Chương 84: Ngoại chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi xe lửa gần 30 tiếng đồng hồ, khi đến nơi đã là giữa trưa hôm sau. Cuối thu, C thị trời lạnh đủ để phải mặc áo len mới có thể ra ngoài, nhưng nơi này thì lại không khác gì mùa hè. Xuống xe, đập vào mặt là bầu không khí nóng hầm hập, Chaeyoung tìm nhà vệ sinh cởi bỏ áo len, chỉ mặc áo khoác bên ngoài, vẫn nóng đến toát mồ hôi.

Tiểu thành thị tuyến 18, chưa đến hai triệu dân, giá cả thấp khí hậu tốt, một con sông lớn vắt ngang thành phố, biến trung tâm thành phố thành một ốc đảo hình tròn. Chaeyoung trước đây đã tới khảo sát vài lần, ở một tiểu khu bên sông mua một căn hộ cũ. Chủ nhà tính toán di dân xuất ngoại, sau này không quay lại nữa, nội thất thiết bị toàn bộ từ bỏ. Phòng ở trang hoàng rất có phẩm vị, Chaeyoung mua được giá rẻ, thủ tục làm xong thay khóa cửa, trực tiếp xách hành lý vào ở là được.

Tiểu khu cách cửa hàng Chaeyoung thuê cũng rất gần, đi bộ chưa đến năm phút. Có điều bản thân thành phố này cũng không lớn, Chaeyoung đã từng thử một lần, lái xe 40 phút, là có thể từ trung tâm phồn hoa nhất thành phố ra vùng ngoại ô.

Gần ga tàu, các nhà hàng tiệm cơm mở cạnh nhau, mới băng qua lối ra nhà ga đã có hương thức ăn bay vào mũi. Chaeyoung trên xe lửa gần như không ăn gì, đứng ở lối ra bụng ùng ục sôi lên. Cự tuyệt chủ động tiến lên mời khách tài xế, dựa theo bảng hướng dẫn tìm được trạm xe buýt, tiền xe 200 won, Chaeyoung có thẻ xe buýt, giảm giá 20%, còn 160 won. Lên xe xong Chaeyoung lại cảm khái, vẫn là tiểu thành thị hảo a, ngồi xe buýt đều có thể làm ra hạnh phúc.

Đến trạm xuống xe, nàng kéo va li đeo ba lô, ở gần tiểu khu tìm quán mì, gọi một bát mì nước. Dân bản xứ hình như không thích ăn mì, phố lớn ngõ nhỏ đều là quán cơm, khó lắm mới tìm được một quán bán mì. Nhưng không thể không nói, bát mì này hương vị đích xác không tồi.

Ăn uống no đủ trở lại căn hộ, nhiệt độ ngoài trời làm nàng có điểm không thở nổi, nằm sấp xuống sô pha liền ba lô cũng lười cởi, nghỉ ngơi hồi lâu mới lấy lại sức. Chuyện thứ nhất là gọi điện thoại cho Đào Nguyên báo bình an. Đào Nguyên không yên tâm nàng một người ở bên ngoài, lải nhải dặn dò rất nhiều, Chaeyoung bất đắc dĩ đỡ trán cười, "Tỷ, nhọc lòng quá nhiều nhanh già a, em không muốn lần sau gặp chị chị đã biến thành bà thím già."

"Cái gì bà thím già?" Đào Nguyên cao giọng mắng: "Thật thành bà thím già thì em ghét bỏ chị sao?"

"Chỗ nào dám a." Chaeyoung liên tục xin khoan dung, "Tỷ em sai rồi, chị vĩnh viễn đẹp nhất."

"Hừ, này còn tạm được." Thấy Chaeyoung còn có công phu cùng cô nói giỡn, đại khái tâm tình thật sự không tệ. Đào Nguyên thật cao hứng, yên lòng, lại dặn dò vài câu, cúp máy.

Cùng Đào Nguyên báo cáo xong, Chaeyoung bắt đầu dọn dẹp nhà ở. Nguyên chủ một tháng trước đã xuất ngoại, căn phòng vẫn y nguyên như lúc anh ta rời đi, khăn trải giường đệm chăn bị xốc lên một góc, đã tích một lớp bụi. Chaeyoung đem nguyên chủ lưu lại quần áo đệm chăn rác rưởi linh tinh toàn bộ đóng gói lại ném chúng vào thùng rác dưới lầu, rồi lau đệm một lần, dọn ra ban công phơi nắng khử trùng, cuối cùng gỡ vỏ bọc sô pha xuống, cho vào máy giặt đem đi phơi, tiếp theo lại đi lau nhà lau gia cụ, làm xong hết thảy toàn bộ căn phòng rực rỡ hẳn lên. Chaeyoung thở hồng hộc lau mồ hôi, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn.

Làm việc thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác, ngày đầu tiên nàng bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố này đã kết thúc.

Bên cạnh tiểu khu có chợ dân sinh, cách biển không xa. Chợ bán đủ loại thủy hải sản, giá cả lại không đắt. Chaeyoung vì khao chính mình, đặc biệt mua nửa cân tôm một cân sò, cộng thêm hai con cua biển, đi ngang qua quầy bán gia cầm lại mua nửa con gà, chuẩn bị trở về nấu canh uống.

Nàng lâu chưa xuống bếp, trù nghệ có điểm chưa quen tay, nhưng hương vị vẫn có thể. Mua hai lon bia, liền vừa ăn bữa tiệc hải sản nóng hổi mới ra nồi vừa uống cạn hai lon. Khi bia lạnh trượt qua cổ họng đi thẳng xuống tận dạ dày, Chaeyoung vui sướиɠ đến nheo mắt lại, đây mới là cuộc sống a.

Một mình ăn cơm có điểm quá an tĩnh, Chaeyoung uống bia bật TV. Trên TV đang phát tin tức, trùng hợp là phỏng vấn tân nhiệm CEO Manobal thị. Miso trước màn ảnh tươi cười đứng đắn đoan trang, khi trả lời câu hỏi của phóng viên cũng điềm tĩnh tự nhiên, nhìn rất có phong phạm gia chủ Manobal gia.

Ống kính đảo một vòng qua hiện trường cuộc họp báo, Chaeyoung phát hiện không có bóng dáng Lisa. Nàng nhíu mày, trong lòng có điểm khác thường. Nhưng thực mau, nàng thả lỏng cơ mặt, lắc đầu cười, tùy tay đổi kênh khác. Nàng cảm thấy mình lần này là thật sự buông xuống, đối mặt chuyện về Manobal gia, rốt cuộc có thể cười cho qua chuyện.

Chuyển sang đài khác, chính lúc đang chiếu phim cung đình nhà Thanh, trong phim có mấy diễn viên Chaeyoung cũng nhận thức, đều là tiếp xúc trong lúc nàng còn đi quay phim. Chaeyoung nhớ đến tài khoản W nàng đã thật lâu không dùng, bên trong phỏng chừng đều kết bạn với bọn họ đâu.

Hầu hết các bộ phim mới nhất TV chiếu nàng kiếp trước đều đã xem qua, có vài bộ thậm chí còn xem lại mấy lần. Vai chính nói xong một lời thoại, nàng lập tức có thể đáp tiếp một câu. Xem thật không thú vị, dứt khoát chuyển tới kênh thiếu nhi xem phim hoạt hình.

Trọng sinh cũng có chỗ không tốt, xem phim mà không tìm thấy niềm vui.

Một người sinh hoạt rất đơn giản, cũng thực dễ dàng thích ứng. Chaeyoung mất hai ngày làm quen môi trường sống, hai ngày sau bắt tay vào thu xếp chuyện cửa hàng.

Các loại giấy phép trước đó đã xin xong, mặt tiền trang hoàng cũng đã sớm hoàn thành. Chaeyoung mua đủ dụng cụ làm bếp, chọn một sáng thứ hai bán thử, còn riêng trang điểm một chút. Nàng kiếp trước ít nhất cũng là ảnh hậu, nhan sắc đương nhiên sẽ không bình thường, hơi trang điểm một chút chính là mỹ nhân khiến người thường không nhịn được phải xem nhiều vài mắt. Mỹ nhân như thế đi làm lão bản nương bán bánh crepe, ngày đầu tiên nhân khí lập tức thăng thiên. Thu tiền trả tiền thừa làm bánh đều một mình nàng làm, bận đến đầu váng mắt hoa, chưa đầy nửa ngày đã dùng hết bột mì. Trước tiểu quán vẫn còn xếp một hàng dài, Chaeyoung đành phải cười xin lỗi bọn họ, "Ngượng ngùng, hôm nay bán hết rồi, mọi người ngày mai quay lại."

Đám đông thất vọng thổn thức, song bọn họ đa số đều không phải vì bánh crepe mà đến. Nhiều người lấy di động ra chụp mấy bức Chaeyoung, dần dần liền tan.

Chaeyoung thở hắt ra. Nàng cả sáng nay bận đến mức chưa uống được ngụm nước nào, bữa sáng chỉ ăn hai cái bánh bao, đói sắp không chịu nổi. Dọn dẹp quán sạch sẽ, đóng kỹ cửa đếm tiền. Đếm xong vui mừng khấp khởi, cứ theo tốc độ này, mấy tháng là hòa vốn, bắt đầu có lợi nhuận.

Nàng khóa cửa hàng, sang cửa hàng bên cạnh gọi bát mì. Lão bản là người địa phương, thoạt nhìn có hơn ba mươi tuổi, da đen, cười ra một hàm răng trắng, hướng về phía Chaeyoung chúc mừng, "Muội tử, biết làm buôn bán a." Giọng anh ta rất to, đặc có hồn hậu của dân bản xứ, chấn vang đến Chaeyoung có điểm ngốc, cũng cười cười theo, "Vẫn được, nhờ khách nhân cổ động."

Dân địa phương tiếng phổ thông đều mang theo dày đặc khẩu âm, Chaeyoung này tiếng phổ thông tiêu chuẩn ngược lại thành dị loại, vừa nghe liền biết không phải dân bản xứ. Ông chủ rất nhiệt tình, dạy Chaeyoung buôn bán thế nào, mấy giờ mở cửa mấy giờ đóng cửa, tuyển phục vụ ra làm sao vvv.... Chaeyoung ở trong đầu âm thầm ghi nhớ, cảm ơn lão bản. Ăn mì xong trở về, nàng nghĩ ngày mai phải chuẩn bị nhiều hơn nguyên liệu bột mì, còn phải tuyển thêm hai phụ việc, bằng không một mình nàng quả thực gánh không xuể.

Ai ngờ ngày hôm sau Chaeyoung mới vừa mở cửa, đã bị đám đông trước ô cửa dọa sốc. Những người này có người khiêng camera, có người cầm micro, đa phần là giơ di động chụp ảnh. Giờ này mới 6 giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, thật không hiểu những người này dậy lúc mấy giờ mới có thể đến trước Chaeyoung tụ tập tại đây.

Những người đó vừa thấy Chaeyoung lộ diện, hô nhau xông lên vây quanh trước cửa hàng của nàng. Camera hận không thể dán sát chụp thẳng mặt nàng, micro cũng thiếu chút nữa nhét vào miệng nàng, mồm năm miệng mười hỏi một đống vấn đề, cãi cọ ầm ĩ, Chaeyoung một chữ cũng chưa nghe rõ.

Chaeyoung bị bọn họ ồn ào đến phiền lòng, hít sâu một hơi, trung khí mười phần quát lớn: "Dừng hết lại cho tôi!"

Đám đông đột nhiên an tĩnh, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều không hẹn mà cùng khóa chặt trên người Chaeyoung.

Chaeyoung trên mặt nặn ra một cái mỉm cười, trên trán nổi gân xanh, cắn răng ôn thanh tế ngữ nói: "Bánh crepe truyền thống 600 won một cái, thêm trứng thêm 200 won, thêm nhân lại thêm 200 won, cảm ơn hợp tác."

Có lẽ là Chaeyoung tươi cười quá dọa người, mấy người khiêng camera cầm micro thật sự thành thành thật thật xếp hàng mua bánh, sau đó canh giữ gần cửa hàng, chờ nàng đóng cửa mới đi chặn đường nàng.

Chaeyoung nhân cơ hội buổi chiều không bận lướt X, thế mới biết tiền căn hậu quả.

Hóa ra trong mấy người mua bánh ngày hôm qua, có người đăng ảnh chụp nàng lên trên mạng, đại loại nói là "Lão bản nương xinh đẹp nhất", còn lên cả hot search, sau đó có người phát hiện Chaeyoung ngày trước là diễn viên, còn đem nàng từng đóng phim gì đăng hết lên mạng. Tiểu thành thị có động tĩnh lớn như vậy thật không dễ dàng, vì thế mấy tòa soạn báo chen chúc xuất động, tạo thành cục diện như bây giờ.

"......" Hiểu biết tiền căn hậu quả, Chaeyoung dở khóc dở cười, song đây cũng là cơ hội tốt để tuyên truyền cho quán. Chaeyoung đơn giản tiếp nhận bọn họ vài câu phỏng vấn, nhân tiện quảng cáo mấy câu. Vậy nên trong thành truyền nhau cạnh trường trung học số 15, lão bản nương cửa hàng ăn sáng thật ra là đại minh tinh, lại còn đặc biệt xinh đẹp. Chaeyoung buôn bán vừa mới khởi bước đã hỏa bạo toàn thị, thậm chí còn có đài truyền hình muốn mời nàng đi làm người dẫn chương trình đặc biệt, nhưng đều bị nàng uyển chuyển từ chối.

Chaeyoung chỉ muốn cửa hàng của nàng sớm đi vào quỹ đạo. Còn mặt khác, đều không nằm trong phạm vi nàng suy xét.

......

Lisa mới vừa làm xong bài tập phục hồi chức năng chân, chống quải trượng chậm rãi ngồi vào ghế nằm nghỉ ngơi, tay sờ soạng trên bàn trà một lúc, tìm được kính đeo lên, lấy ra di động, click mở album, đưa di động tiến đến trước mắt kính 2 centimet, dùng sức xem bức ảnh Chaeyoung làm bánh crepe.

Bức ảnh là cô lưu xuống từ trên mạng, ánh sáng mờ độ phân giải lại thấp, vỡ nét rất nhiều, nhưng Lisa xem hết sức chăm chú, thậm chí có người đi vào phòng cô cũng chưa nhận ra.

Người đến là Jongin, bưng khay đi tới chỗ Lisa, "Manobal tổng, uống thuốc đi."

"Hiện tại Manobal tổng là Miso, Jongin, cô gọi tên tôi là được." Lisa đặt điện thoại xuống, uống nước nuốt mấy viên viên thuốc vào, "Về sau cấp trên của cô là Miso, cô đi theo em ấy là được, không cần lại đến."

"Mano...... Lisa." Jongin gọi thẳng tên húy Lisa có điểm không quá quen, cười nói, "Tôi dùng thời gian cá nhân đi chiếu cố bằng hữu, không được sao?"

Lisa tháo mắt kính xuống, nằm ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, "Cảm tạ."

Jongin đứng bên cạnh vẫn không đi, Lisa nằm trong chốc lát, mở mắt chuyển về hướng cô, trong mắt không có tiêu cự, "Còn có việc?"

"Có." Jongin gật đầu, "Chaeyoung ở Nam Thành khá tốt, cô không cần lo lắng."

"Tôi không lo lắng." Lisa ngửa đầu, đôi mắt không biết nhìn về phía nào, nhẹ giọng nói: "Sớm đã nói qua chuyện của em ấy về sau không cần hỏi đến, tôi và em...... đây đã là kết cục tốt nhất."

"Kia nếu Chaeyoung kết hôn lần nữa thì sao?" Jongin hỏi.

Lisa đồng tử rõ ràng co rút lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro