Chương 8: Trở mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Lam Hy Ngôn vào thời điểm đã biết toàn bộ sự thật, cũng là lần đầu Lam Minh nhìn thấy ông ấy đã nổi cơn thịnh nộ đến mức nào, kể cả khi tưởng tượng cũng chưa từng hình dung đến cảnh tượng đó.

Hôm ấy, Lam quốc công đột nhiên xông thẳng vào phòng Lam Minh, khuôn mặt tối sầm, thái độ trầm trọng khác hẳn thường ngày.

"Nói ta biết, rốt cuộc con đã che đậy ta chuyện gì?"

"Cha, ý của cha là...?"

"Nhà ngươi có thật là con gái??"

Lam Minh nghe câu đó liền giật mình, cả người bỗng run lên, ngay lúc này chỉ thấy người cha chỉ tay về phía mình, đôi mắt trợn trừng.

"Cha... sao cha lại biết..." - Giọng nói của Lam Minh lạc đi, nó hết mức sợ hãi nhìn cha mình.

Lam quốc công đờ người một chỗ, kinh ngạc đến nỗi cứng họng, từng cơ mặt liền co giật vài lần.

Hóa ra, đứa con trai lâu nay mà ông hết lòng kì vọng lại chính là một đứa con gái, có nằm mơ đi nữa ông cũng không thể nghĩ ra được chuyện kinh động thế này.

"Con xin lỗi." - Đôi môi Lam Minh mấp máy bật ra hai tiếng xin lỗi, bờ vai gầy khẽ run lên, chân như thể đang bị chôn chặt dưới nền nhà lạnh lẽo.

Nghe chính miệng Lam Minh vừa nói xin lỗi, Lam quốc công liền sầm mặt tát Lam Minh khiến cho nó ngã nhào ra đất. Cái tát mạnh như trời giáng, cảm tưởng như dùng hết sức lực để đánh.

"Khốn nạn!!"

Lam Hy Ngôn quát lên, nhất thời không thể kiểm soát được cơn giận trong người. Ngay bây giờ, ông chỉ muốn phát tiết, trút hết cơn giận ra ngoài.

"Ta không có đứa con gái nào cả!"

Lam Minh nhận lấy cái tát từ ông, bất ngờ đến nỗi không thể nhúc nhích hay mở miệng.

Bí mật cả đời bỗng nhiên bị cha phát hiện thì ra là cảm giác này, Lam Minh không hiểu vì sao bản thân lại bị bại lộ, chỉ là cảm thấy trong lòng hiện tại bỗng nhiên nhẹ nhõm đi phần nào, cho dù ngay lúc này có bị chính cha mình đánh chết đi nữa...

Lúc đó, phu nhân nghe được tiếng động liền từ bên ngoài chạy vào, vừa kịp lúc ngăn cản cái tát thứ hai của Lam quốc công đang định vung ra. Bàn tay của ông bất chợt sựng lại giữa không trung, thấy cảnh vợ mình chạy vào can ngăn mới chịu buông thõng xuống.

Phu nhân chạy đến đỡ Lam Minh ngồi dậy, thấy một bên má của Lam Minh vẫn còn đỏ ửng vết bàn tay vừa hằn lên, nhất thời không ngăn được xót xa.

Ngay sau đó, phu nhân liền quỳ xuống đất, một bên che chắn cho Lam Minh, quay sang níu lấy cánh tay quốc công, van xin:

"Mọi chuyện đều là do em, xin ngài đừng đánh nó!"

"Loạn rồi! Loạn thật rồi!"

Lam quốc công chuyển ánh nhìn về Lam Minh, chỉ ra một ngón tay trỏ, trầm giọng hết mức:

"Từ hôm nay, ngươi không được phép bước chân ra khỏi đây, nếu để ta bắt gặp, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."

"Không được, không thể nào làm vậy với nó!" - Phu nhân sửng sốt mở to mắt, sau đó liên tục lắc đầu.

Xưa nay, phu nhân một phần là muốn có địa vị tốt nhất, sau cùng vẫn là muốn Lam Minh danh chính ngôn thuận kế thừa sự nghiệp từ quốc công, bất đắc dĩ đã dối gạt tất cả chuyện thế tử chính là con trai. Huống hồ từ trước đến giờ, vốn dĩ chỉ có mỗi phu nhân mới là người duy nhất hiểu rõ về con người trọng nam như Lam Hy Ngôn.

Nhưng cho tới lúc này, mọi thứ đã vỡ lẽ, Lam Hy Ngôn rốt cuộc đã biết hết sự tình Lam Minh chỉ là một đứa con gái, rất có thể sẽ đem hết sự ưu ái để dành cho con trai rơi của ông. Đối với phu nhân mà nói, số phận sau này của Lam Minh sẽ không còn hi vọng nào.

"Ta sẽ công bố rằng thế tử đã chết, chuyện này tuyệt đối không thể nào để lộ ra bên ngoài."

Nói dứt câu, Lam quốc công lập tức bỏ đi, tiếng đóng sầm cửa theo đó vang lên.

"Lam Minh, ta xin lỗi con." - Phu nhân nói trong nghẹn ngào, bàn tay run rẩy chạm lên gò má Lam Minh.

Lam Minh ngẩng lên, miệng chua chát bật cười, cả người bần thần như không thể đứng vững.

Tự hỏi lâu nay nó đã lừa mọi người, tự lừa bản thân mà sống, đến lúc này mọi chuyện đã bại lộ, vậy thì tất thảy mọi dằn vặt đau khổ của nó trước giờ có vì vậy mà kết thúc không?

Nhưng mọi chuyện đã đến mức này, chẳng thể trách được cha mẹ, chỉ có thể tự biết trách bản thân mà thôi.

"Con là con gái của cha, cha có còn kì vọng về con không?"

Đến cuối cùng, dù biết là cha mình có tàn nhẫn đi nữa, nhưng Lam Minh không nghĩ rằng ông ấy sẽ tuyệt tình đến như vậy...

*

Thời gian sau, Lam quốc công bất ngờ quay trở lại doanh trại ở Đông Anh công quốc.

Dáng vẻ của Lam quốc công vẫn nghiêm nghị, trầm ngâm như ngày nào, thái độ tỏ ra bình thường như chưa từng trải qua chuyện gì, làm cho tất thảy mọi người ở đó không khỏi thấy nghi hoặc. Bởi lẽ, tin tức thế tử vừa mất được công bố cách đây không lâu vẫn chưa nguôi đi, thỉnh thoảng vẫn còn vài sự bàn tán ra vào.

Lam quốc công sải bước đi thẳng về phía Lục Cảnh Nghi, một lần nữa đã thu hút sự chú ý của nhóm người gần đó.

Nhận ra Lam quốc công đang tiến lại gần, Lục Cảnh Nghi bỗng cảm thấy có điều gì không lành sắp xảy ra với hắn, tâm trí không ngăn được nghĩ ngợi mơ hồ. Cho đến khi Lam quốc công vừa dừng bước, hắn đã chính thức tắt đi vẻ ngơ ngác đang hiện hữu trên mặt.

"Nghi, mau đi theo ta!"

Lam quốc công không nói trước sau, đột nhiên hạ lệnh như thế, toàn thảy người đang có mặt xung quanh đều bị một phen ngạc nhiên.

Chu Tịnh Nhiên và La Trí Phong nghe thấy, cả hai không hẹn lại quay sang nhìn nhau, trong lòng đặt ra hàng vạn câu hỏi.

Hai người lập tức chạy đến chỗ Lục Cảnh Nghi, lố nhố đứng nhìn.

"Quốc công đại nhân cho gọi hạ sĩ là chuyện gì?" - Lục Cảnh Nghi miễn cưỡng hỏi, cố ý xưng hô đúng mực trước quốc công.

"Theo ta về ngay, con không nên tiếp tục ở lại đây nữa, chỗ này không phải nơi dành cho con."

Lục Cảnh Nghi cắn môi, ngoảnh mặt sang bên cạnh: "Không được..."

Sau những chuyện xảy ra cách đây một năm, Lam quốc công không có lấy một lần tìm Lục Cảnh Nghi để làm khó dễ. Vốn nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra yên ổn, Lam quốc công sau này sẽ sớm từ bỏ, không còn cố tình làm khó hắn, vậy mà hôm nay ông lại đến đây muốn bắt hắn đi.

Hắn tự hỏi, không lẽ vì chuyện thế tử con ông ấy vừa mất, quốc công liền ép buộc hắn nhận lại ông ấy?

Tưởng tượng đến tình cảnh phải trở về làm công tử, hắn liền muốn từ chối. Chưa nói đến... hắn cũng không thể nào bỏ qua được căm ghét đối với người cha phụ bạc như ông.

Nghĩ tới đó, Lục Cảnh Nghi dứt khoát nói: "Tôi không muốn đi đâu cả, tôi đã quen ở đây rồi."

"Vậy đừng trách ta dùng đến cách thô lỗ này."

Lam quốc công hất mặt, hai quân sĩ bên cạnh liền đi đến giữ Lục Cảnh Nghi lại.

"Thả tôi!" - Lục Cảnh Nghi bất ngờ bị giữ chặt, lập tức vùng vằng. Lam quốc công có thể uy hiếp hắn bằng cách này sao?

"Nếu con không chịu nghe lời, con nên tự biết ta sẽ làm gì con." - Lam quốc công cau mày, nghiêm nghị hăm dọa.

Lục Cảnh Nghi vẫn còn cựa quậy đôi chút, nhưng sức lực hiện tại đã giảm bớt.

Thấy vậy, Lam quốc công mới hạ giọng, thanh âm nhỏ đi, chỉ đủ cho một mình Cảnh Nghi nghe thấy:

"Mau đi chuẩn bị, sắp tới con phải gặp mặt sứ giả Viên Lan quốc và Vương Anh công chúa."

"..."

Vừa nghe qua, cơ mặt của Lục Cảnh Nghi bỗng nhiên thắt lại, cảm giác như vừa bị quốc công dội mạnh nước lạnh vào, đúng nhất chính là mới tiếp thu một thứ gì đó quá đỗi bất ngờ với hắn. Trong nhất thời, thân thể của hắn không còn phần sức lực nào sót lại, sự kháng cự từ lúc nào cũng đã mất đi.

Nhận ra phản ứng buông xuôi từ Lục Cảnh Nghi, trong lòng Lam quốc công liền trở nên yên tâm, ông nghĩ thầm nó sẽ miễn cưỡng nghe lời, không còn chống đối lại ông nữa.

Cảm thấy Lục Cảnh Nghi "ngoan ngoãn", quốc công mới xoay người rời đi. Ngay phía sau, hai binh sĩ liền kéo Lục Cảnh Nghi đi theo.

Xung quanh đó, đám đông vẫn còn ồn ào, lòng thắc mắc là chuyện gì đang diễn ra với Lam quốc công và cậu con trai kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro