Chương 59: Lòng người khó lường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Các hạng mục đầu tư của tập đoàn PE đã có mặt trên cả nước, bên chính phủ cũng bắt đầu gia nhập những hạng mục này để kiếm lời, bao quát các hạng mục, dùng chi phí thấp nhất đề thu lại lợi ích cao nhất. Sau khi chính phủ mạnh mẽ ra chính sách thì liền hình thành nên trận chiến đút lót, từ quan viên cao nhất cho đến người thấp nhất.

Thoạt nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một tập đoàn đầu tư đơn giản, chân chính sau lưng lại là nơi để các phe phái chính trị gặp gỡ, mà sản nghiệp lấy danh nghĩa dưới cái tên của Song gia, thu hút các tập đoàn tài chính của cả nước, hình thành nên một hệ thống vững chắc. Quan thương kết hợp, hối lộ quan viên, từ hạng mục kiếm lợi từ dân chúng và chính phủ, bên trung gian đút tiền lời riêng, trao đổi lẫn nhau, đã là việc rất bình thường. Mấy năm nay bởi vì phe phái cạnh tranh ngày càng gắt gao mà thủ đoạn cầm đầu của tiên sinh cũng ngày càng thêm cực đoan, đã có vài gia đình quan viên bị sát hại.

Dục vọng và tham niệm luôn là vực sâu của nhân sinh, vĩnh viễn theo đuổi công danh lợi lộc, mọi người đối với tiền tài, danh vọng luôn đuổi mãi mà không biết mệt, càng thêm không thể thỏa mãn. Người nghèo thì cuộc sống càng thêm khó khăn, người giàu thì lại càng giàu có, quan thương kết hợp, cái đích chính là moi tiền của dân chúng khổ cực.

Tập đoàn TA là một thành phần não bộ của tập đoàn PE. Trong nước thì TA vô luận là giá trị cổ phiếu hay thế lực đều luôn cầm cờ đi trước, quan trọng nhất là ảnh hưởng của Nghiêm lão thái công ở chính giới là lợi thế mà bất kì tập đoàn nào cũng muốn có được. Mặc dù về hưu sớm nhưng địa vị vẫn như sao sáng, tất cả đều có quan hệ, từ quân ủy đến địa phương, không ai dám không tôn sùng lão nhân có chiến tích hiển hách này. Cũng bởi vì có bối cảnh như vậy nên Park Sungmin mới có thể thuận lợi theo thương, mà chiến tích của Park Sunghoon cũng vô cùng phi phàm. Lão thái công không cần ra tay thì tự nhiên cũng có nhiều người hỗ trợ con đường theo thương và tham chính của hai đứa con trai của ông.

Gần đây tập đoàn PE vừa mới lên kế hoạch một hạng mục đầu tư ở thành phố H, Chaeyoung chìm vào cân nhắc, dưới sự kiên trì của nàng thì nàng đã có thể xuất hiện ở hạng mục này. Tiết tấu hiện tại không cho phép nàng có nửa điểm chần chừ, rèn sắt khi còn nóng để có được sự thưởng thức và tán thành của tiên sinh thì mới có thể để hắn đem hạng mục đầu tư này cho nàng chủ lực phụ trách.

Chỉ là thành phố H là một thành phố rất nhạy cảm, đó là nơi chủ lực của cha nàng, Park Sunghoon. Nếu muốn ở nơi này vét tiền thì cần có sự đồng ý của hắn, nếu không thì làm thế nào để thi triển quyền cước? Chẳng lẽ.......

Không có khả năng! Chaeyoung nháy mắt phủ định suy nghĩ vừa nảy lên của mình, dọa nàng đến nỗi không dám nghĩ nhiều.

"Joowon, cậu cảm thấy thế nào?". Chaeyoung chống trán hỏi nhưng không nghe được câu trả lời của hắn. Nàng quay đầu thì thấy Joowon có chút không yên lòng liên tục quay đầu nhìn về phía ngoài văn phòng.

"Joowon?".

"Dạ? Chị Chaeyoung". Joowon quay đầu, có chút xấu hổ hỏi lại.

"Có tâm sự?".

Joowon liên tục lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, nói: "Trước đó vài ngày Myungbak có đi thăm tù, sau đó liền bỏ tài chính chống đỡ Oh Kyong xây thêm hội sở mới, thậm chí từng chút một tự mình thu mua một ít quán nhỏ, có ý muốn thu vào túi ngành vui chơi của thành phố A".

"Chuyện Myungbak đi tìm Lisa tôi đã lường trước được, hai người đó sợ rằng bây giờ đã đạt được thỏa thuận, muốn vì Irene báo thù". Nàng vẻ mặt thoải mái, lại phát hiện ánh mắt Joowon cứ liếc ngang liếc dọc.

"Cậu ra ngoài trước đi".

"Vâng". Joowon lập tức rời khỏi văn phòng của Chaeyoung, nhẹ nhàng mở cửa thoát hiểm, nhẹ nhàng đi đến.

Tòa nhà tập đoàn TA có hơn mười tầng, mỗi tầng đều có mỗi lĩnh vực khác nhau, tầng của lãnh đạo đương nhiên là tầng cao nhất, từ Chaeyoung đi xuống, sau đó là từng cổ đông và Jennie để phân chia cấp bậc. Chaeyoung quản lí chuyện của cả tập đoàn, Jennie là phó tổng hành chính, hai người thoạt nhìn có phân chia chức vị nhưng kỳ thực đều có quyền hạn ký tên như nhau, ai cũng biết người thừa kế chân chính của tập đoàn chính là Jennie, cho nên không ai dám cãi lời.

"Oa, người kia có phải là con rể của chủ tịch không?".

"Đúng vậy, lần đầu nhìn thấy hình như là bác sĩ lâm sàng cấp tỉnh a, ở y giới rất có danh khí, tuổi còn trẻ lại đẹp trai".

"Bất quá phối với Park nhị tiểu thư của chúng ta hình như vẫn còn thiếu sót a".

"Cô thì biết cái gì, con rể Lee chúng ta có bao nhiêu thương yêu Nhị tiểu thư, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng hắn đến bây giờ đều nguyện ý làm người đàn ông đứng sau lưng. Cô nghĩ lại đi, nếu Park gia muốn cho hắn tiến vào tập đoàn thì có gì khó, thế nhưng đến giờ vẫn nguyện ý ở lại lĩnh vực y học để nghiên cứu, là vì cái gì a? Chắc chắn là vì không muốn ảnh hưởng đến Nhị tiểu thư rồi".

Thất chủy bát thiệt?? Lời thảo luận xuất hiện là vì Sungki đột nhiên đến văn phòng của Jennie, đối với vị con rể trong truyền thuyết này mà nói người trong tập đoàn đều có tâm bát quái. Ai cũng biết Park gia có hai vị thiên kim, nhưng chỉ có một mình Jennie là đã kết hôn, ai cũng nghĩ cậu con rể này của Park gia chắc sẽ từ từ tiếp nhận tập đoàn, nhưng lại phát hiện đã kết hôn nhiều năm nhưng hai vợ chồng vẫn luôn công tác ở lĩnh vực của mình, đối với kinh doanh của gia tộc chưa bao giờ nhúng tay vào.

Lần đầu gặp Sungki là ở trong nhà của Jennie, lúc đó chỉ có ba người, Sungki vẫn như bình thường, thời điểm ở cùng Jennie cũng lộ ra tư thái vợ chồng. Thế nhưng bây giờ khi mà ánh mắt mọi người đều đổ về hướng Sungki thì Jisoo cũng giương mắt nhìn thử, lại phát hiện Sungki đang nhìn mình, ánh mắt bình thản kia mang theo tia lạnh nhạt, Jisoo cảm thấy chắc là mình nhìn lầm rồi, vì thế cúi đầu tiếp tục chuyện trong tay, cũng không có tham gia mấy lời bàn tán của người khác. Nàng là trợ lý, có chỗ ngồi của riêng mình, tùy thời nghe lệnh của Jennie, chỉ là Sungki vào đó khá lâu rồi, nàng lại nhịn không được thỉnh thoảng giương mắt nhìn thử.

Ngày thường Joowon đều thay Chaeyoung an bài mọi chuyện, ngay cả cấp dưới của mình cũng được phái đi làm việc, lời nói của hắn đại diện cho mệnh lệnh của Chaeyoung, thậm chí mấy anh em A Hoon cũng phải nghe theo lời của hắn. Ở trong công ty, bởi vì một số chuyện nên hắn thường tiếp xúc với Jisoo, hai người qua lại cũng coi như là quen thuộc, nhưng Jisoo cho đến bây giờ đều không biết mình được Joowon chú ý đến.

Joowon ngày thường không nói nhiều lắm, lúc làm việc ở pháp viện vì muốn che giấu thân phận của mình mà dùng chức trợ lý hỗ trợ Chaeyoung. Sau khi khôi phục thân phận thì hắn rất nhanh điều chỉnh vị trí của mình, tiến vào trạng thái phục tùng mệnh lệnh của quân nhân. Bên cạnh Chaeyoung không có một cấp dưới nào khác, hắn thời khắc đều thay nàng phân ưu giải nạn, từ lúc đại học được đưa đến luật viện bồi dưỡng cho đến khi sau này đi theo bên cạnh Chaeyoung thì hắn chỉ có một nhiệm vụ đó là bảo vệ nàng, đây cũng là mục tiêu sống của cuộc đời hắn.

Hắn vẫn luôn nghĩ trong thế giới của mình sẽ chỉ có mình Chaeyoung, cho nên hắn luôn chú ý quan tâm tất cả những người có quan hệ với nàng, trong đó có Jisoo. Sau khi Sungki đến thành phố A thì sắc mặt của Jisoo có điểm không đúng, cho nên Joowon ở văn phòng thường thấy rất kỳ quái, phản ứng của Jisoo tựa hồ có điểm không bình thường. Lúc này nhìn thấy nàng đang cúi đầu làm việc, thoạt nhìn không có gì lạ, thế nhưng Joowon lại thấy được trán nàng chảy mồ hôi ướt đẫm.

Phản ứng này, không đúng, chẳng lẽ là thân thể không thoải mái? Đang nghĩ nghĩ thì đột nhiên thấy Jisoo sắc mặt trắng bệt rời khỏi chỗ ngồi, Joowon lập tức đứng dậy đi đến bàn làm việc của nàng kiểm tra một phen, bỗng nhiên thấy được bên trong sọt rác có thứ khác thường. Hắn ngồi xổm xuống, nhíu nhíu đôi lông mày, lấy ra thứ từ bên trong, sau đó bỏ vào túi của mình, ngay lập tức đứng dậy truy tìm Jisoo.

Chỉ là vừa mới xoay người một cái đã không thấy tăm hơi của nàng, WC không có, phòng nghỉ không có, Joowon bỗng có chút lo lắng, bắt lấy một người hỏi thử có thấy Jisoo hay không, có người nói thấy nàng ở cầu thang bộ. Joowon lập tức chạy đến cầu thang bộ, thế nhưng vẫn không có. Joowon đứng tại chỗ, làm cho mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hướng trên đầu mình, ngay lập tức cước bộ phóng về hướng đó.

Trên sân thượng gió thổi rất mạnh, hai tay Jisoo chống trên lan can, cúi đầu thống khổ hít sâu, tay nàng siết chặt, móng tay khảm vào da thịt, cố gắng chịu đựng sự ngứa ngáy đang tra tấn mình, giống như có ngàn vạn con sâu đang cắn phá, làm cho nàng ghê tởm đến mức muốn phun hết ra.

Nàng ôm đầu, sau đó hai tay ôm lại với nhau chậm rãi ngồi xuống, thân mình run rẩy, trong mắt có một tia sợ hãi, nàng khó chịu đến nỗi bắt đầu lấy tay đánh vào đầu của mình.

"Jisoo!!". Joowon một bước tiến lên giữ hai tay của nàng, nói: "Không có việc gì, nhịn một chút sẽ qua thôi".

"Sao anh lại ở đây?". Hơi thở của Jisoo có chút mong manh hỏi, Joowon không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng mà chỉ nói: "Nghe tôi nói Jisoo, cô đã không còn là nghệ sĩ, cô là trợ lý của tiểu thư, mỗi một lời nói hành động của cô đều đại diện cho cô ấy, hãy tin tưởng chính mình có thể chiến thắng bóng ma này".

"Tôi rất khó chịu, Joowon~". Sắc mặt Jisoo càng thêm trắng bệch, nàng cố gắng ngăn chính mình không nghĩ đến thứ vừa mới nhìn ở thùng rác, thứ trong đó nhìn rất giống kim tiêm, khiến cả người nàng đều ngứa ngáy, toàn thân đau đớn, giống như cơn nghiện lại tái phát, đáng sợ hơn là trước mắt cứ liên tục xuất hiện từng đợt tối đen.

Nói xong nàng cuộn tròn thân mình, càng thêm run rẩy lợi hại hơn, gió thổi ở sân thượng rất lớn, thổi bay mái tóc hỗn độn của nàng, cảm nhận được cái lạnh như băng. Joowon cởi áo khoác phủ lên người nàng, ôm lấy cánh tay nàng, muốn truyền cho nàng độ ấm của mình.

"Tôi không được rồi, Joowon, tôi, tôi....". Biểu tình của nàng ngày càng thống khổ, nhưng nàng cố gắng khắc chế, bộ dạng ẩn nhẫn chịu đựng tra tấn phát ra từ xương cốt của nàng khiến người ta đau lòng.

Bỗng nhiên nàng hé miệng, nâng cánh tay muốn dùng đau đớn khống chế cơn thèm thuốc của mình, lại bị Joowon một phen giữ lại, đem chính tay của mình đưa đến bên miệng nàng, hàm răng cùng làn da trên cánh tay ngay lập tức tiếp xúc nhau. Nàng tựa hồ như không có chút cảm giác nào, chỉ biết dùng toàn lực cắn xuống, cảm giác đau đớn mãnh liệt đánh úp lại khiến Joowon nhíu mày, nhưng không hề phát ra tiếng rên nào. Hắn chỉ là siết chặt tay, tùy ý nàng phát tiết khổ sở lên cơ thể mình, muốn giảm bớt thống khổ của nàng.

Nàng căn bản là không nhận ra mình đang cắn phải thứ gì, là cắn cánh tay của ai, thẳng đến khi trong miệng tràn ra mùi máu tươi thì nàng mới chậm rãi mở mắt, nhìn Joowon đã đau đến mức đổ mồ hôi nhưng vẫn giương mắt nhìn nàng, cho nàng một cái mỉm cười. Nàng buông lỏng miệng, trên cánh tay của hắn đã muốn chảy ra máu, nàng nhất thời bình tĩnh lại, biểu tình kinh ngạc xuất hiện trên mặt, lăng lăng nhìn Joowon. Joowon lắc lắc tay, ra vẻ thoải mái nói: "Nam tử hán đại trượng phu, vĩnh viễn đổ máu không đổ lệ, cám ơn cô đã giúp tôi chứng minh được mình là một nam tử hán chân chính".

"Anh..... có đau lắm không?". Jisoo có chút áy náy nhìn dấu răng ghê người kia, đã mơ hồ có thể thấy được thịt bên trong.

"Cô còn khó chịu hay không?". Thanh âm Joowon cũng rất mềm nhẹ, Jisoo lắc lắc đầu tự trách, đem áo trên người mình trả lại cho hắn, nói: "Có thể không cần nói cho người khác không?".

Joowon nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.

"Cám ơn, vết thương của anh.....".

"Không có việc gì". Joowon mặc áo khoác vào, che dấu răng lại, đứng lên kéo Jisoo nói: "Về sau cẩn thận một chút, có người bụng dạ khó lường. Tôi có thể đáp ứng không nói cho Nhị tiểu thư biết, nhưng tôi nhất định tra rõ chuyện lần này".

"Không cần điều tra, tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa".

"Không thể". Ánh mắt Joowon rất kiên định, nhìn thẳng Jisoo nói: "Không ai được phép làm ra chuyện tổn thương cô". Jisoo nhìn hắn, nói không nên cảm thụ trong lòng, đầu hơi cúi thấp, tránh đi tầm mắt của Joowon.

"Sau này có chuyện gì đều có thể tìm Joowon, nếu như cô nguyện ý nói với tôi". Lưu lại những lời này, Joowon liền rời đi.

Chức vụ cao hơn, nếu nói có người ghen tị sự sủng ái Jisoo nhận được thì cũng không có gì bất bình thường. Nàng vừa tiến vào tập đoàn đã được hai chị em Nghiêm gia nâng đỡ, hơn nữa có được sủng ái vô hạn, những trợ lý khác tất nhiên sẽ đỏ mắt, nhưng là không có ai dám đắc tội Jisoo. Phóng mắt nhìn cả tập đoàn thì có ai có thể cùng hai vị tổng tài dùng cơm trưa? Chỉ là không dám minh bạch làm cái gì, nhưng vẫn có nhiều người ngầm nghĩ muốn đẩy nàng đi.

Jisoo đã từng vào trại cai nghiện, cũng từng công khai quá khứ chơi ma túy của mình, đây là vết nhơ trong cuộc đời nàng, nhưng nàng cũng dũng cảm công khai mọi chuyện, có gan nhìn thẳng vào bản thân, có thể từ một nghệ sĩ trở thành một nhân viên văn phòng, những thứ này đối với một người ngang dọc đều có chướng ngại tâm lý như nàng mà nói là một chuyện rất khó khăn.

Có ai lại không biết ma túy có bao nhiêu hấp dẫn và nguy hại với một người từng nghiện? Trong trại cai nghiện không chỉ được thay đổi môi trường mà còn không được nhìn thấy những thứ có liên quan đến ma túy, cho dù chỉ là một đồ vật tương tự cũng có thể khơi dậy khát vọng này từ đáy lòng của một người. Đây là nguyên nhân có số lượng người tái nghiện cao như vậy, mà ma túy càng có chỗ đáng sợ hơn chính là ý chí kiên định một chút thì có thể khống chế được, nhưng một khi đại não đã bị phá hư thì không thể dùng loại ý chí này để chiến thắng ma chướng.

Dùng loại phương thức đê tiện này đối phó với Jisoo không chỉ đáng giận mà còn rất hạ tiện, tập đoàn TA thế nào lại có thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của một người như vậy. Không nói đến sau này có thể xuất hiện tình huống tương tự xuất hiện hay không thì giữ lại một người bụng dạ khó lường như vậy là chuyện rất bất lợi. Nhưng sự thật là bên trong công ty sẽ có người ghen tị đến mức đó sao? Joowon vẫn luôn mơ hồ lo lắng rằng sự tình không đơn giản như vậy.

Sau khi Yunseo đi tù thì lĩnh vực chất độc hại Namgil đã để người khác quản lý. Mà hiện tại các hội sở cũng bắt đầu con đường chủ yếu là bán ma túy, từ sau khi Lisa đi tù thì hướng gió của hội sở dần đổi hướng. Thì ra cô vẫn luôn ngăn chặn chuyện như vậy phát triển, mặc dù nhiều thời điểm thân trong giang hồ cô cũng cần mắt nhắm mắt mở nhưng dù sao cũng sẽ kiêng kị uy nghiêm của cô, mỗi quản lý của một hội sở sẽ không dám làm càn. Mà hiện giờ con đường này lại trở thành doanh thu chính của hội sở, ma túy đã được phân tán rộng rãi hơn, Oh Kyong nóng lòng muốn gom góp tài chính của mình mà đem Lisa đá ra khỏi cuộc chơi, tự mình độc hưởng khối thịt béo này.

Gần đây ngoài Namgil thì có một bang hội nhỏ đang hình thành, mà người đứng sau lại chính là Oh Kyong, nâng đỡ cho hắn là Myungbak. Oh Kyong mặc dù tung hoành ngành vui chơi nhiều năm thì dù sao cũng chưa làm ông chủ bao giờ, vẫn đều bị vợ chồng Lisa và Irene áp chế, cho nên hắn phải mượn thế lực bên ngoài. Hắn vẫn luôn truyền tin cho Song gia về mỗi một hành động của Lisa, có Song gia nâng đỡ chính là mục đích của hắn, hắn vẫn luôn phiền muộn sự tồn tại của Namgil, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ động đến người này.

Nhưng là hắn cũng không dám không coi Namgil vào đâu mà lập bang phái khác, đó có khác gì là giẫm đuôi của lão hổ. Hắn nghĩ đến chỉ cần có chỗ dựa vững chắc là Song gia thì không ai có thể lay động giang sơn của hắn, huống chi Lisa bây giờ chính là cá chậu chim lồng, không thể làm gì, mấy người Jeong cũng bị hắn tước quyền lực, cả công ty đều do Oh Kyong hắn định đoạt.

Nhưng mà hắn không biết, tất cả những chuyện này đều là bố cục của chủ nhân chân chính của hắn thiết lập ra dành tặng cho hắn.

"Myungbak đã bỏ vốn ra hỗ trợ việc thành lập tập đoàn mới, cũng đã thả tin tức bên Kang gia, tiếp theo nên làm gì đây?". Cách bức tường phòng thăm tù, Jeong cầm điện thoại nói.

"Nếu Kang gia biết có người ở thành phố A muốn đoạt lấy địa bàn của hắn, muốn chia chung chén rượu, xâm phạm đến lợi ích của hắn thì hắn sẽ phản ứng như thế nào?".

"Hắn đây là tự tìm đường chết rồi". (Ý nói Oh Kyong ấy)

"Gần đây Chaeyoung có hướng đi gì mới không?". Lisa lạnh lùng hỏi.

"Cô ta vừa xuất viện thì mã bất đình đề đi công tác, nghe nói ở thành phố H có hạng mục mới, tập đoàn TA cố ý muốn cạnh tranh". Jeong vẻ mặt nghiêm chỉnh hội báo.

"Nằm viện? Thế nào mà trước đây chưa từng nghe cậu nói qua?". Biểu tình của Lisa khẽ biến, Jeong hơi cúi đầu, trầm mặc một lát, sau đó vẫn ngẩng đầu trả lời: "Lúc chúng tôi đi bái tế Irene thì có gặp cô ta, Jisoo và Jennie ở mộ viên. Sau đó có nổi lên vài câu tranh chấp, sau đó cô ta bỗng nhiên ngất xỉu, cuối cùng là được vội vã đưa đến bệnh viện cấp cứu".

"Nguyên nhân gì?". Trong lòng Lisa thế nhưng lại căng thẳng, nhịn không được muốn hỏi về tình trạng của người kia.

"Đối với bên ngoài nói là công tác bận rộn, không có nghỉ ngơi, nhưng cụ thể thế nào thì không có công khai".

"Jeong, có phải cậu cảm thấy tôi thân ở trong lao ngục nên có nhiều chuyện không cần để tôi biết hay không?". Ngữ khí của Lisa dần thay đổi, Jeong vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải, La tỷ, chúng tôi là lo lắng chị bị cô ta quấy nhiễu".

"Khi nào thì đến phiên mấy người các cậu thay tôi quyết định tâm tình của mình?".

"Thực xin lỗi La tỷ".

"Tôi nói lại lần nữa, vô luận là chuyện lớn hay nhỏ đều phải nói lại với tôi, hiểu không?". Nói xong liền treo điện thoại, xoay người rời đi, thở dài một hơi, buông điện thoại xuống. Seulgi đứng bên trong nhìn hắn, vươn tay chỉ chỉ hắn, lúc trước ba người đã đạt được thỏa thuận sẽ không đem chuyện Chaeyoung nằm viện nói với Lisa, lại không ngờ rằng Jeong có thể lỡ miệng như vậy.

"Ngu ngốc, anh cũng coi như là người có năng lực nhất trong chúng ta vậy mà cư nhiên có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy". Seulgi lôi Jeong ra khỏi cửa mắng, Jeong sờ sờ sau ót của mình, thở dài một hơi.

"Tôi là cảm thấy cho cô ấy biết thì ngược lại có thể để cô ấy nhìn rõ tâm tư của mình, yêu nhiều hận sâu, cô ấy hận Chaeyoung như vậy mà vẫn muốn biết tất cả động thái của cô ta, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì muốn "biết người biết ta" thôi sao?".

"Cho nên anh cố ý để lộ ra?". Seulgi hỏi lại, Jeong gật gật đầu, bỗng nhiên nhận được một quyền của Seulgi lên ngực mình, lực đạo không hề nhẹ, thậm chí có chút đau đớn, Jeong không hiểu nhìn nàng, trên mặt nàng lại không có biểu tình gì, khó có được nghiêm túc lên.

Cũng chính là bởi vì bộ dáng nghiêm túc khó có được này của nàng mới khiến người khác cảm nhận được nàng lúc này là mười phần mị lực. Nàng có vẻ đẹp trung tính, cá tính xông lên nhưng vẫn kiên trì làm chuyện mình muốn làm. Hắn tìm nàng phụ trợ cho mình nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày kề vai chiến đấu, có lẽ nàng không biết một khắc khi nàng bị thủ hạ của Chaeyoung cho một bạt tay kia hắn đã có ý nghĩ muốn đem người nọ hung hăng đánh một trận.

"Lần sau anh mà còn tự mình chủ trương như vậy tôi nhất định nói Areum đánh anh một trận". Seulgi trừng mắt với hắn, Jeong lại thần tình cười cười, nói: "Như thế nào, cô không phải là học được mấy chiêu từ chỗ Areum sao, không có tự tin tự mình đánh tôi sao?".

"Anh bớt đắc ý đi, anh thân cao bảy thước còn không biết xấu hổ đi nói mấy lời này khiêu khích tôi? Tôi không hơn được anh, thế nhưng Nam thị vệ lại rất tốt, trách không được nhớ đến cô ấy, gần đây không biết cô ấy đang làm gì a?".

"Cô là đánh không lại tôi?". Jeong trêu ghẹo nói.

"Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ sao. Tôi vào đây, bảo trì liên hệ". Quay đầu, nâng tay phất phất, sau đó chỉnh sửa lại cảnh phục của mình liền rời đi.

Nàng một thân cao gầy, mặc cảnh phục đi dưới ánh mặt trời lại anh khí bức người, từ lúc quen biết đến nay Seulgi ban đầu là vì tiền mà làm việc, mục đích rõ ràng, sau đó nàng từ chức đi theo La tỷ, hơn nữa thông qua khảo nghiệm và huấn luyện của cô liền trưởng thành lên. Thậm chí thời điểm hai người kề vai chiến đấu vì La tỷ, sự thông minh và gan dạ của nàng thật khiến hắn kinh ngạc.

Rất nhiều chuyện luôn không hề biết mà bất tri bất giác xảy ra, con người cũng sẽ dần lớn lên, tính cách xúc động của nàng cũng dần thu liễm lại. Có lẽ mấy ngày làm bạn với La tỷ trong ngục giam càng khiến nàng hiểu thêm nhiều điều, cũng hiểu được ẩn nhẫn lúc sóng êm biển lặng là vì muốn nắm được thời cơ tốt nhất.

Vẫn nhìn theo bóng lưng của nàng cho đến khi khuất hẳn thì Jeong mới thu hồi tầm mắt của mình, khóe miệng giơ lên ý cười, quay đầu đi ra ngoài. Trên đầu hàng ngàn ngôi sao, ngẫu nhiên sẽ có cánh chim bay qua, khi nào thì nhà giam này đã không còn khiến chim chóc e ngại mà nguyện ý bay đầy khoảng không như vậy?

- ------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro