Chương 4: Đùa Giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Đùa giỡn

Tựa hồ biết rõ chính mình khi rời khỏi Cảnh Lăng sẽ tự nhiên cảm thấy bất an, vì thế Oanh Nhi rất nhanh đã trở về.

Nhìn thấy Oanh Nhi xuất hiện ở cửa, Cảnh Lăng hai mắt tỏa sáng, dường như mất hẳn vẻ lo lắng lúc trước.

"Công chúa, đây là bánh ngọt phòng bếp nhỏ làm, ngươi trước ăn điểm tâm đi a." Đem cái khay trong tay đặt lên bàn, Oanh Nhi ôn nhu nói.

Cảnh Lăng tuy rằng đã rất đói rồi, nhưng mà nàng thân là công chúa nên bắt buộc phải có rụt rè cùng ưu nhã. Cầm lấy đôi đũa gắp một cái bánh ngọt đưa vào trong miệng. Vô cùng mềm mại, hương vị ngọt ngào, làm người ta muôn phần hưởng thụ. Cảnh Lăng híp mắt, cảm thụ cảm giác bánh ngọt dần tan trong miệng mình. Từ khi gả đi ra ngoài nàng liền không còn cơ hội nếm qua hương vị như vậy, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng hoài niệm.

Oanh Nhi mỉm cười nhìn biểu lộ hưởng thụ của Cảnh Lăng, tựa hồ được nhìn thấy công chúa cao hứng, nàng tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

"Oanh Nhi, nhìn ta làm cái gì?" Mở to mắt, chống lại con mắt tràn đầy nhu tình của Oanh Nhi, Cảnh Lăng hỏi một câu, "Ngươi cũng đói bụng rồi có phải không?"

"Oanh Nhi không đói bụng." Oanh Nhi lắc đầu, đáng tiếc bụng nàng rất không thức thời, hăng hái tranh giành mà kêu lên. Thời điểm Cảnh Lăng hôn mê nàng một mực ở bên cạnh chiếu cố, Cảnh Lăng bao lâu không có ăn cái gì, nàng cũng là bấy lâu không được ăn, đói bụng cũng là chuyện đương nhiên.

"Bụng không cần kêu cũng kêu rồi, còn nói không đói bụng." Cảnh Lăng che miệng cười cười.

"Không có gì đáng ngại." Oanh Nhi nói ra, "Chúng ta là thị nữ, đói một chút không có... A..." Lời còn chưa kịp nói xong, nàng đã bị Cảnh Lăng nhét bánh ngọt vào trong miệng chặn lại.

"Ăn hết." Cảnh Lăng nghiêm mặt nói, "Thân là thị nữ của bổn công chúa, lại để đói bụng, việc này truyền đi ta thật mất mặt."

Tuy rằng nói như thế, nhưng mà Oanh Nhi vẫn là từ nét mặt không được tự nhiên của Cảnh Lăng nhìn ra công chúa đối với nàng vô cùng quan tâm. Oanh Nhi trong nội tâm nhảy nhót không thôi, đây là Trưởng công chúa cho nàng ăn a. Trên đời này, có bao nhiêu người có thể có phúc khí như vậy? Oanh Nhi cảm thấy cho dù ngay tại lúc này bắt nàng đi tìm cái chết, đều vô cùng đáng giá.

Chậm rãi nhai hai phần bánh ngọt trong miệng, hương vị ngọt ngào tràn đầy khoang miệng, Oanh Nhi cảm thấy, đây là món ăn ngon nhất nàng từng được nếm qua.

Đem bánh ngọt trong miệng nuốt xuống, Oanh Nhi muốn quỳ xuống bái tạ: "Đa tạ Trưởng công chúa ban thưởng."

"Từ nay về sau, ngươi không cần giống như thế này... quỳ xuống trước ta." Cảnh Lăng nói ra. Không biết như thế nào khi nhìn thấy Oanh Nhi quỳ xuống trước mặt mình, Cảnh Lăng có một loại rất cảm giác không thoải mái, thật giống như khoảng cách giữa hai người trong một thoáng liền bị kéo ra rất xa.

"Công chúa, đây là không hợp quy củ." Oanh Nhi nhíu mày.

"Tại trong điện của bổn công chúa, lời bổn công chúa nói chính là quy củ!" Chân mày lá liễu của Cảnh Lăng khẽ nhướng lên, nhìn về phía Oanh Nhi, trên nét mặt hiện ra rất rõ hàm xúc đe dọa nếu ngươi không đáp ứng, ta liền tức giận.

"Như vậy cũng được, thưa công chúa." Oanh Nhi suy nghĩ một chút, nói ra, "Nếu mà có mặt ngoại nhân (*), Oanh Nhi vẫn là tuân thủ quy củ. Còn những lúc cùng công chúa ở một chỗ, Oanh Nhi liền hơi chút láo xược."

(*) Người ngoài

"Không cần hơi chút, ngươi có thể thỏa thích láo xược." Bởi vì, ta vĩnh viễn sẽ không trách cứ ngươi. Cảnh Lăng vừa cười vừa nói.

"Đa tạ công chúa ưu ái." Oanh Nhi vừa nói xong lại muốn quỳ xuống.

"Oanh Nhi, ngươi quên ta đã từng nói qua cái gì sao?"

"Thật xin lỗi công chúa." Đầu gối sắp sửa quỳ xuống chậm rãi thu lại, Oanh Nhi vẻ mặt áy náy, "Oanh Nhi chẳng qua là không quen."

"Được rồi." Cảnh Lăng phất phất tay, "Thêm vài lần nữa tự nhiên ngươi cũng thành thói quen. Hiện tại..." Cảnh Lăng chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình, "Ngồi xuống trước, ăn chút gì đi a."

"Ôi chao!" Oanh Nhi sửng sốt một chút, "Công chúa, Oanh Nhi không dám."

"Bổn công chúa bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi!" Cảnh Lăng hung hăng trừng Oanh Nhi, "Lề mề làm cái gì! Ngươi không ngồi xuống, bổn công chúa lại phải tức giận."

"Tuân mệnh công chúa." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Kể từ sau khi công chúa tỉnh lại tựa hồ càng thêm tùy hứng.

"Nếm thử cái này." Đem bánh ngọt lần lượt đưa đến trước mặt Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói.

"Công chúa, cái này..." Oanh Nhi vừa mở miệng muốn cự tuyệt, Cảnh Lăng lại giống như lúc trước, cưỡng ép đem bánh ngọt nhét vào trong miệng nàng.

"Cái miệng ngươi thật là dài dòng, nên dùng cái này chặn lên." Nhìn đôi mắt ngạc nhiên của Oanh Nhi, Cảnh Lăng tâm tình rất tốt. Nàng trước kia làm sao lại không phát hiện, ngồi ăn một chỗ cùng Oanh Nhi, nhìn nàng vẻ mặt bất đắc dĩ thật sự rất thú vị?

"Nhiều..." Ăn hết bánh ngọt, Oanh Nhi vừa định nói lời cảm tạ, đã bị Cảnh Lăng ngăn lại.

"Không cho phép nói cảm ơn." Cảnh Lăng duỗi ra hai ngón tay, ngăn chặn môi Oanh Nhi, "Ngươi không chán, nhưng bổn công chúa chán nghe rồi."

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, còn có một cỗ hương thơm mùi sữa thuộc về riêng công chúa, Oanh Nhi nhịn không được đưa tay liếm lấy một chút.

Cảnh Lăng như bị điện giật lập tức thu ngón tay về, ngón tay vừa bị lưỡi liếm qua kia, như có một dòng điện truyền thẳng đến trái tim, dâng lên một loại cảm giác cực kì kì dị. Loại cảm giác này nàng chưa từng trải qua, Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một vẻ bối rối cùng nghi hoặc.

Ý thức được mình làm cái gì, giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài xuống thái dương của Oanh Nhi. Nàng, nàng rõ ràng là đang đùa giỡn với công chúa!

Oanh Nhi vội vàng hấp tấp quỳ rạp xuống đất, hung hăng dập đầu: "Oanh Nhi vô tình mạo phạm, kính xin Công chúa điện hạ thứ tội!"

"Ngươi..." Cảnh Lăng muốn đưa tay nâng Oanh Nhi dậy, nhưng là lúc này trong lòng lại dâng lên loại cảm giác kì dị kia, nàng lại không dám chạm vào Oanh Nhi. Do dự một hồi, Cảnh Lăng mở miệng nói, "Ngươi đi ra ngoài trước a."

"Công... Công chúa..." Oanh hơi thấp giọng kêu một tiếng, trong lòng dâng lên nỗi bất an cực lớn. Nàng chính là bị công chúa chán ghét sao? Cũng đúng, nàng làm ra hành động thất lễ như vậy, coi như là công chúa sủng ái nàng cũng sẽ tức giận a. Oanh Nhi trong lòng thầm mắng chính mình vài câu, nàng làm sao lại dám thè lưỡi liếm lên tay công chúa đây! Bình thường chính mình lạnh lùng, yên tĩnh như vậy, như thế nào lại làm ra sự tình này đối với công chúa? Thật là loạn a.

"Ngươi đi ra ngoài trước a." Cảnh Lăng lại nói một lần.

"Vâng." Oanh hơi thấp đầu nói một tiếng, đứng dậy mắt lại trộm liếc nhìn Cảnh Lăng. Lại phát hiện Cảnh Lăng chẳng qua là nhìn ngón tay đến phát ngốc, không có như lúc trước ôn nhu nhìn mình. Trong lòng dâng lên cực lớn thất vọng cùng đau thương.

Tận lực thả nhẹ bước chân, Oanh Nhi đi rất chậm rất chậm, tựa hồ đang chờ đợi công chúa gọi mình trở về. Thế nhưng là đi thẳng tới cửa, công chúa cũng không có phát ra thanh âm gì.

Chính mình thật sự đã bị chán ghét rồi sao? Oanh Nhi nhắm mắt lại, che giấu chút ưu thương trong mắt, lặng lẽ đi ra cửa, rồi lặng lẽ đóng lại. Nàng cũng không có ly khai tẩm điện công chúa, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở cửa ra vào. Nếu như công chúa cần cái gì, nàng sẽ lập tức đi vào.

Thẳng đến khi truyền đến âm thanh cửa phòng đóng lại, Cảnh Lăng mới hồi phục tinh thần. Trong lúc bất tri bất giác, tẩm điện lại một lần nữa trở nên vắng vẻ. Cô tịch lại một lần nữa dâng lên trong lòng nàng. Trên bàn bánh ngọt vẫn còn tản ra mùi thơm, thế nhưng Cảnh Lăng lại không nhấm nháp nổi. Nội tâm tựa hồ bị nghìn cân đè nặng, khó có thể hô hấp.

Suy nghĩ có chút hỗn loạn, nàng không nghĩ ra vì cái gì Oanh Nhi liếm lấy tay của mình, ý niệm đầu tiên dâng lên trong đầu không phải lửa giận, mà là một chút vui mừng, tuy rằng rất nhỏ bé, nhưng mà Cảnh Lăng vẫn cảm giác được. Còn có, đầu ngón tay truyền tới cái loại cảm xúc kì dị, cũng tuyệt đối không phải là chán ghét. Chẳng qua là cảm giác lạ lẫm này làm cho nàng cảm thấy bất an. Nàng không biết để Oanh Nhi tiếp tục ở trước mặt mình sẽ có chuyện gì phát sinh, cho nên đã đem Oanh Nhi đuổi ra ngoài. Chẳng qua là, đem Oanh Nhi đuổi đi rồi, lòng của nàng tựa hồ càng thêm rối loạn.

"Đến cùng, là tại sao vậy chứ?" Bị Oanh Nhi thân mật đụng chạm qua, ngón tay chống đỡ lấy ngực, Cảnh Lăng thấp giọng hỏi chính mình. Lại không có được bất cứ đáp án nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro