Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó cuộc sống của Hàn Nhã Uyển trong hoàng cung Nhạc quốc cũng vô cùng thư thái, nàng cũng không phải hằng ngày dậy sớm để tiếp phi tần hậu cung, cũng không có lệnh của nàng hoặc Mạc Lăng Dung thì cũng không có phi tần nào có thể đặt chân vào Phượng cung nửa bước. Hàn Nhã Uyển hàng ngày ở trong tẩm cung rảnh thì đánh đàn, đọc sách,... Mạc Lăng Dung cũng rất thường xuyên qua thăm nàng, cùng nàng nói chuyện, đánh cờ, thỉnh thoảng sẽ tặng nàng những món lễ vật tinh xảo, cũng không hề ép buộc nàng chuyện thị tẩm. Mạc Lăng Dung cũng rất dung túng nàng, tùy ý để nàng quản chuyện hậu cung, Hàn Nhã Uyển là nữ nhân tùy hứng, nên tất nhiên chuyện hậu cung... nàng cũng có hứng mới xử lý, nhưng cũng không ai dám nói gì vì nàng dù thế nhưng xử lý hậu cung sự vụ cũng rất ổn thỏa.

Thời gian ở bên cạnh Mạc Lăng Dung, Hãn Nhã Uyển càng đối với Mạc Lăng Dung ỷ lại, ví dụ như hằng ngày nếu Mạc Lăng Dung không qua thăm nàng Hàn Nhã Uyển sẽ có những suy nghĩ vẩn vơ. Hàn Nhã Uyển hằng ngày cũng sẽ vô thức nhớ đến Mạc Lăng Dung, nghĩ xem hiện tại nàng ấy đang làm gì, tối đến nếu không được ngửi mùi hương quế nhẹ nhàng trên thân thể Mạc Lăng Dung nàng cũng sẽ không ngủ được. Có lẽ là đã thành thói quen đối với Hàn Nhã Uyển, khi trong cuộc sống của nàng có tồn tại Mạc Lăng Dung. Nàng thích Mạc Lăng Dung cười ôn nhu với nàng, nàng thích mùi hương hoa quế trên thân thể nàng ấy, nàng thích khi Mạc Lăng Dung ôm nàng vào lòng, yêu chiều mà nói chuyện với nàng... Đây chẳng lẽ chính là cảm giác thích một người sao?

Sinh nhật 18 tuổi của Hàn Nhã Uyển năm đó, Mạc Lăng Dung tổ chức một buổi săn bắn lớn dành cho các vương tôn quý tộc nhằm để chúc mừng sinh thần hoàng hậu. Hàn Nhã Uyển đối với săn bắn một chút hứng thú cũng không có, nhưng là Mạc Lăng Dung nói nhân cơ hội nàng cho nàng thoải mái được chơi ở ngoài cung cũng được. Coi như là cưỡi ngựa thưởng cảnh đi, nghĩ đến đây Hàn Nhã Uyển cũng cảm thấy có phần cao hứng hơn. Lần này không chỉ có vương tôn, mà rất nhiều phi tần hậu cung cũng tham dự, đặc biệt là tứ đại phi tử của Mạc Lăng Dung cũng tham gia, Hàn Nhã Uyển để ý thấy ánh mắt của họ nhìn nàng một chút thiện cảm cũng không có, thậm chí còn là đằng đằng sát khí. Từ khi nàng nhập cung đến nay, dù không cùng Mạc Lăng Dung thị tẩm, nhưng là hầu như đêm nào Mạc Lăng Dung cũng nghỉ lại ở chỗ nàng, hoàng hậu độc sủng hậu cung, chuyện này không ai không biết. Nàng cướp sủng ái của bọn họ, bọn họ oán hận nàng... cũng là lẽ thường tình đi.

_Uyển nhi... nàng sẽ đi cùng trẫm, nhất định không được rời trẫm nửa bước, biết chưa?-Lần này các vương tôn đều đã chia nhau phi ngựa vào rừng, hoàng đế cũng đã nói qua, trong lần săn bắn này ai săn được nhiều thú nhất sẽ đặc biệt trọng thưởng.

Mạc Lăng Dung chính là không muốn để Hàn Nhã Uyển đi một mình, biết đâu được trong rừng sẽ xảy ra chuyện gì chứ, nên Mạc Lăng Dung vẫn là dung túng muốn Hàn Nhã Uyển đi với nàng. Nàng thay Hàn Nhã Uyển chỉnh trang lại trang phục đi săn, sau liền đỡ nàng lên ngựa.

_Bệ hạ làm vậy, các phi tần hậu cung sẽ lại trách móc thiếp độc chiếm người đó.-Hàn Nhã Uyển tất nhiên thích được ở cùng Mạc Lăng Dung, nhưng vẫn cố tình lên tiếng trêu chọc nàng ấy.

_Kệ các nàng ta đi, trong mắt trẫm chỉ có Uyển nhi quan trọng mà thôi.-Mạc Lăng Dung cười sảng khoái, Uyển nhi của nàng thật đáng yêu khi trêu chọc nàng đó.

Mạc Lăng Dung sau đó cũng lên ngựa, quất roi cùng Hàn Nhã Uyển cưỡi ngựa rời khỏi đại doanh đi vào trong rừng. Thực ra Mạc Lăng Dung cũng chẳng hứng thú săn bắn gì nhiều, chỉ là muốn được ở cùng Hàn Nhã Uyển, cùng nàng nói chuyện mà thôi. Từ xa Hàn Nhã Uyển liền nhìn thấy một con thỏ, nàng chính là muốn đích thân săn được con thỏ đó, nàng liền nhẹ xuống ngựa, cầm theo cung và tên, Mạc Lăng Dung thấy vậy cũng theo nàng xuống ngựa. Hàn Nhã Uyển dương cung, nhưng cây cung quá nặng, nàng thực sự là không cầm chắc tay được, Mạc Lăng Dung liền nhẹ đi lại, ôm lấy nàng, tay đỡ lấy đôi tay đang cầm cung của nàng, giúp nàng ngắm chuẩn xác. Khí tức của Mạc Lăng Dung thoảng qua, khiến tâm trí của Hãn Nhã Uyển không còn tập trung được nữa. Nàng để mặc cho Mạc Lăng Dung giúp nàng điều chỉnh cung trong tay, còn nàng chỉ chăm chú nhìn Mạc Lăng Dung, dù chỉ nhìn thấy một bên gương mặt... nhưng Mạc Lăng Dung tuấn mĩ dị thường, không khỏi khiến trái tim Hàn Nhã Uyển đập loạn xạ.

Lúc tên được bắn đi, Hàn Nhã Uyển mới trở lại với hiện thực, mũi tên của nàng lúc này đã ghim trúng con thỏ kia. Hàn Nhã Uyển thấy vậy vô cùng cao hứng, hướng Mạc Lăng Dung tươi cười. Lúc này gương mặt Mạc Lăng Dung gần nàng hơn bao giờ hết, mị hoặc đến mệ hồn, thậm chí có thể câu toàn bộ hồn phách nàng đi mất. Nàng muốn hôn lên đôi môi tinh xảo của Mạc Lăng Dung, nàng hoàn toàn có thể mà... nàng chính là thê tử của Mạc Lăng Dung cơ mà, nhưng nàng thực sự lại không lấy đủ can đảm để làm điều đó. Nhưng Mạc Lăng Dung đâu đợi được nàng chủ động, Mạc Lăng Dung cúi người, hôn lên môi Hàn Nhã Uyển, tham lam mà mút lấy.

Lúc Hàn Nhã Uyển nhận ra thì nàng đã bị Mạc Lăng Dung ép chặt lên thân cây gần đó, môi điên cuồng bị Mạc Lăng Dung tra tấn... nhưng nàng thích Mạc Lăng Dung đối với nàng như vậy... nụ hôn này còn ngọt hơn cả đường.

_Uyển nhi... trẫm đã chờ lâu như vậy rồi, nàng còn định để trẫm chờ tới khi nào nữa?-Mạc Lăng Dung khó khăn lắm mới đè nén lại được dục vọng điên cuồng của bản thân. Trời mới biết nàng muốn có được Hàn Nhã Uyển mức nào, một năm qua... không một thời khắc nào ở bên cạnh Hàn Nhã Uyển mà Mạc Lăng Dung không cảm thấy khổ sở, nàng đối với Hàn Nhã Uyển có dục vọng vô cùng lớn, chỉ cần được nhìn nàng ấy cười thôi cũng chỉ muốn đè nàng ấy ra mà triền miên chứ đừng nói đến là ngủ chung giường.

_Hóa ra giáng vẻ Liễu Hạ Huệ hằng ngày của bệ hạ... là diễn cho thiếp xem à?-Thời gian qua khi xác định được tình cảm của mình dành cho Mạc Lăng Dung, nàng cũng đã tìm đủ mọi cách để câu dẫn nàng ấy. Nhưng Mạc Lăng Dung đối với nàng vẫn là tương kính như tân, khiến nàng suýt chút nữa còn tưởng mị lực của mình không đủ đây.-Vậy mà khiến thiếp còn tưởng hoàng thượng định lực vững vàng như vậy, có câu dẫn người... người cũng xem như không thấy.

Mạc Lăng Dung nghe vậy liền như mở cờ trong bùng, vô cùng vui vẻ hôn Hàn Nhã Uyển gương mặt. Nàng thực sự chờ ngày này đã lâu lắm rồi, Hàn Nhã Uyển thực sự là đã chấp nhận nàng. Đây có lẽ là ngày vui vẻ nhất mà từ khi Mạc Lăng Dung sinh ra đến giờ cảm nhận được. Thực sự ngay lúc này... Mạc Lăng Dung chỉ muốn ngay tại nới rừng núi hoang sơ này mà muốn Hàn Nhã Uyển... nhưng đường đường là đế hậu chi quốc, bị người khác bắt gặp cũng không hay đi... chưa kể đến chuyện hoan hợp là chuyện đẹp đẽ nhường nào chứ, Mạc Lăng Dung là muốn cho Hàn Nhã Uyển một đêm xuân đáng nhớ nhất. Ở đây làm chuyện đó, thì thực sự ủy khuất hoàng hậu rồi.

_Được rồi, đi lấy thú săn của nàng xem.-Mạc Lăng Dung cố gắng nhịn lại dục vọng, giọng nói khàn khàn hướng Hãn Nhã Uyển nói.

Mạc Lăng Dung sao không biết hiện tại bệ hạ của nàng có bao nhiêu nhẫn nhịn chứ. Cũng tốt... cho nàng ấy nhịn một chút, cũng không xem là ủy khuất nàng ấy đi. Hàn Nhã Uyển cũng rất nghe lời đi đến chỗ con thỏ lúc này... nhưng bỗng chốc Mạc Lăng Dung cảm thấy có điều không ổn, nàng là người luyện võ, tất nhiên một âm thanh nhỏ nhất cũng làm nàng chú ý... nhưng âm thanh nàng nghe được vừa rồi hình như có phần không đúng. Mạc Lăng Dung vừa nhận ra điều này thì lập tức từ xa có một mũi tên từ xa hướng Hàn Nhã Uyển bắn tới. Mạc Lăng Dung kinh hãi vạn phần nhanh chóng chạy lại chỗ Hàn Nhã Uyển lúc này vẫn chưa biết đến chuyện gì đang xảy ra. Mạc Lăng Dung thi triển lực đạo hất Hàn Nhã Uyển ra xa, ngực của nàng như vậy chắn cho Hàn Nhã Uyển, mũi tên từ xa đã bắn trúng Mạc Lăng Dung, máu liền thuận theo mà chảy xuống.

Hàn Nhã Uyển bị đẩy ngã, khi ngồi được dậy đã thấy Mạc Lăng Dung đang ngã khuỵu trên mặt đấy, tay ôm một bên ngực đang còn ghim mũi tên. Hàn Nhã Uyển liền đã hiểu ra mọi chuyện, sợ hãi chạy lại đỡ lấy Mạc Lăng Dung, mặt nàng vì lo sợ mà cắt không còn một giọt máu. Lần đầu tiên trong đời Hàn Nhã Uyển lại cảm thấy sợ hãi đến thế, Mạc Lăng Dung... nữ nhân nàng yêu, vì nàng mà trọng thương, bảo nàng sao không lo sợ đây.

_Dung... Dung... người sao lại làm thế? Sao người lại chắn mũi tên đó cho thiếp?-Hàn Nhã Uyển khóc lớn, nhưng nàng vẫn cố lấy lại lý trí, kéo thanh pháo sáng bằng tre bên người ra, bắn pháo hiệu lên trời.

_Uyển nhi... nguy hiểm, nguy hiểm. Nàng mau trốn trước đi, có kẻ muốn ám hại nàng.-Mạc Lăng Dung cố gắng nhịn đau, thều thào. Chết tiệt, mũi tên là ghi vào ngực trái, máu tuôn ra nhiều như vậy. Hàn Nhã Uyển có điểm huyệt bản thân ngăn cho máu chảy ra.

_Người đừng hòng, thiếp không bỏ lại người đâu. Người nhẫn một chút, cấm vệ quân sẽ đến ngay thôi.-Hàn Nhã Uyển ôm lấy Mạc Lăng Dung, khóc đến thảm thương. Sao Mạc Lăng Dung lại ngu ngốc đến như thế, tại sao hoàng đế cao cao tại thượng như nàng lại có lúc hồ đồ như thế chứ?

Cấm vệ quân thấy pháo sáng liền biết hoàng thượng đang gặp nguy hiểm nhanh chóng chạy đến. Lúc đến nơi đã thấy bệ hạ đang trong thương nằm trong lòng hoàng hậu, khiến chúng không khỏi có một phen kinh hãi. Không ngờ khu vực cấm địa hoàng gia còn có thích khách. Thủ lĩnh cấm vệ quân nhanh chóng an bài xe ngựa, hộ tống hoàng thượng cùng hoàng hậu về doanh trại.

Lúc về được đến doanh trường Mạc Lăng Dung đã lịm hẳn đi, thái y rất nhanh được gọi đến xem thương thế của Mạc Lăng Dung.

_Thế nào? Bệ hạ thương thế ra sao?-Hàn Nhã Uyển không bình tĩnh được mà hỏi thái y.

_Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thiên phù hộ, may mắn là mũi tên không đâm vào tim, sợ chỉ lệch đi một chút nữa là tính mạng hoàng thượng khó giữ. Hoàng thượng ngất đi là do mất máu quá nhiều, phải nhanh chóng rút mũi tên ra, sau liền khâu vết thương lại.-Thái y sau khi xem mạch tượng xong liền cung kính quay lại với Hàn Nhã Uyển.

_Vậy lập tức rút mũi tên ra chữa trị cho hoàng thượng.-Hàn Nhã Uyển nghe vậy không khỏi yên tâm vài phần, nhưng nhìn Mạc Lăng Dung hôn mê bất tỉnh, nàng thực lòng đau như cắt.

_Vi thần lập tức chuẩn bị.

Chuyện Mạc Lăng Dung bị tên bắn trọng thương nhanh chóng lan đến tai các vương tôn quý tộc đang săn bắn, bọn chúng lập tức vứt bỏ mọi thứ trở về doanh trại. Hàn Nhã Uyển nghe vậy liền không khỏi bận tâm, hiện tại Mạc Lăng Dung đang thụ thương, nhất định đám vương tôn này sẽ làm loạn. Nàng không chỉ là thê tử của Mạc Lăng Dung, mà còn là Nhạc quốc hoàng hậu, Mạc Lăng Dung không phải là nữ nhân bình thường, mà còn là hoàng đế của Nhạc quốc này, nàng thân là thê tử của Mạc Lăng Dung... nhất định phải thay nàng bảo toàn đại cục. Nàng nhìn Mạc Lăng Dung còn đang hôn mê, yêu thương thay nàng vén những lọn tóc tán loạn, Hàn Nhã Uyển nắm tay Mạc Lăng Dung trấn an.

_Dung... người nhất định cố gắng chữa thương, thiếp giải quyết xong mọi chuyện sẽ lập tức quay về bên người.-Hàn Nhã Uyển nhẹ đặt lên môi Mạc Lăng Dung một nụ hôn, sau đó quay lại với thái y ngữ khí thập phần cảnh cáo.-Khi bản cung trở lại, bản cung muốn nhìn thấy một hoàng thượng thân thể khỏe mạnh. Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện, bản cung sẽ khiến toàn bộ thái y viện bồi táng, không chỉ thế bản cung còn sẽ chu di cửu tộc gia đình các ngươi. Bản cung nói được làm được.

_Chúng thần nhất định tận lực.-Đám thái y nghe vậy chân tay không khỏi bủn rủn. Hoàng hậu ngày thường hòa nhã, hiền thục, sao hiện giờ lại đáng sợ như vậy chứ?

Nghe vậy, Hàn Nhã Uyển gật đầu một cái đi ra khỏi lều trong, đến lều trước lúc này thủ lĩnh cấm vệ quân Nam Cung Triệt đang đứng chờ, tâm trạng thập phần lo lắng. Nam Cung Triệt cùng Mạc Lăng Dung là bằng hữu thân cận, hai người từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, trong cuộc chiến tranh dành hoàng vị cũng là Nam Cung Triệt cùng Mạc Lăng Dung sát cánh hỗ trợ lẫn nhau, nên tất nhiên cảm tình của 2 người đặc biết tốt.

_Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng hiện tại thế nào rồi?-Nam Cung Triệt hỏi, ngữ khí thập phần lo lắng.

_Hoàng thương đang có thái ý chữa trị, nhất định sẽ ổn thôi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết đám vương tôn quý tộc ở ngoài kia. Bệ hạ trọng thương, chúng nhất định sẽ nhân cơ hội mà mưu đồ bất chính... bản cung thân là Nhạc quốc chi hậu nhất định phải bảo vệ di sản của Lăng Dung.-Hàn Nhã Uyển cương liệt nói.

_Bọn chúng đã đứng chờ ở ngoài được nửa ngày rồi, hoàng hậu nương nương... lần này phải làm sao đây?-Nam Cung Triệt hỏi, Nam Cung Triệt biết Mạc Lăng Dung thập phần yêu thương Hàn Nhã Uyển, mà chính bản thân hắn cũng tin Hàn Nhã Uyển thực tâm muốn bảo vệ Mạc Lăng Dung.

_Nếu tính tổng số cấm vệ quân mang theo, có đủ để áp chế bọn chúng không?-Hàn Nhã Uyển ngữ khí lạnh băng hỏi Nam Cung Triệt.

_Đủ... nhưng chỉ có thể cầm cự được vài ngày, trong số các vương tôn ngoài kia cũng có những người có quân đội riêng, chưa kể đến các phi tần hậu cung cũng có xuất thân không tầm thường, nếu bọn họ thực có ý mưu phản thì chỉ sợ...-Nam Cung Triệt phân tích tình hình cho Hàn Nhã Uyển nghe.

_Hiện tại hoàng thượng trọng thương, không thể chủ trì đại cục, bản cung lấy thân phận hoàng hậu lệnh cho người điều động cấm vệ quân, bao vậy toàn bộ quân doanh này... trước khi làm điều đó ngươi lập tức đi kiểm tra đủ số người trong quân doanh, một lọn tóc cũng không được lọt ra ngoài, tin tức bệ hạ thụ thương không được ở quân doanh này mà lộ ra.-Hàn Nhã Uyển nhanh chóng ra lệnh cho Nam Cung Triệt.

_Vâng... vi thần lập tức đi làm.-Nam Cung Triệt nhận lệnh, lập tức theo an bài của Hàn Nhã Uyển mà hành sự.

Hàn Nhã Uyển mệt mỏi day thái dương, thực sự là quá mệt mỏi. Nàng lo lắng cho Mạc Lăng Dung, lo lắng cho Nhạc quốc. Thực sự hiện tại nàng rất nhớ những tháng ngày tiêu dao tự tại ở trong hoàng cung, nàng cảm giác rằng có Mạc Lăng Dung bên cạnh nàng quả thật vô lo vô nghĩ, thậm chí nàng có thể tin tưởng rằng dù trời có sập xuống thì Mạc Lăng Dung cũng sẽ thay nàng chống đỡ. Nhưng hiện tại Mạc Lăng Dung lại nằm đó, vứt lại toàn bộ đại cục này cho nàng, nàng yêu Mạc Lăng Dung, yêu đến mức mà khi nhìn thấy Mạc Lăng Dung nằm trong vũng máu, nàng như đứt từng mảng tâm can. Nhưng nàng vẫn phải vững vàng, vì Lăng Dung nhất định hy vọng nàng vững vàng, nàng nhất định... phải bảo vệ thiên hạ của Lăng Dung... dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng tương lai của Đại Nhạc chính là trong vài ngày ngắn ngủi đó mà do nàng bảo hộ.

Nghe thấy những tiếng khóc rống trời ở ngoài doanh trướng, nàng nhẹ nhíu mi, tức giận đứng dậy đi ra khỏi doanh trướng, đối mặt với đám vương tôn quý tộc cũng phi tần hậu cung còn đang khóc lóc đến thảm thương kia. Lúc này Hàn Nhã Uyển chỉnh là sử dụng khí chất uy nghiêm của một hoàng hậu nên có đối mặt với lũ người kia, khiến chúng thấy nàng không thể không cúi đầu.

_Tham kiến hoàng hậu nương nương.-Bọn chúng thấy Hàn Nhã Uyển, không thể không trước hướng nàng hành lễ.

_Các ngươi ở đây khóc cái gì, hoàng thượng còn chưa mất đâu.-Hàn Nhã Uyển trướng mắt đám phi tần đang khóc lóc kia, chẳng biết những giọt nước mắt đó... có mấy phần là thật tâm.-Hoàng thượng chẳng qua là trong lúc đi săn có kẻ âm thầm ám toán, khiến bệ hạ trúng một mũi tên, cũng không đâm phải vị trí hung hiểm còn chưa hại được bệ hạ. Các người ở đây khóc lóc... còn ra thể thống gì?

_Hoàng thượng thân thể như nào, bọn ta chính là muốn vào thăm người.-Đám vương tôn kia dường như đợi không được nữa, liền vô cùng sốt ruột, thực sự lúc này chúng chỉ mong Mạc Lăng Dung chết.

_TO GAN... Hoàng thượng thân thể cao quý, há có thể để cho đám người các người tùy tiện xem xét.-Hàn Nhã Uyển quát lớn, Nam Cung Triệt liên nhanh chóng rút kiếm ra hướng bọn người kia, không để cho chúng lại gần doanh trướng nửa bước.-Hoàng thượng đã có thái y chẩn trị, các người sốt sắng như vậy làm cái gì, chẳng lẽ có mưu đồ bất chính hay sao?

_Hoàng hậu... bà ngậm máu phun người.-Một tên vương tôn quát lớn.

_Bản cung có ngậm máu phun người hay không các ngươi tự mình hiểu rõ.-Hàn Nhã Uyển ngữ khí lạnh băng, thậm chí có vài phần uy nghi dọa người.-Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, trong thời gian này một ngày hoàng thượng chưa ra lệnh thì không một kẻ nào được rời doanh trại này nửa bước. Nếu tin tức hoàng thượng trọng thương lộ ra ngoài. Bản cung nhất định sẽ tra ra kẻ phao tin... chém đầu cửu tộc, xem là lời cảnh cáo. Cho đến khi hoàng thượng tỉnh lại, lời nói của bản cung chính là lời của hoàng thượng. Nam Cung Triệt... lập tức hộ tống các vị thân vương và nương nương, trở về doanh trướng.

_DẠ...-Nam Cung Triệt tuân mệnh, lập tức ra lệnh cấm vệ quân đưa hết toàn bộ đám người này trở về. Hàn Nhã Uyển quả không hổ danh là nữ nhân bệ hạ sủng ái, tư thái lúc nãy của nàng... thậm chí còn có vài phần giống bệ hạ đây.

Hàn Nhã Uyển trở về doanh trướng không khỏi cảm thấy phiền lòng, thái y lúc này cũng vừa chữa trị xong cho Mạc Lăng Dung liền đi ra lều chính.

_Hoàng thượng thế nào rồi?-Hàn Nhã Uyển nhanh chóng đi lại, sốt sắng hỏi thái y.

_Hồi bẩm hoàng hậu nương nương bệ hạ thân thể khang kiện, mũi tên cũng đã được rút ra rồi, hiện tại cũng sẽ không có gì nguy hiểm nữa. Chỉ là... bệ hạ mất máu quá nhiều, e là sẽ hôn mê bất tỉnh một đoạn thời gian.-Thái y cung kính hướng Hàn Nhã Uyển hồi báo.

_Một thời gian... một thời gian là bao lâu?-Hàn Nhã Uyển cười khổ, câu nói mông lung của thái y là ý gì đây?

_Thái hậu xin nén đau thương, chúng thần sẽ tận lực chữa trị cho bệ hạ.

_Được rồi, các ngươi mau đi kê thuốc cho bệ hạ đi, nếu ai hỏi thì bảo bệ hạ đã tỉnh rồi, nhưng cần dưỡng thương hồi sức. Nam Cung Triệt... trong thời gian này chuyện sắc thuốc cho bệ hạ phải là ngươi đích thân theo dõi, không được để xảy ra nửa điểm sai sót.-Hàn Nhã Uyển sau khi căn dặn kỹ Nam Cung Triệt liền phất tay đi vào trong lều trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro