Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực sự Mạc Lăng Dung đã sai rồi, khi mà chọc giận Hàn Nhã Uyển. Hóa ra ngày hôm đó, khi mà Mạc Lăng Dung bước ra khỏi doanh trướng Hàn Nhã Uyển đã biết nàng bị Mạc Lăng Dung lợi dụng ngay từ đầu. Nếu Mạc Lăng Dung thực sự hôn mê, thì không đời nào Nam Cung Triệt có thể nghĩ ra cái cách là gửi thư kêu cứu Thuần Thân Vương, và Nam Cung Triệt cũng sẽ không như vậy mà đối với nàng tuân lệnh như vậy. Mạc Lăng Dung rốt cuộc vẫn là một vị đế vương cao cao tại thượng, Mạc Lăng Dung lợi dụng chuyện bị trọng thương đó, lợi dung nàng để dụ rắn ra khỏi hang, nhằm tra ra tất cả những kẻ trong triều luôn có mưu đồ bất chính. Mạc Lăng Dung tính toán thâm sâu như vậy, cuối cùng vẫn phải khiến Hàn Nhã Uyển hoài nghi tình cảm của nàng ấy dành cho nàng, rốt cuộc nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay Mạc Lăng Dung thôi sao.

Vì chuyện này, Hàn Nhã Uyển đau lòng có, lo sợ có. Đau lòng vì nữ nhân nàng yêu nhất lại không hề mảy may đắn đo khi lợi dụng nàng, lo sợ rằng tất cả những biểu hiện ôn nhu mà Mạc Lăng Dung dành cho nàng chỉ là giả tạo, rằng Mạc Lăng Dung căn bản không hề yêu nàng, nàng ấy chỉ muốn mượn tay nàng mà liên minh với Thiên quốc, mượn tay nàng mà tiêu diệt toàn bộ những kẻ phản nghịch. Rằng thứ tình yêu mà Hàn Nhã Uyển đã sớm dành cho Mạc Lăng Dung, chỉ là đơn phương mà thôi.

Hàn Nhã Uyển sau đó giam mình trong Phượng cung, không bước ra ngoài nửa bước. Mỗi khi Mạc Lăng Dung đến thăm nàng, nàng cũng chỉ đối với Mạc Lăng Dung lạnh nhạt, sau cũng lạnh lùng tìm cách đuổi người. Sự tình này thực sự khiến Mạc Lăng Dung rất khổ sở, Mạc Lăng Dung chỉ nghĩ là mình lừa Hàn Nhã Uyển nên nàng ấy mới tức giận như vậy chứ không hề nghĩ sâu xa như Hàn Nhã Uyển.

Hôm đấy cũng là một lần Mạc Lăng Dung phê duyệt xong tấu sớ, lúc đó cũng đã tối muộn. Mạc Lăng Dung liền bảo với thái giám đêm nay hoàng hậu thị tẩm, thực ra Mạc Lăng Dung chỉ muốn trong tối nay nói rõ mọi chuyện với Hàn Nhã Uyển để xin lỗi nàng ấy. Nhưng vào đến tai Hàn Nhã Uyển lại không thành ra như vậy, mọi lần Mạc Lăng Dung luôn là tự mình tìm đến Phượng cung, nếu có ngủ lại thì cũng chỉ nói với thái giám là lưu lại Phượng cung mà thôi, còn thái giám sẽ tự hiểu là đêm nay bệ hạ lưu lại Phượng cung thị tẩm. Nhưng lần này Mạc Lăng Dung lại để cho thái giám đi báo trước cho Hàn Nhã Uyển, làm cho Hàn Nhã Uyển hiểu nhầm rằng lần này là Mạc Lăng Dung dùng thân phận đế vương để mệnh lệnh Hàn Nhã Uyển phải thị tẩm, khiến cho mọi thứ càng như đổ thêm dầu vào lửa hơn. Hàn Nhã Uyển tiếp nhận thông báo liền chỉ cười lạnh một cái, Mạc Lăng Dung rốt cuộc vẫn chỉ là đế vương mà thôi, nàng đang ảo tưởng cái gì vậy chứ?

Lúc Mạc Lăng Dung đến Phượng cung, vẫn là sau khi đã dùng bữa khuya xong, nhưng từ khi Mạc Lăng Dung bước vào Phượng cung hình như có cái gì đó không đúng, từ thái độ của cung nữ đến thái giám đều vô cùng cẩn thận, mọi lần có như vậy đâu. Nhưng Mạc Lăng Dung cũng không để tâm nhiều, nàng chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy Hàn Nhã Uyển mà thôi. Lúc tiến vào tẩm điện, Mạc Lăng Dung thấy trong điện căn bản không có cung nữ hầu hạ, gì vậy chứ? Hôm nay Uyển nhi muốn ngủ sớm á, thường giờ này Uyển nhi vẫn còn đang đọc sách đây, lúc này Mạc Lăng Dung mới nhìn thấy một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện ở đằng sau màn che giường, nhất định là Uyển nhi. Mạc Lăng Dung nhẹ đi lại gần, vén tấm màn lên từ đằng sau rất nhanh ôm lấy Hàn Nhã Uyển.

_Uyển nhi... sao hôm nay lại đi nghỉ sớm thế, không chờ trẫm sao?-Lúc nói được câu này, Mạc Lăng Dung mới cảm thấy không đúng. Sao tay của nàng lại có cảm giác mát mát, mềm mịn như vậy, lúc nhìn lại... Mạc Lăng Dung mới hoảng hốt giật mình lùi lại đằng sau... Sao Hàn Nhã Uyển... lại không có mảnh vải che thân thế này. Mạc Lăng Dung đỏ mặt, nhanh chóng quay mặt đi. Lúc này còn đâu tư thái của bậc đế vương nữa chứ?-UYỂN NHI.... Sao nàng không mặc đồ?

_Nữ nhân của bệ hạ thị tẩm, không phải luôn là bộ dạng này sao?-Hàn Nhã Uyển từ khi Mạc Lăng Dung bước vào tẩm điện, nàng đã nhận thức ra rồi. Nhưng nàng không lên tiếng, vì nàng lúc đó cảm thấy vô cùng ủy khuất, hiện tại lại thấy dáng vẻ Mạc Lăng Dung như vậy, nàng cũng chỉ có thể lãnh đạm mà hỏi ra được câu này mà thôi.

_Thị tẩm? Uyển nhi... đêm nay nàng muốn cho trẫm?-Mạc Lăng Dung nghe vậy liền quay lại, gương mặt không giấu nổi cao hứng. Nhưng sao giọng của Hàn Nhã Uyển nghe lại lạnh lùng như thế chứ?

_Bệ hạ đã có lệnh, Nhã Uyển là thê tử của bệ hạ... đương nhiên phải hoàn thành trách nhiệm của thê tử.-Hàn Nhã Uyển lúc này lại lấy cái danh phận thê tử của Mạc Lăng Dung ra để nói, điều này liền khiến cho Mạc Lăng Dung hiểu rõ... Hàn Nhã Uyển căn bản không phải vì yêu nàng nên mới đồng ý, mà là vì trách nhiệm của nàng là phải làm chuyện này với nàng ấy.

_...-Mạc Lăng Dung từ cao hứng chuyển sang tức giận vô cùng, Hàn Nhã Uyển đây là muốn cái gì? Từ lúc từ trường săn trở về, thái độ của Hàn Nhã Uyển luôn đối với nàng như thế này, giờ đến cả chuyện thị tẩm cũng phải lôi cái trách nhiệm kia ra để ám chỉ nàng là hôn quân tham mê sắc đẹp.-Hàn Nhã Uyển, trẫm trong mắt nàng là hôn quân cường hiếp nữ nhân sao? Từ lúc nhập cung đến nay, nếu nàng không muốn, trẫm đã từng ép buộc qua nàng sao? Trẫm từng có lấy qua danh phận chính thê của nàng để ép buộc nàng thị tẩm sao? Rốt cuộc trẫm không hiểu, nàng là đang giận dỗi trẫm chuyện gì? Nếu là chuyện ở trường săn trẫm lừa nàng, thì trẫm tại đây nhận lỗi với nàng. Vì lí do gì mà nàng lại phải dùng chính bản thân mình để sỉ nhục trẫm?

Nhìn thấy sự khổ sở trong ánh mắt của Mạc Lăng Dung, Hàn Nhã Uyển liền biết là nàng đã quá đáng rồi. Mạc Lăng Dung đối với nàng luôn thập phần ôn nhu, thập phần tôn trọng, từ khi nhập cung đến nay, Mạc Lăng Dung luôn tùy ý nàng. Nàng bỗng chốc nhớ đến dáng vẻ của Mạc Lăng Dung khi thay nàng đỡ mũi tên kia, nàng nhớ Mạc Lăng Dung vì nàng mà không tiếc thân mình mà bảo hộ nàng chu toàn. Nàng biết ngay trong thời khắc đó, thì Mạc Lăng Dung cái tên này... đã hằn in sâu vào trái tim của nàng rồi.

_Có thể là trẫm sai rồi. Trẫm sai rồi khi ép buộc nàng gả cho trẫm, để rồi bây giờ nàng cảm thấy như chim trong lồng, nhưng trẫm vẫn là si tâm vọng tưởng, rằng chỉ cần trẫm kiên trì, nàng sẽ nhận ra được chân tâm của trẫm... Nhưng đến cuối cùng, vẫn là trẫm tự mình đa tình mà thôi.-Mạc Lăng Dung nhìn Hàn Nhã Uyển, khổ sở nở nụ cười, nụ cười này dường như chứa đựng toàn bộ bi thương của Mạc Lăng Dung. Mạc Lăng Dung thực sự lúc này không thể nào tiếp tục đối mặt với Hàn Nhã Uyển nữa, nàng sợ Hàn Nhã Uyển sẽ cứ như vậy mà xin nàng buông bỏ nàng ấy, nàng không làm được... không làm được. Mạc Lăng Dung xoay người, đem toàn bộ thống khổ và bi thương có ý rời khỏi.

_Dung... thiếp không hề có ý như thế.-Thấy Mạc Lăng Dung có ý rời đi, Hàn Nhã Uyển liền cũng không quan tâm thân thể mình hiện đang không có một mảnh vải, nàng rời giường chạy lại, từ đằng sau ôm lấy Mạc Lăng Dung, khổ sở khóc lóc van xin.-Dung... đừng rời bỏ thiếp, thiếp thực sự sợ lắm... thiếp sợ rằng người đối với thiếp chẳng qua chỉ là lợi dụng thân phận quận chúa của thiếp, thiếp sợ rằng người đối với thiếp chỉ là mê luyến thân thể của thiếp, thiếp sợ đối mặt với điều đó, đó là tại sao thiếp đối với người lãnh cảm. Khoảnh khắc mà người đỡ mũi tên đó cho thiếp, thiếp đã biết thiếp vĩnh viễn không thể nào rời khỏi người nữa rồi, thiếp đã biết trái tim thiếp, tâm hồn thiếp đã hoàn toàn thuộc về nữ nhân tên Mạc Lăng Dung. Nhưng khi thiếp nhận ra người căn bản là không hôn mê, người căn bản là lợi dụng thiếp để dụ Hoa Thắng ra khỏi hang, thiếp đã sợ rằng tình cảm của người dành cho thiếp là giả, sợ rằng người đối với thiếp yêu thương chỉ là nhằm mục đích kích động hậu cung và tiền triều mà thôi. Để đến khi người đã bắt được toàn bộ phản loạn, người sẽ không cần đến thiếp nữa. Thiếp sai rồi... sai rồi Dung. Thiếp không quản người là thật lòng yêu thiếp hay lợi dụng thiếp, chỉ cần thiếp có thể ở bên người vậy là đủ rồi, thiếp không dám si tâm vọng tưởng rằng trái tim của người sẽ đặt nơi thiếp, nhưng thiếp biết... nếu thế gian này không có người, thì thiếp sống cũng không còn bất cứ mục đích nào nữa... Dung thiếp yêu người, yêu đến tâm đau phế liệt rồi.

_Uyển nhi... nàng đang nói lung tung cái gì thế? Ta yêu nàng là thật, đối với nàng ôn nhu là thật. Đúng là khi đó ta đã có chút tâm tư là lợi dụng ta hôn mê để dụ rắn khỏi hang, nhưng ta không hề có ý nghĩ đẩy nàng đến đầu ngọn sóng để làm mồi dụ bọn vương tôn, quý tộc kia, ta thật sự là không có Uyển nhi. Làm nàng hiểu nhầm lâu như vậy, ta sai rồi... sai rồi.-Mạc Lăng Dung nghe vậy liền hiểu ra, nàng xoay người ôm lấy Hàn Nhã Uyển vào lòng, thậm chí còn không xưng "trẫm" nữa, lúc này đây Mạc Lăng Dung không còn là đế vương... mà chỉ là nữ nhân yêu Hàn Nhã Uyển vô điều kiện mà thôi.

Mạc Lăng Dung ôm lấy Hàn Nhã Uyển thân thể trần trụi, không khỏi có chút kích động. Nữ nhân mà mình thương yêu giờ lại ở trong lòng mình dáng vẻ như vậy, bảo người ai lại không có chút động tình cơ chứ, bậc đế vương như Mạc Lăng Dung, cũng không ngoại lệ đi.

_Uyển nhi, trẫm đối với tiểu cô nương năm đó làm thơ bên sông Vĩnh Tịnh là thực sự động tâm. Đối với nàng thực sự là nhất kiến chung tình... nàng tin trẫm, có được không?

_Chỉ cần là người nói... thiếp sẽ tin.-Hàn Nhã Uyển nghe được những lời này, tâm can không khỏi vui sướng nhảy nhót. Nàng ôm chặt lấy Mạc Lăng Dung hơn, dường như sợ sẽ đánh mất đi người này.

_Uyển nhi...-Thực sự Mạc Lăng Dung cũng không nhịn được, ôm mỹ nhân trong lòng, lại còn là nữ nhân mình thương yêu nhất. Mạc Lăng Dung nhẹ cúi người, nhẹ hôn lên đôi môi tuyệt mỹ kia của Hàn Nhã Uyển, lúc này đây môi của nàng ấy còn thoáng một chút vị mặn của nước mắt, điều này thực sự khiến Mạc Lăng Dung đau lòng vô cùng.-Uyển nhi... trẫm muốn nàng... làm nữ nhân chân chính của trẫm.

Âm thanh trầm thấp, khàn đục ngập tràn dục vọng kia đã làm Hàn Nhã Uyển thanh tỉnh, nàng nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình liền không khỏi có chút đỏ mặt. Nhưng nhìn thấy Mạc Lăng Dung vì thế mà động tình, liền khiến tâm tình nàng tốt lên nhiều lắm. Dù sao thì nàng cũng đã nhận định được trái tim của mình, còn có lí do gì mà từ chối Mạc Lăng Dung nữa đây.

_...-Hàn Nhã Uyển nhẹ mỉm cười, đưa tay vòng qua cổ Mạc Lăng Dung, mị hoặc thì thầm vào tai của nàng ấy.-Đêm nay bệ hạ đến... không phải là để thị tẩm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro