Chương 7(END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến hôm nay, Trương Quỳnh Dư mới biết được, chính mình ở trong kế hoạch nguy hiểm ở đâu nhất

Cũng không phải bị người ngoài cuộc nhìn thấu, mà là bị nàng định vì mục tiêu quỷ hút máu kia,nếu thật sự bị cô hoàn toàn nói lời chọc giận, ngày đó ban đêm nàng căn bản vô pháp còn sống.

Rõ ràng thân ở hoàn cảnh xấu nhưng vẫn duy trì lệnh người hít thở không thông sát ý, như là không tồn tại cảm giác đau làm lơ rơi xuống công kích ở trên người như vậy,hung ác đến gần như có thể được gọi chiến thuật là đồng quy vu tận.

Nếu phân hung ác này có thể sớm gặp mặt liền đối chính mình sử dụng, cũng sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ làm nàng vô pháp đối mặt

Trong rừng địch nhân tử thương hầu như không còn, cả người thanh niên tắm máu  khóe môi treo lên một tia mỉm cười, chậm rãi đến gần lão giả tránh ở sau thi thể chống đỡ công kích .

“Đến ngươi”

Tâm lý phòng tuyến hoàn toàn bị thanh niên trước mắt điên cuồng đánh tan, lão giả bỗng nhiên xoay người, bằng tốc độ nhanh nhất hướng ra phía ngoài chạy trốn.

Phía sau một trận tiếng xé gió bén nhọn theo sát, lão giả khó có thể tin,cúi đầu thấy ngực bị nhánh cây phá vỡ một cái lỗ nhỏ, theo sau trừng mắt ngưỡng mặt ngã xuống.

Xác nhận không tồn tại uy hiếp, thanh niên bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, bộc phát ra một trận thống khổ mà dồn dập kịch liệt ho khan thanh.

“Em còn…… Còn giữ làm cái gì? Tính xác nhận, uy hiếp tôi rồi hoàn toàn biến mất…… Sao?” cô nhìn rồi tiến lên nâng nữ nhân chính mình, thái độ cô là lạnh nhạt cực hạn

“Không phải có ý đồ đem ra, nếu chị thật sự hận em, chị căn bản sẽ không xuất hiện” Không cần phải che dấu bản tính chính mình, Trương Quỳnh Dư nâng thân thể của cô dậy, làm cô dựa vào trong lòng ngực chính mình

Một thanh đao nhỏ màu bạc xuất hiện ở trên tay nàng, mắt nữ nhân thấy liền dứt khoát lưu loát dùng tiểu đao ở trên cổ chính mình vẽ ra một đạo vết máu, đồng tử Trần Kha bỗng nhiên co rút lại : “Em…… Khụ khụ, em muốn làm gì?!”

“Chị đã nói, Chị chán ghét lừa gạt” Trương Quỳnh Dư tự giễu cười, duỗi tay trên đôi mắt cô, ngăn cản tầm mắt cô, “Xin lỗi, liền tính là làm ra những việc này, em cũng không muốn nhìn đến chán ghét trong mắt chị”

Nàng cong lưng, nhìn huyết tộc trong lòng ngực dần dần mất đi thần chí, chỉ dựa vào bản năng tới gần miệng vết thương trên cổ nàng

Nhưng cuối cùng Trần Kha cũng không có chạm vào vết thương trên cổ miệng nàng, mà là tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng để lại một câu cuối cùng

“Chị chán ghét lừa gạt, nhưng chị không chán ghét em”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro