Chương 22 (1+2+3):

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22.1: Thất thố

Chaeyoung có điểm muốn cười, cười kiếp trước rốt cuộc là dây thần kinh nào của nàng không đúng, vì một cái kẻ trong mắt hoàn toàn không có nàng mà trả giá bảy năm.

------------------------------

Chaeyoung có hai sinh nhật. Việc này không nhiều người biết lắm, ngoại trừ cha mẹ đã lên thiên đường nhiều năm, thì chỉ có một người biết, người đó chính là Hyeji. Nàng cũng từng nghĩ muốn nói cho Lisa, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội, sau đó thì dần dần từ bỏ. Hơn nữa kể từ khi Hyeji chết, Chaeyoung một mình không muốn tổ chức sinh nhật, huống chi là nói cho người khác.

Ngày sinh trên chứng minh thư của nàng là hôm nay, ngày cuối tháng mười hai, long đông tịch nguyệt[1]. Thật ra đây là ô long [2] mà cha Chaeyoung để lại cho nàng khi đi đăng ký hộ khẩu. Thời đó hệ thống công nghệ thông tin vẫn chưa hiện đại như bây giờ, đăng ký hộ khẩu nảy sinh rất nhiều sai sót. Ví dụ như hồi nàng học tiểu học trong lớp có một bạn được cha mẹ đặt tên là Lee Ji, kết quả người của Cục Công an lại gõ nhiều thêm một chữ, trở thành Lee Jiji.

1. long đông tịch nguyệt (隆冬腊月): giữa đông, thời điểm lạnh nhất trong năm.

2. Ô long (乌龙): tiếng Quảng Đông, dùng để chỉ những sai lầm do người cùng phe/cùng nhà/quen biết gây ra.

Tên Chaeyoung không bị nhầm, nhưng ngày sinh của nàng bị điền sai. Nàng sinh vào cuối tháng hai, đông đi xuân tới, thời điểm vạn vật sinh sôi nảy nở. Nhưng thương thay, đúng ngày đăng ký hộ khẩu thì vị cảnh sát nhân dân run tay, điền thêm số 1, kết quả trở thành một ngày mùa đông khắc nghiệt, tuổi Chaeyoung theo đó cũng nhỏ đi gần một tuổi, chuyện này là khi nàng còn nhỏ được nghe cha mẹ nói.

Khi đó nàng bắt đầu biết nói biết đi, bắt đầu nhớ mọi chuyện. Cha mẹ bán hàng rong ăn sáng trên phố, nàng nhớ rõ cuộc sống trong nhà rất khổ, nhưng lại rất vui. Ba thích kể chuyện cười chọc mẹ vui vẻ, làm việc có chút không đáng tin cậy, mẹ luôn lấy chuyện ngày sinh của nàng để chọc lại ba. Ba lúc đó sẽ ôm nàng ngồi lên đùi mình, dùng cái miệng râu ria lún phún hôn chụt chụt lên mặt nàng, cười sang sảng: "Tuổi nhỏ mới tốt, như Chaengi nhà chúng ta vô duyên vô cớ nhỏ hơn người khác một tuổi, phải không Chaengi?"

Chaeyoung bị cha cọ ngứa, cười khanh khách, dù không hiểu cha mẹ đang tranh cãi chuyện gì, cũng cười theo, trong gian phòng trọ đi thuê chưa đến mười mét vuông, nơi nào cũng rộn rã tiếng cười.

Sau này Chaeyoung bước vào giới giải trí và bắt đầu diễn xuất, thông tin tiểu sử chính thức của nàng đều là dùng cái ngày sinh bị ghi sai trên sổ hộ khẩu. Vậy nên sinh nhật thật sự của nàng, ngoại trừ Hyeji, không còn ai biết rõ.

Biết hay không cũng không sao, cũng không phải chuyện quan trọng gì. Fans hâm mộ của nàng không nhiều, kể cả mấy người được gọi là fans chân ái, thì người họ thích không phải là Chaeyoung, họ chỉ sử dụng dung mạo của nàng để thỏa mãn một cái hình tượng có trong não họ mà thôi. Cho nên, chân chính nguyện ý chúc mừng ngày nàng sinh ra trên thế giới này, Chaeyoung nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một mình Hyeji mà thôi.

"Hôm nay là sinh nhật em." Chaeyoung nghe Lisa nói như vậy.

Nên nàng ngừng bước, quay đầu nhìn người phụ nữ cao gầy mỹ mạo sau lưng, gần như khó có thể phát hiện một tia sai lầm. Người phụ nữ kia dùng cái ngày sinh giả dối mà cô ta chẳng mấy nhọc công cũng tìm được ở trên internet, như muốn tranh công mà đi báo với nàng, "tôi nhớ rõ ngày sinh nhật của em", còn tính toán tổ chức sinh nhật cho nàng, như muốn nói với Chaeyoung "ngày em đi vào thế giới này là một chuyện vô cùng trọng đại với tôi."

Chaeyoung có điểm muốn cười, cười kiếp trước rốt cuộc là dây thần kinh nào của nàng không đúng, vì một cái kẻ trong mắt hoàn toàn không có nàng mà trả giá bảy năm.

Vì vậy nàng thật sự cười, cười ngả tới ngả lui, chống eo ôm bụng cười đến đau nhức nói lời cảm tạ Lisa: "Làm khó cô còn nhớ rõ sinh nhật tôi, cảm ơn."

Bộ dạng Chaeyoung cười nhiều đến mức thở không ra hơi khiến Lisa bất ngờ. Cô không biết phải làm sao, chỉ biết đứng tại chỗ như trời trồng, cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì, nhưng lại không biết mình sai ở đâu, có chút xấu hổ buồn bực. Cô muốn hỏi Chaeyoung vì sao lại cười, nhưng phải hỏi như thế nào cô cũng không biết, đành phải xụ mặt nói: "Đừng cười."

Chaeyoung thật sự không cười nữa. Nàng thu hồi biểu tình, cảm xúc trong mắt dần biến mất, mắt chạm mắt với Lisa. Vào lúc đó, Lisa đột nhiên cảm thấy Chaeyoung có điểm giống mình. Bản thân Lisa đã lâu không có nhớ lại chính mình, tuổi trẻ mà lãnh đạm, đối với tương lai lại có chút khát khao.

"Lisa, hôm nay là sinh nhật tôi, có quà sinh nhật sao?" Chaeyoung đột nhiên hỏi.

Lisa sờ vào túi áo khoác, bên trong có một cái hộp nhỏ. Cô vốn muốn tặng thứ trong hộp cho Chaeyoung như quà sinh nhật, nhưng hiện tại đột nhiên cô không dám lấy ra. Cô nguyên tưởng rằng thứ này có lẽ sẽ làm Chaeyoung cảm động, nhưng hiện tại xem ra, người cảm động bất quá chỉ có chính mình mà thôi, đưa đến trước mặt em ấy khác nào tự rước lấy nhục.

"Không có." Lisa lắc đầu. "Em muốn cái gì, lần sau tôi sẽ đưa em."

"Tôi muốn cái gì cô cũng đáp ứng?" Chaeyoung hỏi lại.

Lisa gật đầu, sau đó nghĩ lại mới bổ sung: "Ngoại trừ ly hôn ra."

Chaeyoung cười, người này quả nhiên một cái lỗ hổng cũng không để sót, "Vậy thì một cái hứa hẹn đi."

"Hứa hẹn là sao?"

"Hứa với tôi một chuyện, chuyện này cô tuyệt đối không thể nói dối." Chaeyoung nói xong còn tự cười mình, "Đương nhiên, nói dối hay không cũng chỉ có một mình cô biết mà thôi."

"Hứa chuyện gì?" Lisa lại hỏi.

"Tôi còn chưa nghĩ ra, chờ ngày đó chúng ta ly hôn tôi sẽ nói cho cô."

"Được."

.............

Người trong đoàn phim đều biết hôm nay là sinh nhật Chaeyoung, Lisa mang đến một chuyên gia bánh ngọt làm một cái bánh kem ba tầng, bên trên còn rải cánh hoa hồng rất ái tục, một đám gia hỏa trên mặt đều trưng ra vẻ trong lòng biết rõ, Chaeyoung nhìn mà mặt tối sầm lại.

Bánh kem cuối cùng cũng không thể ăn, đều lãng phí để chơi trò ném bánh. Chaeyoung quả thật rất đau lòng, bánh to như vậy a, lấy về chia cho tụi nhỏ ở cô nhi viện có thể ăn được một tuần! Mấy tên nhà giàu xấu xa này!

Đoàn phim náo loạn cả ngày trời, mãi cho đến rạng sáng mới nghỉ ngơi. Chaeyoung tuy lúc này tuổi thân thể hẵng còn trẻ, nhưng tuổi tâm hồn nàng rốt cuộc không nhỏ, chịu không nổi kiểu chơi bời ầm ĩ của mấy người trẻ tuổi. Nhưng nàng đêm đó là nhân vật chính, uống mấy chén thì đã chóng mặt nhức đầu được Naeun đưa về khách sạn, trực tiếp nằm liệt trên giường lớn mềm mại, tắm rửa cũng lười đi tắm.

"Chaeyoung tỷ, em pha nước tắm cho chị rồi, tắm rửa một chút rồi ngủ tiếp đi, chị cứ như vậy ngày mai kiểu gì cũng bị cảm." Naeun định túm Chaeyoung đang chôn mình trong chăn lôi dậy tắm rửa.

"Đừng nhúc nhích.... Để chị.... Để chị ngủ....." Chaeyoung hất tay Naeun ra, nằm trên giường rêи ɾỉ.

"Nhưng mà...."

Chaeyoung chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không suy nghĩ được gì, giọng nói Naeun văng vẳng bên tai ồn ào khiến nàng không ngủ được, nhắm hai mắt xin tha: "Naeun ơi Naeun.... Em để chị ngủ một lát đi.... Buồn ngủ...." Giọng dần dần trầm xuống, nhịp thở đều đều.

"Chaeyoung tỷ...." Naeun bất đắc dĩ đứng ở mép giường, nghe tiếng hít thở đều đều của Chaeyoung, không có cách nào đỡ người đã bất tỉnh nhân sự này dậy.

Ngay khi cô đang hết đường xoay xở, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Ai a?" Naeun hỏi.

"Lisa."

Naeun vừa nghe là Lisa, vẻ mặt lập tức nhẹ nhõm đi không ít, nhẹ nhàng thở ra đi mở cửa dẫn Manobal tổng vào phòng, "Tạ ơn trời đất, Manobal tổng ngài thử xem."

"Chaeyoung buổi tối uống nhiều quá, nấu cho em ấy chén canh giải rượu." Lisa hỏi, "Làm sao vậy?"

"Còn không phải Chaeyoung tỷ...." Naeun mặt mày rầu rĩ nhìn Chaeyoung đang ngủ ngon lành trên giường, "Em nói gì cũng không chịu dậy tắm rửa, ngài xem không tắm rửa buổi tối có thể ngủ được sao?"

Lisa đặt canh giải rượu lên cái tủ cạnh giường, "Không có việc gì, cô có thể đi."

"Thật sao?" Naeun vui vẻ lên, "Đúng vậy, Manobal tổng ngài tới chăm sóc Chaeyoung tỷ thì thuận tiện hơn, ha ha. Vậy hai người chậm rãi.... Khụ khụ.... chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, em đi đây!" Naeun nói xong cứ như sợ Manobal tổng đổi ý, ra cửa đóng cửa liền mạch dứt khoát, một chút thời gian để Lisa kịp phản ứng lại cũng không có.

Tâm tư Naeun rất đơn giản. Cô đi theo Chaeyoung đã hơn hai năm, từng chuyện của Chaeyoung tỷ cô luôn để trong mắt, tình cảm với Manobal tổng người khác không biết, nhưng Naeun chẳng lẽ còn có thể không biết sao? Vất vả lắm mới tu thành chính quả, hai người kết hôn, quan hệ được pháp luật công nhận. Tuy rằng Manobal tổng trước khi kết hôn đối xử với Chaeyoung tỷ hờ hững lạnh lẽo, Naeun xem còn đổ mồ hôi thay; kết hôn xong nhìn lại, Manobal tổng kỳ thật cũng rất quan tâm Chaeyoung tỷ, cục đá trong lòng Naeun cuối cùng cũng rơi xuống. Người xưa có câu thanh quan khó quản việc nhà, chuyện vợ chồng hai người thì để hai người họ tự giải quyết, Naeun suy cho cùng cũng chỉ là một người đại diện nhỏ bé, không dám can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của tổng tài.

Naeun đi rồi, Lisa ngồi bên cạnh Chaeyoung, cô không dám đánh thức nàng, cứ như vậy lặng yên ngắm người trên giường đang ngủ say.

Buổi tối Chaeyoung là nhân vật chính trong bữa tiệc, bị người khác luân phiên đến chúc rượu, đa phần bị Lisa chắn đi, nhưng nàng vẫn phải uống mấy chén, hai má hồng nhuận bất tự nhiên, môi phủ một tầng thủy sắc tươi sáng, như hoa anh đào nhuốm sương mai, theo nhịp thở khẽ khép khẽ mở. Lisa nhìn chằm chằm hai bờ môi mọng nước kia suốt một hồi, chỉ cảm thấy điều hòa khách sạn để quá cao, khiến bản thân có điểm miệng đắng lưỡi khô.

Trời mới biết Lisa có bao nhiêu d© vọиɠ muốn ôm Chaeyoung, cô đã chịu đựng lâu lắm rồi, lâu đến nỗi dù có ôm cả đời cũng không bù lại được, chỉ muốn dùng dây thừng buộc chặt mình và nàng lại, buộc cả đời không xa nhau một tấc mới đủ. Nhưng, nàng không muốn, nàng chỉ ước gì trốn cô đi thật xa, càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời đều không cần nhìn thấy.

"Chaeyoung...." Lisa như sợ kinh động Chaeyoung, nhẹ nhàng, chậm rãi, hạ thấp thân trên xuống, ngực áp vào bả vai của Chaeyoung, bao phủ toàn bộ thân trên Chaeyoung trong lòng ngực mình, mặt dán vào mặt Chaeyoung, tham lam hít thở mùi rượu nhàn nhạt Chaeyoung mang theo trên người, nhắm mắt mãn nguyện mà nỉ non: "Chaeyoung...."

"Naeun đừng nháo...." Chaeyoung đang ngủ ngon, tưởng Naeun đùa dai, giơ tay hất mặt Lisa ra, lầm bầm.

Lisa sợ đến mức thở cũng không dám thở, tay chống bên cạnh người Chaeyoung, mãi đến khi xác nhận Chaeyoung chỉ đang nói mớ, lúc này mới dám thở nhẹ ra một hơi. Lá gan Lisa nổi lên, tiến lại ôm Chaeyoung, dính chặt vào Chaeyoung, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, vì thế nhẹ nhàng nâng cằm Chaeyoung lên, hôn xuống đôi môi thủy sắc kia.

Xúc cảm thơm ngọt trơn ướt, còn có mùi rượu thoang thoảng, tâm can khô cạn của Lisa rốt cuộc cũng được tưới một chút nước, cô bắt đầu mất khống chế, liều mạng hấp thụ hết hương vị giữa răng môi của Chaeyoung, trong không trung chỉ còn lại tiếng mυ"ŧ vào rất nhỏ.

Chaeyoung không thở được, khó chịu mà rên lên một tiếng, mơ màng giơ một tay lên tát vào mặt Lisa, bang một tiếng giòn vang, động tác Lisa cứng lại, lúc này mới khôi phục tỉnh táo.

Lisa nghĩ mình đã đánh giá quá cao tửu lượng của bản thân rồi, cô uống quá nhiều, hoàn toàn vô pháp khống chế cảm xúc của mình.

------------------------------

Chương 22.2: Thất thố (2)

"Người cũng yêu em chỉ một chút, có được không?"

——————————

"Chaeyoung, chúc mừng, sau này tôi phải gọi em là ảnh hậu Park rồi. Tới đây, uống xong ly này lại nói tiếp!"

Không biết từ đâu đưa đến một ly rượu, Chaeyoung mơ hồ nhìn, thấy không rõ người kính rượu là ai, nàng cũng mặc kệ là ai, nâng ly rượu lên cụng ly với người nọ, ngửa cổ, chất lỏng cay xè kí©h thí©ɧ thuận thế đi vào cổ họng.

Không biết đây đã là ly thứ mấy của nàng, bước chân nàng loạng choạng, dạ dày ngập chất cồn bỏng cháy, hơi cử động một chút tựa hồ có thể nghe thấy được tiếng nước lắc lư trong dạ dày, lắc đầu vài cái cho thanh tỉnh, nheo mắt lại nhìn bóng người mơ hồ không rõ mặt trước mắt cười: "Đạo diễn Jung,... xin lỗi.... Các vị uống..... Tôi đi.... trang điểm lại....."

Nói xong Chaeyoung sờ soạng kéo ghế của mình ra, nàng đi giày cao gót, bị vấp vào chân ghế, trẹo mắt cá chân ngã xuống đất. Mấy người trên bàn tiệc cười ha ha sảng khoái, Chaeyoung cũng cười theo, đỡ tường đứng lên, thất tha thất thểu ra khỏi phòng tiệc rồi trốn vào nhà vệ sinh.

Chaeyoung ngồi trên bồn cầu một lúc lâu mới tỉnh được một chút, nàng từ ví tiền lấy ra điện thoại di động. Còn mười lăm phút nữa là tới 0 giờ, chờ cả ngày cũng không có cuộc điện nào gọi đến, kỳ vọng của Chaeyoung đối với việc người nọ có thể chủ động gọi điện lại đây không phải là lớn, nhưng người nọ thật sự không có động tĩnh, vẫn khiến nàng mạc danh thất vọng.

Uống quá nhiều rượu khiến dạ dày đau đớn, cổ họng tràn lên cảm giác buồn nôn, nàng nôn sạch sẽ rượu trong dạ dày. Chờ lúc nôn xong, dạ dày vẫn là từng cơn từng cơn quặn đau, nhưng so với cảm giác bụng căng lục bục khi trước thì khá hơn nhiều, đầu cũng không còn choáng váng lợi hại như lúc trước.

Hôm nay là ngày vinh quang nhất trong cuộc đời của Chaeyoung, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cúp Kim tượng hoa quang lóng lánh cầm trong tay, nặng trĩu. Số di động công việc đã sớm bị nổ tung, người quen biết, người không quen biết, tất cả đều là chúc mừng chúc mừng, còn số di động cá nhân ngoại trừ Hyeji buổi sáng gọi cho nàng một cuộc, mãi cho đến hiện tại, ngày chỉ vài phút nữa là hết mà vẫn không có động tĩnh gì.

Chaeyoung tuyệt vọng. Nàng nghĩ có phải lúc trước nàng làm sai rồi hay không, cuộc sống nhìn không có hy vọng như này đến tột cùng phải kéo dài bao lâu mới có thể kết thúc.

Gần như không ai biết, hôm nay là sinh nhật Chaeyoung. Nhưng gần như tất cả mọi người đều biết, hôm nay là sinh nhật Nancy.

Nancy ở trong giới nhân duyên tốt, tiệc sinh nhật của cô gần như mọi người trong giới giải trí đều tới tham dự, Lisa cũng ở đó, so với tiệc chúc mừng Chaeyoung thì náo nhiệt hơn nhiều. Hai tiệc rượu, một cái thành đông một cái thành tây, không ai liên quan đến ai, ai hưng ai tàn không ai quan tâm.

Chaeyoung ngồi trong nhà vệ sinh mười phút, 23 giờ 59 phút, rốt cuộc nàng nhịn không được bấm gọi cho cái số điện thoại kia. Mười một số, nàng theo bản năng mà bấm, căn bản không cần nghĩ, những con số đó cứ tự nhiên như vậy mà xuất hiện trên màn hình di động. Chaeyoung ấn nút gọi, điện thoại tút tút hai tiếng, cuối cùng truyền đến một giọng nữ điềm mỹ máy móc: "Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, không thể liên lạc được. Mời bạn gọi lại sau. Sorry...."

Chaeyoung chưa từ bỏ ý định mà gọi lại một lần, điện thoại lần này thông rất nhanh, chỉ kịp tút một tiếng đã bị cắt, thậm chí còn không lưu lại chút thời gian để nàng kịp phản ứng.

Dạ dày đau quặn từng cơn thường xuyên hơn, Chaeyoung chưa từ bỏ ý định mà gọi lần thứ ba, lần này bên kia dứt khoát trực tiếp tắt máy.

Thật quyết tuyệt a, Chaeyoung cười nghĩ.

Nhưng nàng nghĩ lại, có cái gì mà quyết tuyệt chứ, Chaeyoung, đây là cô tự tìm.

Vài giây nữa là đến 0 giờ, Chaeyoung không chờ một tiếng chúc phúc của Lisa nữa. Thời gian trên di động nhảy sang một ngày mới, Chaeyoung nhìn vào nữ nhân mặt không chút huyết sắc trong cái gương kia, kéo khoé miệng hở ra hàm răng trắng bệch, tươi cười chúc: "Chaeyoung, sinh nhật vui vẻ."

"Tuy rằng hôm nay không phải sinh nhật cô."

"Nhân sinh còn dài, Chaeyoung, cô đối tốt với người ấy, người ấy không phải cục đá, người ấy sẽ biết."

"Người ấy có lẽ không yêu cô, nhưng người ấy biết cô đối tốt với mình, cũng đủ."

Nhưng Chaeyoung lại dùng tay che mặt. Nàng không biết nàng có thể trụ được bao lâu, nàng đã bắt đầu mệt mỏi. Tại sao không ai nói với nàng, yêu một người vất vả như vậy.

Bữa tiệc rượu này uống mãi đến sau nửa đêm, Chaeyoung say khướt trở về, trong nhà chỉ còn một ngọn đèn bàn mờ nhạt còn sáng chiếu xuống đất, trong đêm tối hoàn toàn không có tác dụng chiếu sáng, ngược lại còn tăng thêm bầu không khí dọa người. Toàn bộ toà nhà đều đã ngủ say, chỉ có quản gia tẫn trách chờ ở cửa, oán giận mở cửa cho Chaeyoung.

"Ai da, tại sao muộn thế này mới trở về? Park tiểu thư, không phải tôi muốn nói đâu, nhưng cô là phu nhân Manobal gia, thân phận địa vị của tiểu thư nhà chúng tôi cô để ở đâu. Cô suốt ngày đi ra ngoài với mấy cái người không đứng đắn đó thì còn ra thể thống gì?"

Quản gia là một lão nhân của Manobal gia, khi phụ thân của Lisa, Jiho còn trẻ đã ở đây đương chức quản gia, chăm sóc hai đời gia chủ Manobal gia, tự nhận là một nửa người Manobal gia, trước mặt những người khác thì vênh váo ỷ vào có chủ nhân làm chỗ dựa, nhưng hắn đối với Manobal gia cũng tính là tận tâm tận lực. Lisa biết tật xấu này của hắn nhưng cũng không nói gì.

Quản gia luôn luôn coi thường Chaeyoung, nếu không phải tại cái con quỷ nghèo nửa đường sát ra này, Lisa hẳn là sẽ gả cho một người đàn ông ưu tú môn đăng hộ đối, cường cường liên thủ, dẫn dắt toàn bộ Manobal gia tiến thêm một bước, mà không phải như bây giờ trở thành trò cười cho toàn bộ nhân vật nổi tiếng trong C thị - tưởng thanh cao thế nào, một phụ nữ cưới một phụ nữ, nhưng vẫn là loại phụ nữ không đứng đắn, chậc chậc chậc. Nghĩ như vậy, quản gia nhìn con ma men Chaeyoung, trong mắt khinh thường càng sâu: "Park tiểu thư, Manobal gia có quy củ Manobal gia, cô còn như vậy nữa lần sau dứt khoát ngủ ngoài đường là tốt nhất, đừng về làm gì."

Chaeyoung nghe hắn trào phúng, cũng không quá để tâm, chỉ dựa vào khung cửa mang theo men say cười hỏi: "Lisa về rồi sao?"

"Tiểu thư đã sớm đi ngủ, ngài cả ngày không được thanh nhàn, trong nhà ngoài ngõ đều phải nhọc lòng. Park tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn nên an phận một chút, Manobal gia cho cô không ít tiền, cô còn muốn thế nào?"

"Ha ha.... Không.... Không thế nào....." Chaeyoung thở hổn hển mang theo mùi rượu, cười lấy lòng quản gia: "Ngài đi ngủ đi, phiền toái ngài....."

Quản gia nghe Chaeyoung xưng hô rất hưởng thụ, sửa sửa cổ áo âu phục, hếch cằm đáp lại: "Cô lát nữa đi lên nhẹ một chút, tiểu thư ngủ nông, cô không được không hiểu chuyện quấy rầy."

"Đã biết,.... mời ngài.... mời ngài...."

Tiễn đi quản gia âm dương quái khí, Chaeyoung bám tường lảo đảo bước lên lầu. Phòng nàng ở cuối cầu thang bên trái, nhưng sau khi nàng lên tầng lại rẽ phải, lung la lung lay tựa người vào cửa thư phòng Lisa gõ cửa.

Chaeyoung biết Lisa ở bên trong, hai người kết hôn xong vẫn luôn ngủ riêng, phòng ngủ chính của Lisa cách phòng của Chaeyoung rất gần, cô dứt khoát không trở về phòng ngủ chính, mà thu dọn vài món quần áo rồi đặt giường trong thư phòng.

"Lisa.... Lisa mở cửa a......." Chaeyoung kéo dài giọng điệu gọi cửa. Nàng say đến mức nói còn không rõ ràng, nhưng giọng lại kéo rất dài, "Lisa.... Vì sao không nhận điện thoại của em.... Mở.... Mở cửa a....."

Nàng dựa vào cửa ngồi sụp xuống đất, mặt tựa vào cửa, tự nhủ nỉ non: "Lisa.... Gặp em được không.... Em nhớ chị...."

"Em... em nhớ chị...." Chaeyoung cười ha ha, mỉm cười, nhưng trong miệng lại chua xót: "Em hầm canh chị yêu nhất.... canh thịt dê.... thứ đồ kia..... ha ha..... khó ăn muốn chết...."

Nàng một người dựa vào cửa thư phòng của Lisa cười ngây ngô, cười cười, men say đi lên, quyết định dựa vào cửa mơ mơ màng màng ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, cửa thư phòng thật sự mở ra, Chaeyoung giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Lisa ngược sáng đứng ở cửa, biểu tình trên mặt bị ánh sáng rực rỡ che khuất: "Cô tới làm gì?"

"Lisa.... Ha ha...." Chaeyoung giơ tay ra, nàng muốn đi ôm cẳng chân Lisa, nhưng mà Lisa lùi một bước né tránh, bị mất trọng tâm Chaeyoung ngã xuống, trán đập xuống sàn gỗ rắn chắc, "cộp" một tiếng trầm đυ.c. Nàng lại dường như không cảm thấy đau, nhanh chân chui vào thư phòng Lisa, như sợ Lisa vứt nàng ra ngoài, ngồi xếp bằng trên sàn nhà ăn vạ không đi.

"Có thể nhìn thấy chị em đã rất vui vẻ rồi." Chaeyoung ngẩn người ngồi trên sàn nhà, cười ngây ngốc, "Lisa, hôm nay em rất vui."

"Lisa, hôm nay là sinh nhật Nancy đúng không? Hi hi, chị đừng tưởng gạt em, em đã nhìn thấy đầu bếp trong nhà làm bánh kem cho cô ta, mặt trên thế mà còn có hoa hồng a.... Thật là đẹp mắt.... Khẳng định cũng ăn rất ngon...."

"Lisa, chị có thể cho em một miếng bánh có được không a? Em cũng.... em cũng muốn ăn bánh kem..."

"Lisa, người cũng chúc em một câu sinh nhật vui vẻ có được không? Van người..."

Lisa hạ mình ngồi xổm xuống bên cạnh Chaeyoung, nhíu mày chán ghét: "Chaeyoung, cô lại giở thủ đoạn gì nữa?"

"Không có... Không giở thủ đoạn..." Chaeyoung sợ Lisa không tin, liều mạng lắc đầu, đầu như muốn từ cái cổ nhỏ bé yếu ớt rơi xuống, "Thật sự không có..... Nào có thủ đoạn a.... Em không có thủ đoạn.... Chị có phải hay không..... có phải hay không còn muốn cốt tuỷ? Lisa chị lấy tuỷ em đi! Chị đi cứu Nancy đi! Người.... Người liếc mắt nhìn em một cái có được không?"

Lợi thế duy nhất của Chaeyoung cũng chỉ có cốt tuỷ tương xứng với Nancy mà thôi, hiện tại Nancy đã khoẻ, nàng đâu còn thủ đoạn nào để mà giở nữa.

Lisa ghét bỏ hỏi: "Chaeyoung, vì cái gì cô lại biến thành như vậy?" Mang theo men say hèn mọn lại nhút nhát như vậy, căn bản không giống cô gái Chaeyoung tươi đẹp bừng sáng khi Lisa gặp lần đầu, thậm chí không giống cô gái Chaeyoung dũng cảm quả quyết dùng sinh mệnh Nancy làm lợi thế để đàm phán với mình. Thời gian ngắn như vậy, nàng đã biến thành một bộ dáng khiến Lisa khinh thường.

Nhưng Chaeyoung không trả lời, nàng chỉ cười khổ, lẩm bẩm nói: "Lisa, người cũng chúc em sinh nhật vui vẻ có được không? Van người....."

Cả khuôn mặt Chaeyoung bị rượu hun đến đỏ bừng, vành mắt cũng đỏ hoe, nàng nhìn chằm chằm vào Lisa: "Lisa, làm sao em lại biến thành như thế này?"

Chaeyoung tự xoa chính gương mặt mình, như thể không dám tin tưởng mà trừng lớn hai mắt: "Làm sao em lại biến thành như thế này? Sao em lại tệ như thế này?"

Nàng mở to mắt, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy ra, "Em không muốn Nancy chết.... Em không có tệ như vậy.... Em sao có thể tệ như vậy...."

Nàng bắt lấy cánh tay Lisa, như đang cầu cứu hỏi cô: "Lisa... Nancy không yêu chị.... Chị vì cái gì mà không nhìn em....."

"Lisa, người cũng yêu em chỉ một chút, có được không...."

Lisa nở một nụ cười kiên quyết, tàn nhẫn. Cô dùng tay bẻ từng ngón lại từng ngón của Chaeyoung ra, sau đó Chaeyoung trơ mắt nhìn khoảng cách giữa người nọ và bản thân ngày càng xa.

"Lisa chị đừng điiiiiiiiiiii!" Chaeyoung cất bước về phía trước đuổi theo, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, nàng quỳ gối trong bóng tối, đầu gục trên cổ, như bị thần kinh mà lặp đi lặp lại những lời này.

"Người cũng yêu em một chút được không?"

"Một chút là đủ rồi."

"Vì cái gì không nhìn em?"

"Chúc em sinh nhật vui vẻ đi....."

Chaeyoung ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong bóng tối vô biên vô hạn đột nhiên đổ mưa.

------------------------------

Chương 22.3: Thất thố (3)

Cô thở dài cười khổ: "Chaeyoung, hiện tại là em không muốn yêu tôi nữa."

——————————

Lisa ôm Chaeyoung đi đến phòng tắm.

Bồn nước Naeun pha khi nãy đã hơi lạnh. Cô ngồi ở ven bồn tắm, đặt Chaeyoung ngồi trên đùi mình, đầu dựa vào vai mình, sau đó xả sạch nước lạnh trong bồn, rồi mở vòi xả đầy nước ấm vào, cởi bỏ quần áo của Chaeyoung, từ từ ôm nàng đặt vào trong bồn.

Làn da Chaeyoung rất trắng, ngâm mình ở trong nước tạo ra cảm giác ôn nhuận gần như nửa trong suốt, tựa như mỹ ngọc tinh điêu tế trác. Lisa trước kia chưa từng nhìn qua thân thể của Chaeyoung, hôm nay lần đầu tiên được chiêm ngưỡng, như bị mê muội, có chút tham lam muốn đi vuốt ve mơn trớn từng tấc da thịt trên người nàng.

Tay cô vừa mới chạm vào thân thể Chaeyoung, nàng bỗng nhiên động, hai chân ngâm trong bồn tắm khẽ run rẩy, tiếp theo môi hơi hé mở, phát ra mấy âm tiết không rõ nghĩa. Lisa tiến lên phía trước để nghe, Chaeyoung lại cái gì cũng không nói.

Lisa thở dài, nhỏ một ít sữa tắm vào bông tắm, bóp bóp tạo bọt rồi nhẹ nhàng xoa lên người Chaeyoung. Cô lần đầu tiên hầu hạ người khác như vậy, thế mà cũng ra dáng ra hình, còn biết giữ bả vai Chaeyoung không để nàng chìm xuống nước.

Không biết Chaeyoung đang nằm mơ chuyện gì, trong mơ đầu Chaeyoung đều không nằm yên, cứ lắc qua lắc lại quằn quại trong bồn tắm, Lisa đành phải ôm nàng vào trong lòng, áo len bị ướt hết hơn phân nửa, mặc trên người cũng không thoải mái, dứt khoát cởi, trên người chỉ còn mặc một cái áo sơ mi trắng. Vì thế thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Chaeyoung gần như không cách trở mà dán vào lòng ngực Lisa, Lisa nhìn người ngủ say trong vòng tay, lại có chút tâm viên ý mã.

Lisa tha thiết muốn chạm vào nàng, muốn ôm nàng, muốn làm những chuyện thân mật mà trước đây chưa từng làm với nàng. Lisa hối hận bản thân khi trước lãng phí từng đó thời gian, cô mất kiềm chế ôm chặt Chaeyoung, định hôn môi nàng, nhưng cằm Chaeyoung gác trên vai Lisa, đột thiên thốt lên một câu cầu khẩn, vừa hèn mọn vừa tuyệt vọng: "Người cũng yêu em chỉ một chút, có được không?"

Thanh âm nhỏ như vậy, sự tự tin yếu ớt như vậy, Lisa phải ở gần nàng như vậy mới có thể nghe thấy, cho nên những cái rung động không đứng đắn kia của Lisa đột nhiên lập tức bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu dập tắt. Cô ôm chặt Chaeyoung, cảm thấy thân thể của mình thật lạnh.

Lisa không biết Chaeyoung đang mơ gì, tám phần là chuyện xưa không có gì vui sướиɠ, nếu không Chaeyoung nói mớ thế nào chỉ lặp đi lặp lại câu đó.

Lisa rửa sạch bọt tắm trên người Chaeyoung, dùng một chiếc khăn tắm to quấn khắp người nàng lại, rồi bế nàng trở về phòng ngủ. Khoảng thời gian trước Chaeyoung sinh bệnh nặng, cơ thể nàng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi. Nàng vốn dĩ không mập, dạ dày cũng không tốt, ngoại trừ bên hông có chút mỡ thừa do ngồi lâu không vận động, thân thể nàng thật sự rất gầy, người cao như vậy, Lisa bế lên thế mà không cần dùng hết sức.

Lisa đặt Chaeyoung trên giường đắp chăn đàng hoàng, lại nghe Chaeyoung ở trong mộng nỉ non: "Em sao có thể tệ như vậy?"

"Em không định để Nancy chết."

"Chúc em sinh nhật vui vẻ đi."

Nàng nhắm chặt hai mắt, mày nhíu lại thật sâu, con ngươi dưới mi mắt đảo qua đảo lại, hai chân run rẩy vài cái, rồi mới bình tĩnh lại.

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Lisa ôm cả Chaeyoung và chăn vào trong ngực, môi đặt trên tóc nàng, thở dài nói: "Chaeyoung, em không xấu."

Nhưng mà Chaeyoung không nghe được, nàng chỉ biết tự trách, tự trách chính mình sao lại tệ như vậy, hoặc là bảo Lisa chúc nàng sinh nhật vui vẻ.

"Sinh nhật vui vẻ." Lisa chúc. "Chaeyoung, nhưng em không bao giờ muốn nghe tôi nói những lời này."

Lisa nhớ tới lúc trước Chaeyoung thích mình, khi nàng nhìn mình ánh mắt đều là sùng bái, chỉ cần mình hơi khẽ cong khoé miệng là nàng có thể vui vẻ hát ca cả một ngày. Thời điểm hai người còn chưa kết hôn, Lisa khi đó rất thích một bằng hữu ít hơn mình vài tuổi như vậy. Có khi Lisa tới thăm Nancy đóng phim ở phim trường, thuận đường sẽ đi vòng qua nhìn nàng. Khoảnh khắc Chaeyoung nhìn thấy Lisa, cả người nàng đều sáng ngời lên, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm, tựa như thái dương nhỏ có thể hoà tan cả băng sơn.

Nhưng hiện tại Lisa không còn tìm thấy hình bóng mình trong ánh mắt của Chaeyoung nữa. Ánh mắt nàng khi nhìn thấy mình đều là phiền chán, mất kiên nhẫn, ánh mắt so với Lisa còn lạnh hơn, đâu còn có thái dương.

Lisa thậm chí còn đoán không được cảm xúc hiện tại của Chaeyoung. Cô hơn Chaeyoung nhiều tuổi như vậy, nàng khi trước muốn mình tổ chức sinh nhật cho nàng, Lisa làm theo, nhưng biểu hiện của Chaeyoung lại là giễu cợt. Lisa thậm chí không biết nàng đang giễu cợt cái gì.

"Người cũng yêu em chỉ một chút, có được không?"

Lisa nghe Chaeyoung ở trong mộng nói như vậy.

Cô thở dài cười khổ: "Chaeyoung, hiện tại là em không muốn yêu tôi nữa."

"Một chút cũng không muốn."

"Tôi tự tìm."

———————

Giấc ngủ này Chaeyoung ngủ thực sự mệt, lặp đi lặp lại một giấc mơ. Ước chừng là bị ép tổ chức cái sinh nhật không phải của mình, trong mơ cũng toàn là chuyện phát sinh ngày sinh nhật đó, làm Chaeyoung tức hộc máu, hận không thể lôi cái nữ nhân ngu xuẩn trong mộng kia ra, tát cho hai cái bạt tai.

Cần với chả xin, van cái rắm, người ta không yêu chính là không yêu, mày đuổi tới dán lên thì có tác dụng quái gì.

Năm đó vẫn còn quá trẻ người non dạ a..... Chaeyoung cảm khái, huống chi tình yêu không phải là chuyện làm bữa cơm, không trải qua nhân sinh lịch duyệt thì thế nào cũng không hiểu ra. Cũng may ngã một lần khôn hơn một chút, bây giờ nàng đã biết.

Huống hồ chuyện kia giữa nàng và Lisa không phải là tình yêu, chỉ là một bên tình nguyện cho không.

Chính là trải qua cơn ác mộng khiến người nghẹn khuất đến ói máu, lại thêm say rượu, cả người Chaeyoung đều không khoẻ, sáng dậy đầu như muốn nổ tung. Nàng nhìn trên người mặc áo ngủ sạch sẽ, tưởng Naeun thay cho nàng, không quá để ý, đi chân trần vào phòng tắm soi gương. Quả nhiên, người trong gương hiện lên hai quầng thâm mắt to tổ chảng, vẻ mặt đen đủi như mới túng dục quá độ. Chaeyoung giơ ngón giữa với gương, trong lòng âm thầm nguyền rủa Lisa mấy lần.

Nàng trong phòng tắm rửa xong mặt đánh xong răng, đang định làm mặt nạ xem có thể cứu vớt một chút quầng thâm mắt hay không, có người gõ cửa.

"Ai nha?" Chaeyoung vừa mới rửa mặt xong, dùng khăn lau khô mặt.

"Chaeyoung tỷ chị dậy chưa? Em tới đưa chị đi ăn sáng!"

Chaeyoung nghe người ngoài cửa là Naeun, nói, "Chờ một chút!" lau tay khô, bước tới mở cửa.

"Ha ha Chaeyoung tỷ, tối hôm qua thế nào a?" Naeun vừa vào cửa đã kề vai sát cánh mà làm mặt quỷ nhìn Chaeyoung, còn nàng là một bộ không thể hiểu được, "Cái gì thế nào? Đúng rồi Naeun, chị còn phải cảm ơn em, hôm qua là em đưa chị về sao?"

"Là em đưa chị về, không sai, nhưng mà...."

Chaeyoung mặt biến sắc, "Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ còn có người khác vào phòng chị?"

Naeun vừa thấy sắc mặt Chaeyoung thì biết mình toi rồi, khó xử khẽ gật đầu, biên độ rất nhỏ gần như không để ý được, "Đúng vậy...."

Chaeyoung nhíu mày, "Ai?"

"Còn có thể là ai? Đương nhiên là Manobal tổng! Em dám để người ngoài vào phòng chị sao? Em là người không đáng tin cậy như vậy sao?"

Chaeyoung tức giận vỗ trán Naeun một phát: "Chị còn chưa thấy qua ai không đáng tin cậy như em! Uổng cho em vẫn còn là người đại diện của chị! Chị thế nào lại có người đại diện như thế này...."

Naeun che trán lại, cảm thấy rất uỷ khuất: "Em nào biết a, Chaeyoung tỷ chị không phải là phu nhân tổng tài sao, hơn nữa khi trước chị thích Manobal tổng như vậy, hiện tại Manobal tổng cuối cùng cũng đặt chị vào trong lòng. Hai người một ngày không thấy như cách tam thu, nhiều ngày không gặp như vậy thì phải cách đến mấy thu a! Em.... em cũng là vì chị....."

"Em!" Chaeyoung giận đến nỗi định gõ trán Naeun thêm nhát nữa, Naeun nhanh tay ôm đầu lanh lẹ nhảy ra sau vài bước, gần như nhảy ra đến ngoài cửa. Chaeyoung đành phải thở dài, lại hỏi: "Quần áo trên người chị là em thay đi?"

"Cái gì.... cái gì quần áo?" Vẻ mặt Naeun mờ mịt.

"Chính là áo ngủ! Cái thứ chị đang mặc trên người!" Chaeyoung rít gào.

"Không phải em không phải em!" Naeun liên tục xua tay phủ nhận, "Trời đất chứng giám! Chaeyoung tỷ em và chị tuyệt đối trong sạch! Chuyện này em nào dám a, tổng tài mà biết thì sẽ lột da em...."

"Na...eun." Chaeyoung nghiến răng.

"Dạ?"

"Chị đại khái là gặp được cái giả làm người đại diện."

Naeun nghe xong nhanh não ôm đùi Chaeyoung, "Chaeyoung tỷ em sai rồi! Xin chị đừng sa thải em a, bát cơm này em kiếm cũng không dễ dàng gì a, trên có phụ mẫu có tổ mẫu còn đang chờ em làm ra sự nghiệp lẫy lừng đây....."

"Được rồi đừng nhiều lời." Chaeyoung bị Naeun lải nhải làm đau não, "Nhanh chân biến mất khỏi mắt chị, chị hiện tại nhìn em chỉ muốn quáng mắt."

"Được được được! Em lập tức biến mất!" Naeun chạy té ngã lộn nhào, vừa chạy vừa khó hiểu, sao mình cảm thấy mình làm chuyện tốt, Chaeyoung tỷ giống như rất không vui vẻ?

Chaeyoung đau đầu ngồi trên giường, quần áo trên người nàng không phải Naeun đổi, vậy chỉ có Lisa đổi.

"Trời ạ....." Chaeyoung gào.

Chính là thời điểm quan hệ giữa nàng và Lisa tốt nhất cùng lắm chỉ là ăn một bữa cơm giao tình, sao có thể khoả thân trần trụi trước mặt người mình không có quan hệ yêu đương được? Như thế sau này đâu còn mặt mũi nhìn người khác nữa?

Chaeyoung phiền muộn một lúc, mặt nạ cũng lười đắp, trực tiếp để hai cái quầng thâm mắt ra cửa, nhìn ai cũng giống như họ đang thiếu nàng 20 ngàn.

Chaeyoung đã quên, đây là khách sạn hạng sang, đạo diễn, diễn viên chính, mấy nhân vật trọng yếu trong đoàn phim đều ở đây. Lisa là nhà đầu tư, đương nhiên cũng ở tại nơi này.

Cho nên lúc nàng xuống nhà ăn khách sạn ăn sáng vừa vặn gặp phải hai chị em Lisa Miso đang dùng bữa. Miso mắt sắc, vừa thấy Chaeyoung lập tức vẫy tay: "Chị dâu! Bên này!"

Số lượng không nhiều lắm khách nhân trong nhà ăn bắt đầu sôi nổi đưa mắt nhìn, nàng không muốn bị nhiều người để ý, nhanh chóng tuỳ tiện lấy hai đĩa đồ ăn rồi đi qua.

"Miso, sớm a." Chaeyoung ngồi xuống, ngượng ngùng cười một chút.

Miso vừa thấy nàng cũng cười: "A, chị dâu mắt chị làm sao vậy? Không ngủ được?"

"Hả?.... A! Tối hôm qua mất ngủ!"

"Thật trùng hợp, tỷ của em cả đêm qua không biết đi đâu, trở về trên mặt còn hằn rõ dấu năm ngón tay tát vào mặt. Chị dâu lại nói chị tối hôm qua mất ngủ.... Chuyện này....." Miso chống cằm, hai mắt đảo qua đảo lại giữa Chaeyoung và Lisa, tâm tình bát quái nổi lên.

"Ăn no thì đi phim trường." Lisa nhàn nhạt nói.

Miso trước mặt tỷ mình chính là một con thỏ đế, Lisa nói một lời cô vội vàng bưng đĩa ăn sáng đào tẩu: "Vậy hai người chậm rãi nói chuyện, tỷ, chị dâu, em đi đây!"

Chaeyoung nhân cơ hội nhìn mặt Lisa, trên mặt quả nhiên có dấu bàn tay, không khoa trương như Miso nói, rất mờ, phải nhìn kỹ mới nhận ra được, nhưng xuất hiện trên mặt Lisa cũng đã đủ kinh khủng.

Sẽ không phải là.... lúc nàng nằm mơ đánh đi?

Chaeyoung tâm không đáy, nhìn việc này, mình tìm ai nói lý lẽ đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Chaeyoung lại căm giận nghĩ, tất cả là lỗi của Naeun, là Hoàng Mao nha đầu làm việc không suy nghĩ!

Naeun tránh ở một góc khuất không tên gặm màn thầu uống sữa đậu nành, đột nhiên hắt xì.

Cô xì sạch mũi rồi rùng mình, làm người đại diện đã khổ, làm người đại diện cho phu nhân tổng tài càng khổ, làm người đại diện cho phu nhân tổng tài hỉ nộ ái ố vô thường mới thật sự khổ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro