Chương 8: Dung chi tục phấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ vì con đàn bà dung chi tục phấn* kia mà cậu đạp đổ kịch bản mất ba năm xây dựng? Lisa, não cậu bị lừa đá sao?"

*Dung chi tục phấn (庸脂俗粉): châm biếm người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn diện dung tục, không có giáo dục, không có văn hoá

——————————

Ai cũng sẽ thay đổi. Lisa nhẩm lại trong đầu câu nói này, nhẹ giọng nhoẻn môi cười một cách khó hiểu. Đại khái là trọng sinh xong thì thời gian chỗ nào đó sai rồi, Lisa kiếp này so với Lisa trong ấn tượng của Chaeyoung có quá nhiều khác biệt, ví dụ như, nói nhiều hơn một chút, tật xấu thích soi mói ít đi một chút, biểu cảm trên mặt lại sinh động hơn một chút.

"Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai đến công ty gặp đạo diễn, tôi sẽ cho tài xế đến đón em." Lisa đứng lên, cài lại hai cúc cổ áo trên cùng, vuốt phẳng lại mấy nếp nhăn trên quần áo, thoạt nhìn như chuẩn bị ra cửa.

Chaeyoung có điểm ngạc nhiên: "Cô muốn đi?"

"Ừ." Lisa gật đầu, tự cho là rất hài hước mà bông đùa: "Tôi ở chỗ này chỉ sợ em ngủ gặp ác mộng."

Người đứng đắn như Lisa, kể chuyện cười căn bản còn không buồn cười, thậm chí Chaeyoung còn không nghe ra đây là nói đùa, nghiêm túc gật đầu. "Đúng vậy." Vì thế Lisa lại có điểm cười không nổi.

"Vậy em nghỉ ngơi đi." Tay Lisa đặt trên khoá cửa làm ra động tác mở cửa.

Chaeyoung ở sau lưng nhảy cẫng hân hoan đợi Lisa rời đi, ai ngờ Lisa lề mề nửa ngày, quay đầu lại như đang xác nhận hỏi lại: "Em thật sự không có ý định giữ tôi lại?"

"..." Chaeyoung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Manobal tổng bận rộn, vẫn là không nên lưu lại nơi này lãng phí thời gian."

Nói xong câu này nàng đẩy Lisa ra cửa rồi đóng cửa lại, dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời đi.

Có lẽ là hai tuyến thời gian không liên quan đến nhau, Lisa kiếp này không bình thường, quả thực rất không bình thường.

Lisa đi rồi, Chaeyoung liếc mắt nhìn kịch bản bị giẫm nát trên bàn trà, mặt hiện lên nụ cười đau khổ. Nàng kiếp trước diễn qua bộ phim điện ảnh này quá hao tâm tổn trí, sau khi đóng máy phim nàng còn cảm thấy bản thân giống như nhân vật nàng đóng chết đi một lần. Bắt Chaeyoung diễn lại lần nữa, nàng còn chưa mở kịch bản ra trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn.

Tuy nhiên, nếu phần thưởng là có thể hoàn toàn thoát khỏi Lisa, trả giá như vậy cũng không phải không thể chịu được.

Ôm kịch bản, Chaeyoung bắt đầu mơ mộng đẹp có thể rời bỏ Lisa.

Nếu thật sự ly hôn, về sau nàng nên làm gì đây? Chaeyoung làm diễn viên ba năm trên tay cũng có một chút tiền tích lũy, chỉ cần không tiêu xài quá độ, hơn nữa biết kinh doanh thỏa đáng, cả đời cơm áo vô ưu hẳn không có vấn đề.

Hay là mở cửa hàng bán hoa? Chaeyoung ngẫm, hoặc là cửa hàng bán kem hay tiệm cà phê gì đó, nếu không được thì mở một quầy bán đồ ăn vặt cạnh trường tiểu học, đắt một chút cũng không sao, còn có thể làm quen với mấy vị lãnh đạo trường, giải quyết vấn đề nhập học của tụi nhỏ ở cô nhi viện.

Nhắc cô nhi viện Chaeyoung lại nghĩ tới Hyeji, Hyeji hiện tại tám phần là tức giận đến hận không thể treo nàng lên đánh cho mấy nhát. Đúng rồi, phải để lại một chút tiền làm của hồi môn cho Hyeji, kiếp trước Hyeji còn chưa có đối tượng đã... Kiếp này nói gì thì nói Chaeyoung cũng phải tìm cho Hyeji một bạn đời để cô có thể phó thác.

Khó trách ông trời lại muốn cho mình trọng sinh, Chaeyoung nghĩ, hóa ra cuộc sống không có Lisa có thể mỹ mãn như vậy.

Ngày hôm sau xe Lisa chuyên dùng quả nhiên dừng dưới lầu chờ Chaeyoung, tài xế là một người đàn ông kiệm lời, hộ tống Chaeyoung đến tòa nhà của Công ty Điện ảnh MH. Người đại diện đã sớm đứng chờ dưới của từ lâu.

"Ai u Chaeyoung tỷ, cuối cùng chị cũng đến!" Chaeyoung vừa xuống xe, người đại diện lập tức nắm chặt cổ tay nàng, nước mắt trào ra, "Gọi chị bao nhiêu cuộc điện thoại chị đều không tiếp, em còn tưởng là em làm không tốt chị bảo Manobal tổng sa thải em đâu!"

Người đại diện tên Naeun, vẫn ồn ào như kiếp trước, là một tiểu cô nương mới tốt nghiệp không lâu, khôn khéo tinh tế, chỉ sợ cô bé này cũng không nghĩ tới bảy năm sau bản thân sẽ trở thành người đại diện có quyền lực nhất trong giới giải trí.

Ấn tượng của Chaeyoung với tiểu cô nương này rất tốt, để cô bé nắm cổ tay mình, tươi cười: "Naeun em nói chuyện không có lương tâm a, em theo chị đã bao giờ chị bạc đãi em chưa? Cái gì mà sa thải em chứ."

"Được rồi Chaeyoung tỷ, em biết ngài là người tốt rồi." Naeun dắt Chaeyoung vào thang máy, lấy từ túi xách ra một hộp phấn nền dặm phấn giúp Chaeyoung, "Tỷ tỷ tốt của em ơi, chị tốt xấu gì cũng trang điểm lại rồi mới ra ngoài đi. Hôm nay người chúng ta gặp là ai a? Chính là đại đạo diễn Song, Song Sohee! Chị như thế này lỡ như để lại ấn tượng lôi thôi trong mắt người ta thì sau này biết lăn lộn trong cái giới giải trí này như thế nào...?"

Nếu Lisa đã quyết định, tất nhiên sẽ không bị loại, Naeun không biết, nhưng Chaeyoung lại biết rõ ràng. Nàng bị bông dặm phấn của Naeun làm sặc, ho khan vài tiếng nói: "Đạo diễn là nhìn khả năng diễn xuất của chị, không phải trang điểm..."

Thang máy dừng ở tầng hai mươi, Naeun kéo tay Chaeyoung đi về hướng phòng họp, vừa lúc ở cửa đυ.ng phải Lisa mới từ phòng họp đi ra. Naeun đối với đại lão bản ít nói ít cười này vô cùng sợ hãi, lắp bắp kêu một tiếng "Manobal tổng", nhưng Lisa chỉ chú ý đến bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Chaeyoung. Naeun bị Manobal tổng nhìn đến rét run, nhanh tay buông ra, Lisa lúc này mới vừa lòng gật đầu, "Trong thời gian làm việc cấm lôi lôi kéo kéo."

"Vâng vâng vâng! Manobal tổng yên tâm, em nhất định tuân thủ quy định của công ty!" Naeun dùng sức gật đầu, gật nhiều đến độ não sắp bị chấn thương.

Chờ Lisa đi xa, Naeun mới vỗ vỗ ngực trong lòng vẫn còn tràn ngập sợ hãi, "Phụ nữ khi yêu quả nhiên đều là bình dấm, thật đáng sợ..."

Chaeyoung không nghe rõ, hỏi lại: "Em lẩm bẩm cái gì thế?"

"Không có gì! Em nói Chaeyoung tỷ thật hạnh phúc, cùng Manobal tổng ân ân ái ái! Ha ha ha..."

Naeun không biết mình muốn vỗ mông ngựa lại xui xẻo vỗ nhầm vào chân, cho nên thời điểm mặt Chaeyoung đen lại cô cũng không biết mình làm sao lại đắc tội với vị phu nhân tổng tài này rồi.

Bộ ta sống dễ dàng lắm sao a? Naeun theo sau Chaeyoung khóc không ra nước mắt, làm người đại diện đã khó, làm người đại diện của phu nhân tổng tài còn khó hơn!

Đẩy cửa phòng họp bước vào, đối diện là một phụ nữ ngồi trên sô pha đang xem di động. Cô ta đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc trang phục giản dị, đi giày thể thao, thoạt nhìn có vẻ là một nữ nhân rất bình thường, đi trong đám đông khó có thể phát hiện ra thân ảnh, nhưng Chaeyoung biết, nữ nhân này có biệt danh là đạo diễn quỷ tài, Song Sohee.

Naeun ân cần tiến lên, "Xin chào Song đạo diễn, em là..."

Không đợi Naeun nói xong, Sohee giơ tay lên ra hiệu ngừng nói, mắt nhìn thời gian trong di động, nghiêng mắt nhìn hai người đứng phía trước, khinh miệt nói: "Hai người đến muộn năm phút."

"Thật ngại quá Song đạo diễn, thật ra là trên đường đi gặp sự cố, ngài đại nhân đại lượng, đại nhân đại lượng,..." Naeun ra vẻ đáng thương nói với Sohee, Sohee lại nhìn Chaeyoung cười nhạo: "Đến đi đúng giờ còn không làm được thì làm diễn viên làm thá gì! Trở về làm phu nhân tổng tài đi!"

Là thiên tài, tính cách so với người bình thường sẽ có chút khuyết điểm. Chaeyoung đã biết tính tình Sohee ở kiếp trước, cho nên quay xong phim nếu có thể tránh đều tận lực tránh, hiện tại tránh không nổi, muốn coi như việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa hư vô, nhưng một câu của Sohee đã chọc giận nàng, nàng đứng tại chỗ đập bàn hừ lạnh nói: "Tôi vừa hay không muốn diễn, không bằng đại đạo diễn cô đi theo Manobal tổng nói một tiếng, bảo cô ta đổi diễn viên đi?"

Sohee cậy tài khinh người, rất ít người dám có thái độ như vậy với cô, sắc mặt dần khó coi: "Thật không biết Lisa coi trọng gì ở cô."

Chaeyoung được Hyeji hun đúc bao năm, từ nhỏ đã được cô bồi dưỡng bản lĩnh, cãi nhau với người khác chưa bao giờ thất thế, ngồi xuống bàn họp ôm bả vai cố ý chọc giận Sohee: "Coi trọng tôi không biết xấu hổ, sao, Nancy không có bản lĩnh này đúng không?"

Người khác không biết, nhưng Chaeyoung biết rất rõ, Sohee và Nancy là bạn đại học, quan hệ tốt, nói kích Sohee vô dụng, nhưng nhắc đến Nancy đảm bảo gãi đúng chỗ ngứa.

Quả nhiên Sohee vỗ bàn một cái đứng lên: "Cô nói cái gì?"

"Song đạo diễn!" Naeun nhanh chân chạy đến trước mặt Sohee xoa dịu: "Đạo diễn bớt giận, Chaeyoung tỷ không có ý như vậy, ngài đừng để bụng, xin bớt giận,..."

Sohee cúi đầu liếc mắt nhìn cái người đại diện đang xoa dịu mình, đen mặt nói: "Này."

"Dạ?" Naeun ngước mặt nhìn.

"Cô xoa ngực tôi làm gì?"

"A? A a a!" Naeun nhảy một bước ra thật xa, tay vẫn giơ giơ giữa không trung, xấu hổ không biết đào lỗ đi đâu để trốn.

Cái này có thể trách cô sao? Ai bảo ngực đạo diễn phẳng như thế? Naeun kêu khổ trong lòng, a, làm người đại diện đã khó, làm người đại diện cho phu nhân tổng tài lại càng khó...

Chaeyoung ở bên cạnh xem đến vui sướиɠ không chịu được, bụng quặn đau vì nén cười, sao trước kia không phát hiện ra nhỉ? Quỷ tài Sohee so với Nancy còn thú vị hơn nhiều.

Lisa sớm đã an bài kết quả nội bộ, gặp đạo diễn cũng chỉ là hình thức, Sohee dù cậy tài khinh người nhưng cũng không khinh tiền được, cô và Chaeyoung càng nhìn càng ghét, nhưng vẫn phải tiếp nhận bộ phim này. Chẳng qua sau khi Chaeyoung đi rồi, Sohee tức giận, chạy đến văn phòng Lisa ầm ĩ một trận.

"Chỉ vì con đàn bà dung chi tục phấn* kia mà cậu đạp đổ kịch bản mất ba năm xây dựng? Lisa, não cậu bị lừa đá sao?"

Phòng họp gắn camera, Lisa trong văn phòng thấy được toàn bộ sự tình phát sinh trong phòng họp, cô giống như một lần nữa tìm lại được Chaeyoung sức sống tràn trề của trước kia, cô nhìn Sohee á khẩu không trả lời được, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười nhẹ, đến khi Sohee đẩy cửa đi vào ý cười vẫn chưa thu.

"Đến rồi sao, có việc gì thế?" Lisa nhướn lông mày hỏi, lửa giận của Sohee còn đang bừng bừng trong ngực, lại không phát ra được.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lisa cười như vậy, cho dù thời điểm Lisa mới tiếp nhận vị trí gia chủ Manobal gia, cô cũng chỉ hơi cong khóe miệng, chưa bao giờ xuất hiện nụ cười rõ nét như vậy.

"Lisa, tôi không rõ." Sohee thở dài nói, "Cậu nói lúc trước cùng con hát này kết hôn không phải chỉ vì Hân Viễn sao? Chẳng lẽ cậu chân ái yêu cô ta?"

"Đây là chuyện của tôi." Lisa nói. "Em ấy không phải con hát."

Cô suy nghĩ thêm một lúc, lại bổ sung. "Cũng không phải dung chi tục phấn."

...

Tuy rằng Chaeyoung nhận đóng bộ phim này, cũng không phải lập tức là có thể khai máy, còn phải lựa chọn diễn viên phụ đoàn đội vân vân..., ít nhất cũng phải mất một hai tháng. Chaeyoung có tiền tiết kiệm nên không vội, nhưng Naeun cũng phải kiếm tiền sống tạm, thừa dịp Chaeyoung có thời gian liền nhận mấy cái quảng cáo cùng đại ngôn, kiếm không được nhiều lắm, nhưng cũng đủ xài, thời gian còn lại thì dành để nghiên cứu kịch bản Lisa đưa.

Ngoài dự kiến của Chaeyoung, khung kịch bản << Xa không thể chạm >> không thay đổi, nhưng cốt truyện bên trong lại có thay đổi lớn, tuy rằng khởi điểm câu chuyện vẫn bắt đầu từ thời điểm còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng hướng đi cốt truyện hoàn toàn bất đồng, điểm tương tự duy nhất chính là Chaeyoung đóng vai nhân vật nàng cầu mà không được.

Bộ phim này nói về gút mắt tình cảm hai mươi năm giữa nữ một do Chaeyoung thủ vai và nữ hai, từ khi hai người còn là thanh mai trúc mã đến khi bước vào xã hội, tình cảm hai mươi năm được cô đọng trong một bộ phim điện ảnh dài hai giờ. Chaeyoung bỏ ra một đêm đọc xong kịch bản, đọc đến cuối thì cảm thấy phiền muộn như đã từng trải. Nàng có lẽ l*иg vào tình cảm mười năm dành cho Lisa mà không được đáp lại, cho nên sự đồng cảm của nàng với nhân vật còn sâu sắc hơn so với kiếp trước.

Đến khi tuyển chọn xong vai phụ thì đã là tháng 11, tháng 11 bắt đầu khởi quay, sang năm ra rạp, vừa lúc tham dự kịp liên hoan phim quốc tế năm sau. Nhân viên công tác bắt đầu tiến tổ, mọi thứ đã sẵn sàng, lễ khai máy được tổ chức, << Xa không thể chạm >> chính thức khởi quay. Cùng lúc đó, một vị diễn viên chính khác cũng vào tổ, Chaeyoung nhìn không chút nào kinh ngạc, giống như kiếp trước, nữ chính còn lại là Miso.

Ngoài ý muốn của Chaeyoung, thời điểm cách ngày khai máy một ngày, Nancy cũng tiến vào tổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro