Chương 16(End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Văn Bân,thư của đệ"

Tuyết Văn Hi bởi vì chính mình bị thương,đã nhiều ngày Mục Tiểu Mạn rất là lo lắng, đành phải nhờ Vũ Lạc Huyên đem thư giao cho Tuyết Văn Hi

"Hi Nhi, thương thế của nàng tốt chút nào chưa"

"Vết thương nhỏ, đã không còn trở ngại"

"Hi Nhi"

Mục Tiểu Mạn nhẹ nhàng xoa tay Tuyết Văn Hi,ánh mắt ôn nhu tựa hồ có thể làm người tan chảy

"Đã nhiều ngày ta suy nghĩ thật lâu, quá khứ đều đã qua đi, ta không nghĩ lại bắt lấy không bỏ, ta muốn buông ân oán quá khứ, ta chỉ nghĩ muốn nàng bình an, ta muốn cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau"

Nhìn Mục Tiểu Mạn ánh mắt thâm tình, Tuyết Văn Hi tựa hồ có chút rung động, nhưng là nàng không thể, nàng không thể bởi vì chính mình ích kỷ, huỷ hoại cả đời Mục Tiểu Mạn

"Tiểu Mạn, ta biết nàng đối với ta tình cảm vô cùng sâu sắc, nhưng ta còn có người nhà, ta không thể mặc kệ bọn họ, ta cần thiết có được quyền thế, ta không có lựa chọn khác"

--------

Chung quanh không khí đặc biệt an tĩnh, an tĩnh đến mức nàng có thể nghe được tim chính mình đập,Tuyết Văn Hi thật sự thực chán ghét không khí như vậy, loại cảm giác này, làm nàng sắp hít thở không thông

"Tuyết Văn Hi, nàng chẳng lẽ, thật sự muốn từ bỏ ta sao"

Tuyết Văn Hi nằm liệt ngồi dưới đất, nửa bên mặt có chút sưng đỏ, là Mục Tiểu Mạn đánh, nàng khóc, không phải bởi vì đau, mà là lúc này đây, nàng hoàn toàn mất đi Mục Tiểu Mạn

*Nội tâm Tuyết Văn Hi
"Văn Hi a, ta biết ngươi trong lòng khó chịu, nhưng là hai người các ngươi, chú định sẽ không lâu dài a" *

Nàng từng nghĩ tới cùng Mục Tiểu Mạn đi nàng đi qua mọi nơi, nghĩ tới cho nàng một gia đình, nghĩ tới cùng Mục Tiểu Mạn vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng ngày đó, vẫn là đánh không lại hiện thực, đã từng lần lượt may mắn, cuối cùng cũng đều biến thành thất vọng

"Nàng nhất định thực thương tâm đi"

Mục Tiểu Mạn cũng không quay đầu lại mở cửa rời đi, nhìn chính mình còn có chút run tay, liền biết một cái tát kia có bao nhiêu đau khổ, nàng ngồi xổm xuống ôm chính mình, thân thể nức nở run nhè nhẹ

"Tiểu Mạn, nàng rất tốt, là ta không đáng"

"Nàng thật sự không hối hận sao"

"Đời này,coi như ta nợ nàng"

Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, thân thể cũng run càng ngày càng kịch liệt, Mục Tiểu Mạn cũng cưỡng bách chính mình buông ra nắm chặt nắm đấm, một đạo huyết hồng ấn ký ánh vào mi mắt

"Tuyết Văn Hi,nàng chẳng lẽ không có tâm sao"

--------

"Phong ca, có chuyện ta có chuyện muốn cùng huynh thẳng thắn, kỳ thật... Ta là nữ tử"

"Ta đã sớm biết"

Tuyết Văn Hi có chút không thể tưởng tượng nhìn Phong Thừa Tuấn, chẳng lẽ chính mình ngụy trang kém như vậy sao

"Kia... Sư huynh bọn họ cũng..."

Lôi Trạch Tín cùng Vũ Lạc Huyên ấp a ấp úng,xác nhận suy đoán Tuyết Văn Hi, nhớ tới cả ngày cùng bọn họ cùng chung giường chung gối, Tuyết Văn Hi liền lạnh cả người, bất quá bọn họ đã biết cũng tốt, từng bước từng bước giải thích

"Bân đệ, ta..."

"Phong ca, đừng gọi ta Bân đệ, ta là Văn Hi"

"Văn Hi, ta... Kỳ thật... Ta đối với muội"

"Phong ca"

Tuyết Văn Hi cắt đứt Phong Thừa Tuấn nói, nàng biết hắn trong lòng muốn cái gì, biết cảm tình Phong Thừa Tuấn đối với nàng, nhưng nàng đã làm tổn thương một người, không muốn lại làm tổn thương một người khác

"Ta biết huynh đối với ta rất tốt, nhưng là hiện tại, tâm tư ta thật sự không muốn những thứ này"

"Ta biết rõ, chúng ta từ từ tới, ta sẽ chờ muội"

--------

Một năm sau

"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Phong Thứ Sử"

"Cùng vui cùng vui"

Tuyết Văn Hi một thân hoa phục mà đứng,nam tử trước mặt đồng dạng mặc hoa phục ôn nhu nhìn nàng cười, nhưng nàng như thế nào cũng không vui,vui không nổi

"Văn Hi a, Phong Thừa Tuấn tài hoa hơn người, là nhân tài hiếm có, huynh mới là ngươi đáng giá phó thác cho muội"

Tuyết Văn Hi cười khổ, nàng trong lòng đã sớm không còn yêu, cùng với ai ở bên nhau lại có cái gì khác nhau

"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường..."

"Đợi đã"

Một thanh âmkhông khoẻ đánh vỡ bầu không khí tường hòa này, Tuyết Văn Hi nhìn người nọ nhìn lại, trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm

"Tiểu Thanh?"

"Tỷ tỷ bảo ta đem cái này giao cho cô"

Tiếp nhận thư Tiểu Thanh đưa, Tuyết Văn Hi trong lòng rất là phức tạp, Mục Tiểu Mạn lúc này đột nhiên viết thư cho chính mình, không phải là xảy ra chuyện gì đi

"Tuyết Văn Hi, ta ở ×× chờ nàng"

Nhìn xem trên thư ngắn ngủn một câu, Tuyết Văn Hi luống cuống, nữ nhân này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng không hề nghĩ ngợi, cũng không quay đầu lại chạy đi ra ngoài

"Văn Hi,nàng đi đâu vậy,Văn Hi"

--------

"Mục Tiểu Mạn, nàng muốn làm gì?"

Nhìn đến Mục Tiểu Mạn đứng ở bên vách núi Tuyết Văn Hi cơ hồ là dùng thanh âm lớn nhất gào thét

"Hi Nhi, nàng đã đến rồi"

"Tiểu Mạn, có chuyện gì chúng ta từ từ nói,nàng lại đây được không"

Tuyết Văn Hi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn xem nàng, nhưng Mục Tiểu Mạn tựa hồ cũng không để ý, nàng vẫn như cũ mỉm cười, ảm đạm vô quang ánh mắt lộ ra thất vọng của nàng

"Nàng mặc hôn phục thật là đẹp mắt"

"Tiểu Mạn, lại đây... Cầu xin nàng"

"Nàng biết một năm qua ta như thế nào không? Nàng không biết, bên cạnh nàng có như vậy nhiều người bồi nàng, nhiều người như vậy yêu nàng, mà ta cái gì đều không có,nàng nhận thức không được nỗi thống khổ của ta"

"Tiểu Mạn..."

Mục Tiểu Mạn vẫn cười, nhưng Tuyết Văn Hi muốn khóc ra, nàng không biết một năm qua Mục Tiểu Mạn đã trải qua cái gì, nàng chỉ nhìn đến trong ánh mắt Mục Tiểu Mạn, tựa hồ không còn tình yêu đối với nàng

"Tiểu Mạn, thật xin lỗi, tất cả đều là ta sai, là ta không nên lần lượt trêu chọc nàng, không nên làm nàng một người thừa nhận nhiều như vậy, nàng tha thứ ta được không"

"Hi Nhi,nàng đối với ta nói những cái.... hứa hẹn kia, còn tính toán sao"

Tuyết Văn Hi có chút sửng sốt, từng màn hồi ức ập lên tới, các nàng đã từng có bao nhiêu vui sướng, nhưng hiện tại nàng sớm đã không phải là Tuyết Văn Hi kia hứa hẹn cho Mục Tiểu Mạn một gia đình

"Ta..."

"Nàng không cần trả lời, ta cũng không muốn đáp án, ta chỉ là muốn nhìn một chút, đã trải qua nhiều như vậy, nàng có hay không thành thục một ít, quả nhiên, còn giống tiểu hài tử"

Mục Tiểu Mạn cười càng sâu, bởi vì đứng lâu lắm, thân thể có chút không xong lung lay một chút, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại

"Hi Nhi, có đôi khi ta rất hận nàng, hận nàng vì cái gì lừa gạt ta, hận nàng lúc trước như vậy dứt khoát rời xa ta, bất quá những cái kia..... đều đã qua"

Mục Tiểu Mạn mở mắt ra, nàng thâm tình nhìn Tuyết Văn Hi, nhìn rất lâu rất lâu, lâu đến đôi mắt đều có chút đau xót

"Ta cũng không còn là Mục Tiểu Mạn năm đó, nhìn đến nàng hiện tại hạnh phúc như vậy, ta cũng liền... Yên tâm"

Mục Tiểu Mạn lui về phía sau một bước, lại một bước, Tuyết Văn Hi thật sự sợ, nàng điên rồi lập tức đứng dậy chạy về phía Mục Tiểu Mạn, đáng tiếc, vẫn là chậm

"Hi Nhi, kiếp sau, đừng gặp lại nhau"

Mục Tiểu Mạn nhắm mắt lại, nàng không có xem biểu hiện của Tuyết Văn Hi cũng không nghe đến Tuyết Văn Hi tuyệt vọng gào thét, giờ khắc này nàng cảm thấy thực nhẹ nhõm, chưa từng nhẹ nhõm như vậy

"Văn Hi, Văn Hi"

Tuyết Văn Hi muốn đi theo Mục Tiểu Mạn cùng nhau nhảy xuống, bị Phong Thừa Tuấn kịp thời ngăn lại, nàng quỳ gối bên vách núi, từng lần một hô tên Mục Tiểu Mạn, thẳng đến người nọ biến mất ở trong vực sâu, nàng té xỉu

--------

Tuyết Văn Hi giống như làm một giấc mộng rất dài, trong mộng nàng đi trong bụi hoa huyết hồng, cảm giác được phía sau có động tĩnh, nàng vội vàng quay đầu lại, Mục Tiểu Mạn nhìn nàng cười, giống lần đầu tiên thấy nàng như vậy hồn nhiên tươi cười, tựa hồ nhìn đến Mục Tiểu Mạn nhìn nàng nói cái gì, nhưng nàng như thế nào cũng không nghe được, nàng muốn tới gần, nhưng Mục Tiểu Mạn lại xa nàng càng ngày càng xa, càng ngày càng xa

Giống như nghe được có người ở bên kêu tên của mình, Tuyết Văn Hi ý thức bắt đầu mơ hồ, dưới chân mềm nhũn, ngã xuống bụi hoa ​​​huyết hồng.
------------
Vừa trans vừa khóc😭
Xem đi rồi khóc😭

https://www.youtube.com/watch?v=C_U8r2AXges

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro