Chap 5 : Vị khách này hôm nay đến trễ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Âm ngồi trước gương, đôi mắt lặng lẽ dõi nhìn hình bóng của chính mình. Mọi chuyện tất thảy đều đã ổn thỏa, nàng chỉ còn việc chờ đợi. Hôm nay, nàng sẽ danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của Ngụy Anh Lạc. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác phức tạp, vừa mong chờ lại vừa bối rối, thậm chí có chút day dứt.

Minh Ngọc bước tới, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc khăn đỏ phủ trên đầu nàng, rồi khẽ cất lời

-"Điện hạ , tất cả đã chuẩn bị chu đáo. Chỉ còn chờ đến giờ lành"

Dung Âm khẽ gật đầu, đôi môi cong lên chút ít như để trấn an chính mình, nhưng trong lòng lại rối bời. Nàng không thể ngừng nghĩ về Anh Lạc, người đã luôn lạnh lùng và xa cách, không thể hiện chút gì về cảm xúc thật sự với nàng. Nàng biết chiến công của Anh Lạc vang dội khắp kinh thành, nhưng đối với nàng, nội tâm Anh Lạc vẫn là một ẩn số. Hơn nữa, Dung Âm hiểu rõ mình vốn đã không đúng khi áp đặt lên Anh Lạc cuộc hôn nhân này.

Liệu sau này , khoảng cách giữa hai người sẽ rút ngắn lại , hay chỉ càng xa thêm? Dung Âm thầm hỏi . Trái tim nàng vừa tràn ngập hi vọng, nhưng cũng không khỏi lo sợ. Đây cũng là cơ hội duy nhất để nàng thấu hiểu Anh Lạc, hay cũng có thể là khoảnh khắc đánh mất mọi thứ.

Tiếng pháo ngoài sân ngày càng dồn dập, báo hiệu giờ lành đã gần kề, nhưng với nàng, đêm nay lại giống như bước vào một mê cung mà nàng đã tự tạo ra.

---

Giờ lành rốt cuộc cũng đã đến, Dung Âm đứng dậy, được Minh Ngọc dìu ra khỏi phủ. Tiếng pháo hoa và trống rộn rã như một tấm màn ngăn cách giữa nàng và thế giới xung quanh. Nàng bước đến kiệu hoa , đôi chân chạm vào bậc thềm kiệu , thoáng dừng lại. Dung Âm hít một hơi sâu, tự nhủ rằng đây là điều mình đã chọn, dù kết quả có ra sao, nàng cũng sẽ không hối tiếc.

-"Điện hạ, mời ngài lên kiệu" -giọng nói của Minh Ngọc bên cạnh vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ để kéo nàng trở về thực tại.

Dung Âm bước lên kiệu, và ngay lập tức không gian như thu hẹp lại trong bốn bức màn che kín. Chỉ còn nàng và những suy tư giằng xé. Tiếng động bên ngoài mờ nhạt dần khi kiệu hoa bắt đầu chuyển động.Thời gian dường như kéo dài vô tận, nhưng đồng thời cũng trôi qua nhanh như chớp mắt.

---

Đến phủ Tướng quân, không khí trang nghiêm bao trùm lấy toàn bộ không gian. Trước cổng phủ Anh Lạc từ lâu đã đứng đợi sẵn, dáng người cô uy nghiêm nổi bật trong bộ hỉ phục đỏ thẫm. Giống hệt những lời đồn về người tướng quân vang danh nơi chiến trường. Ánh mắt của Anh Lạc sắc bén, sâu thẳm như biển cả, nhưng bên trong đó lại có chút lưỡng lự mà chỉ mình nàng cảm nhận được.

Khi cửa kiệu được mở ra, Dung Âm bước xuống , lớp y phục mềm mại quét nhẹ trên mặt đất . Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau , dù cho có một tấm khăn đỏ đã che khuất đi thị giác của nàng nhưng thời gian dường như dừng lại. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước , trái tim Dung Âm vẫn đập nhanh hơn khi nhìn vào khuôn mặt Anh Lạc. Dung mạo của Tướng quân không quá đẹp theo kiểu hào hoa, nhưng đường nét cương nghị và gương mặt lạnh lùng kia mang một sức hút khó cưỡng. Một cảm giác vừa quen thuộc , vừa xa lạ xâm chiếm lấy lòng nàng.

(Au: eo ôi simp)

Đôi bàn tay của Anh Lạc khẽ nâng tay Dung Âm lên . Ngón tay cô thô ráp vì nhiều năm cầm kiếm , nhưng cử chỉ lại nhẹ nhàng, như sợ làm đau nàng. Bàn tay ấy lạnh buốt, nhưng lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh khiến Dung Âm không khỏi run rẩy trong lòng . Lần đầu tiên, hai người tiếp xúc thân mật , và ngay trong khoảnh khắc ấy Dung Âm nhận ra rằng phía sau vẻ ngoài lạnh lùng kia là một tâm hồn đang giằng xé.

-"Tướng quân…"- Dung Âm khẽ lên tiếng nhưng lời nói bị chặn lại bởi ánh mắt của Anh Lạc. Nàng không biết mình nên nói gì, bởi lẽ chính nàng là người đã ép buộc Anh Lạc vào chuyện này. Nhưng thay vì phản kháng hay từ chối Anh Lạc vẫn đứng đó cầm tay nàng một cách vững vàng. Đôi môi của Tướng quân mím chặt, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt của cô dường như muốn nói điều gì đó mà Dung Âm không thể hiểu.

Hai người nắm tay nhau đi vào trong phủ . Mỗi bước chân như nặng nề hơn nhưng cũng đầy xúc cảm. Lúc này khoảng cách giữa họ dường như đã được rút ngắn một chút , nhưng lại chưa đủ để xoá đi hết sự xa lạ. Khi Anh Lạc vô tình chạm vào cánh tay Dung Âm , một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng nàng. Dung Âm cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cử động của Anh Lạc , nhưng cũng không thể phủ nhận sự ôn nhu mà nàng cảm thấy từ người bên cạnh.

Tiếng pháo vang dội khắp nơi. Dung Âm và Anh Lạc chuẩn bị nghi thức bái đường. Cả hai đứng cạnh nhau , đôi tay khẽ chạm vào nhau trong giây lát tạo nên một dòng cảm xúc lạ lùng mà cả hai đều chưa thể nắm bắt hoàn toàn.

-"Nhất bái thiên địa!"-Tiếng hô của chủ lễ vang lên , cả Dung Âm và Anh Lạc cùng cúi đầu. Khi chuẩn bị cho nghi thức bái lẫn nhau, một giọng nói nghe có lẽ quen thuộc vang lên từ phía ngoài.

-"Thật xin lỗi vì đã đến muộn, nhưng có vẻ như ta đến đúng lúc quan trọng nhất rồi"

Là Mộ Dung Tử Tinh , hắn sau khi bước vào gây chú ý không chỉ bởi vẻ ngoài hào nhoáng mà còn vì sự ngang nhiên phá vỡ không khí trang nghiêm của buổi lễ. Khi hắn đứng trước mặt Dung Âm và Anh Lạc , sự căng thẳng giữa ba người càng trở nên rõ ràng hơn.

"Tướng quân, không ngờ có ngày ta lại được chứng kiến một ngày đặc biệt thế này. Thật là một vinh hạnh"- Tử Tinh cất tiếng, nụ cười đầy ẩn ý . Ánh mắt hắn hướng về Dung Âm như cố tình kéo dài sự chú ý làm không khí trở nên khó xử.

Dung Âm khẽ cười đáp lại, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt chiếm hữu của Tử Tinh. Mỗi lần hắn nhìn nàng , trong lòng nàng lại cảm thấy không thoải mái. Anh Lạc đứng bên cạnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh , nhưng sự lãnh đạm của cô khiến người đối diện không thể đoán được cảm xúc thật sự.

-"Mộ học sĩ , ngài thật biết nói lời hay ý đẹp" - Anh Lạc lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt kiên định như thể không để Mộ Dung Tử Tinh có cơ hội lấn lướt.

-"Nhưng hôm nay là ngày của chúng ta, có lẽ không cần quá nhiều lời khen ngợi."

Mộ Dung Tử Tinh vẫn giữ nụ cười , không lộ ra sự tức giận nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy bị đả kích . Hắn khẽ nhướn mày , ánh mắt lướt qua Dung Âm trước khi quay sang Anh Lạc.

-"Ta chỉ muốn tỏ lòng ngưỡng mộ đối với sự dũng cảm của Tướng quân, không phải ai cũng có thể vừa chinh phục chiến trường vừa giữ vững tâm thế trước mọi chuyện xảy ra ngoài đời thường."

Lời nói của Tử Tinh một lần nữa ẩn chứa sự chế nhạo. Hắn khéo léo nhắc đến chiến trường , nơi mà Anh Lạc tỏa sáng nhưng ngầm ám chỉ rằng cô không hợp với những nơi như thế này . Anh Lạc với vẻ lạnh lùng quen thuộc không phản ứng gì nhiều, chỉ nhếch môi cười nhẹ đáp lại bằng một sự thờ ơ có chủ ý.

Trước khi cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng hơn, một giọng nói uy nghi vang lên từ phía bàn tiệc.

-"Mộ học sĩ hôm nay là ngày vui , hãy để Tướng quân và Trưởng công chúa hoàn thành nghi thức thành thân . Mời ngài về chỗ ngồi để tiếp tục chứng kiến khoảnh khắc quan trọng này."

Giọng nói đến từ vị đại thần có vai trò quan trọng trong buổi lễ. Ông ngồi trên ghế cao , đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tử Tinh, như nhắc nhở hắn giữ đúng bổn phận và không vượt quá giới hạn. Ánh mắt của các vị đại thần khác cũng đổ dồn về phía Tử Tinh, khiến hắn phải giữ lại những toan tính trong lòng.

Mộ Dung Tử Tinh mỉm cười, cúi đầu đáp lại với vẻ lịch thiệp.

-"Tất nhiên, ta không muốn làm gián đoạn thêm nữa. Xin mời hai vị tiếp tục."

Hắn lùi lại một bước, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng hiểu rõ rằng thời điểm này chưa phải lúc thích hợp để thể hiện nhiều hơn. Hắn quay lại vị trí của mình ngồi xuống giữa ánh nhìn dò xét từ các đại thần, nhưng không hề tỏ ra lo lắng.

---

Sau khi kết thúc, bữa tiệc trở nên càng náo nhiệt hơn, Dung Âm vì mệt mỏi nên từ sớm đã về phòng . Các vị đại thần, sau khi đã nâng chén chúc mừng, bắt đầu khuyến khích Anh Lạc uống thêm rượu. Dù cô đã cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười, nhưng sau vài ly, sự kiên nhẫn của cô bắt đầu bị thách thức.

-"Uống thêm một ly nữa đi, Tướng quân!”- Một vị đại thần lớn tuổi, với vẻ mặt hồng hào, nói bằng giọng nói không giấu được sự hào hứng.

Anh Lạc không còn cách nào khác ngoài việc gượng cười và uống thêm . Cảm giác choáng váng và mệt mỏi từ từ lan tỏa trong cơ thể cô . Những người xung quanh không ngừng cười đùa và khích lệ , làm cho không khí càng trở nên hỗn loạn.

Mộ Dung Tử Tinh vẫn ngồi ở vị trí gần đó quan sát tình hình với vẻ mặt thản nhiên. Hắn có thể nhận thấy trạng thái của Anh Lạc hiện tại , với vẻ lịch thiệp nhưng có phần hài lòng hắn đứng dậy và bước đến gần cô.

-"Tướng quân, trông có vẻ ngài cần nghỉ ngơi”- Tử Tinh nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng , nhưng trong ánh mắt của hắn có sự mỉa mai không thể che giấu.

-“Để tôi dẫn đường cho ngài về phòng.”

Anh Lạc, cảm thấy mệt mỏi và chóng mặt , không còn đủ sức để phản kháng. Cô gật đầu yếu ớt, Tử Tinh nhẹ nhàng đỡ lấy cô . Hắn đưa tay ra, giúp cô đứng vững và dẫn cô qua hành lang dài của phủ tướng quân. Những bước chân của Anh Lạc trở nên chậm chạp, và cô cần sự hỗ trợ từ Tử Tinh để không bị ngã.

Trên đường đi, Tử Tinh không ngừng lải nhải , những lời nói của hắn nhẹ nhàng và có phần khéo léo, như cố gắng làm cho tình huống trở nên dễ chịu hơn.

-"Tướng quân đã làm rất tốt trong hôm nay" - hắn nói, giọng điệu có chút tôn sùng nhưng cũng có phần châm biếm.

-“Ngày mai sẽ là một ngày mới, và tôi tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.”

Anh Lạc, mặc dù say xỉn và không thể tập trung, vẫn cảm nhận được sự ẩn ý trong lời nói của Tử Tinh. Cô chỉ gật đầu nhẹ nhàng , cố gắng không để sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt , đầu óc cô cứ quay mòng mòng chuyện này có lẽ nằm ngoài kế sách rồi nhưng chỉ tiếc Anh Lạc không còn đủ tỉnh táo để nhận thức được.

Cuối cùng, họ đến trước cửa phòng của Anh Lạc. Tử Tinh giúp cô mở cửa và chỉ vào bên trong.

-“Đây là phòng của ngài. Tôi sẽ để ngài nghỉ ngơi bây giờ , ta không làm phiền hai người”- hắn nói, biểu tình vẫn giữ nụ cười .

Anh Lạc gật đầu cảm ơn, bước vào phòng và đóng cửa lại. Trong khi đó, Tử Tinh quay lưng rời khỏi phòng, đôi mắt hắn không giấu được sự hào hứng khi nhìn vào trạng thái của Anh Lạc , cảm thấy hài lòng với vai trò của mình hôm nay.

Anh Lạc bước chân loạng choạng , đôi mắt lờ mờ không thể nhìn rõ chỉ biết rằng trước mắt là căn phòng tân hôn đang mờ ảo trong ánh nến. Cô nhìn thấy một bóng người mặc y phục tân nương đỏ thẫm ngồi yên lặng trên giường, khăn đỏ che kín khuôn mặt. Anh Lạc cố gắng bước thêm vài bước đầu cô như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào đầu óc quay cuồng. Cô chỉ kịp lờ mờ nhận ra người ngồi đó có gì đó không đúng , nhưng rồi đầu cô ong lên một tiếng, xung quanh bỗng tối sầm lại. Cô dần mất hoàn toàn nhận thức.

Trong khi đó, Dung Âm thật sự đã rời khỏi phòng từ lâu. Nàng nhận ra mình đã đánh mất chiếc trâm cài tóc quan trọng . Trước khi rời khỏi yến tiệc Dung Âm cũng đã biết đêm nay Anh Lạc chắc chắn sẽ cự tuyệt nàng , thế nên dù nàng có rời khỏi đây Anh Lạc cũng sẽ không quan tâm . Nhưng cũng không thể để bất kỳ ai phát hiện ra sự vắng mặt của mình nên nàng âm thầm đi tìm Minh Ngọc để nhờ giúp đỡ. Nàng cần Minh Ngọc giúp tìm chiếc trâm . Điều mà Dung Âm không ngờ tới là trong lúc cô đi có một kẻ vẫn đang lặng lẽ ngồi trên giường thay thế nàng , chờ đợi một diễn biến mà chính nàng. cũng không hề lường trước.

...

Au: Đoán xem nhỏ nào fake Dung Âm , đoán đúng thì thôi đoán sai chap sau ngược🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro