Chương 38: Em muốn nghe chị gọi em A Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tử Cẩn không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cô không dễ chịu, nhưng cô cũng không muốn đi nghiền ngẫm, thậm chí cảm thấy, vốn dĩ Sầm Mặc Tiêu hoài nghi cô cũng là đương nhiên, hơn nữa đích xác đã điều tra ra được vài thứ.

"Dược không phải chị hạ, đó là ai ra tay đã rõ như ban ngày. Lúc trước thái độ của em đối với Lưu tẩu đột nhiên chuyển biến, chỉ sợ cũng đã hoài nghi chị ta, vì sao còn muốn lưu lại mầm họa như vậy?" Lục Tử Cẩn có chút khó hiểu.

Sầm Mặc Tiêu không giấu giếm cô: "Vì tìm chứng cứ, cũng vì muốn chứng thực suy đoán của em. Huống hồ, đột nhiên trả Lưu tẩu về cũng không tìm được lý do, không có chị ta, cũng sẽ có người khác, không bằng để chị ta lại."

Lục Tử Cẩn gật đầu, cô nghĩ nghĩ: "Vậy chị đi hâm sữa, nhưng cần âm thầm lắp đặt cameras, tốt nhất không khiến người chú ý. Mặt khác có một việc chị vẫn nghĩ không ra, đi hâm sữa đều là chị tự làm, Lưu tẩu căn bản không có cơ hội tiếp xúc với sữa, làm sao hạ dược được?"

Tưởng tượng như vậy, khó trách Sầm Mặc Tiêu nghi ngờ cô, đây cơ hồ là hết đường chối cãi, cô cũng có chút kinh ngạc sao Sầm Mặc Tiêu có thể tự tin cho rằng không phải là cô.

Nhắc tới việc này, Sầm Mặc Tiêu cũng có chút nghi hoặc, cúi đầu lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là có cơ hội liền hạ dược? Không có liền gác lại sao?"

Lục Tử Cẩn lắc lắc đầu: "Không, sữa bò hôm qua em đem đi trắc định, chị nhớ rõ từ đầu tới cuối chị cũng chưa rời đi, Lưu tẩu không có khả năng hạ dược."

"Chị nói Lưu tẩu căn bản chưa động vào sữa bò?"

"Ừ."

Sầm Mặc Tiêu cũng có chút mê mang, sữa trong nhà đều là sữa tươi mới được đưa đến, đặt từ trang trại có tiếng, sữa được đựng trong bình kín, lượng sữa không nhiều lắm, đều dùng trong ngày.

"Chẳng lẽ là trực tiếp hạ ở bình sữa?" Lục Tử Cẩn hỏi.

"Không, đồ dùng để chứa đựng trong nhà và đồ dùng nấu ăn có thể hạ độc, em đều đưa đi kiểm tra đo lường, không có, cho dù chị ta cẩn thận đến mức nào, cũng không thể lần nào cũng thoát được. Bởi vì trước sau không kiểm tra được gì, em cũng hoài nghi chính mình quá nhạy cảm, rồi lại phát hiện ở sữa bò." Sầm Mặc Tiêu dứt lời nhìn Lục Tử Cẩn.

Lục Tử Cẩn thấy thế cười đến có chút khiêu khích: "Như vậy xem ra, đúng là chị hạ độc."

Sầm Mặc Tiêu không nói gì, trong mắt tràn ra một chút tươi cười, như đang dung túng tiểu hài tử hờn dỗi.

Lục Tử Cẩn có chút không được tự nhiên, mượn phân tích dời đi lực chú ý, nhẹ giọng nói: "Tối qua, sữa là do chị khui hộp rót ra, cũng do chị đi hâm nóng, hâm sữa không cần lâu lắm, cả quá trình chị chưa từng rời đi. Lưu tẩu từng vào phòng bếp muốn hỗ trợ, nhưng chị đã cự tuyệt. Cho nên chị ta không có cơ hội tiếp xúc với sữa, như vậy không hợp logic, độc kia là làm thế nào đi vào sữa đây......"

Cô chau mày cúi đầu suy nghĩ, Sầm Mặc Tiêu nghiêm túc nghe, ánh mắt lại bất giác dính trên mặt cô. Nguyên bản là chuyện liên quan đến sinh tử của chính mình, nhưng giờ phút này nhìn Lục Tử Cẩn đắm chìm trong việc phân tích, bất giác cắn môi, ôm cánh tay, làm cho Sầm Mặc Tiêu cảm thấy thật mê người.

Thốt nhiên xuất thần, Lục Tử Cẩn bỗng quay đầu lại, ánh sáng trong mắt lóe lên, thập phần quyết đoán nói: "Chiếc ly!"

Sầm Mặc Tiêu đang ngắm cô đến chuyên tâm, bị cô bất thình lình hô một tiếng sợ tới mức giật mình, theo bản năng nhẹ nhàng vỗ vỗ trái tim bị dọa đến run run. Trên mặt còn chưa kịp thu hồi chút kinh hách, thoạt nhìn có chút ngây ngốc.

Ý thức được em ấy bị chính mình dọa sợ rồi, Lục Tử Cẩn xì cười ra tiếng, Sầm Mặc Tiêu như vậy thật quá đáng yêu.

"Không sao chứ, ngại quá, làm em sợ rồi sao?" Trong miệng Lục Tử Cẩn xin lỗi, trong mắt ý cười không giảm.

Sầm Mặc Tiêu lại không dỗi cô, ngược lại có chút nóng mặt, đây là chuyện gì, bởi vì quá mê mẩn ngắm đối phương, ngược lại bị đối phương nói chuyện dọa tới rồi, quả thực là mất hết mặt mũi.

Cũng may cô thật sự giỏi về điều chỉnh cảm xúc, lắc đầu tiếp lời Lục Tử Cẩn: "Chị vừa nói đến chiếc ly?"

Hỏi xong, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức bừng sáng, thần sắc trở nên hiểu rõ, cô minh bạch, khó trách, cô tra không ra!

Cô hồi tưởng một chút, nói: "Em nhớ trước đây chị hâm sữa cho em, đều dùng ly pha lê trong nhà, sau lại đổi thành ly gốm chuyên dùng để đựng sữa bò yến mạch."
Lục Tử Cẩn nhíu chặt mi: "Ừ, bởi vì Lưu tẩu nói em thích chiếc ly này, nên mới để chị đổi."

"Ngày đó chị nhìn trên miệng ly có vệt nước, nghĩ em thích sạch sẽ, cho nên vào phòng lấy khăn lau cho em."

Lục Tử Cẩn nói đến cuối câu thanh âm có chút nghẹn, có lẽ thanh âm cô cũng không có biến hóa, nhưng không hiểu sao Sầm Mặc Tiêu nghe được cô có chút ấm ức, giống như đang ở kia âm thầm lên án mình.

Ngực bị mấy câu nói đó cào cào, nói không nên lời là cảm giác gì, Sầm Mặc Tiêu không khỏi nhu hòa nói: "Xin lỗi, là em bị mỡ heo che tâm, đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, chị tha thứ cho em lần này đi."

Lục Tử Cẩn vốn chỉ thuận miệng, cô ngay lập tức điều chỉnh tâm thái của mình, các cô vốn chỉ là đối tác, Sầm Mặc Tiêu nghi ngờ cũng là hợp tình hợp lý. Chính là, nghe Sầm Mặc Tiêu mềm ấm xin lỗi, trong lòng bỗng nhiên trào ra một chút tủi thân, có chút không nén lại được.

Cho nên cô hơi ngạo kiều trả về một câu: "Ai muốn tính với em chuyện này, ý chị không phải như vậy. Chị chỉ là nói cho em, chiếc ly có vấn đề. Lưu tẩu chưa chạm vào sữa, nhưng lần nào chị ta cũng rửa chiếc ly rồi đưa cho chị."

Sầm Mặc Tiêu nghiêm túc gật gật đầu: "Ừm, Tử Cẩn thật thông minh."

Trong lòng Lục Tử Cẩn hô một tiếng: Chị chẳng lẽ còn hiếm lạ em khen chị?

Cô có chút vô lực nói: "Sầm tiểu thư, chúng ta đang thảo luận chuyện có người hạ độc em, đối phương chính là muốn hại chết em, chuyện này rất nghiêm túc."

Sầm Mặc Tiêu tiếp tục gật đầu: "Em biết, chỉ là, em vẫn muốn nghe chị gọi em A Tiêu."

Mắt thấy Lục Tử Cẩn muốn bạo phát, Sầm Mặc Tiêu mới đứng đắn lên: "Được rồi, em biết. Nhưng ly đã bị rửa sạch rồi, không tìm thấy dấu vết. Càng quan trọng là, trước kia em cũng tra qua cháo sữa bò yến mạch vài lần, cũng không có vấn đề gì. Lần này điều tra ra liều lượng quá ít, gần như không tồn tại, cho nên em vẫn chưa đủ bằng chứng, còn muốn phiền Tử Cẩn phối hợp, lại hâm cho em một ly sữa bò."

Lục Tử Cẩn cũng nghi hoặc, trợn mắt nhìn cô: "Hừ, tốt nhất em nên uống hết mới phải."

Nhưng vẫn là đồng ý, sau đó lại nghiêm túc nói: "Ngày mai em nháo một trận, để chị cùng Lưu tẩu ra ngoài mua đồ ăn, sau đó......, đúng rồi, em có người nào đáng tin cậy, để cho bọn họ thần không biết quỷ không hay lắp cameras ở trong phòng, nếu có thể quay được cảnh Lưu tẩu hạ dược, vậy là tốt nhất. Cho dù như vậy không thể làm bằng chứng hữu hiệu trước cơ quan tư pháp, cũng có thể lấy tới uy hiếp chị ta." Cô dừng một chút: "Nếu không có, chị sẽ đi an bài."

Sầm Mặc Tiêu chớp đôi mắt, mở miệng nói: "Chị giúp em an bài."

Ngữ khí có chút làm nũng, Lục Tử Cẩn bật cười, lại cong môi nói: "Em không sợ chị động tay chân đối với em làm cái gì không tốt?"

Sầm Mặc Tiêu bình tĩnh nhìn cô, ý cười thanh thiển trên khóe môi: "Em tin chị."

Cô nói rất nghiêm túc, làm Lục Tử Cẩn có chút mất tự nhiên mà dời mắt đi. Nhưng Sầm Mặc Tiêu lại tiếp tục nói: "Hơn nữa chỉ là camera mini mà thôi, chị nói động tay động chân, là muốn lắp ở trong phòng em, hay là phòng tắm của em?"

Cô hỏi thật sự đứng đắn, giống như thật muốn một đáp án.

Lục Tử Cẩn cứng họng cạn lời: "Chị không thèm cùng em nói bừa, chị đi hâm sữa."

Sau khi Lục Tử Cẩn rời đi, Sầm Mặc Tiêu mang ý cười nhợt nhạt mà nhìn theo bóng dáng của cô, sau đó chậm rãi thu lại ý cười không biết suy nghĩ cái gì.

Cô dựa vào đầu giường lấy di động ra, giải khóa mở ra, đăng nhập WeChat, Lâm Mạc gửi đến 23 tin tức, đại khái là nóng nảy.

Hồi đáp một tin giọng nói để Lâm Mạc an tâm, lại giải thích chuyện Lục Tử Cẩn với cô ấy, sau đó Sầm Mặc Tiêu ngồi trên giường chải vuốt mọi chuyện phát sinh hôm nay. Cô đặt tay trước tim, sữa bò là Lục Tử Cẩn tới mới hâm cho cô uống, vậy trước kia thì sao? Là Lý Nguyên chưa kịp động thủ sao?

Không đúng, thân thể cô biến kém cũng không phải ở lúc Lục Tử Cẩn tới, cho nên trước kia cô đã bị hạ dược rồi.

Nhớ lại mỗi ngày buổi sáng đều uống sữa bò yến mạch, bên trong cũng không tra ra dị thường, cho nên khi đó Lưu tẩu vẫn chưa động thủ? Hay là vì cô đều lấy mẫu trước khi uống?

Nghĩ vậy Sầm Mặc Tiêu ánh mắt ám ám, cô lựa chọn ngầm hành động là đúng. Lý Nguyên người này thật không đơn giản, xem ra hắn cảm thấy được cô hoài nghi, cho nên năm lần bảy lượt cường điệu uống thuốc đúng hạn, kết quả thế mà lại là thủ thuật che mắt, cố ý làm chính mình nhìn chằm chằm thuốc nhập khẩu, lại xem nhẹ chi tiết khác.

Thỏ khôn có ba hang, thủ đoạn của hắn ùn ùn không dứt, phỏng chừng mượn tay Lưu tẩu hạ độc chỉ là ý tưởng nhất thời của hắn.

Sầm Mặc Tiêu mạc danh cảm thấy khắp người rét lạnh, một người làm sao lại tàn nhẫn đến nước này, chẳng lẽ lúc trước ba mẹ cô thu dưỡng hắn còn thực có lỗi với hắn sao? Chính mình đã không nhúng tay chuyện công ty, hắn còn không chịu buông tha cho mình.

Sầm Mặc Tiêu cúi đầu, nhắm mắt lại vẻ mặt có chút thống khổ.

Nhưng Sầm Mặc Tiêu còn không kịp đắm chìm trong cảm xúc bi thương, di động liền rung lên, là Toàn bá.

Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, lập tức chuyển điện thoại: "Toàn bá, sao buổi tối gọi điện thoại cho tôi, có việc gì vậy?"

Toàn bá đè thấp giọng, thở dài: "Tiểu thư, chừng nào thì cô đến thăm lão gia?"

Sầm Mặc Tiêu có chút khẩn trương: "Ông ngoại làm sao vậy?"

Toàn bá nhìn nhìn bên ngoài, tiếp tục nói: "Lúc trước tiểu thư từng dặn dò tôi mang lão gia đi kiểm tra sức khoẻ. Lão gia không muốn tôi nói kết quả cho cô biết, nhưng bác sĩ Lâm lặng lẽ nói cho tôi, khám ra lão gia bị bệnh huyết áp cao, tĩnh mạch tim cũng có vấn đề nghiêm trọng, dặn dò lão gia điều chỉnh chế độ ăn, vận động nhiều, uống thuốc đúng giờ kiểm tra sức khoẻ, quan trọng hơn là không thể quá mệt nhọc. Nhưng hiện tại mỗi ngày lão gia đều ở công ty làm lụng vất vả, còn luôn tăng ca, hai ngày nay choáng váng đau đầu, còn không chịu đi khám bệnh, tôi hơi lo."

Lời Toàn bá nói làm cho tâm Sầm Mặc Tiêu trầm xuống, loại khủng hoảng này trong lòng cũng tăng lên.

Toàn bá không nghe thấy tiếng của cô, có chút bất an, thấp thỏm nói: "Tiểu thư, tôi vốn không muốn quấy rầy cô, nhưng hiểu được quan hệ giữa cô và lão gia hòa hoãn, lão gia lại không nghe tôi khuyên bảo, cho nên tôi mới tự chủ trương gọi đến, nếu tiểu thư ...."

Toàn bá biết sức khoẻ cô không tốt, đây cũng là nguyên nhân khiến ông trì hoãn lâu như vậy mới gọi đến, sợ sẽ làm cho Sầm Mặc Tiêu không thoải mái, tăng thêm bệnh tình của cô.

"Tôi biết rồi, cảm ơn Toàn bá đã nói cho tôi biết. Mấy ngày nữa tôi liền về Sầm gia, tôi sẽ cố gắng khuyên ông ngoại."

Cùng Toàn bá nói mấy câu, Sầm Mặc Tiêu cắt đứt điện thoại. Trong mắt vẫn không khỏi ảo não, cô đều đem tinh lực đi đối phó Lý Nguyên, lại ít khi có thời gian quan tâm đến ông ngoại. Vốn dĩ cho rằng lần trước nói với ông, lại dặn dò Toàn bá mang ông đi kiểm tra sức khoẻ, có vấn đề gì cô liền có thể biết, lại không nghĩ rằng lão nhân cố chấp lại giấu cô.

Lục Tử Cẩn bưng sữa tiến vào, phát hiện sắc mặt cô có chút khó coi, mày cũng nhíu lại, tức khắc buông sữa xuống, có chút lo lắng: "Em không khoẻ chỗ nào? Sao lại là dáng vẻ này?"

Sầm Mặc Tiêu lắc đầu, cô bỗng nhiên cảm thấy mình có rất nhiều chuyện cũng không thể nói cho ai biết. Lý Khải Thắng là ba cô nhưng vẫn là một đại nam nhân, mấy người Lâm Mạc tuy thân cận với cô, cũng có một đống việc phải làm, cô giống như không hề có bằng hữu để tâm sự.

Cô nhìn Lục Tử Cẩn trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.

Tâm tư Lục Tử Cẩn kỳ thật rất tinh tế, những việc trải qua lúc nhỏ làm cho cô mẫn cảm hơn người bình thường, biến hoá rất nhỏ trên mặt Sầm Mặc Tiêu cô đều xem ở trong mắt, thậm chí cô nghĩ rằng mình có thể hiểu được đôi mắt em ấy.

Biết không phải thân thể Sầm Mặc Tiêu không thoải mái, Lục Tử Cẩn yên tâm, cong môi cười nói: "Chị nhớ rõ em từng nói, nếu chị có tâm sự có thể kể với em, không nên mượn rượu tiêu sầu. Bây giờ cũng như vậy, nếu tiện, em cũng có thể giãi bày với chị, tim em vốn dĩ cũng không tốt, tâm sự nghẹn ở trong lòng càng ảnh hưởng đến sức khoẻ."

Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Lục Tử Cẩn, rất ít người sẽ dùng hai chữ ôn nhu đi hình dung cô, cô hẳn là mỹ diễm nhiệt liệt thậm chí trương dương, trong mắt một số người không có ý tốt, thậm chí còn rất phong tao.

Nhưng hiện tại Lục Tử Cẩn mặc một thân áo ngủ nhàn hạ, ngồi dưới ánh đèn, nghiêm túc nhìn cô, mang nụ cười nhẹ nhàng, vẫn cực kỳ xinh đẹp, nhưng Sầm Mặc Tiêu lại cảm thấy cô thực ôn nhu, là ôn nhu mà người ngoài không thấy được.

Cô cảm thấy mình rất nguyện ý tâm sự cùng chị ấy tất cả chuyện vụn vặt trong nhà, mà cô cũng liền làm như vậy.

"Ông ngoại lớn tuổi, sức khỏe không bằng ngày xưa. Trước kia em vẫn luôn bất hoà với ông, cũng không quan tâm ông, hiện tại cảm thấy nhân sinh vốn chính là phù quang lược ảnh, đảo mắt liền đến cuối. Hận, là ở kia. Nhưng cũng không nên coi nhẹ tình thân. Giận dỗi ông lâu rồi, em cũng nên buông xuống."

Ánh mắt Sầm Mặc Tiêu có chút lơ lửng, cười khổ nói: "Mười mấy năm, em không có mẹ, ông ngoại cũng mất đi con gái, cháu ngoại cũng không cần ông, dù ông có sai lầm, nhưng đã nhận đủ trừng phạt."

Trong lòng Lục Tử Cẩn hơi hơi đau đớn, đúng vậy, phạm sai lầm đều phải tự mình gánh vác, nhưng trên thực tế lại để người vô tội gánh vác, cô như vậy, Sầm Mặc Tiêu cũng thế.

Lục Tử Cẩn chính mình đầy ngập hận thật sự không tìm thấy điểm hòa giải, chính là cô cảm thấy Sầm Mặc Tiêu và Sầm Khang Hồng hòa giải là chuyện tốt, mãi ôm hận chỉ càng thêm đau khổ.

Vừa rồi Sầm Mặc Tiêu nói sức khỏe Sầm Khang Hồng không được tốt, cô lại nghĩ đến đời trước Sầm Khang Hồng đột ngột phát bệnh qua đời, sau đó không lâu Sầm Mặc Tiêu cũng chết giống y như vậy, Lục Tử Cẩn mạc danh cảm thấy không dễ chịu.

Vì thế cô ngẩng đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Chị cùng em đi thăm ông, em khuyên nhủ ông nhất định sẽ nghe."

Có lẽ đời này còn kịp thay đổi vận mệnh của hai ông cháu Sầm gia, đúng không?

------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thấy mọi người thảo luận rất nhiều phương thức hạ độc, thật nhiều não động. Kỳ thật lần này độ tín nhiệm của hai người càng tiến thêm một bước, chỉ là về mặt tình cảm, Lục phò mã sẽ tương đối co rúm, cần Sầm tiểu công chúa tấn công dữ dội, một đường bẻ cong cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit