𝟒𝟗

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

▪︎7:00 pm

-"Em thấy sao rồi, vết thương còn đau không?"_ Aeri

-"Vẫn còn...nhưng đã ổn hơn rồi."_ Yu Jimin

-"Vậy tốt rồi, chị cứ sợ Minjeong sẽ làm chuyện dạy dột gì đó không chừng"

-"Ào, Mandoo!!!"_Minjeong như bị trúng tim đen mà phản ứng, NingNing vì thế vội che miệng cười, tay còn lại véo nhẹ bắp tay người bên cạnh.

-"Chị làm chị ấy xấu hổ bây giờ, haha.. hôm đó em chỉ lo chị ấy sẽ giành phần ép tim của bác sĩ, thay vào đó là... hô hấp nhân tạo không chừng.Hahaha"

Ningselle được một trận cười lớn, chị cả thì tối sầm mặt, nhất thời cứng họng. Yu Jimin ngồi trên giường bệnh không giấu được mà cười thõa mãn, mọi người là đang hùa nhau ức hϊếp nàng mà.

-"Hơiss, xem ra các cô sau bão tố đã về được bến đỗ tình duyên nhỉ...Haizz"

Nhìn các cô tình tứ trêu đùa nhau thư kí Lee lại thấy tủi thân, anh đã cô đơn quá lâu rồi!
-"À mà còn Min Young thì sao?"_Aeri

-" Hắn vẫn đang bị giam, đợi ngày xét xử..."_TK Lee

-"Vậy tốt rồi, hắn nên mục rữa trong tù mới thỏa đáng."_NingNing

Nghe đến Min Young, Minjeong lại trầm ngâm nghĩ về hắn, ngày hôm đó hắn ta rất lạ...

-"Hôm đó...sau khi nổ súng, Min đã rất hoảng sợ khi thấy Yu Jimin nằm bất động."

"Cộp" Aeri đặt cốc nước xuống bàn tỏ vẻ phẫn nộ

-"Chị có nhầm không? Hắn đã hai lần muốn sát hại Yu Jimin đấy! Không có chuyện hắn lo nghĩ cho em ấy đâu."

-"Chị bị hoa mắt rồi,"_NingNing

-"Hửmm, hừmm!!! Chắc là nhầm thật! Haha."

(...)

Phòng bệnh trở thành phòng trà và người bệnh đang dần bị lãng quên, nhắc đến Min Young mọi người như chọn được chủ đề để tán gẫu. Yu Jimin cũng chẳng quan tâm điều đó, chỉ cần Minjeong an toàn là được. Giờ hắn sắp phải trả giá trước pháp luật, và cuộc sống của hai người sẽ chẳng còn mối đe dọa nào.
-"Thư kí Lee, tôi có thể xuất viện được chứ?"

-"Yu tổng? Cô chỉ vừa tỉnh dậy, cần được theo dõi nhiều hơn."

-"Em bị điên sao?"_Minjeong

-"Chỉ là,,, nơi này ngột ngạt quá, và cũng...khá là bất tiện"_ Yu Jimin vừa nói tay vừa xoa xoa, lòng bàn tay vuốt ve ngón giữa thon dài, ánh mắt cong vút lén liếc sang Minjeong.

Minjeong như vỡ lẽ, mặt bỗng dưng nhiễm hồng khi thấy hành động của Yu Jimin. Bất chợt cả người như có dòng điện chạy dọc cơ thể mà nuốt khan cổ họng.


-"Không được, điều này..."

-"Tôi có thể mời bác sĩ về nhà được mà, cậu lo giúp tôi nhé!"

-...

###

▪︎Sân bay quốc tế Gimhae

Đúng như đã hứa, Aeri sẽ đến tiễn Suni, dù sao mối quan hệ giữa họ cũng rất tốt. Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn, nàng sóc hôm nay cứ bám riếc lấy cô, theo chân Aeri đến tận sân bay.

-"Chị đã làm xong thủ tục chưa?"
-"Xong cả rồi, cảm ơn em đã đến."

-"Hi, có gì đâu ạ. Nhưng chị sẽ ở đâu?"

-"Hm, một người em họ của chị ở Chicago, tạm thời chị sẽ ở cùng em ấy cho đến khi ổn định."

-"Waa, thật trùng hợp nha. Bác em cũng ở Chicago đấy, "

-"Thật chứ, haha, vậy sau này có khi chúng ta sẽ gặp nhau ở đấy."

-"Vâng, haha..."

Hai người cứ luyên thuyên cười nói, thĩnh thoảng lại nắm tay rồi ôm nhau. Aeri cố vờ như không thấy nhưng mọi thứ cứ thế thu hết vào tầm mắt. Aeri như quên cả trời đất không nhớ đến một người mặt đã tối đen đứng bên cạnh.

-"À, quên mất. Đây...có phải NingNing không?"

-"Yê...à, vâng."_Cứ ngỡ bị vô hình, đến khi được nhắc tên lại khiến cô sững sốt.

-"Con bé thật xinh nga, Aeri thật biết chọn đấy."

-"Hì hì,"_Aeri ngượng ngùng cười mĩm

-"À, sắp đến giờ rồi. Chị vào nhé, tạm biệt hai đứa. Em bảo trọng nhé, rất cảm ơn em vì mọi thứ."
-"Vâng, chị cũng vậy. Thường xuyên liên lạc nhé, tạm biệt."

Cái ôm thoáng nhanh và bóng lưng ấy khuất dần vào trong. Có một người để lắng nghe tâm sự và chia sẽ quả thật tốt hơn, mất đi một người bạn như chị ấy Aeri thật không nỡ.

-"Nè, người ta đi mất rồi, định lưu luyến đến khi nào?"_NingNing thấy Aeri cứ dõi theo bóng dáng ấy trong lòng cứ nóng như lửa đốt.

-"Hử...à chúng ta đi thôi."

-"Hừ, gì mà giữ liên lạc! Chị chưa đủ bận rộn à??? Xì"

-"NingNing ? Haha, em sao vậy???"

-"Em nói vu vơ vậy thôi. Chị để tâm làm gì? Dù sao em cũng đâu là gì!"

Aeri cứ thế cười lớn làm mọi người phải ngoái lại nhìn. Cô xoa đầu định kéo nàng vào lòng nhưng chiều cao không cho phép, Aeri phải nhón chân để ôm lấy NingNing

-"Sao lại không là gì. Em mới là quan trọng a."

-"Xì, đừng hòng dùng lời đường mật lừa gạt em!!!"

-"Aiguiss! Đừng dỗi nữa mà, hay chị đưa em đi ăn gì đó nha."

NingNing mặt vô cảm đẩy nấm lùn trong người ra, lạnh lùng cất giọng:

-"Em lại không thích ăn uống. Đừng nghĩ mấy món tầm thường của chị lại dụ dỗ được em."

-"Ò, vậy chị đi ăn "Phở" một mình vậy, hmm, ở đấy còn cả "gỏi cuốn" cơ. Tiếc thật!"

..."ực"....mắt NingNing sáng lấp lánh, dẹp ngang cái liêm sĩ khoác tay Aeri lôi kéo cô đi nhanh hơn

-"Là chị mời nên em mới đi nhé! Em cũng không muốn ăn nhưng vì chị có lòng nên em đành nhận vậy."

-"Aisss,"

......

×××××××××××

Trong căn bếp nhỏ, một dáng đứng bé xíu đang loanh quoanh bận rộn nấu nướng. Gương mặt nhỏ sớm thấm đẩm mồ hôi, trông thật cuốn hút a. Yu Jimin bẽn lẽn đứng một góc mà chiêm ngưỡng, có khi cảnh tượng này chưa ai được thấy qua không chừng.

-"Ân, Yu Jimin"
Một vòng ấm áp ghì chặt từ phía sau, chiếc cằm nhỏ gối lên vai nàng thở nhẹ

-"Em thật đảm đang nga."

-"Chị tốt nhất không nên đi lại nhiều, ngoan ngoãn ngồi đợi đi."

-"Vết thương cũng đã cắt chỉ rồi mà, em không cần quá lo."

-"Hm, nhưng em đang bận. Chị ..."

Vòng eo càng bị ôm chặt, Yu Jimin rút người áp sát mặt vào hõm cổ nàng,

-" Chị không quấy rầy em đâu, em cứ tiếp tục việc đang làm...nha"

Minjeong cố hít thật sâu sau đó thở dài:

-"Chị như vậy làm sao em..."

-"Uầy, lúc chị làm việc em vẫn trong lòng chị được đấy, lí nào em kém cõi đến vậy!"

-...........................

"Cộp cộp cộp."

Minjeong chua chát, tay cầm dao mạnh mẽ cắt xén từng củ cải, hình tượng chẳng khác người mẹ đèo con trên lưng mà lao lực. Yu Jimin trẻ con hơn nàng nghĩ, hay chỉ khi "yêu"con người mới trở nên như vậy??? >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro