C5: Ánh trăng đêm nay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Triết Dương Công Tử

Chương 5: Ánh trăng đêm nay

======

(Dưới góc nhìn của Ngọc Châu)

Lần đó, tôi nhớ mình đã bị ba mẹ đuổi khỏi nhà như thế nào sau khi công khai xu hướng tính dục của mình. Cảnh tượng ấy tôi đã tưởng tượng đi, tưởng tưởng lại rất nhiều lần nhưng cũng không ngờ phản ứng của ba mẹ lại dữ dội đến thế.

Khuôn mặt chảy dài dòng lệ của mẹ, cùng với khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của ba vẫn in hằn sâu trong tâm trí mãi chẳng thể phai nhòa.

Tôi im lặng cúi đầu không đáp, bên tai là tiếng thổn thức của mẹ, tiếng khuyên bảo của anh chị, cùng với tiếng quát mắng của ba hòa lẫn thành những thứ âm thanh hỗn tạp đến mức khiến lồng ngực tôi nhói đau.

Tôi chỉ biết lặng lẽ rời khỏi căn nhà mình đã lớn lên từ nhỏ, rời khỏi vòng tay của người nuôi nấng và ở bên cạnh cổ vũ cho những ước mơ của tôi từ tấm bé đến lúc lớn lên.

"Thịnh Hàm, em có thể sống cùng với chị được không? Em bị đuổi khỏi nhà rồi, em không có nơi nào để đi hết, cũng không kịp mang theo gì..."

Không gian lặng như tờ, Thịnh Hàm mở to mắt nhìn tôi.

Ngẩn ra một lúc lâu, chị ấy nở một nụ cười thắm, bảo: "Mừng em đã đến nhà của chị... à không, nhà của chúng ta, Ngọc Châu."

Năm tôi 25, chị ấy 26, chúng tôi đã sống cùng nhau.

***

Tôi vươn vai một cái, toan rời khỏi bàn làm việc của mình, thì lập tức cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, rồi ho vài cái.

Cổ họng của tôi đau rát đến mức khó chịu, trong vòm họng là một mùi gì đó tanh tưởi không thể tả được.

Khi nhìn lại bàn tay, thì nó đã dính đầy máu, máu từ kẻ tay, nhẹ nhàng tuôn ra rồi rơi xuống mặt đất.

"Tại sao... mấy hôm nay mình lại thế này..."

Tôi ho nhẹ thêm vài cái, sau đó lấy cái khăn lau đi vệt máu dính trên sàn và đi rửa tay. Nhớ lại trước đây tôi chỉ hơi ho nhẹ vài cái thôi, chứ chưa đến mức hộc cả máu. Sao giờ lại...

Ôm đầu cảm thấy choáng váng, tôi biết mình cần dừng lại những gì mà mình suy nghĩ trong đầu, rồi rảo bước đến phòng ngủ của cả hai.

Giờ đã quá nửa đêm mà Thịnh Hàm vẫn ngồi đọc sách trên giường chờ tôi.

"Giờ này chị lại còn đọc mấy cái cuốn sách về kinh doanh nữa à? Coi chừng đọc nhiều quá có ngày bị điên, à không, có khi tẩu hỏa nhập ma luôn ấy chứ!"

Tôi đi đến ngồi kế bên Thịnh Hàm, thế rồi chị ấy vẫn không có động tĩnh gì, đồng tử chẳng hề có một chút dao động, toàn bộ cơ thể gần như đang gồng lên căng cứng.

Tôi quơ quơ tay trước mặt chị ấy, nhưng chẳng nhận lại chút phản ứng nào thì sắc mặt tôi tái mét, gào to trong hoảng loạn: "Thịnh Hàm, chị sao vậy!?"

Thịnh Hàm lúc này mới nhấc mắt lên, chất giọng thường ngày trở nên khàn đặc: "Cô gái trẻ à, tao là quỷ. Người mà mày yêu đã chết vì bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Nhiệm vụ của tao là phạt những 'đứa trẻ' hư đi ngủ muộn như mày."

Chị ấy trợn mắt lên trông cực kỳ đáng sợ, nhào tới. Lúc này tôi lập tức vớ lấy chăn bông chùm kín người rồi cười khanh khách.

Thịnh Hàm ở bên ngoài lập tức rủ bỏ lớp mặt nạ "ác quỷ" kia, hắng giọng, hỏi: "Sao mấy nay em cứ hay thức khuya thế? Không tốt tí nào."

Lú đầu ra khỏi chăn, định trả lời thì ánh mắt tôi bất chợt va phải khung cửa sổ, bên ngoài là ánh trăng bàng bạc đang hắt xuống. Chui ra khỏi chăn, mở cánh cửa sổ đang đóng kín và nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là khung cảnh là đồng quê yên bình, phía xa là một ruộng lúa vàng cả một vùng, còn gần ngay trước mắt là những căn nhà ngói đỏ thấp thấp, xinh xinh. Bóng của cây Lộc Vừng trong vườn được tạo ra nhờ ánh trăng hiện rõ mồn một trên mặt đất.

"Mọi khi ngủ trễ quá em mệt nên không để ý, cảnh nhìn từ đây đẹp thật nhỉ?"

Tôi tươi cười quay lại nói với Thịnh Hàm.

Chị ấy nhìn tôi chằm chằm rồi bước tới, nắm lấy bàn tay đang được kê ở bệ cửa sổ của tôi.

Đôi mắt của chị ấy lúc này phảng phất bầu trời đêm sáng ngời ánh trăng, thấp thoáng là tình ý đong đầy. Chị ấy nhìn một hồi lâu, quay sang nói với tôi:

"Ánh trăng đêm này thật đẹp."

Tôi đơ ra vài giây, hiểu được ý của chị ấy thì mỉm cười một cái rồi bảo: "Gió cũng thật dịu dàng."

~ còn tiếp ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro