Chương 34: Thân Thể Ẩm Ướt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Thân thể ẩm ướt

Trên mặt sông nổi lơ lửng vô số hoa đăng, thật sự rất đẹp.

Ra lệnh cho thủ hạ xuống mua một chiếc thuyền, Cảnh Lăng đứng trên thuyền hướng về phía Oanh Nhi vẫy vẫy tay, "Oanh Nhi, đến đây."

"Được a." Oanh Nhi mỉm cười.

Thuyền không tính là lớn, nhưng mà vẻ ngoài cũng coi như là tinh xảo, Cảnh Lăng bộ dạng hết sức thoả mãn.

"Oanh Nhi ngươi xem, ở đây thật đẹp, giống như chúng ta đang bị bao vây bởi đèn hoa sen vậy." Cảnh Lăng cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ. Trên mặt hồ nổi lên một hồi rung động, đem đèn hoa sen vây quanh đánh tản ra hiều phía. Đèn hoa sen dần dần trôi xa.

"Lăng nhi, ngươi có biết đâu là đèn hoa sen chúng ta vừa thả không?" Oanh Nhi ngồi ở bên cạnh Cảnh Lăng, chỉ vào rất nhiều đèn hoa sen ở cách đó không xa, cười hỏi.

"Tất nhiên là không." Cảnh Lăng lắc đầu, "Những hoa đăng này đều có dáng vẻ giống nhau như vậy, Oanh Nhi có thể nhận ra sao?"

"Công chúa cũng không nhận ra, Oanh Nhi làm sao có thể." Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, học theo Cảnh Lăng đưa tay khua xuống mặt nước, dòng nước lạnh buốt vây quanh mang theo cảm giác vô cùng thoải mái.

Nhìn nửa gương mặt xinh đẹp động lòng người của Cảnh Lăng, Oanh Nhi đem tay phải của mình chậm rãi duỗi vào trong nước. Thời gian dần qua, nàng lén lút tới gần Cảnh Lăng, sau đó một phát liền bắt được bàn tay đang chậm rãi di chuyển của người kia.

"Oanh Nhi, ngươi chơi trò đánh lén." Khóe miệng Cảnh Lăng khẽ cong lên, dùng thêm chút sức muốn rút tay trở về, lại phát hiện Oanh Nhi dùng lực nàng căn bản không cách nào rút ra được.

"Đó là do tính cảnh giác của Lăng nhi quá kém." Oanh Nhi cười nói, "Bị Oanh Nhi bắt được mới phát hiện ra."

"Ai bảo người muốn bắt lấy tay của ta lại là Oanh nhi đây?" Cảnh Lăng ra vẻ bất đắc dĩ nói, "Ta đối với ngươi không có nửa phần cảnh giác." Lúc nãy, nàng cũng cảm giác được Oanh Nhi tới gần, nhưng mà nàng không có ngăn cản, cũng không có trốn tránh. Trong nội tâm vẫn là mong mỏi cùng Oanh Nhi tiếp xúc như vậy.

"Lăng nhi như vậy cũng không tốt." Oanh Nhi nói, "Cẩn thận Oanh Nhi ngày nào đó hóa thân thành sói lang, ngươi có thể gặp nguy hiểm."

"A, Bổn công chúa là nên sợ ngươi?" Cảnh Lăng khẽ nhướng mày, trong mắt tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo, "Ngươi hóa thân thành sói lang, Bổn công chúa liền hóa thân thành hổ, ăn thịt ngươi." Cảnh Lăng nói rồi năm ngón tay cong thành trảo (*), làm bộ muốn hướng phía Oanh Nhi bổ nhào đến.

(*) Trảo giống như là muốn lấy móng tay mà quắp lấy vật gì đó.  

"Cứu mạng a, Lăng nhi muốn ăn thịt Oanh Nhi!" Oanh Nhi kêu một tiếng, thân thể ngửa ra sau, Cảnh Lăng thuận thế bổ nhào vào trong ngực Oanh Nhi.

Thị vệ đang chèo thuyền không biết chuyện có gì xảy ra, không hiểu sao lại cùng một chiếc thuyền khác ở phía đối diện đụng vào nhau. Cảnh Lăng vừa mới cùng Oanh Nhi ở ngoài mép thuyền cười đùa. Cảnh Lăng bổ nhào một cái, thuyền nhỏ lắc lư thân thể cũng theo đó mà khuynh đảo, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi hai người song song rơi xuống trong nước.

"Công... Tiểu thư!" Thị vệ muốn đưa tay giữ chặt hai người, vươn tay ra cũng không nắm được. Thị vệ vội vàng ổn định thuyền, có ý định nhảy xuống hồ tìm kiếm hai người.

"Tiểu tử, đụng phải thuyền của bổn đại gia còn muốn đi sao?" Một thanh âm không mấy ôn hòa truyền đến, lập tức một nam nhân bụng phệ bước ra, khinh thường liếc nhìn thị vệ, nói, "Một chiếc thuyền hỏng lại dám đụng vào thuyền của bổn đại gia, làm bổn đại gia mất hứng, ngươi nói nên đền bù tổn thất cho bổn đại gia như thế nào?"

Thị vệ lạnh lùng nhìn người kia, âm thầm nhớ kỹ tướng mạo của hắn. Tính toán đợi sau khi cứu công chúa lên, sẽ hung hăng nghiêm trị người này.

Thị vệ bỏ xuống thanh gỗ dùng để chèo thuyền đang cầm trên tay, cả người lập tức nhảy vào trong hồ.

"Phản rồi phản rồi, thật sự là phản rồi!" Người nọ gắt gao trừng mắt nhìn nơi thị vệ vừa nhảy xuống, một cước đem người bên cạnh đá xuống theo, "Nhanh, đem cái kẻ không biết sống chết kia dìm chết đuối cho ta!"

Lúc thuyền bị lật, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi hai người còn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống nước.

"Cứu... cứu mạng..." Cảnh Lăng ở trong nước liều mạng trồi lên, "Khục khục... cứu..." Bất kể là kiếp trước hay kiếp này nàng đều không biết bơi, một khi rơi vào trong nước liền rất sợ hãi. Sẽ chết, nàng nhất định sẽ chết đuối a!

Khoang miệng và xoang mũi đều bị không ít nước tràn vào, Cảnh Lăng càng ngày càng khó chịu.

Cố gắng trồi lên vài lần, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy chung quanh hồ nước như là có vô số cánh tay kéo nàng chìm xuống dưới. Thân thể dần dần trở nên vô lực. Cảnh Lăng vươn tay, hi vọng chạm phải thứ gì đó. Quơ tay hai lần, ngoại trừ hồ nước lạnh như băng cái gì nàng cũng không bắt được. Trên mặt dâng lên một tia tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, một cánh tay ôn hòa đem nàng ôm chặt lấy. Cảnh Lăng mặc dù không mở mắt, nhưng lại có thể cảm giác được chủ nhân của cánh tay này là ai. Bàn tay làm cho người khác an tâm như thế này, ngoại trừ Oanh Nhi thì không còn ai khác nữa.

Toàn bộ thân thể Cảnh Lăng bị kéo vào một cái ôm vô cùng ôn hòa ấm áp. Cảnh Lăng ôm thật chặt Oanh Nhi, không cách nào buông tay. Chỉ có như vậy, mới có thể an tâm một chút.

Cánh môi ấm áp dán chặt lên môi Cảnh Lăng, đầu lưỡi mềm mại liếm láp lấy hàm răng của nàng. Ấm áp theo hai cánh môi dần dần truyền tới, Cảnh Lăng tham lam níu lấy từng chút một, đẩy nụ hôn đi sâu hơn.

Không đủ, còn chưa đủ!

Cảnh Lăng chủ động đưa lưỡi vào thăm dò trong khoang miệng của Oanh Nhi, dây dưa với lưỡi của nàng, cùng nhau nhảy múa. Như một sự trừng phạt, Oanh Nhi khẽ cắn vào đầu lưỡi Cảnh Lăng, mang theo một chút đau đớn Cảnh Lăng thu đầu lưỡi trở về. Oanh Nhi thừa dịp này tách khỏi môi nàng, ôm nàng dốc sức liều mạng bơi lên.

Không biết mất bao lâu, đầu hai người rốt cuộc cũng trồi lên khỏi mặt nước. Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng tham lam hô hấp lấy không khí bên ngoài.

"Lăng nhi đừng sợ, Oanh Nhi cho dù liều mạng cũng nhất định sẽ đưa ngươi lên bờ an toàn a." Oanh Nhi nói rồi liền đem Cảnh Lăng đặt trên lưng mình, ra sức bơi lên.

"Oanh Nhi, ngươi nếu liều đến mất cái mạng này, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi." Lúc miệng thoát ra khỏi mặt nước, Cảnh Lăng nói, "Không chỉ không tha thứ cho ngươi, ta còn sẽ quên đi ngươi. Nếu như không muốn mọi việc trở nên đáng buồn như vậy, ngươi phải sống. Bất kể là ngươi, hay là ta, cũng không thể chìm chết ở chỗ này!"

Oanh Nhi mặc dù không nói chuyện, nhưng tốc độ của nàng ngày càng nhanh, xem ra nàng đã nghe thấy hết.

May mắn bờ không phải rất xa, trên hồ xảy ra chuyện cũng kinh động đến không ít người. Cảnh Phong sau khi biết rõ người rớt xuống nước chính là Cảnh Lăng, lập tức phái rất nhiều người đi cứu nàng. Oanh Nhi bơi được một thời gian ngắn, liền gặp được những người này. Bọn họ giúp đỡ kéo Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng lên bờ.

Bọn thị vệ ở cách đó không xa vây thành một vòng chặn ánh mắt người vây xem.

Oanh Nhi ngồi dưới đất từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Mới vừa rồi còn không cảm thấy gì, vừa dừng lại liền phát hiện chính mình sớm đã mệt mỏi đến mức không thở được.

"Khục khục, Oanh Nhi, ngươi không sao chứ?" Cảnh Lăng vỗ nhẹ vào lưng Oanh Nhi, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

"Lăng nhi, không có việc gì." Oanh Nhi thở dốc vài tiếng nói ra, "Chẳng qua là hơi mệt."

Ngay lúc Cảnh Lăng nhẹ nhàng nằm xuống, Oanh Nhi hô hấp cũng dần dần suôn sẻ rồi.

Hai người liếc nhìn nhau, nở nụ cười.

"Toàn thân đều ướt đẫm a." Cảnh Lăng run lên một chút nhìn y phục của mình.

"Ân." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy vui vẻ, mắt nhìn thân thể Cảnh Lăng, trêu chọc nói, "Có thể nhìn thấy bên trong. Dáng người Lăng nhi trổ mã càng ngày càng đẹp a."

"Ngươi là tên háo sắc." Cảnh Lăng hờn dỗi trừng mắt nhìn Oanh Nhi, "Không biết e lệ."

"Oanh Nhi nói là sự thật a."

"Bình thường ngủ chung như thế nào cũng không nghe ngươi nói?"

"Lúc ngủ đèn dầu tối như vậy, Oanh Nhi làm sao có thể thấy rõ." Oanh Nhi nói, "Hơn nữa Oanh Nhi cảm thấy, bộ dạng này của Lăng nhi so với không mặc gì cả càng có sức hấp dẫn hơn. Ngươi biết không, hiện tại có bốn chữ thập phần thích hợp với ngươi bây giờ a."

"A? Là chữ gì?" Cảnh Lăng có chút hăng hái hỏi một câu.

"Thân – thể – dụ – hoặc." Oanh Nhi cười một tiếng.

"Oanh Nhi, ngươi là kẻ xấu." Cảnh Lăng véo mũi Oanh Nhi, nói.

"Oanh Nhi vẫn luôn rất xấu a." Oanh Nhi tròn mắt, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt, "Lăng nhi không vui sao?"

"Thích, ta đương nhiên thích." Cảnh Lăng cười khẽ, "Được, Bổn công chúa cho phép ngươi đối với ta hư hỏng."

"Lăng nhi yên tâm, Oanh Nhi vĩnh viễn đối với ngươi hư hỏng."

"Hừ, ngươi luôn nghĩ đối với ta như vậy, sao không biết đối tốt hơn một chút?"

"Oanh Nhi đối với Lăng nhi luôn tốt a, Lăng còn không biết sao?"

"A..., miễn cưỡng coi như ngươi vượt qua kiểm tra rồi."

"Đa tạ công chúa lưu tình." Oanh Nhi khẽ cười nói.

"Công chúa, trước phủ thêm áo khoác a. Lục điện hạ đã ở trong nhà trọ chuẩn bị nước ấm cùng quần áo." Một thị nữ cầm lấy hai cái áo khoác đi tới, muốn đưa cho Cảnh Lăng phủ thêm.

"Đưa cho ta đi." Oanh Nhi nửa đường nhận lấy áo khoác, chủ động phủ lên cho Cảnh Lăng. Có nàng ở đây ai cũng không thể đi qua nàng mà đến hầu hạ công chúa.

Bởi vì có người ngoài Cảnh Lăng cũng không thể động thủ, cứ vậy để yên cho Oanh Nhi thay mình mặc y phục, miễn cho có người bàn tán lung tung.

Mặc y phục xong rồi, hai người liền đi theo Thanh nhi tiến vào nhà trọ.

Cởi ra quần áo ướt đẫm, Cảnh Lăng nhanh chóng bước vào phòng tắm.

"Oanh Nhi, nhanh cởi quần áo đến đây a. Nếu không sẽ bị lạnh đấy." Cảnh Lăng nói với Oanh Nhi.

"Lăng nhi, thùng tắm quá nhỏ, Oanh Nhi cùng tắm ngươi sẽ không thoải mái." Oanh Nhi nhíu mày nói.

"Ta không để ý thì ngươi để ý cái gì?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi nhíu mày nói, "Hay ngươi muốn Bổn công chúa đem ngươi kéo xuống?"

"Oanh Nhi đã biết, sẽ đến ngay." Biết rõ Cảnh Lăng nói một không nói hai, Oanh Nhi trong mắt lướt qua một tia nhàn nhạt bất đắc dĩ, cởi quần áo bước vào bồn tắm.

Bồn tắm quá nhỏ, cơ thể của hai người cơ hồ là dán chặt  cùng một chỗ. Cảnh Lăng có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt trơn mượt của Oanh Nhi, không tự chủ mà đỏ mặt. Tựa hồ, mỗi lần cùng Oanh Nhi tiếp xúc thân mật, nàng đều sẽ không tự giác ngượng ngùng.

"Lăng nhi, Oanh Nhi giúp ngươi cọ sát cùng mát xa a." Oanh Nhi cầm lấy khăn mặt ở bên cạnh, nhúng nước cẩn thận thay Cảnh Lăng la rửa.

"Tốt." Cảnh Lăng nói, "Một chút nữa ta cũng sẽ mát xa cho ngươi thật tốt."

"..."

"Ân... Dùng sức một chút, dùng lực một chút..."

"Ở đây?"

"Đúng, chính là chỗ đó, thật thoải mái a... A, chỗ đó đừng đụng, nhột..."

"Ở đây thì sao?"

"Nơi đó có thể... A..., tiếp tục..."

"Như vậy thoả mãn không?"

"Ân, đừng luôn cọ một chỗ a, đều muốn bị ngươi mài trầy da."

"Được a."

Cảnh Phong đứng ở cửa ra vào, giơ tay, giữ nguyên động tác chuẩn bị gõ cửa, ngây ngẩn cả buổi. Vốn chỉ là muốn đến hỏi Hoàng tỷ một chút xem có cần thêm gì không, hắn có thể phân phó cung nữ lập tức chuẩn bị.

Nhưng mà hắn giống như đã biết cái gì đó không nên biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro