Chương 27: Nuôi Dưỡng Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Nuôi dưỡng ngươi

Đã có sự đồng ý của hoàng thượng, lễ hội ngắm hoa lần này sẽ được tổ chức vô cùng long trọng. Bởi vì là lễ hội thân cận nên hầu như mọi người đều đến tham dự.

Cảnh Lăng mang theo Oanh Nhi đứng ở bên ngoài đám người, nhìn bọn họ bắt chuyện với nhau, cũng không mấy hào hứng. Giống với Cảnh Lăng đứng ở bên ngoài còn có Cảnh Bình. Hiện tại những người đến đều là quan gia đệ tử cùng tiểu thư, những người có thân phận đặc biệt cũng có mặt đông đủ.

Cảnh Bình hôm nay đặc biệt thay đổi cách ăn mặc, trang điểm thật cẩn thận vì muốn Vệ Trung chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy nàng. Cảnh Bình không ngừng nhìn quanh cửa ra vào, hy vọng có thể nhìn thấy Tướng quân đầu tiên, còn thỉnh thoảng hỏi thiếp thân thị nữ bên cạnh rằng kiểu tóc có rối loạn hay không, cách ăn mặc hôm nay có ổn hay không.

Nhìn mọi hành động của Cảnh Bình, Cảnh Lăng xùy cười một tiếng: "Cảnh Bình đối với tên Tướng quân kia, thật đúng là tình căn sâu đậm a."

"Công chúa cảm thấy không tốt sao?" Oanh Nhi nghiêng đầu nhìn Cảnh Lăng.

"Tốt, đương nhiên là tốt." Cảnh Lăng cười cười. Tốt thì tốt, chẳng qua là cái tình cảnh này quá mức quen thuộc. Kiếp trước nàng không phải cũng như vậy sao. Ăn mặc thật tỉ mỉ, lo sợ bất an chờ đợi Tướng quân đến.

"Công chúa, chỗ đó có không ít Quân Tử Lan công chúa yêu thích, có muốn đi nhìn xem một chút không a?" Oanh Nhi chỉ vào từng dãy Quân Tử Lan cách đó không xa, nói.

"Cũng tốt." Cảnh Lăng nhẹ gật đầu, đi theo Oanh Nhi tiến về phía trước. Kể từ sau khi trọng sinh, nàng đối với hoa lan có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại rất khó trồng kia đã không còn hứng thú nữa rồi.

"Phiêu Kỵ Tướng quân đến." Cảnh Lăng vừa mới đến chỗ Quân Tử Lan, ngay cửa ra vào liền truyền đến thanh âm bén nhọn của thái giám.

Cảnh Bình ngay tức khắc chỉnh quần áo cho thật ngay ngắn, liên tục xác nhận chính mình đã thật hoàn hảo, liền đi ra nghênh đón.

Vệ Trung nhìn thấy Cảnh Bình, vô thức muốn né tránh, ai biết được Cảnh Bình lại ngăn cản đường đi của hắn, không cho hắn cơ hội rời khỏi.

"Bái kiến công chúa." Vệ Trung trong mắt hiện lên một tia im lặng cùng chán ghét, mở miệng nói.

"Vệ tướng quân miễn lễ." Cảnh Bình ho nhẹ một tiếng nói, "Thật hay ở chỗ này có thể nhìn thấy Vệ tướng quân."

Vệ Trung cong lên khóe miệng, trùng hợp cái rắm, rõ ràng chính là ngươi một mực ở nơi đây chặn đường bổn Tướng quân, vốn dĩ Tướng quân là tránh không khỏi ngươi!

"Vi thần cùng Binh Bộ Thị Lang còn có chuyện phải bàn bạc, trước hết xin lỗi vì không thể bồi công chúa nói chuyện phiếm." Tùy tiện tìm lấy một cái lấy cớ, Vệ Trung vội vàng quay đầu chạy trốn Cảnh Bình.

Nhìn bóng lưng của Vệ Trung, Cảnh Bình trong mắt tràn đầy si mê, Tướng quân chính là Tướng quân, cho dù là tại lễ hội ngắm hoa cũng vẫn quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự.

Thật vất vả mới thoát khỏi Cảnh Bình, Vệ Trung thở phào nhẹ nhõm. Công chúa dân gian chính là công chúa dân gian, không biết liêm sỉ chút nào. Tuyệt đối không thể so với Cảnh Lăng công chúa vô cùng cao quý. Không biết như thế nào, Vệ Trung lại nghĩ tới Cảnh Lăng, nhớ tới một khúc khiêu vũ làm chấn động nhân tâm kia.

Nếu không phải do Cảnh Bình quấn quít không buông, hắn hiện tại có lẽ đã sớm cùng Cảnh Lăng công chúa đứng dưới ánh trăng, tính chuyện tương lai.

Không ngừng quét mắt trong đám người, Vệ Trung muốn tìm bóng dáng của Cảnh Lăng.

"Công chúa, ngươi xem." Oanh Nhi chỉ vào một chậu Quân Tử Lan trước mắt Cảnh Lăng nói, "Hoa này nở thật đẹp."

"Đúng vậy a." Cảnh Lăng trong mắt hiện lên mỉm cười, "Màu sắc rất hài hòa, có thể nhìn ra được người làm vườn đã hết sức dụng tâm. Oanh Nhi, ngươi nói xem là cái thung lũng Quân Tử Lan này đẹp hay vẫn là Bổn công chúa đẹp?" Tiến đến trước mặt Oanh Nhi, Cảnh Lăng hỏi một câu.

"Cái này còn phải hỏi sao?" Oanh Nhi nói, "Quân Tử Lan làm sao có thể so với công chúa. Mỹ mạo của công chúa, đừng nói một chậu hoa này, cho dù là tất cả các loại hoa trong hội hoa xuân cũng phải ảm đạm thất sắc a."

"Nói thật dễ nghe." Cảnh Lăng véo mũi Oanh Nhi một chút, cười thập phần vui vẻ.

"Công chúa, Oanh Nhi không phải chỉ là tán dương ngươi, mà còn tán dương chính mình." Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, nói.

"A?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn về phía Oanh Nhi, "Nói như thế nào?"

"Công chúa không phải lúc trước đã nói chậu Quân Tử Lan này đẹp như vậy là do thợ làm vườn trồng tốt hay sao?" Oanh Nhi cười cười, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, "Công chúa trổ mã xinh đẹp như thế, nhất định là do Oanh Nhi nuôi dưỡng tốt."

"Rõ ràng là Bổn công chúa nuôi dưỡng ngươi!"

"Như vậy chính là công chúa nuôi dưỡng Oanh Nhi không dụng tâm, bằng không thì Oanh Nhi tại sao không xinh đẹp như công chúa đây?" Hướng về phía Cảnh Lăng tròn hai mắt, Oanh Nhi nói.

"Tốt! Oanh Nhi ngươi lại thừa cơ giễu cợt Bổn công chúa!" Cảnh Lăng nhẹ gõ vào đầu Oanh Nhi một cái, miệng khẽ cong lên.

"Có việc gì vui mà công chúa cười thoải mái như vậy a?" Ngay lúc Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi đang đùa giỡn, thanh âm của nam nhân làm người khác chán ghét lại xen vào, đúng là Vệ Trung. Vệ Trung trong đám người tìm kiếm trong chốc lát, liền thấy được chỗ Cảnh Lăng đang đứng. Nhìn thấy Cảnh Lăng cùng thị nữ bên người cười đùa, gặp được dáng vẻ tươi cười vô tư này của Cảnh Lăng, Vệ Trung chỉ cảm thấy nụ cười của nàng là đẹp nhất trên đời. Còn có thị nữ bên người Cảnh Lăng, trước kia cũng chưa từng chú ý qua, bây giờ nhìn kĩ lại phát hiện cũng là một mỹ nhân. Mặc dù không có nét đẹp đường hoàng như Cảnh Lăng, nhưng mà nét đẹp ôn nhu thùy mị như vậy cũng là có một phong vị khác. Cưới Cảnh Lăng rồi liền có thể đồng thời có được hai vị mỹ nhân. Khát khao lấy được Cảnh Lăng của Vệ Trung lại càng kiên định.

Nhìn thấy người đến là Vệ Trung, tâm tình đang rất tốt của Cảnh Lăng liền bị phá hư rồi, "Bất quá là chút chuyện vui của nữ nhi thôi." Thu liễm nụ cười trên mặt, Cảnh Lăng nhàn nhạt nói ra.

"Chân vị thương của công chúa đã khỏi chưa?" Vệ Trung có chút quan tâm mà hỏi một câu.

"Đã khiến Tướng quân hao phí tâm tư rồi." Cảnh Lăng lạnh lùng nói, "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, Cảnh Bình Hoàng muội mới chính là người bị thương nặng."

Vừa nhắc tới Cảnh Bình, Vệ Trung sắc mặt cũng có chút khó coi. Ai cũng biết Cảnh Bình bị trật chân chỉ là dọa người, là lừa gạt hắn a, thế nhưng là hắn hết lần này tới lần khác không thể vạch trần.

"Công chúa ở chỗ này hẳn là rất thích hoa lan a?" Nhìn thấy chậu Quân Tử Lan ở sau lưng Cảnh Lăng, Vệ Trung lại tìm được chủ đề để nói, "Trong phủ của vi thần có một chậu hoa lan Tây Vực tiến cống, hết sức xinh đẹp, công chúa nếu thích, hôm khác vi thần liền phái người đến tặng cho công chúa."

"Không cần." Cảnh Lăng cự tuyệt nói, "Bổn công chúa không thích loại đồ vật thấp kém này, Cảnh Bình Hoàng muội ngược lại là rất yêu thích, Tướng quân nếu không ngại thì đưa đến cho nàng đi."

"Công chúa, vi thần thề, vi thần cùng Cảnh Bình công chúa kia là không có gì a, trong nội tâm của vi thần chỉ có duy nhất một mình công chúa, cho nên công chúa không cần ghen." Cảnh Lăng ba lần bốn lượt nhắc tới Cảnh Bình. Vệ Trung cho rằng Cảnh Lăng là vì ngày đó hắn bồi Cảnh Bình đi Thái y viện cho nên ghen tức. Trong tâm tự nhiên có chút thỏa mãn, bất kể là người nam nhân nào, cũng đều có cảm giác rất hưởng thụ khi nữ nhân vì mình mà nổi cơn ghen.

Cảnh Lăng quả thực hoài nghi tên Tướng quân này có phải đầu óc có vấn đề hay không! Nàng từ đầu tới đuôi đều không cấp cho hắn một chút sắc mặt tốt, hiện tại còn nghĩ nàng sẽ vì hắn mà ghen. Tướng quân đầu óc là bị lừa đá rồi a!

"Hoàng đệ, ngươi thật là đến bây giờ mới tìm thấy Hoàng tỷ a." Cảnh Lăng đang lúc nghĩ biện pháp muốn thoát khỏi Vệ Trung, một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt. Cảnh Lăng không chút nghĩ ngợi liền xông tới.

Trong lúc bất ngờ bị Cảnh Lăng nhào lên, Cảnh Phong trong mắt tràn đầy nghi hoặc, đây là cái tình huống gì, Hoàng tỷ của hắn uống lộn thuốc sao?

"Vi thần tham kiến Lục hoàng tử." Vệ Trung hướng Cảnh Phong thi lễ.

"Ngươi không phải nói có việc riêng rất quan trọng muốn cùng Hoàng tỷ nói sao?" Cảnh Lăng vừa liên tục nháy mắt với Cảnh Phong vừa nói.

Mắt nhìn Cảnh Lăng cùng Vệ Trung, Cảnh Phong xem như đã hiểu hết tình huống bây giờ rồi.

Nhẹ gật đầu, Cảnh Phong nói: "Hoàng tỷ, thật là chuyện rất quan trọng." Rồi quay đầu nói với Vệ Trung, "Tướng quân, hai tỷ muội chúng ta còn có lời muốn nói, mời Tướng quân cứ tự nhiên."

"Đã là như thế, vi thần xin cáo lui." Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà Vệ Trung vẫn gật đầu.

Thật vất vả mới rời khỏi được ánh mắt của Vệ Trung, Cảnh Lăng thở phào nhẹ nhõm, nói với Cảnh Phong: "Hôm nay thật sự rất cảm ơn ngươi, bằng không Bổn công chúa cũng không biết bị người kia dây dưa tới khi nào."

"Không cần cảm ơn ta." Cảnh Phong nói, "Không cho ngươi cùng Tướng quân chung một chỗ, là ý tứ của mẫu hậu."

"Mẫu hậu... sao?" Cảnh Lăng sững sờ một chút.

Cảnh Phong gật gật đầu: "Mẫu hậu nói, bình thường không cần phải xen vào việc của ngươi, nhưng mà nếu ngươi không biết sống chết đi tìm Tướng quân, phải nhắc nhở ngươi một chút. Miễn cho ngươi xảy ra chuyện gì, liên lụy ta. May mắn, ánh mắt ngươi cũng không có kém như vậy, đi vừa ý cái vẻ mặt suy đồi kia của Tướng quân. Bản thân ngươi cũng đã đủ tệ rồi, lại cùng Tướng quân chung một chỗ, là muốn gom góp thành Hắc Bạch Song Sát (1) sao?"

Cảnh Lăng: ... Ngươi miệng mồm lại có thể độc như vậy sao!

Oanh Nhi che miệng, không để cho mình cười ra tiếng. Bởi vì cố sức nén cười, thân thể đều có chút run rẩy.

"Ta đi trước, mẫu hậu nhìn không thấy ta, không chừng lại phái người đi tìm." Cảnh Phong nói, "Ta chỉ mới ở cạnh mẫu hậu một chút." Cảnh Phong nói qua rồi nhanh chóng rời đi.

"Oanh Nhi, cười đã rồi phải không?" Cảnh Phong rời đi rồi, Cảnh Lăng mới đem ánh mắt nhìn về phía Oanh Nhi, trong mắt tràn đầy nguy hiểm.

Oanh Nhi lập tức che miệng của mình, liều mạng lắc đầu. Nàng tuyệt đối sẽ không nói rằng Hắc Bạch Song Sát gì gì đó, thật sự rất buồn cười!

"Hừ!" Cảnh Lăng đặc biệt ngạo khí mà ngửa đầu, "Đừng cao hứng quá sớm! Bổn công chúa nếu là thật là Bạch sát, thì ngươi nhất định chính là Hắc sát!"

"Đúng, Oanh Nhi là Hắc sát." Nhẫn nhịn cả buổi thật vất vả mới đem toàn bộ ý cười đè xuống, Oanh Nhi mở miệng nói.

"Ngay cả ngươi cũng cho rằng Bổn công chúa rất tệ ư!"

"Làm sao như vậy." Oanh Nhi lập tức nói, "Công chúa điện hạ hồng phúc Tề Thiên, là người cực kỳ có phúc khí. Công chúa, Lục hoàng tử còn nhỏ, tiểu hài tử ăn nói bậy bạ, nghe xong rồi bỏ qua, đừng quá so đo."

"Bổn công chúa còn lâu mới cùng một đứa bé so đo." Cảnh Lăng hừ một tiếng nói, "Như vậy có vẻ Bổn công chúa quá ngây thơ."

Công chúa điện hạ, kỳ thật ngươi rất ngay thơ a, Oanh Nhi trong lòng yên lặng nói một câu.

Hội hoa xuân đã tiến hành một thời gian ngắn, Hoàng đế mới khoan thai đi đến.

"Tham kiến Hoàng thượng." Mọi người ngay ngắn lập tức quỳ xuống.

"Đều miễn lễ a." Hoàng đế nói, "Hôm nay, chúng ta không nói chuyện quốc gia đại sự, chỉ nói chuyện nhà."

"Dạ, Hoàng thượng." Mọi người đồng thanh trả lời một câu.

"Hoàng hậu ngươi làm sao vậy, trông có vẻ rất lo lắng." Nhìn thấy Hoàng hậu đi bên cạnh đang khẽ cau mày, Hoàng đế hỏi một câu.

"Hoàng thượng, không thấy Phong nhi." Hoàng hậu nói.

Hoàng hậu vừa nói như vậy, Cảnh Lăng mới phát hiện từ sau khi chia tay với Cảnh Phong, nàng cũng không thấy hắn nữa. Hắn không phải nói muốn sớm chút quay về chỗ của mẫu hậu sao? Như thế nào đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng.

"Hài tử ham chơi, không biết chạy đi nơi nào a." Hoàng đế nghe xong, cũng không thèm để ý, ánh mắt ở chung quanh quét một vòng nói, "Ái phi của trẫm như thế nào cũng không có ở đây?"

Hoàng hậu sửng sốt một chút, ánh mắt vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện Lưu Quý phi thật sự không có ở đây. Lập tức sắc mặt liền trở nên khó coi.

'Rầm Ào Ào' một tiếng, cách đó không xa trong phòng truyền ra thanh âm chậu hoa vỡ vụn, tiếp theo đó là thanh âm một tiếng nữ nhân kêu lên thảm thiết.

Hoàng đế sắc mặt biến đổi, mang theo người bên cạnh liền đi đến gian phòng phát ra âm thanh.

Trong phòng, Lưu Quý phi nằm trên mặt đất, ôm lấy bụng dưới, vẻ mặt thống khổ vô cùng. Chiếc váy màu sáng đã chóng nhiễm một tầng đỏ rực của máu. Cảnh Phong đứng ở bên cạnh Lưu Quý phi, trên mặt tràn đầy kinh hoảng cùng không biết phải làm sao.

***

(1) Hắc Phong Song Sát gồm hai vợ chồng Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong. Sau khi hai người phản bội sư môn, lấy cắp quyển hạ Cửu Âm Chân Kinh từ tay sư phụ là Đông Tà Hoàng Dược Sư, hai người đã luyện những môn võ công trong quyển kinh này. Do thiếu hiểu biết về việc tu tập nội công nên hai người đã rèn luyện hai môn ngoại công âm độc trong Chân kinh là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo và Tồi Tâm Chưởng, gây loạn giang hồ, tác ác đa đoan. Một người là Trần Huyền Phong, biệt hiệu Đồng Thi - mình đồng da sắt, đao kiếm không làm gì nổi, còn người nữa là vợ y - Mai Siêu Phong, biệt hiệu Thiết Thi, ra đòn nhanh như gió, gây nỗi khiếp sợ cho giang hồ Trung Nguyên, nên biệt hiệu Hắc Phong Song Sát mới ra đời từ đó. Về sau, Hắc Phong Song Sát đều có kết cục bi thảm: Trần Huyền Phong chết dưới tay đứa trẻ 10 tuổi là Quách Tĩnh, Mai Siêu Phong bị mù trong trận đấu với Giang Nam Thất Quái. Mai Siêu Phong chục năm sau đó, vì lấy thân mình bảo vệ sư phụ mà bị Tây Độc dùng chưởng giết chết. (Nguồn: Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro