứa Nhược Tinh đi đến trước mặt người đàn ông, giọng nói lạnh nhạt: "Giấy xác nhận sự cố, ông nhận được chưa?"

Đột nhiên tiến vào nhiều người như vậy, còn nhìn bọn hắn chằm chằm, trên mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi, hắn hôm nay tới đòi tiền không phải giả, làm ầm ĩ cũng là thật.

Nhưng bị Hứa Nhược Tinh khí thế chèn ép, hắn cứ cảm thấy người khác nhìn hắn giống như đang nhìn con khỉ, vô hình lửa giận dâng lên, thiêu cháy bùng bùng, nói chuyện cũng ngang ngược: "Nhận được rồi, làm sao vậy?"

"Trên giấy xác nhận sự cố có nói, Tô Nghi không phải người chủ yếu chịu trách nhiệm."

Người đàn ông nhíu mày: "Tôi không quan tâm gì cái giấy đấy, tôi đến đòi bồi thường!"

"Cho nên ý của ông là không đồng ý với tờ giấy xác nhận sự cố này?" Hứa Nhược Tinh không bị thái độ của hắn làm tức giận, nói chuyện như cũ không nhanh không chậm, người ở văn phòng cũng dần dần đã nhìn ra, đây là một lão già ngang ngược.

Người đàn ông phát hiện ánh mắt của mọi người biến hóa, nói: "Đúng vậy, tôi liền không đồng ý! Ai biết các ngươi có hối lộ hay không!"

"Có hoài nghi, có thế đi điều tra, không phải mở miệng nói lời vô ích.

Bất luận chuyện gì đều là yêu cầu chứng cứ, tờ giấy xác nhận sự cố này, là cảnh sát gửi về, ông không đồng ý quyết định của cảnh sát sao?"

Người đàn ông nhăn mày lại, nói không đồng ý, hắn thật đúng là không có cái lá gan vu tội cho cảnh sát, nói đồng ý, hôm nay có phải không lấy được tiền rồi hay không?

Hứa Nhược Tinh nhìn hắn không nói lời nào, tiếp tục nói: "Hơn nữa tiền bồi thường là công ty bảo hiểm xác minh xong sẽ trả, ông hiện tại muốn chúng tôi bồi thường, phải lấy ra chứng cứ."

Người đàn ông nuốt nước miếng: "Cái gì chứng cứ?"

"Chứng cứ để yêu cầu chúng tôi cần thiết phải bồi thường, cũng có hai khả năng, thứ nhất, Tô Nghi là người chủ yếu chịu trách nhiệm, thứ hai, cảnh sát phán đoán sai lầm.

Tờ giấy xác nhận của cảnh sát này không đáng tin."

Hai khả năng này, bọn họ đều không thể có chứng cứ!

Nữ nhân thấy người đàn ông rơi vào yếu thế, xông lên trước: "Lời nói không phải nói như vậy, hiện tại vợ cô xuất viện, người không có việc gì là sự thật.

Chồng tôi còn nằm ở bệnh viện, mỗi ngày chờ tiền kéo dài mạng sống cũng là sự thật, các cô đâm vào người khác, mặc kệ chết sống, chuyện này đến nơi nào đều không thể nào nói nổi đi? Chẳng kẽ muốn chờ đến khi chồng tôi chết, làm to chuyện lên, các cô mới bằng lòng bồi thường?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Ai cũng không muốn làm to chuyện này ra, nhưng chúng tôi cũng sẽ không dung túng các người vô cớ gây rồi."

Nữ nhân tiếng nói bén nhọn: "Ai vô cớ gây rối?"

Tô Nghi nghe được giọng nói này sắc mặt trắng nhợt.

Văn phòng mọi người đều chán ghét nhìn hai người này, thầm nghĩ đúng là Tô Nghi đụng người bỏ chạy, vừa mới bàn tán xôn xao trong nhóm riêng.

Rốt cuộc nhìn không ra, chỉ có thể đoán mò, các loại suy đoán như quả cầu lửa làm mở đầu óc, hiện tại nghe xong hai bên giằng co, đều đứng ở bên phía Tô Nghi, nào có chuyện vô lí như vậy?!

Các cô sôi nổi chỉ trích: "Các ngươi không phải bảo có lý nên mới làm ầm sao? Vậy lấy ra chứng cứ."

Hoàn tỷ tiến đến bên tai Hứa Nhược Tinh nhỏ giọng nói: "'Cảm ơn Hứa tổng, tôi vừa mới liên hệ bảo vệ."

"Không sao." Hứa Nhược Tinh nhìn về phía Tô Nghi, phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, biết cô chịu không nổi những nơi cãi nhau ầm ĩ như vậy, không khỏi tốc chiến tốc thắng, trực tiếp đi đến trước mặt người đàn bà, nói: "Cái này bà cầm lấy."

Người đàn bà được nhét vào tay một cái Bút, thấy khó hiểu: "Cái gì đây?"

"Cái này là ghi âm lại chúng ta vừa mới nói chuyện, bà có thể tìm luật sư, hoặc là tìm cảnh sát.

Tôi có thể chịu trách nhiệm với tất cả những lời trong bản ghi âm, hy vọng bà cũng như thế."

Nữ nhân lập tức muốn quăng bút ghi âm, Hứa Nhược Tinh nói: "Có bản sao lưu."

Trước mặt hai người bởi vì lời cô nói mặt đỏ tai hồng, không biết do tức giận hay lo lắng sốt ruột.

Hứa Nhược Tinh lại từ trong túi xách cầm ra một tấm danh thiếp, đưa cho người đàn bà, ánh mắt bà ta sáng lên, cho rằng Hứa Nhược Tinh đã chịu thỏa hiệp, bà ta còn kịp chưa thay đổi biểu tình, Hứa Nhược Tinh nói: "Đây là danh thiếp của tôi, có địa chỉ công ty, phiền các người sau khi xuất viện tới tìm tôi."

Sắc mặt người đàn ông mới dịu lại: "Xem ra cô..."

Hứa Nhược Tinh đánh gãy lời hắn nói, nói giọng nhàn nhạt: "Trả lại cho tôi số tiền tôi đã ứng trước đó."

Hai người nọ cứng đờ đứng đó, mặt trắng bệch.

______

Tô Nghi: Vợ giỏi quá!

Hứa Nhược Tinh: Còn có chuyện giỏi hơn.

Tô Nghi: Chuyện mà giỏi với một mình em sao?

Hứa Nhược Tinh:...

Chương 19: Có Thể Thắng

Một hồi trò khôi hài, bảo vệ tới liền kết thúc, trước khi người đàn bà rời đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh, còn muốn nói chuyện gì đã bị người đàn ông kéo đi rồi.

Hoàn tỷ đứng ra: "Cảm ơn Hứa tổng rất nhiều, Cừ tổng chúng tôi hai hôm vừa rồi có việc bên ngoài, người không ở công ty..."

Xem như giải thích vì cái gì lại để cô tới ứng phó những người này, Hứa Nhược Tinh cười cười: "Không sao."

Kể cả Cừ tổng có ở đó, cũng sẽ không ra mặt, người kia coi trọng thân phận nhất mà phải tự mình xử lý chuyện như vậy, quá mất mặt.

Bốn phía người xem diễn muốn chào hỏi Hứa Nhược Tinh một tiếng nhưng ngại thân phận, các cô đơn giản cười cười, thuận tiện trấn an Tô Nghi vài câu.

Tô Nghi từ đầu đến cuối không có mở miệng, cô ở công ty vốn ít nói, ngày thường đều là bộ dáng lạnh nhạt xa cách, không ai phát hiện ra khác thường.

Hoàn tỷ hỏi Tô Nghi: "Muốn đi nghỉ ngơi một chút không?"

Tô Nghi lắc đầu: "Không cần."

Cô biết Hứa Nhược Tinh bận, không muốn chậm trễ thời gian của Hứa Nhược Tinh, liền nói: "Chúng ta trở về đi."

Bốn phía lập tức nhường ra một con đường, văn phòng an tĩnh trở lại, có mấy người tránh ở trong góc ôm di động gửi tin nhắn.

Trong nhóm của công ty.

Một tấm hình đã được gửi vào.

Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đứng chung một chỗ, bình tĩnh đối mặt một nam một nữ, tư thế không nhanh không chậm nhìn ra ưu nhã, tin nhắn chạy ầm ầm: "Tình huống như thế nào?"

"Nghe nói Tô Nghi đụng vào người ta liền bỏ chạy?"

"Thật hay giả?"

"Giả! Bác bỏ tin đồn! Vừa rồi Hứa tổng mời chúng ta đi vào, chồng của bà kia đâm vào Tô Nghi, nhưng đến đòi Tô Nghi bồi thường! Người đàn ông còn nói hôm nay nếu không lấy được tiền liền không rời đi, cả nhà đều vô lại!"

"Sợ nhất gặp được loại người này, chuyện này khác gì ăn vạ đâu? Cho rằng Tô Nghi coi tiền như rác, tới công ty làm ồn ào khiến cho việc nghiêm trọng để bức Tô Nghi bồi tiền cho xong việc."

"Lại nói tiếp lần trước phòng nhân sự không phải có người yêu xong bị bà cố nội ăn vạ, kết quả làm ầm đến công ty, ầm đến mức mất việc."

"Tô Nghi không thể nào, Tô Nghi nói như thế nào cũng là tổ trưởng mà."

Tổ trưởng, thật đúng là khó mà nói.

Hoàn tỷ nhìn Tô Nghi và Hứa Nhược Tinh rời đi, đáy lòng nói thầm, hiện tại hẳn là toàn bộ công ty đều đang truyền việc này, còn may Hứa Nhược Tinh có dự kiến trước, để người phòng thiết kế đều đi vào, nếu không sẽ lan truyền tin đồn lung tung lộn xộn.

Giải thích là cần thiết.

Cừ tổng người này rất coi trọng mặt mũi, cho dù là mặt ngoài, cũng phải cho hắn đầy đủ mặt mũi.

Hôm nay phòng thiết kế ra chuyện như vậy, cô nếu không đề cập tới trước nói một tiếng, bị đồng nghiệp khác thọc đến Cừ tổng nơi đó sẽ không vui.

Suy nghĩ đắn đo xong, Hoàn tỷ vẫn quyết định liên hệ Cừ tổng.

Đồng thời, Cừ tổng đã nhận được đồng nghiệp khác báo cáo, một người so một người báo cáo kỹ càng tỉ mỉ, chỉ thiếu không có thêm mắm thêm nội dung khác.

Cừ tổng biết được tâm tư của mấy người này, không muốn để ý tới, nhưng Tô Nghi để việc này làm ầm lên ở công ty, làm hắn không cao hứng.

Tô Nghi ở thang máy nhận được bộ nhân sự gửi tin đến, để cô ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Tô Nghi hiểu được ẩn ý rằng trong thời gian hai ngày này đi xử lý mọi chuyện, đừng tới công ty quẩy rối.

Tô Nghi mím môi, không trả lời.

Thang máy mở ra, hai người đi đến bên xe, Tô Nghi mở cửa ngồi vào, di động của Hứa Nhược Tinh vang lên, là Lê Thần gọi tới.

Cô nói với Tô Nghi: "Chị trả lời điện thoại."

Tô Nghi gật đầu, ngồi ở vị trí ghế phụ, gara rất ít người, ngẫu nhiên có người đi qua, có thể nghe được gót giày lẹp xẹp, Hứa Nhược Tinh đến bên cạnh nhận điện thoại: "Làm sao vậy?"

Lê Thần nói giọng rất vội: "Tớ biết Hà Khúc ở đâu."

Hứa Nhược Tinh nhíu mày.

Lê Thần nói: "Tầng cao nhất của Hoài Hải, cô ấy gửi tin nhắn cho bạn thân."

Hứa Nhược Tinh biểu cảm hoảng hốt, cô nói: "Báo cảnh sát chưa?"

"Báo rồi." Lê Thần nói: "Một lát nữa cảnh sát mới tới được, tớ nghĩ nên đi trước."

"Tớ đang ở bên này." Hứa Nhược Tinh nói: "Tớ đi lên trước."

Cô treo điện thoại cũng không quên nói với Tô Nghi một tiếng: "Chị lên lầu một lúc, nếu em cảm thấy buồn, nghe chút âm nhạc giải trí."

Tô Nghi hơi gật đầu, xem bước chân cô vội vàng trở lại cửa thang máy, trong tay là chìa khóa xe do Hứa Nhược Tinh nhét vào.

Tô Nghi vừa định đi theo Hứa Nhược Tinh xuống xe, nhìn xem xảy ra chuyện gì, liền nghe được thanh âm quen tai.

"Tô luật sư, vậy án này liền phiền toái ông." Người đàn ông nói giọng cười vang lên.

Tô Trường Hòa nói: "Vụ án này không thành vấn đề, yên tâm đi.

Giao cho tôi còn có thể có không yên tâm được sao?"

Nam nhân ha ha cười, đột nhiên tới gần Tô Trường Hòa: "Chính là luôn muốn biết, Hứa Nhược Tinh cùng con gái ông quan hệ..."

Tô Trường Hòa không cao hứng nói: "Công ra công, tư ra tư, không nhập làm một."

Nam nhân lại cười đến lớn hơn nữa: "Đúng đúng."

Tô Nghi nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, lùi lại mũi chân, trở lại trên xe, nhẹ nhàng đóng cửa, không đóng kín mít để lại khe hở nhỏ.

Giọng nói Tô Trường Hòa cứ truyền vào, cô gắt gao nắm chặt túi xách, trong lòng âm thầm đếm số, khi còn nhỏ cũng như bây giờ.

Cô chậm rãi đếm, một con số nối tiếp một con số nhảy ra trong óc, màng tai động đậy, thân thể căng chặt đến phát đau.

Rốt cuộc bên ngoài đã không còn thanh âm, Tô Nghi đột nhiên kéo ra cửa xe, ghé vào cạnh cửa hít sâu, một thân toàn mồ hôi.

Hứa Nhược Tinh chưa trở về.

Tô Nghi ổn định hô hấp, dựa vào ghế, muốn gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh đã ở sân thượng, quả nhiên thấy được Hà Khúc, Hà Khúc ngồi ở bên cạnh sân, nghe được tiếng mở cửa nên quay đầu, sắc mặt bị gió thổi trắng bệch, không biết ngồi đó bao lâu, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh mặt cô ấy càng thấy hổ thẹn: "Hứa tổng."

"En đừng nhúc nhích." Hứa Nhược Tinh nói: "Em đừng cử động, tôi lại đây nói."

"Chị đừng qua đây." Hà Khúc không làm ầm ĩ lên, không dao động cảm xúc dao động mấy, chỉ là bình tĩnh nhìn Hứa Nhược Tinh, nói: "Thực xin lỗi Hứa tổng, thực xin lỗi."

Hứa Nhược Tinh nghe Lê Thần nói, Hà Khúc hai ngày trước đi vào văn phòng cô ấy nói nửa giờ 'thực xin lỗi', cảm xúc như hỏng mất.

Theo lý đây vốn chỉ là một vụ kiện tụng sẽ không ảnh hưởng cảm xúc lớn tới vậy, cô thăm dò hỏi Hà Khúc: "Em còn có chuyện khác sao?"

Hà Khúc nghe xong Hứa Nhược Tinh nói, lặng im vài giây, gió thổi thân hình cô ngã trái ngã phải, Hứa Nhược Tinh sốt sắng lo sợ cô bị thổi rơi xuống, chậm rãi tới gần, Hà Khúc đột nhiên mở miệng: "Em và cô ấy cùng nhau vào công ty."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Bạn của em?"

"Là bạn gái em." Hà Khúc nói: "Cô ấy và em cùng học một ngành."

Hứa Nhược Tinh nói giọng mềm chút: "Trước đây không nghe em nhắc tới."

"Cô ấy rời khỏi Hoài Hải trước em." Hà Khúc nói: "Lúc ấy Hoài Hải không hề nói bồi thường cho chúng em, chúng em đều cho rằng trước kia ký vào hợp đồng sẽ vô hiệu.

Chúng em nói rõ nếu thưa kiện cô ấy nhất định sẽ đứng ra giúp chứng minh, Hoài Hải lừa gạt chúng em."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Sau đó thì sao?"

Hà Khúc nói: "Cô ấy vừa mới nhận tiền hòà giải sáng nay."

Nói xong di động đột ngột vang lên, cắt ngang không khí an tĩnh.

Hà Khúc phản xạ có điều kiện ném di động, sắc mặt trắng bệch, giống như di động là con quái vật ăn thịt người.

Hứa Nhược Tinh thấy thế cong lưng nhặt lên.

Không có mật mã để mở, nhưng do cô ấy vẫn luôn mở ra giao diện nói chuyện trong nhóm.

Màn hình hiện thông báo nhóm trường học của Hà Khúc có người tag cô ấy.

Nói cô ấy nhận tiền từ Hoài Hải, còn không thừa nhận, chạy tới S X đi làm còn chưa tính, hiện tại còn muốn cùng Hoài Hải thưa kiện, thật không biết xấu hổ.

Toàn màn hình toàn lời chỉ trích cô ấy.

Nhiều người không biết được sự thật, giúp Hoài Hải nhục mạ Hà Khúc, mắng cô ấy làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, những chữ khó coi, dù Hứa Nhược Tinh tính tình hiền lành nhìn đến muốn sôi máu.

Cô siết chặt di động, nhìn về phía Hà Khúc: "Vì vậy mà em chuẩn bị nhảy lầu sao?"

Hà Khúc nói giọng rất nhỏ: "Có lẽ em nhảy xuống thì các cô ấy sẽ không mắng em nữa."

"Em!" Hứa Nhược Tinh vừa định nói, nghĩ đến buổi sáng cô ấy bị bạn gái phản bội, tính tình vốn mẫn cảm, hiện tại còn bị bạn cùng học tra tấn, cũng không biết tra tấn bao lâu, cô nhẹ giọng nói: "Hà Khúc, chúng ta rõ ràng có biện pháp giải quyết tốt hơn."

Cô nói xong phía sau cửa rầm một tiếng mở ra!

Bảo vệ từ phía sau xông lên, Hứa Nhược Tinh lập tức vươn tay: "Đều dừng lại!"

Hai bảo vệ nhìn nhau một cái, quyết định tin tưởng Hứa Nhược Tinh.

Hà Khúc nhìn gương mặt bảo vệ càng thấy lo lắng, tay chống bên cạnh càng nắm chặt, một đôi mắt vừa mới hơi sáng lên bỗng chốc trở về vô định, Hứa Nhược Tinh gọi: "Hà Khúc."

Muốn kéo tinh thần cô ấy trở về!

Hà Khúc quay đầu, đờ đẫn nhìn Hứa Nhược Tinh, như con rối gỗ bị giật dây, động tác cứng đờ, cô không quên xin lỗi: "Thực xin lỗi, Hứa tổng, thực xin lỗi."

Hứa Nhược Tinh nói: "Em hiện tại từ nơi này nhảy xuống, người nên được xin lỗi là chính em, là cha mẹ khổ cực nuôi em lớn lên.

Hà Khúc, em nghe tôi nói, tôi biết em suy nghĩ cái gì.

Hoài Hải là công ty lớn, không ai có thể thắng kiện, những công ty nhỏ cũng không dám cùng Hoài Hải cứng đối cứng, ngay cả bạn gái em đều lựa chọn lấy tiền giải hòa..."

Mỗi một câu nói của Hứa Nhược Tinh khiến sắc mặt Hà Khúc càng thảm hại thêm một phần, gió thổi giọng nói của Hứa Nhược Tinh đi, quay chung quanh ở bên người Hà Khúc.

"Nhưng mà, tôi nói cho em nghe, chúng ta có thể thắng!" Hứa Nhược Tinh đôi mắt trong trẻo, hội tụ ánh sáng lấp lánh, thân hình không nghiêng không lệch, ở trong gió đứng thẳng tắp, cô nhìn về phía Hà Khúc, không nhanh không chậm nói: "Chúng ta có cơ hội thắng được!"

"Em có thể tận mắt nhìn thấy Hoài Hải xin lỗi, nhìn thấy những bạn học đó phải xin lỗi em!" Hứa Nhược Tinh nghiêm giọng: "Chẳng lẽ em không muốn như vậy sao?"

Hà Khúc bị lời cô nói khơi mào cảm xúc.

Không muốn như vậy sao?

Đương nhiên muốn, ban đầu ở trong nhóm bị hiểu lầm, cô luôn luôn phấn đấu vượt qua, chẳng mảy may bị ảnh hưởng.

Nhưng ngày càng nhiều người chỉ trích, nhục mạ, những người đó thậm chí còn gửi tin nhắn.

Những con chữ khiến cô trắng đêm khó ngủ, an ủi duy nhất là người bạn gái vẫn luôn an ủi động viên.

Bạn gái còn nói sẽ ra toà làm chứng, trả lại cho các cô sự công bằng.

Cô đầy cõi lòng chờ mong sẽ có một ngày được thông cảm, không nghĩ rằng bạn gái cũng sẽ phản bội.

Cho nên cô nghĩ nhảy xuống ở trên toà nhà Hoài Hải này.

Từ đây che lấp những mặt xấu xí, có phải là rốt cuộc che lấp không nổi hay không?

Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy dao động, vươn tay: "Hà Khúc, xuống dưới, xuống dưới chúng ta cùng nhau thắng trận kiện tụng này."

Hà Khúc lay động thân người, nhìn về phía tay Hứa Nhược Tinh, cổ tay tinh tế, lại chất chứa vô số sức mạnh, sức mạnh ấy xuyên thấu qua không khí, truyền lại đây, cô ấy run rấy vươn tay, bị Hứa Nhược Tinh đột nhiên túm chặt!

Người kéo xuống dưới.

Hứa Nhược Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Hai bảo vệ đứng bên cạnh Hà Khúc, Hà Khúc nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Hứa tổng..."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Chúng ta sẽ thắng."

Cô hứa hẹn, cầm di động của mình, tiếng chuông cắt ngang không khí an tĩnh, cô cúi đầu xem, tin nhắn là của Tô Nghi..

Chương 20: Biết

Tô Nghi liên tiếp gửi ba tin nhắn, lúc ra khỏi thang máy mới nhận được, Tô Nghi hỏi cô đi nơi nào, Hứa Nhược Tinh nhìn Hà Khúc đã được trấn an, nói với Tô Nghi: "Chị lập tức liền trở về."

Cô tắt điện thoại, nhăn mày lại, nhìn về phía Hà Khúc: "Đi thôi, chị đưa em trở về."

Quần áo Hà Khúc bị gió thổi dán ở trên người, gầy trơ cả xương, cô ấy hơi gật đầu, hai bảo vệ theo các cô xuống thang máy, Hứa Nhược Tinh gửi tin nhắn cho Lê Thần: "Người xuống dưới rồi, cậu liên hệ với cảnh sát và Cừ tổng, cùng bọn họ nói chuyện một chút về tình hình."

Lê Thần cũng không gọi điện thoại lại đây, gửi tin nhắn: "Đã biết."

Hứa Nhược Tinh rời khỏi khung chat với Lê Thần, mở ra danh bạ nhìn đến số điện thoại của mẹ Tô Nghi, im lặng thật lâu.

Bảo vệ nói: "Hứa tổng, tới rồi."

Cô hoàn hồn: "Vất vả."

Nói xong dẫn Hà Khúc trở lại bên xe.

Tô Nghi thấy nhiều người qua lại cảm giác rất kỳ quái, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh nói với Hà Khúc: "Em ngồi phía sau, chị đưa em về nhà trước."

Hà Khúc gật đầu, trạng thái vẫn hơi thất hồn lạc phách, không phải rất có tinh thần.

Hứa Nhược Tinh trông dáng vẻ như vậy lại gửi tin nhắn cho Lê Thần: "Bảo bạn của Hà Khúc chờ ở cửa, vài ngày tới ở bên cạnh Hà Khúc."

Biết ý của Hứa Nhược Tinh, Lê Thần gửi tới: "Đều đã liên hệ xong rồi."

Hứa Nhược Tinh buông di động.

Tô Nghi thấy một màn như vậy, nắm chặt túi xách, tình huống bây giờ làm cô có chút mờ mịt, thêm vừa rồi cô gọi đến vài cuộc điện thoại sau mới thấy Hứa Nhược Tinh mới trả lời, giọng nói so lúc nãy trầm hơn một ít: "Vợ ơi..."

"Chúng ta đưa em ấy về nhà trước." Hứa Nhược Tinh nhìn về phía Tô Nghi, giải thích: "Đây là nhân viên công ty của chị."

Tại sao nhân viên công ty của chị ấy lại tới Hoài Hải? Còn mang dáng vẻ thất thần như vậy? Tô Nghi muốn hỏi, nhưng biết hiện tại không phải lúc thích hợp, cô liếc nhìn đến gương mặt Hứa Nhược Tinh, gật đầu: "Dạ."

Trên đường đi rất yên tĩnh, trước sau đều không có người mở miệng, bên trong xe tiếng âm nhạc đơn độc phát ra, gương mặt Hà Khúc lo lắng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa số xe, ngẫu nhiên di động rung lên khiến mặt cô ấy trắng bệch, không dám cúi đầu xem.

Thấy thế nào cũng bất thường.

Tô Nghi ho một tiếng nơi cổ họng, chờ đến Hứa Nhược Tinh đưa Hà Khúc về nhà rồi mới hỏi: "Vừa rồi người kia là nhân viên công ty chị sao? Có chút quen mắt."

Hứa Nhược Tinh nói: "Trước kia từng là nhà thiết kế ở công ty em."

Khẳng định không phải cùng chung tổ với cô, nếu không Tô Nghi đã nhận ra, khả năng cao là từng gặp mặt vài lần nên mới cảm thấy quen mắt.

Tô Nghi gật gật đầu: "Cô ấy làm sao vậy?"

Hứa Nhược Tinh mới vừa há mồm lại suy nghĩ gì đó mới nói: "Công việc của em ấy gặp chút vấn đề."

Tô Nghi dạ một tiếng.

Hứa Nhược Tinh nói: "Chị đưa em về nhà."

Tô Nghi quay đầu: "Vậy cơm chiều chị có trở về ăn không?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Phỏng chừng không kịp về." Cô còn phải đi công ty xử lý chuyện liên quan đến Hà Khúc.

Tô Nghi ừm một tiếng, đến xe đến cửa nhà cô bước xuống nói với Hứa Nhược Tinh: "Trên đường lái xe chậm một chút."

Hứa Nhược Tinh gật gật đầu.

Nhìn theo Tô Nghi vào trong nhà, Hứa Nhược Tinh mới một lần nữa khởi động động cơ.

Xe phát ra tiếng vang, cô click mở tai nghe Bluetooth, gọi điện thoại cho Lê Thần.

Lê Thần mới trao đổi cùng cảnh sát xong, Hứa Nhược Tinh liền gọi đến, cô nhấp ngụm cà phê: "Bận chết tớ."

Hứa Nhược Tình nói: "Tớ một lát nữa sẽ đến, cuộc họp kết thúc chưa?"

"Còn chưa xong đâu, chuyện xảy ra như thế tớ làm gì còn có tâm tư ngồi nghe." Lê Thần nhăn nhăn mũi, giọng nói nồng đậm buồn ngủ: "Cũng không biết Hà Khúc suy nghĩ gì, cô ấy điên rồi sao? Thật nghĩ rằng làm như vậy Hoài Hải sẽ áy náy? Về sau không áp bức người khác nữa?"

Hứa Nhược Tinh thật ra có thể hiểu được cho Hà Khúc, cô nói: "Cảm xúc trào dâng mãnh liệt có khả năng đưa ra bất kì ý định gì."

Bản chất con người vốn phức tạp, một giây trước quyết định xong xuôi, giây tiếp theo liền có thể sụp đổ, đều là trong dự kiến.

Lê Thần tính tình nóng nảy, may được Hứa Nhược Tinh trấn an đôi câu, cô dần bình tĩnh lại: "Cậu liên hệ với chủ nhiệm văn phòng luật chưa?"

"Còn chưa." Hứa Nhược Tinh nói: "Tớ đã bảo trợ lý đi hẹn."

Nói xong cô nghĩ đến mẹ của Tô Nghi nói những lời kia, chủ nhiệm văn phòng luật sư là bạn tốt nhiều năm của Tô Trường Hòa, chuyện lần này, chưa chắc sẽ đứng về phía cô.

Đây không phải lần đầu tiên Hứa Nhược Tinh thưa kiện, cũng biết lần này phần thắng rất mong manh, càng như vậy, càng phải cẩn thận lựa chọn luật sư hơn mới được.

Lê Thần nhỏ giọng đề nghị: "Có lẽ...!chúng ta có thể mời Bùi luật sư."

"Bùi luật sư?" Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Bùi Y Nhiên?"

Bùi Y Nhiên, là mẹ của Tô Nghi.

Lê Thần nói: "Tớ biết cậu không muốn mời bà ấy."

Lúc ban đầu mới thành lập công ty, các cô quấn vào một vụ kiện tụng, lúc ấy vô cùng khó giải quyết, SX lại là công ty nhỏ, không có luật sư nguyện ý nhận lời.

Khi đó Lê Thần nghĩ đến Bùi Y Nhiên là mẹ của Tô Nghi, có thể vì nể mặt mũi Tô Nghi sẽ đồng ý tiếp nhận kiện tụng.

Nhưng Hứa Nhược Tinh một lời từ chối, còn nói về sau cũng sẽ không mời bà ấy làm luật sư cố vấn hoặc là mời bà ấy thưa kiện.

Lê Thần tiếp theo nói: "Nếu đối diện không phải Tô Trường Hòa, tớ có lẽ sẽ không nói lời này, nhưng..."

Nhưng chính như Bùi Y Nhiên gọi điện thoại tới, ở trong giới luật sư ai hiểu biết Tô Trường Hòa nhất?

Còn không phải người vợ của ông ấy sao? Hai người tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, uy hiếp đắn đo lẫn nhau thực đúng chỗ.

Mấy năm nay Bùi Y Nhiên rất ít khi ra mặt, nhưng mỗi lần xuất hiện đều là nhằm vào Tô Trường Hòa, vài lần cũng đều thắng, cho nên lần này tìm bà ấy, sẽ không xảy ra sai lầm.

Hơn nữa Bùi Y Nhiên cũng chủ động liên hệ cô, đồng ý nhận vụ kiện này chứng minh bà ấy khăng định là có phần thăng.

Thấy thế nào, chọn Bùi Y Nhiên đều là kết quả tốt nhất.

Nhưng là Tô Nghi bên kia thì sao? Hứa Nhược Tinh mím môi, nói qua tai nghe Bluetooth: "Được rồi, tớ đã biết, chờ tớ về công ty lại nói."

Lê Thần không nhiều lời, tắt điện thoại lại bắt đầu khổ cực bận rộn.

Hứa Nhược Tinh ra khỏi thang máy đã được trợ lý chuẩn bị phòng họp, báo cáo tổng kết quý vừa qua, không có gì thay đổi thì hơn hai giờ sau mới ra tới.

Phòng họp người miệng khô lưỡi khô, mông đều ngồi tê rần.

Hứa Nhược Tinh cầm di động đi ra phòng họp, thư ký theo sau cô, nhỏ giọng nói: "Hứa tổng, chủ nhiệm nói gần đây phải ở nước ngoài tới tháng sau mới có thể trở về."

Hứa Nhược Tinh vốn là mệt nhọc hiện tại cảm thấy tức cười.

Cáo già, biết chuyện của cô cùng Tô Trường Hòa, chạy đến nước ngoài tị nạn sang tháng sau, tháng sau đều mở phiên tòa rồi, hắn đây là cố ý tránh đi cô, đã nói rõ cán cân của hắn nghiêng về bên nào.

Hắn đứng ở bên phía Tô Trường Hòa.

Hứa Nhược Tinh hỏi: "Luật sư khác thì sao?"

"Em đã chọn ba người ra cho chị." Thư ký nói: "Đây là tư liệu về ba người."

"Các cô ấy đều vô cùng am hiểu đến loại kiện tụng này, đặc biệt là Bùi luật sư."

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Lê Thần đưa cho?"

Thư ký bị chọc thủng mặt đỏ lên, xấu hố cười cười: "Quả nhiên không cái gì gạt được chị."

Hứa Nhược Tinh nói: "Tư liệu cứ để trên bàn tôi, Lê Thần bên kia chuấn bị thế nào rồi?"

Thư ký nói: "Lê tổng bên kia chuẩn bị gần như xong xuôi, người mẫu hôm nay đã tới, chọn được sáu người."

Nói tới đây thư ký cắn môi, vẫn là không đem chuyện người mẫu làm ầm lên nói cho cô, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Vậy được rồi, để cô ấy dẫn đoàn, tôi không đi."

"Dạ, em sẽ nói lại với Lê tổng." Thư ký biết cô còn đang phiền lòng với vụ kiện, cũng không nói thêm nhiều, lúc rời đi văn phòng hỏi Hứa Nhược Tinh: "Có cần chuẩn bị bữa tối cho chị không?"

Hứa Nhược Tinh xua xua tay.

Cô không có ăn uống gì, thư ký gật đầu rời khỏi văn phòng.

Hứa Nhược Tinh ngồi ở ghế, cầm lấy tệp tư liệu vừa mới nhận được, trang thứ nhất chính là Bùi Y Nhiên, chiến công hiển hách, mà công trạng này ở công ty SX của cô chính là nhân tài không được trọng dụng, nhưng chỉ một tờ giấy mỏng này đã tước đoạt toàn bộ tuổi thơ của Tô Nghi.

Nghĩ đến Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh quay đầu nhìn di động, hôm nay Tô Nghi mua rất nhiều rau dưa, ở siêu thị còn nói phải làm món ăn ngon cho cô, cô ấn di động, nhìn về phía lịch sử trò chuyện của Tô Nghi, ít ỏi không có mấy, Tô Nghi trả lời nhiều nhất chính là: 'Sắp tới rồi', 'lập tức đến', 'chị đứng ở đâu?'

Quanh năm suốt tháng lịch sử trò chuyện, còn không nhiều bằng những lời hai người nói hai ngày nay.

Hứa Nhược Tinh muốn hỏi một chút Tô Nghi có ăn cơm chiều hay không, lòng bàn tay đặt trên màn hình, đánh chữ lại xóa đi, bên kia đột nhiên gửi tin tới: "Vợ ơi?"

Chỉ hai chữ, bàn tay cầm di động bất thình lình run rẩy, Hứa Nhược Tinh dừng lại động tác, nhìn thấy Tô Nghi gửi: "Chị thật sự không trở lại ăn cơm chiều sao?"

Hứa Nhược Tinh nhấp môi, trả lời cô: "Không về được."

Tô Nghi: "Em làm vài món."

Còn gửi hình ảnh.

Hình ảnh là vài món cơm nhà, Tô Nghi rất biết cách chụp, nương theo ánh đèn của phòng bếp hiện ra được cảm giác đồ ăn thơm ngon thu hút thực khách của mấy nhà hàng, nhìn dáng vẻ, làm thực không tồi.

Hứa Nhược Tinh chiều nay làm việc liên tục, lúc nhắn tin cho Tô Nghi đúng là không thấy đói bụng, hiện tại nhìn đến tấm hình đồ ăn này bụng ọc ọc một tiếng.

Cô cúi đầu, che lại bụng nhỏ không biết cố gắng có chút bất đắc dĩ lại không còn cách nào khác: "Chị còn có chút công việc muốn xử lý."

Tô Nghi gửi: "Dạ, chị ăn cơm chiều chưa?"

Hứa Nhược Tinh: "Lát nữa ăn."

Cô nói xong gọi điện cho thư ký chuẩn bị một phần bữa tối cho cô, tin nhắn của Tô Nghi ngay sau đó đã gửi lại đây: "Có cần em để phần lại cho chị không?"

Hứa Nhược Tinh phát: "Không cần."

Gửi xong Hứa Nhược Tinh nhìn avatar của Tô Nghi, cảm khái thở dài.

Thời điểm mới vừa kết hôn được mấy tháng kia, cô từng chờ mong trên avatar sẽ hiện lên con số màu đỏ.

Thời điểm cô đi làm, lúc mở cuộc họp, hoặc là lúc nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chẳng sợ chỉ là đơn giản một câu thăm hỏi, nhưng chưa từng có.

Tô Nghi chỉ vào một ít dịp đặc biệt, ví dụ như cùng nhau về nhà, hoặc ứng phó với phụ huynh hai bên thì mới gửi tin nhắn cho cô, ngày thường cô ấy ẩn thân phảng phất không tồn tại, lẳng lặng nằm trong mục bạn thân của cô.

Hiện tại Tô Nghi không ngừng gửi tin nhắn cho cô, mơ hồ gợi lại cảm giác chờ mong của cô từ trước kia.

Cô muốn nhìn Tô Nghi sẽ còn gửi tin nhắn gì tới.

Tô Nghi ở bên kia im lặng một lúc lâu, khi Hứa Nhược Tinh cho rằng cô ấy đi ăn cơm chiều nên không trả lời, Tô Nghi lại gửi lại tin nhắn: "Vì sao chị không cần? Chị buối tối trở về không đói bụng sao?"

Hứa Nhược Tinh nhìn màn hình, chưa gõ chữ xong, Tô Nghi rất nhanh chóng gửi cho cô tin nhắn thứ hai: "Hay là chị hôm nay buổi tối không định về nhà?"

Không quay về sao?

Trong đầu Hứa Nhược Tinh hiện lên suy nghĩ này, lòng bàn tay đặt ở trên màn hình, chậm rì rì đánh chữ: "Ừm, chị đêm nay không về."

Gửi xong tin nhắn tắt di động, chuyển động ghế dựa hướng về phía cửa số sát đất, ánh đèn trong sáng, tâm trạng cô lại có chút buồn, còn bực bội.

Ting ting hai tiếng.

Có tin nhắn gửi lại đây, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, lấy di động qua, nhìn đến Tô Nghi gửi tin nhắn tới: "Em đã biết."

Hứa Nhược Tinh không trả lời.

Tô Nghi lại gửi: "Vì sao không hỏi em biết cái gì rồi?"

Tích cực như thế? Tích cực đến có chút đáng yêu.

Hứa Nhược Tinh trả lời: "Vậy em biết cái gì?"

Tô Nghi gửi: "Em biết trước kia vì lí do gì chúng ta sẽ tách ra ở riêng, hẳn là bởi vì chị thường xuyên không trở về nhà."

Không dự đoán được Tô Nghi sẽ trả lời tin nhắn với cô như vậy, Hứa Nhược Tinh nhìn di động cứng lưỡi, vài giây sau cô quay đầu, cười khẽ ra tiếng.

Cô cũng biết.

Biết hiện tại Tô Nghi làm ác nhân cáo trạng trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt