Part 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hân Đồng nằm trên giường, đợi lại chờ, trước sau vẫn không thấy Thủ Lượng đi vào, ngực không khỏi lạnh lẽo --- Đàm Thủ Lượng này, chẳng lẽ thật sự bị lãnh cảm?


Hay là nói, cô ấy bên ngoài có người khác?


Ban nãy, Hân Đồng và bạn bè Tiểu Cốc nói chuyện phiếm, nói Thủ Lượng thật là tốt, Tiểu Cốc ra vẻ hâm mộ vô cùng, nhưng cũng mang theo vị chua nói: "Thành thật như thế? Nói không chừng căn bản là bị lãnh cảm! Hoặc là bên ngoài có người tiết lửa có cô ta.!"


Trong lòng Hân Đồng không nhịn được "lộc cộc" một chút.


--- Nghĩ lại, hai người quen nhau cũng gần hai năm, Thủ Lượng chưa từng chủ động qua. Cho dù mình thỉnh thoảng cảm động, hôn nhẹ lên má cô, ôm hông cô, Thủ Lượng cũng chỉ đỏ mặt ngây ngô, tới giờ vẫn không hiểu cái gì gọi là biết thời biết thế, thừa thắng xông lên.


Cô ấy đối với mình, sao có thể hoàn toàn không có suy nghĩ?


Hân Đồng không hề nghi ngờ mị lực của mình, vấn đề nhất định nằm trên người Thủ Lượng.


--- Thật đúng như câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Hân Đồng hoàn toàn quên mất, ngay từ đầu chính cô đã nhắc nhở Thủ Lượng.


Tất nhiên Hân Đồng quên mất, lời nói dối đã qua người ta luôn vô ý quên đi.


Đúng vậy, Hân Đồng nói dối --- cô vốn dĩ không hề bị lãnh cảm.


Cô chỉ là chán ghét.


Khi còn trẻ, đối với tình dục Hân Đồng thấy rất bình thường, cũng giống như việc hai người cùng vận động, cùng ăn cơm, xem film không khác là bao, chỉ cần nhìn đối phương thuận mắt đều có thể.


Sau đó, cô gặp được Tích Kỳ Liên, một tuyệt thế sắc nữ cực kỳ thích quan hệ tình dục.


Tích Kỳ Liên vì Hân Đồng mở ra một cánh cửa thần bí --- bất cứ lúc nào, không kể địa điểm, miễn là hứng thú, nó đều trở thành điểm tốt của bọn họ.


Mọi thứ như đồ chơi tình dục, đạo cụ tình dục, lâu dài hai người giống như là cửa hàng đồ chơi tình dục.


Giới hạn của Hân Đồng chính là không cho phép quan hệ ba người.


Tích Kỳ Liên lại muốn khiêu chiến nó.


Cuối cùng, Hân Đồng và Tích Kỳ Liên chính thức chấm dứt.


Thể xác lẫn tinh thần Hân Đồng đều mệt mỏi.


Qua rất lâu sau, Hân Đồng mới có thể hồi phục tâm tình nói chuyện yêu đương.


Có lẽ lực hấp dẫn của Hân Đồng thực sự là người phàm không có cách nào che giấu, những tình nhân tiếp theo, thường thường vừa nói xong ba câu tâm tình, liền vội vàng không kịp muốn cùng cô thân mật.


Hân Đồng rất phản cảm, cho rằng đối phương ngoài miệng nói "yêu", chẳng qua chỉ là để dỗ mình lên giường, đó là lí do vì sao lại nhanh chóng chia tay đối phương.


Người theo đuổi như liệt sĩ cách mạng, tre già măng mọc, giẫm lên vết xe đổ.


Hân Đồng không chịu nổi phiền phức, đơn giản tuyên bố với mọi người: "Cô bị lãnh cảm."


Lại kiên quyết từ chối vài người, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.


Hân Đồng trải qua một thời gian độc thân tốt đẹp, bắt đầu thấy cô đơn, Thủ Lượng đúng lúc xuất hiện trước mắt cô.


Bị thành ý của Thủ Lượng làm cảm động, Hân Đồng lại ôm suy nghĩ thử một lần trong đầu cùng cô bắt đầu.


Không ngờ một chút không để ý, tâm liền rơi vào tay giặc...


Hân Đồng là có tâm cùng Thủ Lượng sống chung, nhưng cô nhất định phải biết trước, nguyên nhân vì sao Thủ Lượng chưa bao giờ chủ động thân mật với mình.


--- Nếu như cô ấy bên ngoài có người khác, Hân Đồng tuyệt đối sẽ cầm cán chổi quét cô ra đường.


Nhưng nhìn cô gần như là hai tư tiếng mọi lúc đều theo bên mình, thậm chí cả tiền lương hằng tháng cũng dâng lên, có cơ hội ngoại tình bên ngoài thật so với thiên thạch chạm địa cầu còn thấp hơn.


Như vậy, hay là bị lãnh cảm?


Nghĩ tới đây, Hân Đồng thật sự không chịu nổi nữa. Cô ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách, thấy Thủ Lượng nằm trên sofa ngủ say.


Ánh trăng nhu hòa chiếu rọi xuống, Thủ Lượng tựa như một em bé thuần khiết.


Hân Đồng tiến lên trước, in dấu môi trên trán Thủ Lượng.


Nhìn Thủ Lượng không có phản ứng gì, dứt khoát dán môi trên cánh hoa của cô khẽ cắn.


Rốt cuộc, Thủ Lượng cũng chịu tỉnh---


Thủ Lượng phát hiện Hân Đồng vậy mà đang hôn cô, đại não nhất thời đóng băng.


Hân Đồng thấy cô hoàn toàn không đáp lại, đành phải cắn cánh môi cô. Thủ Lượng ăn đau, tự nhiên há miệng ra, chiếc lưỡi thơm mát của Hân Đồng thừa cơ công chiếm lãnh địa.


Thật vất vả Thủ Lượng mới lấy lại được tinh thần, lại phát hiện áo ngủ trên người từ lâu đã mất đi tác dụng che chắn cơ thể.


Bàn tay nóng rực không ngừng chạy loạn trên người mình.


Thân thể Thủ Lượng không tự chủ được run rẩy.


Hân Đồng cảm giác được Thủ Lượng có phản ứng, cuối cùng cũng yên tâm tảng đá lớn trong đầu --- tùy tiện khiêu khích vài cái như vậy, cô đã khó kiềm chế, sao có thể bị lãnh cảm được?


Bản thân Hân Đồng cũng khơi dậy lửa tình, động tác càng thêm không kiêng nể gì...


Hân Đồng cúi đầu bên tai truyền tới tiếng khóc, cô kinh ngạc, vội vã ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện gương mặt Thủ Lượng có vệt nước mắt.


"Cậu..." Hân Đồng không thể tin nhìn Thủ Lượng: "Cậu khóc?"


Thủ Lượng vội vàng lau nước mắt: "... Không có..."


"Sao cậu lại khóc?" Hân Đồng cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi.


Thủ Lượng hung hăng cắn môi.


"Cậu thật sự bị lãnh cảm?"


"Bị... bị lãnh cảm?" Thủ Lượng kinh ngạc nhìn Hân Đồng: "Người bị lãnh cảm, không phải là cậu sao?"


"Trước cậu đừng có nói sang mình!" Hân Đồng liều mình kiềm chế: "Cậu chỉ cần thành thật nói cho mình biết, có phải cậu bị lãnh cảm hay không?"


Giọng nói Thủ Lượng thấp đến mức chỉ có kiến mới nghe: "... Không phải."


"Không phải?" Hân Đồng cảm thấy toàn thân mình sắp bùng cháy: "Vậy cậu khóc cái gì? Cậu... cậu không muốn mình chạm vào cậu?"


"..." Thủ Lượng nghẹn ngào: "Cậu từng nói, nếu như mình vượt giới hạn, cậu sẽ lập tức chia tay với mình --- cậu chủ động mê hoặc mình, không phải là muốn mượn cớ đuổi mình đi sao?"


Hân Đồng trong đầu một cây hắc tuyến "phốc" cười một tiếng, cắt...


---THE END---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro