Chương 20: Em nhớ chị quá, không đợi được thêm hai tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tử Cẩn thật sự biết nấu cơm, lúc Lưu tẩu không yên tâm lần thứ ba vào phòng bếp xem xét, Lục Tử Cẩn đã nấu xong hết. Nấm tuyết xào thịt, cà chua xào trứng, khổ qua nhồi kho chay, lại thêm canh nấm hương Khẩu Bắc.

Ba món một canh, sắc hương đều đủ. Trừ khổ qua ra, đồ ăn khác thanh đạm nhưng ngon miệng, hơn nữa khiến Sầm Mặc Tiêu ngạc nhiên chính là canh nấm Khẩu Bắc, nói là canh, trong nồi lại không còn một giọt nước, nhìn qua tưởng chiên, bên trong nấm Khẩu Bắc chứa đầy nước canh.

Thấy Sầm Mặc Tiêu có vẻ tò mò, Lục Tử Cẩn giải thích nói: "Canh nấm Khẩu Bắc này là để lửa nhỏ hầm chậm, không giống cách làm truyền thống. Đặc biệt tươi ngon, em có thể thử một lần."

Nghe vậy, Sầm Mặc Tiêu cầm đôi đũa, thật cẩn thận đặt nấm Khẩu Bắc vào trong muỗng, sau đó liền uống một ngụm nước canh chứa đầy bên trong nấm, vào miệng thơm ngon nồng đậm nhưng không ngán, thật sự ngon hơn canh nấm cô từng uống.

"Thế nào?" Lục Tử Cẩn ăn miếng khổ qua, hỏi.

Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu: "Đặc biệt ngon, uống thật sự ngon."

Uống canh xong, ăn luôn nấm hương chiên, tươi mới nhiều nước, tuy thanh đạm nhưng đích xác là mỹ vị. Không biết là do tay nghề Lục Tử Cẩn quá tốt, hay vì món ăn hương vị mới lạ, Sầm Mặc Tiêu phá lệ ăn hết nửa chén cơm.

Lục Tử Cẩn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến dáng vẻ còn chưa đã thèm, lúc cô vươn đôi đũa muốn gắp thêm, liền nhắc nhở cô: "Uống trà sữa vào, ăn nửa chén cơm, ăn thêm chút rau dưa là được rồi, không thể ăn quá nhiều so với ngày thường."

Sầm Mặc Tiêu nhấp nhấp miệng, mặt vô biểu tình mà buông đũa: "Em no rồi."

Thấy cô không vui dáng vẻ lại ngạo kiều, Lục Tử Cẩn liền bật cười, sau đó gắp cho cô một cái nấm hương: "Được rồi, còn ba cái nấm Khẩu Bắc, em giúp chị tiêu diệt một cái, được chứ?"

Sầm Mặc Tiêu liếc cô, hơi kiêu căng mà nhướng mày, ra vẻ miễn cưỡng mà ăn xong cái nấm hương, sau đó thong thả ung dung lau miệng, còn nói: "Chị làm em ăn no căng."

Lục Tử Cẩn nghẹn cười, tiếp tục ăn hết phần đồ còn lại.

Cơm nước xong Lục Tử Cẩn thu dọn chén đũa, Lưu tẩu vội ngăn cô lại: "Để tôi làm là được, không ngờ được tay nghề thiếu phu nhân lại tốt như vậy."

Lục Tử Cẩn được Lưu tẩu khen có chút xấu hổ: "Chỉ là cơm nhà, vẫn không bằng Lưu tẩu làm được nhiều món ngon."

Nhìn Lưu tẩu vào phòng bếp, hai người cũng chuẩn bị lên lầu rửa mặt, Lục Tử Cẩn nghĩ đến thái độ hôm nay của Sầm Mặc Tiêu đối với Lưu tẩu, trong lòng có chút khó hiểu. Tuy rằng Sầm Mặc Tiêu ở trước mặt Lưu tẩu còn có điều hoài nghi, nhưng vẫn luôn kính trọng Lưu tẩu.

Theo như Lục Tử Cẩn biết, Lưu tẩu là do Lý Khải Thắng cố ý sắp xếp, Lưu tẩu chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Sầm Mặc Tiêu cũng đã bốn năm. Nếu chỉ vì chút chuyện trà sữa nhỏ nhặt, Sầm Mặc Tiêu cũng không cần tỏ ra không vui rõ ràng như vậy.

"Hôm nay giận Lưu tẩu sao?" Lục Tử Cẩn hỏi.

Sầm Mặc Tiêu nhìn cô, "Không, nhưng chị không cảm thấy Lưu tẩu có hơi đi quá giới hạn sao? Cũng chỉ là một ly trà sữa mà thôi, có cần phải nắm chết không bỏ như vậy không?"

Lục Tử Cẩn không nói thêm nữa, lý do của Sầm Mặc Tiêu không sai, nhưng không đủ để làm Sầm Mặc Tiêu động khí. Trực giác mách bảo với cô rằng chuyện không đơn giản như vậy, nhưng cô cũng không muốn miệt mài theo đuổi, cho nên cũng không hỏi lại.

Hai ngày sau kế hoạch của Viễn Dương giao lên rồi, bởi vì hợp tác với Thái Hòa nên còn phải cùng đối phương thảo luận về kế hoạch, xem nên chọn bản thiết kế nào.

Lục Tuần lại làm bộ làm tịch nói cho cô, ông ta vẫn quyết định đưa bản thiết kế của cô lên, như vậy cũng có thể để cho Thái Hoà biết đến thực lực của Lục Tử Cẩn.

Kết quả đều trong dự đoán của Lục Tử Cẩn, lúc công ty mở hội nghị khởi động hạng mục Deo, Lục Tuần còn triệu tập toàn bộ nhân viên công bố lựa chọn cuối cùng của Thái Hoà. Bản kế hoạch Viễn Dương đưa qua, Lý Khải Thắng và Lý Nguyên đều rất ưng ý, liền quyết định chọn toàn bộ hạng mục, lại hoàn thiện tân trang một chút rồi gửi đi đấu thầu.

Công ty trên dưới một mảnh vui mừng, thậm chí cũng không dám nghĩ Viễn Dương lại có thể ở trước mặt Thái Hòa lấy được xuất sắc. Phía dưới một đống người bắt đầu nghị luận rốt cuộc là tổ thiết kế nào đã chinh phục được Thái Hòa, từ thảo luận của bọn họ không khó để phát hiện, bọn họ căn bản không biết bản thiết kế Lục Tử Cẩn tự làm riêng.

Lục Tuần nghe thấy bọn họ nghị luận, trên mặt lộ ra ý cười cực kỳ vui vẻ: "Phương án được Thái Hòa coi trọng, chính là bản thiết kế của Lục Tuyết và đội ngũ của cô ấy."

Sau khi nói xong, thanh âm phía dưới hơi ngưng lại, sau đó vang lên nhiệt liệt vỗ tay. Tuy rằng Lục Tuyết chẳng ra gì, nhưng tổ thiết kế dưới tay cô ta đều là những nhà thiết kế tài giỏi, mấy vị tổ trưởng kia kinh nghiệm phong phú, có thể làm ra phương án tốt cũng là có khả năng.

Lục Tuần nâng nâng tay ý bảo phía dưới an tĩnh: "Nhưng đây không chỉ là công lao của một mình Lục Tuyết, cũng không chỉ nhờ đội ngũ dưới tay cô ấy, còn có Lục Tử Cẩn làm riêng một phần kế hoạch, đội ngũ Phòng thiết kế của cô ấy cũng đóng góp không nhỏ. Cho nên, cuối cùng phương án của Lục Tuyết có thể hoàn mỹ qua cửa, thật ra là kết quả nỗ lực của tập thể nhân viên phòng kế hoạch và phòng thiết kế Viễn Dương, sau khi hạng mục kết thúc, mỗi người đều sẽ có tiền thưởng."

"Cảm ơn Lục đổng, cảm ơn tiểu Lục đổng."

Nhắc tới tiền thưởng mọi người đều vui vẻ phấn chấn, chỉ có đội ngũ Phòng thiết kế nhìn Lục Tử Cẩn, trong lòng hụt hẫng. Lục tổng giám dẫn dắt bọn họ làm đồ án thiết kế, bọn họ góp công sức không nhỏ vào bản kế hoạch này, không ngờ để Lục Tuyết và Phòng kế hoạch hưởng tuốt.

Lục Tử Cẩn coi như không thấy, ngồi ở kia vỗ tay mỉm cười, dường như đối với màn vui vẻ này cũng như bản thân mình cũng nhận được.

Sau khi kết thúc, tổ trưởng tổ thiết kế Lý Duệ đi theo Lục Tử Cẩn tới văn phòng, nhìn cô đóng cửa lại, Lý Duệ muốn nói lại thôi.

Lục Tử Cẩn ngước mắt nhìn anh ta một cái: "Có chuyện liền nói đi."

"Tổng giám, chị dẫn dắt chúng tôi làm bản thiết kế, vì sao còn phải đơn độc làm một phần, lần này để cho người khác chiếm hết tiện nghi. Dựa vào năng lực của chị, sự chuyên nghiệp của phòng thiết kế chúng ta, nhất định mạnh hơn phòng kế hoạch bọn họ rất nhiều."

Nói đến đây, trong mắt anh ta còn có chút oán trách.

Lục Tử Cẩn trầm mặc một hồi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Tôi xin lỗi mọi người, nhưng Lý Duệ, bản kế hoạch và đồ án thiết kế của đoàn đội chúng ta, tôi đều dùng toàn tâm để làm, mọi người vất vả thế nào tôi cũng rõ như ban ngày, bản thiết kế của mọi người thực sự ưu tú, tốt hơn của cá nhân tôi rất nhiều. Ngày đó tôi cho mọi người một ít tư liệu thiết kế, cũng chính là phần tinh hoa nhất trong bản kế hoạch của tôi. Một cây khó thành rừng, chỉ là ba tôi muốn rèn luyện tôi một chút, mới để tôi làm riêng một phần. Kết quả cũng trong dự kiến của tôi, chỉ là tôi không ngờ, toàn đội ngũ của chúng ta đều mất phần."

Nói đến đây, Lục Tử Cẩn cười khổ một tiếng: "Tôi cho rằng chỉ có bản thiết kế của mình mới bị như vậy, không ngờ phần thiết kế của mọi người cũng chịu chung số phận."

Tựa như ý thức được mình lỡ lời, Lục Tử Cẩn ngưng lại, vẫy vẫy tay: "Vất vả mọi người bận rộn lâu như vậy, những gì nên thuộc về mọi người, tôi nhất định sẽ nỗ lực giành lấy. Hôm nay trong lòng mọi người đều không thoải mái, tôi để Cam Vi cho mọi người đính buổi trà chiều, chúng ta còn cần phải lên tinh thần, sau này còn có rất nhiều hạng mục chúng ta cũng có thể làm thật tốt. Anh là tổ trưởng, Lý Duệ, tôi cần dựa vào anh để bình phục cảm xúc của mọi người, không thể vì tôi, làm ảnh hưởng đến tinh thần tập thể."

Lý Duệ làm việc ở Phòng thiết kế lâu như vậy, anh ta cũng biết được chút ít về hoàn cảnh Lục Tử Cẩn, vừa rồi cô chỉ nói mấy câu, hắn tức khắc đoán ngay được nội tình.

Trong lòng một cơn oán giận đối với Lục Tuần xông thẳng lên trán, nhưng lại bị dáng vẻ tiều tụy khổ sở của Lục Tử Cẩn chặn lại. Cuối cùng một câu khẩn thiết của cô, để anh ta càng không cự tuyệt được, lập tức nghiêm túc: "Tôi biết nên làm thế nào, tôi hiểu, phương án của chúng ta cũng thật hoàn mỹ, không được Lục đổng xem trọng cũng không phải nguyên nhân do chị, vừa rồi tôi quá kích động."

Lý Duệ đi rồi, Lục Tử Cẩn nhắm mắt lại ở ghế nghỉ ngơi, cô không phẫn nộ cũng không khổ sở. Vốn đã đoán trước được, lợi ích của hạng mục Deo đúng là rất lớn, nhưng ở thời điểm này, cô không có đủ lực để giành phần thắng, nhưng cũng là thời cơ tuyệt hảo chứng minh thực lực của mình. Bản thiết kế kia là của cô làm, cô cũng không cần cha con Lý Nguyên Thái Hoà hiểu được, chỉ cần lọt vào mắt ZHO Trí Hoà của Sầm Khang Hồng, ngày sau dĩ nhiên sẽ có chỗ tốt. Tạm thời cô chỉ có thể thay người khác làm áo cưới, trước mắt để cho bọn họ nếm chút ngon ngọt, chẳng qua trang phục kia không hợp với người bọn họ, cũng không biết ai sẽ thiệt thòi.

Mấy ngày này, bầu không khí trong Phòng thiết kế đều không được tốt, Lục Tử Cẩn đang đi ra ngoài liền thấy một nhóm nhân viên tụ ở kia thảo luận cái gì, Lục Tử Cẩn ngừng lại ở cửa, mơ hồ nghe được thảo luận của họ về hội nghị hôm nay, cái gì Lục đổng thiên vị Lục Tuyết, tổng giám thật thảm các thứ.

Lục Tử Cẩn chỉ nhắc nhở: "Còn chưa tan tầm, mọi người tranh thủ thời gian hoàn thành xong công việc, cho dù kết quả thế nào, năng lực của mọi người công ty đều rõ như ban ngày, cho dù chỉ nói chúng ta đóng góp một phần vào hạng mục Deo, điểm này hội đồng quản trị cũng đều đã thấy được."

"Vâng, tổng giám." Đám người lập tức giải tán, từng người bận rộn.

Cách giờ tan tầm còn có hơn hai tiếng, Lục Tử Cẩn nhận được điện thoại của Sầm Mặc Tiêu.

"Alo, em gọi cho chị, hẳn là có chuyện gì đi." Lục Tử Cẩn uống một ngụm cà phê, chậm rì rì nói.

"Chẳng lẽ em phải có việc mới gọi cho chị sao?" Bị cô chọc thủng, Sầm Mặc Tiêu hỏi lại, trêu đùa.

"Không thì chuyện gì có thể khiến Sầm tiểu thư gọi đến, trong khi chỉ hai tiếng nữa chị sẽ có mặt ở nhà?" Lục Tử Cẩn thả lỏng người tùy ý trả lời, nói xong lại cảm thấy rất giống vợ chồng tán tỉnh nhau, vẻ mặt tức khắc cứng đờ.

Sầm Mặc Tiêu cũng không tha, lập tức cười khẽ hạ giọng: "Em nhớ chị quá, không chờ được thêm hai tiếng."

Lục Tử Cẩn nhấp môi dưới, trong mắt có chút ý cười: "Được rồi, nói đi, sao vậy?"

Sầm Mặc Tiêu thu cười, nói chính sự.

"Em muốn ra ngoài một chuyến, không về nhà ăn cơm chiều. Em nói với Lưu tẩu, là chị dẫn em đi ăn ngoài."

Còn lại đều không cần nhiều lời, Lục Tử Cẩn rất có tính tự giác đối với việc người kia thấy cô có điểm hữu dụng.

"Được, vậy chị tạm thời không về nhà, ở công ty tăng ca...... Phải rồi, chị cũng đi ra ngoài ăn, em xong việc thì gọi cho chị, chúng ta cùng về." Ở lại công ty nếu gặp được Lục Tuần còn phải giải thích một phen, nói không chừng còn sinh rắc rối.

Sầm Mặc Tiêu có thể cảm giác rõ được sau khi mình nói ra việc cần làm, Lục Tử Cẩn nói chuyện cũng trở nên việc công xử theo phép công, không hề bày ra một chút nghi hoặc nào. Nhận thức được điều này khiến cho trong lòng Sầm Mặc Tiêu mơ hồ cảm thấy có chút vi diệu, là sung sướng, Lục Tử Cẩn người này thật sự quá khác biệt với hiểu biết trước kia của cô.

"Chị muốn đi ăn ở đâu, nói cho em một chút, em cũng đi. Đúng rồi, nhớ lúc chúng ta gặp mặt lần thứ hai, lúc chị đưa em về, chị từng nói muốn mang em đi ăn ở một nhà hàng nọ, đi nơi đó được không?" trí nhớ Sầm Mặc Tiêu cực tốt, trong nháy mắt liền nhớ đến ngày đó Lục Tử Cẩn thuận miệng khách sáo mời cô dùng cơm tối, sau đó hứng thú bừng bừng chờ phản ứng của Lục Tử Cẩn.

Mà Lục Tử Cẩn bên kia đích xác sững sờ, nói ra cũng có chút ngốc: "Không phải em muốn đi ra ngoài sao?"

"Em đi ra ngoài nhiều nhất hai tiếng là đủ rồi, sau đó lại đi nhà hàng chị nói, được chứ?" Sầm Mặc Tiêu đè xuống ý cười, tiếp tục nói.

"Ừ, được, vậy... chị đặt bàn trước, ở đó rất đông khách, nếu đặt được bàn, chị sẽ gửi định vị cho em. Nếu không được chị lại đổi nhà hàng khác, được không?"

"Được."

Sau khi cúp máy Lục Tử Cẩn liền nhắm mắt, lúc ấy cô chỉ thuận miệng mời, cô không quá câu nệ việc ăn uống, đi ăn cơm cũng là để bàn công việc, nhà hàng gì đó cô từng nói, dĩ nhiên không tồn tại. Sầm Mặc Tiêu không hổ là lòng dạ hẹp hòi, trí nhớ cũng tốt như vậy. Chỉ hy vọng em ấy không nhớ rõ địa chỉ mình thuận miệng nói ra.

Nghĩ nghĩ, Lục Tử Cẩn mở WeChat ra gửi một tin nhắn cho Tiêu Khanh.

Mới bận rộn một ngày chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiêu Khanh thấy trên WeChat phát ra tin nhắn, đến từ Lục Tử Cẩn.

"Cậu biết nhà hàng Trung Quốc nào ngon không, nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ tươi mới, khẩu vị không thể quá nặng."

Tiêu Khanh chớp chớp mắt, xác định là Lục Tử Cẩn không sai, thời gian cũng không sai, hẳn là Lục Tử Cẩn còn đang trong giờ làm.

Tình huống gì thế, mặt trời mọc đằng tây hay sao mà đối phương muốn ra ngoài ăn cơm? Lục Tử Cẩn xưa nay chỉ hẹn uống rượu không hẹn dùng cơm, ngày thường có nhà hàng mới đồ ăn ngon, cô cũng kéo không nhúc nhích Lục Tử Cẩn, tự nhiên hôm nay chủ động hỏi cô nhà hàng nào ngon, Lục Tử Cẩn tiếp đối tác ăn cơm cũng chưa từng hỏi cô về vấn đề này.

Tiêu Khanh lại nhìn nhìn yêu cầu, "Nguyên liệu nấu ăn tươi mới sạch sẽ, khẩu vị không thể quá nặng?"

Đánh một hàng chữ: Hẹn tiểu yêu tinh nào? Sầm Mặc Tiêu?

Bên kia trả lời rất nhanh: Cậu không biết? Thôi vậy.

Tiêu Khanh nghiến răng: Đồ vô lương tâm.

Sau đó gửi cho Lục Tử Cẩn một địa điểm, đổi về hai chữ: Cảm tạ.

---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Có bạn đọc nói tính cách Sầm tiểu công chúa giống Triệu Tử Nghiễn, dỗi dỗi tính trẻ con, thật sự là cùng một bộ, haha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit