Ngoại truyện 1: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Lục Cảnh Nghi

Tác giả: Mingziyu

Đồng tác giả: TwinTakara

__

Ngoại truyện 1

Hồi ức [1]

Học viện, Đông Anh công quốc.

Một năm trước đây.

Năm đó, Lục Cảnh Nghi đã là một người con trai trưởng thành. Diện mạo của cậu bình thường, tuy không được xem là hoàn hảo nhưng vẫn là thuận mắt. Từ khi còn nhỏ, cậu đã gia nhập vào học viện đào tạo binh sĩ tại Đông Anh công quốc, tính đến lúc đó đã chừng hơn 8 năm, một quãng thời gian có thể nói là rất lâu đối với một người bình thường.

Lục Cảnh Nghi lại vừa vặn trạc tuổi với Lâm Ni, là một trong những người bạn cùng khóa của mình, cả hai người đã sớm quen biết nhau từ nhỏ, vì vậy mà trở nên rất thân thiết.

"Nghi, mau lại đây!"

Lâm Ni đứng phía xa, vẫy tay gọi.

Lục Cảnh Nghi tiến lại nơi Lâm Ni và Khải Ân đang đứng, cậu quan sát đám đông trước mặt, nhận thấy người người đang trật tự xếp hàng, cậu mới chợt nhớ ra sáng hôm nay tại học viện đang tổ chức một buổi tuyển tân binh.

Khải Ân đấm mạnh vào vai Lục Cảnh Nghi một cái rõ đau, đôi mày anh ta nhíu lại rồi hất mặt về phía trước. Cậu liền nhìn theo hướng của Khải Ân, nhận ra phía trước họ là một cô gái.

Điểm duy nhất làm người ta để mắt chính là diện mạo xinh đẹp của cô gái kia, ngũ quan gương mặt hài hòa, trên người lại mang một phong thái đặc biệt, đứng giữa hàng người trải dài kì thật lại càng trở nên nổi bật, giống như một ánh hào quang xuất hiện giữa đám đông.

Lục Cảnh Nghi nhất thời bị thu hút bởi cô gái, cậu mải mê nhìn theo, trong lòng thoáng nảy sinh tò mò. 

Một người con gái thì hà tất có ý định muốn gia nhập vào nơi này? Trước đến nay, ở đây luôn có học viên nam nhiều hơn nữ, như một lẽ thường, nữ nhân chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay.

Thế nhưng thoạt nhìn cô gái ấy, quả thật lại có phần đặc biệt hơn những cô gái trước đây mà bọn họ đã từng gặp.

"Nhìn gì vậy?" - Khải Ân nhếch miệng mỉa mai, anh ta chống một tay lên vai Lục Cảnh Nghi rồi khẩy mạnh một cái, kéo cậu ra khỏi cơn mơ hồ.

"Nhìn gì đâu." - Lục Cảnh Nghi cười trừ.

Sau hôm đó, Khải Ân và Lâm Ni lại tiếp tục lôi kéo Lục Cảnh Nghi sang khu tân binh ngày hôm qua. Không cần phải hỏi, Lục Cảnh Nghi cũng thừa đoán ra bọn họ lại chuẩn bị đi tìm cô gái xinh đẹp ở khóa tân binh kia.

Hai người nhanh chóng lôi Lục Cảnh Nghi bước vào sảnh chờ, kéo cậu nấp sang một bên gần đó.

Nơi bọn họ đang đứng chính là khu vực dành riêng cho những học viên mới. Lục Cảnh Nghi có đôi chút tò mò, ngoan ngoãn nép ở một góc quan sát.

Với thời điểm đã tạm gác chiến loạn, ở đây có vẻ đang thu hút rất đông những con người trung lập, một nơi được ví như thiên đường của những người trẻ. Khi đã bước chân vào đây, tất cả mọi người đều sẽ được đào tạo thành những binh sĩ chuyên nghiệp, làm việc và phục vụ cho Đông Anh công quốc.

"Lâm Ni, mau đi lấy nước giúp tôi." - Khải Ân cất giọng hơi khó chịu, có lẽ vì đợi quá lâu đã khiến anh ta giảm bớt đi sự kiên nhẫn ban đầu.

"Sao không tự đi?"

"Cậu hiểu ý tôi mà."

Lâm Ni tuy đồng ý nhưng vẫn tỏ ra ngờ vực:

"Bộ cần uống nước lắm hả?"

"Nhiều lời!" - Khải Ân nhăn mặt.

Cô gái xinh đẹp mà bọn cậu từng gặp ngày hôm qua đang bước từ đại sảnh ra, kế bên cạnh còn có một cô gái khác đi cùng. Lục Cảnh Nghi nhìn qua hai người bọn họ, thầm đoán hai người có lẽ rất thân thiết, có thể vì vậy nên họ mới đi cùng nhau.

"Cái này là đồng phục sao?"

Cô gái lật qua lật lại cái áo, có một chút không vừa lòng.

"Thôi mặc tạm, đành chịu." - Cô gái nhỏ giọng dần, bĩu môi.

Diệp Nhi, cô bạn hòa nhã đứng kế bên cười xòa, kéo tay cô gái đi khỏi đó. Cô gái xinh đẹp vẫn còn chút hậm hực trong người, cô bị Diệp Nhi lôi kéo đi một mạch, lại đang loay hoay cất đi bộ áo trên tay thì một chân của cô đột nhiên vấp phải cái bậc thềm nhô cao phía trước.

Khải Ân và Lục Cảnh Nghi đồng thời thấy được cảnh tượng trước mặt, hai người liền phi đến chỗ cô gái kia bằng một tốc độ nhanh nhất.

"Không sao rồi."

Lục Cảnh Nghi kịp lúc chụp lấy tay cô gái lại, trong khi Diệp Nhi đang trố mắt nhìn hai người trong sự ngạc nhiên.

"Cảm... ơn." - Cô gái có vẻ áy náy.

"Không có gì." - Lục Cảnh Nghi khách khí trả lời, nhưng trạng thái đó rất nhanh đã bay mất, sắc mặt cậu lập tức đen lại khi nhận ra Khải Ân đang nằm sõng soài dưới đất.

"Anh không sao chứ? Em không nghĩ anh vì tránh bọn em mà trở thành thế này."

Lục Cảnh Nghi nhanh nhẹn đỡ Khải Ân đứng dậy, không quên phủi hết bụi bẩn trên áo anh ta. Lúc đó, Lâm Ni mang nước quay trở lại, đập vào mắt chính là hình ảnh Khải Ân bị lem nhem bùn đất khắp cả người, không ngăn được ôm miệng cười hả hê.

"Ngày hôm nay... tôi thề không quên." - Khải Ân cố ý nhấn mạnh từng chữ một, làm cho người ta một phen rùng mình.

Lục Cảnh Nghi nuốt một ngụm nước bọt, trong lúc này chỉ biết trưng ra một nụ cười khổ sở.

Sau khi nếm trải cảm giác xấu hổ, Khải Ân hậm hực bỏ đi. Vốn dĩ thì anh ta cũng không thể ở lại đây lâu hơn với vô số ánh mắt tò mò đang hướng về mình. Lâm Ni thấy vậy, cậu ta cũng lẽo đẽo đuổi theo sau Khải Ân.

Lục Cảnh Nghi bất lực nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, cậu lấy tay vỗ nhẹ vào trán, tự trấn an bản thân. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng được gạt đi, cậu nhân cơ hội này quay sang cô gái để tỏ ý làm quen ngay sau đó.

"Xin chào, cậu tên là gì nhỉ?"

"Cứ gọi tôi là Tử Minh."

Tử Minh cười, cũng là nét cười dễ làm người ta lưu luyến.

Lục Cảnh Nghi có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn rất nhanh đáp lại cô gái ở trước mặt:

"Tớ tên là Lục Cảnh Nghi, cậu bao nhiêu tuổi vậy?"

"Tôi 18 tuổi."

"Vậy à, xem ra thì cậu vẫn nhỏ hơn tớ một tuổi."

Lục Cảnh Nghi gãi đầu, nói năng một cách lúng túng. Sở dĩ từ trước đến giờ bên cạnh cậu chỉ có hai người bạn thân thiết là Khải Ân và Lâm Ni, vì vậy cậu rất ít khi giao tiếp với bạn đồng lứa, mặc dù tính tình cậu khá cởi mở.

"Vậy tôi phải gọi bằng anh rồi."

"Không cần đâu, cứ xưng hô tự nhiên như bạn bè là được!"

"Được." - Tử Minh gật đầu, cùng với nụ cười khe khẽ trên môi.


Hồi ức [2]

8 năm trước.

Một ngày đặc biệt, Lục Cảnh Nghi quyết định cùng theo người bạn thân Trác Vĩ Huân và em gái Ân Nhi đi dạo, bản tính lúc nhỏ có phần tò mò, cuối cùng cả ba đứa trẻ đánh liều chạy ra khỏi khu rừng đang sống. Lần đầu tiên trong đời, có thể tự do đi ra khỏi mảnh đất mình sống từ nhỏ, tâm trạng những đứa trẻ vì thế cũng khác lạ hơn ngày thường.

"Ở đây dễ chịu quá, vừa mát lại vừa trong lành, nếu được, cả ba chúng ta hãy dành thời gian đến đây đi, ở mãi trong rừng rất ngột ngạt."

Khi được tận mắt nhìn thấy khung cảnh thiên nhiên rộng lớn bên ngoài, Lục Cảnh Nghi đã không khỏi thích thú.

Trái lại, Trác Vĩ Huân có vẻ vẫn đang suy tư, ánh mắt dịu xuống hơi phiền muộn. Một lúc sau, Trác Vĩ Huân mới lên tiếng:

"Nhưng mà sớm muộn gì mảnh đất này cũng bị rơi vào tay đế quốc Vương Anh thôi."

Lục Cảnh Nghi ngơ ngác, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì khi Trác Vĩ Huân đột nhiên nhắc đến những người đế quốc.

"Tớ nghe nói hoàng đế Vương Anh đang tiến hành mở rộng bờ cõi, thậm chí là xâm chiếm lãnh thổ để thuận tiện cho việc tuyển quân của họ."

"Vì sao cậu biết được?"

"Tớ chỉ nghe người ta đồn, chứ không dám khẳng định, nhưng một khi phía hoàng tộc Vương Anh ban lệnh nới rộng bờ cõi thật, thì mảnh đất này chắc chắn sẽ bị thâu tóm ngay."

Lục Cảnh Nghi: "Cậu... cậu nói thật không?"

Trác Vĩ Huân gật đầu: "Khu rừng này vốn dĩ vô chủ, chắc chắn sẽ là nơi đầu tiên bị quân bên trên để ý đó."

Ân Nhi chợt sững người, đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Đột nhiên, nó bất giác nói ra một câu khiến ai nấy cũng hoang mang:

"Em có linh cảm xấu, quân Vương Anh sẽ... đến đây."

Lục Cảnh Nghi và Trác Vĩ Huân bỗng dưng lạnh sống lưng, quay ra phía sau nhìn Ân Nhi.

Tuy không biết trước được điều gì, nhưng cả hai đều nhận thấy được nét mặt sợ hãi của đứa nhỏ kia. Mà suy cho cùng, Ân Nhi chỉ là một đứa trẻ con, việc nó lo sợ cũng không mấy khó hiểu.

Sau một thời gian dạo chơi ngoài bìa rừng, cả ba đứa trẻ cuối cùng đã quay về nhà. Trên đường về, Lục Cảnh Nghi bỗng nhìn thấy một thứ kì lạ xuất hiện dưới thảm cỏ xanh mướt, cậu liền ngừng chân, tò mò ngồi xuống xem:

"Huân, Nhi, mau lại đây xem này!"

Nghe tiếng gọi, Trác Vĩ Huân tiến lại gần, nhìn về hướng cánh tay mà Cảnh Nghi đang chỉ xuống đất. Sau đó, Vĩ Huân lại dụi dụi mắt lần nữa.

"Theo như những gì tớ biết, những nơi mà binh lính Vương Anh đóng quân sẽ có lằn màu trắng này, như một sự đánh dấu lãnh thổ của họ, nếu bất cứ ai dám..."

Nói tới đây, Trác Vĩ Huân nhỏ giọng dần rồi tắt hẳn.

Ba đứa trẻ trố mắt nhìn nhau, vài giọt mồ hôi lăn xuống khuôn mặt không còn tí máu.

"Nguy rồi, bọn mình đã đi vào lãnh thổ của người Vương Anh!!"

Cả ba giật thót mình quay lại phía sau, từ lúc nào đã có hơn mười quân sĩ áo trắng đang mang kiếm chạy lại.

"Là quân đế quốc đó, chạy nhanh!"

Trác Vĩ Huân hét lên, tóm ngay cổ áo của Lục Cảnh Nghi và Ân Nhi chạy ngược vào trong khu rừng. Toán quân phía sau thấy được liền đuổi theo hòng bắt sống ba đứa trẻ lại.

Lục Cảnh Nghi hoảng sợ, cắm mặt chạy thẳng về phía trước, chỉ hi vọng sớm cắt đuôi được toàn bộ quân lính phía sau. Chỉ là rừng cây này quá thưa thớt, thân cây không đủ to để nấp được, khoảng cách giữa đám binh lính với cậu lại quá gần.

Ân Nhi vừa chạy vừa ngoái lại phía sau, không may nó sảy chân té nhào ra trước.

"Đau quá..."

Con bé dùng mọi sức đứng lên, nó xanh mặt, chỉ biết gọi anh nó trong vô vọng:

"Anh Cảnh Nghi... đợi em..."

"Anh Cảnh Nghi..."

*

Bọn trẻ cứ như vậy chạy thục mạng, tạm thời đã không còn nhìn thấy quân binh đuổi theo ở phía sau.

Tiếng kêu thảm thiết của Ân Nhi mặc dù không trực tiếp nghe được, nhưng có vẻ như một sợi dây liên kết, thanh âm từ Ân Nhi đã thành công tác động đến tâm trí Cảnh Nghi.

Ngay khoảnh khắc đó, Cảnh Nghi dừng chân ngoảnh lại đằng sau, một luồng khí lạnh bỗng chạy ngang sống lưng cậu.

Lúc này, cảnh rừng cây nguyên sinh tuyệt nhiên lại trở nên yên tĩnh hơn bao giờ. Lục Cảnh Nghi mới phát giác ra, cậu và Trác Vĩ Huân đã bỏ rơi lại Ân Nhi từ khi nào mà cả hai không hề biết.

"Huân, nguy rồi, bọn mình đã làm lạc mất Nhi rồi!"

Lục Cảnh Nghi nhìn sang Trác Vĩ Huân, cậu thấy khuôn mặt sáng sủa của Vĩ Huân từ khi nào đã tối sầm.

"Tớ... có lẽ phải quay lại tìm Nhi..."

Lục Cảnh Nghi cắn môi, bao nhiêu bất an đều hiện ra. Ân Nhi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội, trong lòng cậu cảm thấy cắn rứt vô cùng. Nếu lần này cả hai chạy thoát được, có lẽ cả đời này cậu vì Ân Nhi mà sống không yên.

Trác Vĩ Huân trầm giọng: "Không, giờ nhất định phải chạy thôi!"

Lục Cảnh Nghi giương mắt kinh ngạc: "Ân Nhi bị lạc rồi, sao cậu lại có thể bỏ mặc nó được??"

"Nhưng ngoài việc quay lại nộp mạng, chúng ta vốn không có cách nào cứu được Ân Nhi!" - Trác Vĩ Huân nói dứt câu liền tóm lấy cổ áo của Lục Cảnh Nghi, dùng lực lôi cậu chạy đi một mạch.

Từ đằng xa, toán binh Vương Anh đã rất nhanh đuổi tới. Trong làn sương sớm, chỉ thấy được mập mờ bóng dáng của một vài quân lính.

"Bọn họ đuổi tới nơi rồi, không còn kịp nữa, giờ mà quay lại chỉ tổ mất mạng!"

Trác Vĩ Huân hét lớn: "Mau lên!"

Lục Cảnh Nghi xanh mặt chần chừ, hai chân tê cứng như đeo phải tảng đá.

Cậu thừa nhận mình không muốn nhấc chân chạy tiếp, cũng chẳng có can đảm quay lại tìm Ân Nhi.

"Xin lỗi..." - Lục Cảnh Nghi nghiến chặt răng, gần như sắp rơi nước mắt.

Không còn cách nào, cậu và Trác Vĩ Huân đành bất đắc dĩ phải bỏ lại Ân Nhi.

Hai đứa trẻ tiếp tục chạy đi, bọn nó men theo con suối dẫn đến một thác nước. Tưởng chừng có thể chạy thoát bằng con đường phía trước, nhưng một chút hi vọng chưa kịp mở ra đã lập tức bị dập tắt.

Trước mắt cả hai hiện giờ chính là một con thác dốc.

Lục Cảnh Nghi vừa nhìn thấy đã sợ hãi tới mức đứng chôn chân.

"Cảnh Nghi, chúng ta phải nhảy xuống dưới thôi..."

Lục Cảnh Nghi chết lặng nhìn Trác Vĩ Huân. Rõ ràng hiện giờ Trác Vĩ Huân đang lo sợ đến run rẩy cả người, cậu ta lấy đâu ra nhiều dũng khí như vậy?

"Nhảy sao? Nhảy xuống có mà rã rời xương cốt, không thì cũng chết ngợp cho xem." - Lục Cảnh Nghi đáp lại bằng cái giọng bất an, trong đầu đang hình dung ra vô số viễn cảnh khi phải nhảy xuống thác.

"Bằng không thì chúng ta cũng sẽ nộp mạng..." - Trác Vĩ Huân siết chặt tay.

Lục Cảnh Nghi quay ra phía sau, quân Vương Anh đang chạy xồng xộc về phía bọn nó.

Nếu sớm biết phải chạy vào đường cùng thế này, cậu đã quay lại gặp Ân Nhi để nộp mạng chung với con bé.

Không còn đắn đo thêm một giây, Trác Vĩ Huân dứt khoát lấy hết dũng khí, lao người xuống con thác dốc.

Đúng lúc đó, Lục Cảnh Nghi định liều mạng nhảy theo Trác Vĩ Huân, đột nhiên có một làn khói trắng xung quanh xuất hiện, bất ngờ làm cho Lục Cảnh Nghi mất tầm nhìn hoàn toàn. Cậu không còn thấy quân lính Vương Anh đế quốc đang đứng đâu, đầu óc đột nhiên tối sầm, chỉ còn một mảng đen bao phủ.

"A..."

Lục Cảnh Nghi từ trong mơ tỉnh lại, từng hơi thở mệt mỏi được trút ra.

Cảm giác trong mơ quá đỗi chân thực, Lục Cảnh Nghi sờ tay lên mặt, cảm nhận rõ vầng trán đang đổ mồ hôi ướt đẫm, nước mắt cậu cũng đã lăn khỏi khóe mắt từ lúc nào.

"Ân Nhi, Vĩ Huân."

Bất giác, Lục Cảnh Nghi kêu lên hai cái tên thân thuộc đã trở thành dĩ vãng.

"Mơ thấy chuyện xưa à?"

Khải Ân đứng từ xa nhìn cậu, thấy cậu không trả lời, anh ta bước về phía cửa, ngoảnh mặt lại nhắc nhở:

"Mau chuẩn bị đi, chúng ta sắp đến giờ rồi."

"Ừm."

Nhiều năm qua, Lục Cảnh Nghi thỉnh thoảng vẫn nghĩ về Ân Nhi cùng Trác Vĩ Huân ngày xưa. Mỗi một lúc nhớ về họ, vô thức cảm giác buồn bã tiếc nuối vốn đã chìm sâu lại nổi lên. Cũng bởi vì thế, không ít lần cậu từng mơ thấy ác mộng như vậy trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro