Chương 8: Tâm tình không tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực chuyện nhà cửa Lạp Lệ Sa căn bản không sầu, nàng hiện tại cũng coi như là dân có tiền. Cho dù không so được với con em thế gia của xã hội thượng lưu, nhưng cũng có thể xem như nhà giàu mới nổi có tiếng có miếng. Dù có lập tức mua biệt thự xe sang bao dưỡng Phác Thái Anh cũng không thành vấn đề.

Cho nên khi biết Phác Thái Anh không có yêu cầu gì khác với nhà cửa, nàng đã gởi tin nhắn để trợ lý đi làm.

So ra thì, Lạp Lệ Sa càng để ý dạ phục hơn.

Lúc Lạp Lệ Sa bưng thức ăn lên bàn, Phác Thái Anh không khỏi ngây người tại chỗ. Ý vị thâm trường nhìn Lạp Lệ Sa một cái, nàng không ngờ Lạp Lệ Sa biết nấu cơm. Bất quá món ăn bề ngoài nổi bật kia tựa hồ nhìn cũng không tệ lắm.

Lạp Lệ Sa bới cơm cho Phác Thái Anh, ngồi một bên lẳng lặng nhìn Phác Thái Anh dùng cơm.

Lạp Lệ Sa cũng không cảm thấy có gì không đúng, dẫu sao kiếp trước hai người thường xuyên làm như vậy. Nhưng nàng không chú ý rằng cho dù Phác Thái Anh cho nàng cảm giác rất quen thuộc, lại cũng không phải người kiếp trước đã cùng nàng yêu nhau.

 "A Sa, cô không ăn sao?" Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa trước mặt trống không, không khỏi hỏi lên.

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Thời điểm tôi gặp khách hàng đã ăn rồi. Cô nhanh nếm thử xem, nhìn xem tài nấu nướng của tôi có tiến bộ không."

Phác Thái Anh sửng sốt, tay cầm đũa khẽ run lên. Nàng đây là lần đầu tiên ăn đồ Lạp Lệ Sa nấu, mà Lạp Lệ Sa lại hỏi nàng tài nấu nướng có tiến bộ hay không. Lại nhìn kỹ hai tròng mắt Lạp Lệ Sa, phát hiện Lạp Lệ Sa dường như xuyên qua bản thân nhìn một người khác. Phác Thái Anh không khỏi nghĩ đến tỷ tỷ, nàng nghĩ Lạp Lệ Sa hẳn rất yêu tỷ tỷ, giờ phút này đáy lòng nàng hẳn là đem mình thành tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ đã không còn ở đây. Nhìn thấy Lạp Lệ Sa sờ mũi cúi đầu xuống, chóp mũi Phác Thái Anh hiện lên chua xót, không có động tác gì thêm nữa, bắt đầu yên lặng dùng cơm.

Lạp Lệ Sa có chút lúng túng sờ mũi một cái, lúc nãy nhất thời nhanh miệng hỏi Phác Thái Anh có cảm thấy tài nấu nướng tiến bộ không. Hậu tri hậu giác nhớ ra, ở kiếp này, đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh ăn đồ mình nấu. Không khỏi nghĩ tới Phác Thái Anh kiếp trước, khi đó đồ ăn mình nấu còn thuộc dạng ẩm thực hắc ám. Phác Thái Anh mỗi lần ăn, đều sẽ cau mày làm bộ dạng "Mình không vào địa ngục ai vào địa ngục".

Nghĩ tới đây Lạp Lệ Sa không nhịn được cười lên, song lúc đối diện với tròng mắt nghi hoặc của Phác Thái Anh, nàng cuối cùng chột dạ cúi đầu xuống.

Sau bữa cơm, Phác Thái Anh chuẩn bị đi thu dọn chén đĩa. Lại bị Lạp Lệ Sa ngăn lại, Lạp Lệ Sa nhanh chóng bưng khay chén dĩa đến phòng bếp. Vừa đeo tạp dề, vừa ngồi trêи ghế sa lon nói với Phác Thái Anh: "Cô xem ti vi trước, chờ lát nữa chúng ta cùng đi chọn dạ phục. Nhà thuê đã tìm được, địa phương không tệ. Sạch sẽ thoải mái, nhà đó là của một người bạn, trước mắt vừa vặn cho cô thuê."

"Cảm ơn, còn tiền thuê phòng?" Phác Thái Anh trước mắt mặc dù có chút tiền, nhưng cũng không thể phung phí. Nếu tiền thuê phòng quá đắt, nàng sợ không thể thuê nổi.

Lạp Lệ Sa làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ: "Bằng hữu kia của tôi tính tình bướng bỉnh, vừa nghe là tôi giúp người tìm thuê. Nàng nói sao cũng không chịu thu tiền phòng. Nàng không thu, tôi cũng ngại đòi cô tiền. Cô cứ vào ở, tự đóng tiền điện nước là được."

"Như vậy sao được, tôi không thể ở chùa." Phác Thái Anh tức thì khẩn trương.

Lạp Lệ Sa gật đầu phụ họa nói: "Tôi cũng nói với nàng như vậy, bất quá nàng có một sở thích là du lịch khắp nơi. Nghe nói mấy ngày nữa muốn đến Châu Phi ngắm tuyết, thuận đường đi ngang qua Nam Cực xem gấu Bắc Cực, nói không chừng có thể gặp được người sói, lại ở trêи đường đi vô tình gặp được người hữu duyên làm một đoạn tình cờ gặp gỡ vui vẻ."

Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa giọng nói trêu chọc, khẩn trương trong lòng cũng không khỏi buông lỏng chút.

Không chỉ như vậy, Lạp Lệ Sa ngay một giây sau cười nói: "Thực ra bạn tôi chuẩn bị đi Tây Tạng ngắm đại thảo nguyên, tẩy rửa một chút tâm linh vừa bị thất tình kiềm chế đến uất ức. Nhà kia là nàng bảo tôi trông chừng, chỉ cần không đập tường hất ngói thì cứ tùy tiện lăn lộn. Hơn nữa vì muốn tôi giúp nàng trông nhà, nàng còn thiếu nợ tôi một nhân tình. Cho nên tiền thuê phòng thì miễn, bất quá tiền điện nước, ngược lại cần chính cô trả."

"Tôi..." Phác Thái Anh cảm thấy có thể, nhưng mà luôn cảm giác mình chiếm tiện nghi rất lớn.

Mà Lạp Lệ Sa há có thể không phát hiện được nội tâm Phác Thái Anh, bất quá nàng tạm thời không mở miệng, nàng tin tưởng Phác Thái Anh sẽ thỏa hiệp. Bởi vì trước mắt không có chỗ nào tốt hơn chỗ này.

Đúng như dự đoán, Phác Thái Anh đứng dậy hướng Lạp Lệ Sa rất trịnh trọng nói một tiếng cám ơn.

Lạp Lệ Sa buông tâm khoát khoát tay: "Không cần nghĩ quá nhiều, mấy ngày trước tôi ở phụ cận đó mua nhà. Sau khi cô vào ở chúng ta vẫn là hàng xóm. Hàng xóm với nhau cần gì khách khí như vậy? Hơn nữa, con người tôi không chỉ sợ tối còn sợ sấm đánh. Nói không chừng về sau trời gió trời mưa tôi sẽ còn đi gõ cửa nhà cô, đến lúc đó còn phải làm phiền cô ở bên cạnh tôi."

"Được, về sau tôi ở cạnh cô." Phác Thái Anh không phơi bày lời nói dối thiện ý của Lạp Lệ Sa, một cô nhi từng lưu lạc làm sao sẽ sợ tối? Cho dù sợ tối, tin tưởng một mình nàng cũng có thể vượt qua.

Lạp Lệ Sa thấy chuyện này đã thỏa thuận được, mà nàng cũng đã rửa sạch sẽ chén bát. Rửa tay xong, nàng cởi xuống tạp dề đi tới bên cạnh Phác Thái Anh: "Đi thôi, chúng ta đi xem dạ phục một chút."

Phác Thái Anh đi theo Lạp Lệ Sa tới một tiệm bán quần áo danh tiếng nhãn hiệu đều rất nổi, đi vào thì rất dễ dàng, nhưng nhìn mác giá trêи những trang phục kia, Phác Thái Anh liền cảm thấy áp lực. Mỗi một bộ quần áo nơi này giá cả đều không rẻ.

Trước kia lúc công ty của nhà chưa phá sản, nàng cũng thường xuyên cùng tỷ tỷ tới nơi này mua quần áo. Nhưng mà từ sau khi công ty phá sản, hết thảy đều thay đổi.

Có điều trước đó nghe nói này tiệm bán quần áo này buôn bán không tốt, đã đối mặt sập tiệm. Nhưng bây giờ xem ra tin vịt không thể tin, tiệm này so với dĩ vãng có vẻ càng khởi sắc.

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn nhìn quần áo giá rẻ trêи người mình, nàng giương lên một gương mặt vui vẻ mang theo cay đắng khó mà phát hiện, vinh hoa phú quý đã từng có, nàng nghĩ chỉ cần chịu cố gắng về sau nhất định cũng có thể.

Lạp Lệ Sa cũng không biết Phác Thái Anh nghĩ tới những điều này, nàng mang Phác Thái Anh tới đây, chỉ vì nàng kiếm tiền thuận tay đem tiệm bán quần áo không phát đạt này tiếp quản rồi. Nơi này hẳn là một cửa tiệm duy nhất chỉ thuộc về mình nàng.

Các công ty khác trêи danh nghĩa nàng, đều có mấy người phú nhị đại quan nhị đại tài trợ. Cho nên dù đám người kia không làm việc ở công ty, cũng treo danh tiếng ngồi ngang hàng nàng, thậm chí là đại cổ đông cao hơn nàng một đoạn.

Khoảnh khắc hai người bước vào, ánh mắt nhân viên tiệm nhìn hai người lập tức thay đổi.

Cho dù quần áo trêи người Lạp Lệ Sa không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng mà nàng tinh mắt vẫn lập tức phát hiện đó là y phục trong tiệm định chế.

Huống hồ một người bất luận quần áo biến hóa như thế nào, khí chất tự thân dưỡng thành vẫn rất khó thay đổi, cũng rất khó bị chegiấu.

Nhân viên tiệm trong lòng tự định giá mấy phen, lập tức tiến lên tiếp đón hai người, Lạp Lệ Sa đối với người nhân viên nhãn lực không tệ này bày tỏ rất thưởng thức, ấn tượng trong lòng tốt mấy phần, thái độ cũng càng thêm hiền hòa.

Nhân viên tiệm còn nghĩ là vị đại nhân vật nào tới rồi, dè dặt cẩn thận hầu hạ, kết quả phát hiện Lạp Lệ Sa thái độ rất tùy ý, nàng cũng buông lỏng rất nhiều, đồng thời cũng phục vụ hai người càng thêm tận tâm tận lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro