Chương 42: Công thức bí truyền trị mất ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm phiền cô hâm nóng một ly sữa, thêm hai quả long nhãn một quả táo đỏ, rồi thêm nửa muỗng mật ong, đợi đến khi sữa ấm thì đưa cho Lisa. Thứ này trị mất ngủ."

——————————

Lisa hết lần này đến lần khác dồn ép trói buộc nàng, lần này thật sự dùng Hyeji và tụi nhỏ để uy hϊếp, Chaeyoung không thể nhịn được nữa, sau khi tạm biệt phóng viên nàng không bàn bạc với Hyeji, ngồi trên tàu điện ngầm trực tiếp gọi điện cho Lisa.

Thứ đã khắc sâu vào cốt tủy, thì sẽ thật sự trở thành bản năng. Số điện thoại Lisa, Chaeyoung ấn không cần nghĩ, thậm chí một chút do dự cũng không có, nhấn nút call. Trong lúc chờ điện thoại kết nối, Chaeyoung vẫn luôn thầm mắng bản thân thật quá hèn hạ. Nói đã quên tất cả mọi thứ, kết quả cái gì cũng nhớ kỹ, chẳng trách ai cũng có thể cười nhạo mình. Ngay cả vị phóng viên miễn cưỡng có thể coi như bạn bè bình thường còn minh trào ám phúng nói nàng trèo cao lên Lisa, chim sẻ hoá phượng hoàng.

Kiếp trước toàn bộ thế giới của Chaeyoung chỉ có một mình Lisa, nàng vốn chưa từng để ý đến những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, đại khái có thể đoán được mấy phần. Nhưng kiếp này khi trần trụi đối mặt với mấy lời nhàn ngôn toái ngữ đó mới nhận thức được rõ ràng trong mắt người ngoài nàng là người như thế nào. Cũng đúng, chưa nhắc tới người ngoài, ngay cả chính Chaeyoung còn khinh thường chính mình, thế thì người khác còn nghĩ nàng như thế nào?

Chaeyoung đợi trong chốc lát, đầu kia chuyển được điện thoại, không đợi bên kia phản ứng, nàng trước phun ra lửa giận tích tụ trong bụng, "Lisa, cô bị bệnh à? Cô đường đường một cái gia chủ Manobal gia, suốt ngày nghĩ cách không để loại thị dân tiểu tốt chúng tôi sống bình an vui nhạc, bộ thú vị lắm sao? Chẳng lẽ tôi đào mồ đào mả nhà cô hay sao mà cô mãi không chịu buông tha tôi? Cô......"

Bên này Chaeyoung còn đang miệng như súng máy mắng chửi chưa xong, điện thoại đầu kia yếu ớt truyền đến một giọng nói cắt ngang, "Cái kia...... Park tiểu thư...... Tôi là Jongin......"

Lửa Chaeyoung tức khắc tắt, hỏa khí nghẹn trong cổ họng nuốt cũng không được mà phun cũng không xong, hồi lâu không có động tĩnh.

"Park tiểu thư cô có việc gấp tìm Manobal tổng sao? Ngài chờ một lát." Nói xong, điện thoại bên kia sột soạt một lúc lâu, hình như là đổi người tiếp điện thoại. Quả nhiên, tiếng nói lạnh lẽo quen thuộc của Lisa truyền vào tai Chaeyoung, mang theo một chút kinh hỉ không thể tin được, "Chaeyoung? Em...... em tìm tôi?"

Chaeyoung lúc này đã bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, bất lực tựa trán vào băng ghế trên tàu điện ngầm, "Lisa, khu phía Tây thành phố cô khoan hẵng phá dỡ có được không? Tốt xấu cho chúng tôi một chút thời gian chuyển nhà, tôi thay những hài tử đó cảm ơn cô."

"Khu Tây?" Lisa ho khan vài tiếng, rất là ngoài ý muốn, "Chaeyoung em đừng vội, chậm rãi nói."

Chaeyoung đối với mỗi một âm điệu trong giọng nói Lisa đều khắc vào tâm khảm, cho nên tuy rằng Lisa cố ý đè nặng cuống họng để nói chuyện, Chaeyoung đã nghe ra giọng Lisa khàn khàn, do dự mà hỏi: "Cô sinh bệnh?"

"Hơi cảm mạo." Lisa thấp giọng an ủi, "Tôi hiện giờ không ở trong nước, chuyện này sẽ lập tức phái người đi điều tra, em đừng lo lắng." Cô nói xong, nhịn không được lại ho khan vài tiếng.

Ban đầu hỏa khí phát sai người, lúc sau hưng sư vấn tội thì lại mềm như đánh vào bông. Lisa thoạt nhìn thật sự không biết rõ tình hình, đồng thời biểu hiện được tiến thối có độ, phảng phất hai người họ chỉ là người xa lạ quen biết nhưng giao tình không thâm, làm Chaeyoung có chút khó xử, chỉ có thể lúng túng trả lời: "Ahhh, ừ."

"Chaeyoung, em...... em còn có chuyện gì không?" Lisa kỳ thật muốn hỏi Chaeyoung trong khoảng thời gian này em hồi phục thế nào rồi. Sự thực là cô mỗi ngày đều chú ý đến tình hình của Chaeyoung, bất quá là muốn nghe giọng của nàng nhiều hơn. Nhưng trực tiếp hỏi thân thể của Chaeyoung, lại có vẻ thể hiện quá mức thân thiết. Lisa cảm thấy cô giờ muốn tiến đến bên Chaeyoung phải đi qua một con sông phủ một lớp băng mỏng. Lớp băng không dày, có nguy cơ nứt ra bất cứ lúc nào, vì thế Lisa đành phải cẩn thận từng li từng tí, kẻo thực sự rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

"Không có việc gì, tôi không quấy rầy nữa, cảm ơn." Chaeyoung khách sáo đáp.

"Ừ." Lisa rũ mắt, trong mắt hiện lên một chút thất vọng không dễ dàng phát hiện.

Nhưng Chaeyoung sau đó lại nói thêm một câu, "Cảm mạo đừng gắng gượng, uống thuốc đúng giờ, làm việc và nghỉ ngơi phải có quy luật, còn có phải uống nhiều nước ấm."

Đôi mắt Lisa lập tức sáng, vội đáp "ừ" không ngừng, vui sướиɠ trong giọng nói đến Jongin còn nghe ra được.

Jongin trước đây rất ít khi thấy Lisa thất thố. Nhưng từ ngày Lisa kết hôn với Chaeyoung, thời điểm cô thất thố quả thực quá nhiều, nhiều đến mức Jongin nhịn không nổi ở trong lòng phun tào lão bản. Sớm biết thế lúc trước đừng có hờ hững lạnh lẽo với người ta như vậy, là nhân quả báo ứng, đáng đời.

Lisa đưa điện thoại cho Jongin, một lần nữa nằm lại xuống giường. Lúc này Paris đang là nửa đêm, Lisa cãi cọ đàm phán với mấy tên quỷ già ngoại quốc suốt một ngày trời, mới vừa nằm ngủ, thì bị cuộc gọi của Chaeyoung quấy nhiễu, tám phần là đêm nay rốt cuộc không ngủ được nữa.

Jongin cầm điện thoại ra khỏi phòng Lisa, thừa dịp đầu dây bên kia còn chưa cúp máy, nhanh chóng hỏi: "Park tiểu thư ngài còn ở sao?"

"Còn." Chaeyoung trước đó không hỏi xanh đỏ trắng đen đã rống Jongin một đốn, có điểm ngượng ngùng mà xin lỗi, "Xin lỗi, tôi vừa rồi......"

"Không có việc gì, tôi hiểu." Jongin cười ôn hoà, lại nói, "Đúng rồi Park tiểu thư, nghe mấy lời cô nói, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm Manobal tổng. Mấy ngày nay Manobal tổng bay đến rất nhiều quốc gia, mệt đến mức tối về khách sạn là lăn ra ngủ luôn, không rảnh bận tâm chuyện trong nước."

Chaeyoung biết Jongin đây là đang nói uyển chuyển. Nói trắng ra, đó chính là "Manobal tổng chính sự nhiều việc còn lo không hết, nào có công phu dành riêng thời gian để tìm cô gây chuyện. Không có việc gì làm thì đừng có suốt ngày vọng tưởng mình bị hại." Chaeyoung nghe xong chỉ cảm thấy quẫn bách, khuôn mặt đỏ bừng trắng bệch, đành phải liên tiếp xin lỗi: "Thực xin lỗi, lần này là tôi không tốt, thực sự rất xin lỗi."

Jongin lại thở dài, "Lời này Park tiểu thư không nên nói với tôi. Manobal tổng sốt nhẹ đã mấy hôm nay, mới vừa ngủ được thì bị ngài đánh thức. Thói quen ngủ của Manobal tổng chắc cô có biết, chỉ sợ sau nửa đêm cũng vô pháp ngủ."

Chaeyoung đương nhiên biết. Kiếp trước khi Lisa ngẫu nhiên ở lại bổn trạch Manobal gia, nàng thường xuyên đi vào nhìn lén Lisa ngủ. Nhưng dù nàng có đợi muộn đến đâu, mỗi lần chỉ cần đi vào, Lisa nằm trên giường, đôi mắt cư nhiên vẫn mở, hơn nữa đáy mắt thanh minh, như thể chưa ngủ chút nào. Mới ban đầu Chaeyoung cho rằng Lisa chuyên chờ để tóm mình tại trận, sau đó nàng lấy lòng quản gia hơn một tuần, mới nói bóng nói gió mà hỏi thăm ra. Thì ra Lisa từ nhỏ đi theo sư phụ tu hành, lỗ tai nhạy hơn người bình thường rất nhiều, chung quanh chỉ cần có một tiếng động khẽ là ngủ không yên, bị đánh thức giữa chừng thì một đêm đó sẽ không ngủ được, cho nên phòng của cô được thiết kế bằng vật liệu cách âm đặc biệt, thậm chí đồng hồ đầu giường còn không có.

Chaeyoung khi đó chỉ biết đau lòng Lisa, cuối cùng không bao giờ nửa đêm đi nhìn lén người ta nữa. Rồi nàng đi nơi nơi tìm phương thuốc cổ truyền, dùng bản thân để thử nghiệm, thế nhưng thật sự điều ra được một toa thuốc. Đồ Chaeyoung tự mình làm Lisa chưa bao giờ ăn, vì thế nàng đem phương thuốc đưa cho đầu bếp Manobal gia, bảo ông mỗi đêm pha đồ uống cho Lisa theo công thức này. Sau đó nhìn phản ứng của quản gia, chứng mất ngủ của Lisa thực sự tốt lên rất nhiều, Chaeyoung lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Ngẫm lại mình khi đó thật khờ a. Người ta rõ ràng ghét bỏ mình như rác rưởi, mình còn mặt nóng dán mông lạnh vì người ta thao tâm. Thế cô ta chia sẻ một chút phiền toái nho nhỏ, đã thấy thiên đại hạnh phúc.

Chaeyoung trong lòng tự chế giễu mình, ngược lại vẫn quay sang nói với Jongin ở đầu dây bên kia: "Han tiểu thư, chỗ cô có long nhãn với táo đỏ không?"

"Có, làm sao vậy?"

"Làm phiền cô hâm nóng một ly sữa, thêm hai quả long nhãn một quả táo đỏ, rồi thêm nửa muỗng mật ong, đợi đến khi sữa ấm thì đưa cho Lisa. Thứ này trị mất ngủ."

"Được, tôi lập tức đi làm. Park tiểu thư thật sự để bụng Manobal tổng nha, đến cả toa thuốc này cũng có."

Chaeyoung nghe xong trong lòng bối rối, không nói thêm nữa, vội vàng treo điện thoại.

Không phải quan tâm Lisa. Chaeyoung tự nhủ. Cuộc gọi hôm nay là mình sai, là mình chưa điều tra gì đã đi võ đoán. Nói phương thuốc này cho trợ lý cô ta, coi như bồi thường Lisa.

Jongin dựa theo công thức của Chaeyoung làm một ly sữa ấm cho Lisa, lúc mang vào phòng quả nhiên lão bản đang tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu giường xem tư liệu cho hợp đồng ngày mai. Jongin đưa ly sữa đã pha tốt cho Lisa, Lisa chỉ uống một ngụm liền bật cười, "Chaeyoung dạy cô?"

"Vâng." Jongin muốn hỏi Lisa làm sao mà biết được, nhưng rồi cô nghĩ lại, đây là công thức Chaeyoung dựa theo chứng mất ngủ của Lisa mà đặc biệt điều chế, Lisa sao có thể không biết. Jongin nghĩ, đôi vợ chồng son này đúng là diễn nhiều, rõ ràng yêu đối phương đến tận xương tủy, còn cố tình ngoan cố như vậy. Không phải Lisa ngoan cố thì là Chaeyoung ngoan cố, không biết ngoan cố kiểu gì đến tận mức phải ly hôn. Đúng thật là, chơi vui lắm sao?

"Quá nhiều mật ong, không ra được hương vị mà Chaeyoung làm." Nhưng dẫu sao ít nhiều có điểm giống, Lisa một bên ghét bỏ, một bên uống cạn sạch ly sữa, còn chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ môi, "Còn không?"

Jongin theo Lisa đã vài năm, trước nay chưa bao giờ thấy Minh tổng tỏ ra đặc biệt yêu thích một loại đồ ăn nào. Ly sữa này bất quá chỉ bỏ thêm long nhãn táo đỏ mật ong, kỳ thật vô cùng bình thường, hơn nữa tám phần là không có công hiệu điều trị mất ngủ, làm sao mà có ma lực lớn như vậy? Nhìn bộ dạng thèm ăn của Lisa, ngay cả Jongin cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, "Thật sự uống ngon sao?"

"Tạm được, so với Chaeyoung làm thì kém xa." Lisa thẳng thắn.

Trước kia Chaeyoung thường xuyên làm kiểu sữa này cho Lisa uống, nàng nhờ quản gia giữ bí mật, nhưng quản gia là người Manobal gia, sao có thể nghe lời Chaeyoung? Đã sớm một năm một mười nói hết cho Lisa. Không phải phương thuốc thần hiệu gì, thế nhưng sau khi Lisa uống xong, lại cảm thấy mình thật sự ngủ an tâm hơn trước nhiều.

"......" Jongin nghĩ, có uống là tốt rồi, ghét đến thế thì dứt khoát đưa lão bà ngài tới mà làm cho uống. Nhưng lời này cô không dám nói thẳng trước mặt Lisa, ở trong lòng yên lặng phun tào một câu, đổ cốc nước cho Lisa súc miệng, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Trong miệng Lisa vẫn còn tràn ngập hương vị sữa táo đỏ long nhãn, cô chép chép miệng, ngẩng đầu ngước nhìn vầng trăng treo trên cây cổ thụ ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro