Chương 11: Tổ hai người gây cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh gặp người đại diện của mình, lễ phép chào hỏi. Không quá nhiệt tình, nhưng cũng không đến mức lãnh đạm. Giống như đối đãi đồng nghiệp trong công tác.

Người đại diện khẽ gật đầu đáp lại nàng, đây là vị nghệ sĩ đầu tiên nàng quản lý. Do mình cũng là người mới, cho nên công ty chỉ an bài một vị nghệ sĩ này cho nàng.

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt người đại diện nhìn nàng tựa hồ mang theo nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu.

Hai người luôn luôn trầm mặc, cho đến khi đến tiệc rượu, Phác Thái Anh được nhắc nhở xuống xe, trầm mặc giữa hai người mới bị phá vỡ. Sau khi Lạp Lệ Sa kết thúc nói chuyện với Chu Thi Hàm, liền lái xe đi đón Chu Thi Hàm.

Không thể không nói Chu Thi Hàm là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, không chỉ là trang điểm bề ngoài, tu dưỡng và khí chất của nàng đều đủ để gánh lên hai chữ mỹ nhân. Cho dù là người luôn không nhìn nhan sắc như Lạp Lệ Sa cũng bị kinh diễm một phen. Sau khi thoáng qua kinh diễm, Lạp Lệ Sa liền dẫn vị mỹ nhân này đến tiệc rượu.

Trêи xe thấy vẻ mặt Chu Thi Hàm có chút quái dị, Lạp Lệ Sa nghĩ xem nên làm thế nào trò chuyện với vị mỹ nhân đột nhiên trở nên lạnh này. Nhưng ngẫm nghĩ rất lâu, đối phương tựa hồ không có ý muốn phản ứng nàng, nếu tùy tiện mở miệng, có phải không thích hợp?

Qua rất lâu, Chu Thi Hàm đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nghe anh họ nói cô là thiên tài kinh doanh? Cô có chuyên môn học qua sao?"

"Chu tiểu thư nói đùa rồi, tôi chỉ là nhìn tiền so với người bình thường nặng hơn mà thôi." Lạp Lệ Sa cũng không khiêm tốn, nàng đúng là đem tiền nhìn nặng hơn người bình thường, bởi vì đây là vốn đặt cược để sau này nàng báo thù.

Mỹ nhân khẽ cười ra tiếng, ngay sau đó lại nói: "Đừng kêu Chu tiểu thư, lần trước không phải đã bảo kêu tôi là Thi Hàm sao?"

Chu Thi Hàm ngữ khí rất nhẹ, xen lẫn vẻ hưng phấn bên trong. Lạp Lệ Sa cũng không biết nàng hưng phấn cái gì, có thể trông đợi đối với việc tiến quân giới giải trí, có thể là tò mò đối với một hồi tiệc rượu.

Nhưng bất kể là loại nào, đều không liên quan Lạp Lệ Sa. Trừ Phác Thái Anh ra rất ít người có thể dễ như trở bàn tay động tới tâm tình nàng.

"Cô không thích nói chuyện sao?" Chu Thi Hàm nhìn mặt nghiêng của Lạp Lệ Sa, thật đúng là một tia biểu tình cũng không có. Đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn phá tâm tình mang bề ngoài máy móc này của nàng.

Lạp Lệ Sa nói: "Ngày thường cũng hay nói chuyện phiếm với bằng hữu, chỉ là gần đây cổ họng không tốt."

Nói xong theo bản năng ho khan mấy cái, đêm qua bị lạnh, tuy rằng không cảm mạo phát sốt, nhưng cổ họng đúng là bắt đầu đau. Như vậy, nàng cũng không tính là nói láo.

Chu Thi Hàm thấy nàng không phải loại người tùy ý nói dối, vì vậy nhỏ giọng dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó liền dựa vào xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hai người xuống xe, Chu Thi Hàm khoác cánh tay Lạp Lệ Sa hướng nàng cười một tiếng.

Lạp Lệ Sa không đẩy ra, nhưng có chút bài xích nhẹ. Ám chỉ bản thân đây chẳng qua là công việc, ngay sau đó đáp lại Chu Thi Hàm một nụ cười nhàn nhạt.

Hai người song song đi vào, hai vị mỹ nữ cùng đến nhất định có thể dẫn tới một phen náo động.

Nơi này có rất nhiều nhân vật lớn, kiếp trước Lạp Lệ Sa tiếp xúc không ít, hơn nữa còn có một số đã từng hợp tác qua. Bất quá bây giờ lại chỉ là người xa lạ mà thôi. Thật ứng với câu nói kia: Tôi biết họ, nhưng họ lại chẳng biết tôi là ai.

Lạp Lệ Sa đi theo bên cạnh Chu Thi Hàm, nghe Chu Thi Hàm giới thiệu cho nàng. Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Chu Thi Hàm, xem ra nàng rất hợp ý công ty giải trí này.

Xa xa, khoảnh khắc Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa cùng Chu Thi Hàm tiến vào, nàng thoáng dao động. Nhóm quý phu nhân bên cạnh nhẹ giọng nói: "Người cao cao lại thích cười kia chính là con gái Chu gia, không ngờ nàng cũng tới nơi này."

"Thế bên cạnh kia là ai?"

"Còn có thể là ai, nghe nói con gái út của Chu gia nam nữ không kỵ, thật buồn nôn."

"Ý cô là, hai người kia là cái loại quan hệ đó?"

"Nói những thứ này làm gì? Xùy."

"Chính phải chính phải, chúng ta nói điểm khác. Aiz, hôm nay cô trang điểm không tệ."

Mấy phụ nhân mồm miệng nhao nhao thảo luận, mà những lời kia không một cái nào không bị Phác Thái Anh nghe vào.

Phác Thái Anh xa xa nhìn Lạp Lệ Sa, đáy lòng biến hóa trăm nghìn suy nghĩ. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên cay đắng, lẳng lặng nhìn Lạp Lệ Sa một cái rồi quay đầu sang chỗ khác.

Tiệc rượu thời gian rất dài, nhưng đối với Phác Thái Anh mà nói lại thoáng một cái đã qua. Bởi vì trong lúc nàng mất hồn, không hề biết những người khác làm gì nói gì.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Chu Thi Hàm nhìn thời gian, nói với Lạp Lệ Sa: "Đã trễ lắm rồi, sinh hoạt về đêm bắt đầu. Đáng tiếc a, người sắp sửa nổi tiếng như bổn cô nương đây lập tức phải trước thời hạn trở về ngủ thẩm mỹ một giấc."

"Cô thay đổi rồi." Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nói, kiếp trước Chu Thi Hàm đến tận cuối cùng đều như cũ giữ cổ ngạo khí kia. Có thể nói là tùy tâm sở ɖu͙ƈ tùy ý làm bậy.

Chu Thi Hàm sửng sốt, trong nháy mắt chút rượu mới uống vào bị gió lạnh bên ngoài thổi thanh tỉnh. Nàng đưa tay ra vỗ vỗ đầu vai Lạp Lệ Sa: "Nói cái gì vậy? Tôi đây không phải là thay đổi, cái này gọi là đổi một cách sống. Trước kia mặc dù sung sướиɠ, nhưng mà nơi này... quá mệt mỏi."

Chu Thi Hàm điểm điểm trái tim mình, sau đó một chiếc xe mở ra, Chu Thi Hàm nâng lên nụ cười tươi nói: "Được rồi, tôi đi về trước."

Sau khi Chu Thi Hàm rời khỏi, Lạp Lệ Sa đứng ở ngoài cửa chờ Phác Thái Anh đi ra.

"Anh Anh?" Lạp Lệ Sa mừng rỡ nghênh đón, nhưng sắc mặt Phác Thái Anh lại không tốt. Lạp Lệ Sa nội tâm lo âu nôn nóng, trêи mặt giả vờ ung dung hỏi: "Làm sao vậy? Gặp chuyện gì mệt mỏi sao?"

"Không sao, chỉ là vừa rồi không ăn no được bao nhiêu. Cô nói đến ăn cơm chùa đều là giả." Phác Thái Anh không muốn để cho Lạp Lệ Sa nhìn ra sơ hở, vì vậy dựa theo chút hài hước ngày thường của Lạp Lệ Sa nói xạo một cái.

Lạp Lệ Sa liền cười: "Tôi cũng chưa ăn no, về nhà đi. Về nhà tôi nấu cho cô ăn."

"Ừ." Phác Thái Anh gọi điện thoại cho người đại diện nói rõ tình huống một chút, rất nhanh liền lên xe Lạp Lệ Sa.

Dọc đường đi Lạp Lệ Sa cảm giác bầu không khí có chút kiềm chế, nàng ôn nhu hỏi: "Hôm nay có thu hoạch gì không?"

Phác Thái Anh nhìn về phía mặt nghiêng của Lạp Lệ Sa: Nghe được một ít xì căng đan liên quan tới cô có tính không?

Không nói ra ý tưởng trong lòng, Phác Thái Anh nói: "Làm quen các vị tiền bối, còn có một vị đạo diễn."

"Đạo diễn nào?" Tiệc rượu lần này Lạp Lệ Sa đi theo Chu Thi Hàm dạo một vòng trong đám người, duy chỉ không đến gần Phác Thái Anh. Cho nên cũng không biết tình huống ở chỗ Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nói: "Đạo diễn Sở Tích, nàng luôn ở nước ngoài học bổ túc, trước đây không lâu về nước phát triển. Trước mắt còn chưa có tác phẩm, chắc hẳn cô không biết."

Lạp Lệ Sa hơi ngẩn ra, cay đắng cười một tiếng: Chị làm sao có thể không biết nàng? Kiếp trước chính là một tay nàng làm em trở nên toả sáng.

Một đạo diễn điên không có danh tiếng này tràn đầy nhiệt huyết, cùng một người mới ngốc nghếch vừa mới xuất đạo đã bị bao dưỡng chịu đủ hành hạ. Hai người này tổ hợp lại thấy thế nào cũng là tổ hai người đóng tiểu phẩm, chuyên môn gây hài.

Nhưng bởi vì Tô Vận đầu tư kếch xù, hơn nữa Sở Tích say mê, Phác Thái Anh mượn bộ phim này triệt để đỏ rực. Khi đó cho dù nàng chưa gặp được Phác Thái Anh, cũng đã biết đến tên Phác Thái Anh.

Đáng tiếc Tô Vận một tay đưa Phác Thái Anh lên mây, ngay một giây sau đã hung hăng đem nàng vứt vào vũng bùn.

Bất quá đạo diễn Sở Tích này thân thế bối cảnh lại không bình thường, mọi người vẫn luôn cho rằng nàng là người điên chịu dụng công. Sau khi càng ngày càng nổi tiếng, một đám người bắt đầu đi lục lọi bối cảnh của nàng, cuối cùng tìm ra nàng là con gái Sở đạo - một đạo diễn nổi tiếng, trong nhà tổ truyền bốn đời đều là đạo diễn, mỗi một vị đều tự tay bưng đỏ một nửa minh tinh của giới giải trí. Từ sau Sở Tích, trong giới giải trí phàm là gặp phải đạo diễn họ Sở, đều không khỏi làm người ta toàn thân chấn động một cái, rất sợ lại là một hậu nhân Sở gia giả heo ăn thịt hổ.

Kiếp này Phác Thái Anh không giống như kiếp trước, ít nhất bộ đầu tay của Phác Thái Anh không phải là phim của Sở Tích, mà là một bộ phim thần tượng thanh xuân sân trường, chế tác rất cẩu thả, một bộ phim quay hoàn toàn vì tiền. Bên trong không có minh tinh gì lớn, đều là một ít tiểu hoa đán tiểu thịt tươi có nhan sắc.

"Bộ phim gần đây quay thế nào rồi?" Lạp Lệ Sa trước mắt không có thực lực được như Tô Vận, cường đại đến mức quấy nhiễu cả một đoàn phim, chỉ có thể cung cấp trợ giúp trong khả năng cho phép.

Phác Thái Anh hai hàng mày đầy ưu sầu, chậm rãi ói một ngụm khí đục: "Nghe nói rất có thể quay không xong."

"Tại sao?" Lạp Lệ Sa cau mày, phim mới quay không thành lại vào lúc này gặp Sở Tích, chẳng lẽ Phác Thái Anh kiếp trước cũng trải qua đoạn này?

Phác Thái Anh không biết suy nghĩ trong lòng Lạp Lệ Sa, chỉ rất phiền não lại bất đắc dĩ nói: "Đạo diễn xảy ra tai nạn xe cộ, vẫn còn đang ở bệnh viện cấp cứu. Nghe nói cho dù khôi phục cũng không thể lập tức quay phim, phó đạo diễn lại bị lộ ra hút ma túy. Cả cái đoàn phim lòng người bàng hoàng, cũng không biết đắc tội vị đại thần nào."

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh một cái, thân là người mới, tác phẩm đầu tiên bị làm thành bộ dáng này đúng là rất chịu đả kϊƈɦ.

Bất quá Lạp Lệ Sa nghĩ đến Phác Thái Anh vừa rồi nhắc tới đạo diễn Sở Tích, khóe miệng nàng hơi câu lên một độ cong không thể phát hiện. Tái ông thất mã yên tri phi phúc*, biết đâu đây chính là một sự chuyển biến?

(*) Tái ông thất mã yên tri phi phúc: Tái ông mất ngựa, làm sao biết là không phải phúc.

"Chớ suy nghĩ quá nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cái thế giới này không có đạo khảm nào không thể đi qua, từ từ đi không nóng nảy." Lạp Lệ Sa ngữ khí rất nhẹ nhàng, tựa như ban đêm hống trẻ nít chìm vào giấc ngủ.

Nội tâm gấp gáp phiền não của Phác Thái Anh, bất tri bất giác được nàng quan tâm an ủi đè xuống. Chỉ còn lại một chút thân thể mệt mỏi cùng mong đợi hướng về tương lai.

"Cảm ơn bát cháo gà tâm linh* của cô." Những lời này của Phác Thái Anh xem như đem hai người ra khỏi bầu không khí kiềm chế.

(* ) cháo gà tâm linh: ám chỉ những lời nói xoa dịu an ủi bồi bổ tinh thần, giống như một bát cháo gà vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro