Chương 87: Chốn cũ đi về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà hàng của Chaeyoung mỗi ngày 8 giờ tối đóng cửa thu quán. Nói là 8 giờ, chờ khách đi hết rồi dọn dẹp cũng phải 9 giờ mới xong. Nam Thành tuy nhỏ, nhưng cuộc sống về đêm lại rất phong phú. Thời điểm nàng đóng cửa chính là lúc quán nướng quán vỉa hè nhộn nhịp nhất, đặc biệt là khu chợ đêm gần trung học số 15 rất nổi danh. Tiểu thành thị việc quản lý đô thị không quá nghiêm khắc, trên đường nàng về nhà, hè phố hai bên đường bị các quán ăn chiếm dụng, khách nhân ngồi ngoài trời vừa uống rượu vừa tán gẫu, cởi trần chơi đoán số, nói tiếng địa phương, đinh tai nhức óc.

Chaeyoung nghe họ la hét ầm ĩ mà cảm giác da đầu tê dại, bước nhanh đi qua chợ đêm, trở lại phòng ở chuyện đầu tiên chính là bật máy tính video với Hyeji. Nàng khoảng thời gian này đang chuẩn bị mở nhà hàng thứ hai, có điểm bận, đã gần một tuần chưa nói chuyện với cô. Lần trước nghe cô nói trong viện có bảo bảo sốt nhẹ, không biết khỏe hay chưa, Chaeyoung có điểm lo lắng.

Lần trước đã hẹn xong thời gian, Hyeji sớm ngồi trước máy tính bên kia chờ, Chaeyoung một phát video mời lập tức được kết nối. Khuôn mặt Hyeji tươi cười xuất hiện trên màn hình, Chaeyoung cũng cười rộ lên, vẫy tay chào hỏi, "Tỷ, có thấy em không?"

"Thấy được thấy được, rõ ràng!" Hyeji ôm một tiểu nữ hài ba bốn tuổi trong lòng, cúi đầu cười với cô bé: "Tiểu Min, tới chào Chaengi a di đi."

Tiểu Min miệng ngậm kẹo mυ"ŧ, ngoan ngoãn gọi người: "Chào Chaengi a di ạ."

"Tiểu Min phải không? Tiểu Min ngoan, Tiểu Min xinh quá." Chaeyoung cười khen Tiểu Min một hồi, lúc này mới hỏi Hyeji: "Tỷ, đây là cô bé bị bệnh mấy hôm trước đúng không? Hết bệnh chưa?"

"Khỏi lâu rồi, trở trời, tiểu hài tử sức đề kháng yếu nên ngã bệnh, đi bệnh viện...... Đi bệnh viện tìm bác sĩ khám, uống thuốc xong đỡ hơn nhiều." Nhắc tới bệnh viện, nụ cười trên mặt Hyeji rõ ràng ngưng một lát, ánh mắt rã ra.

Thất thần chỉ một giây đồng hồ, Hyeji thực mau che dấu đi. Người khác sẽ nhìn không ra, nhưng Chaeyoung sao có thể không nhìn ra được, vội vàng hỏi: "Tỷ, làm sao vậy? Có phải hay không chị bên kia ra chuyện gì?"

Hyeji trong đầu chợt lóe lên tình cảnh nhìn thấy Lisa ở bệnh viện ngày đó. Cô đấu tranh nhiều ngày, tự hỏi liệu có nên nói tình huống của Lisa cho Chaeyoung hay không. Nếu nói với nàng, Chaeyoung khẳng định sẽ không nói hai lời lập tức trở về. Nhưng Chaeyoung thật vất vả mới thoát khỏi Lisa bắt đầu cuộc sống mới, Hyeji cảm kích ân cứu mạng của Lisa, thậm chí cô đi làm trâu làm ngựa cho Lisa đều không sao cả. Nhưng Chaeyoung...... Chaeyoung không được.

Hyeji thừa nhận mình ích kỷ, nhưng cô thật sự không muốn Chaeyoung lại có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn. Cô không thể đem chuyện Lisa nói cho Chaeyoung, có tỷ tỷ nào lại đẩy em gái mình xuống hố lửa đâu? Hyeji làm không được. Cô hổ thẹn với Lisa, nhưng hổ thẹn này không nên để Chaeyoung tới trả.

"Không có gì...... Mọi chuyện đều ổn, có thể xảy ra chuyện gì a? Chaengi em đừng lo lắng, lo lắng nhiều nhanh già không biết sao?" Hyeji tươi cười xán lạn, ôm Tiểu Min, cùng Chaeyoung nói gần nhất trong cô nhi viện lại xảy ra chuyện gì, nhanh chóng không đề chuyện kia nữa.

Chaeyoung cũng theo cô đổi đề tài, nói lên quy mô chi nhánh khai trương tháng sau, cuối cùng tự hào nói: "Tỷ, giờ em cũng là Đại lão bản có hai chi nhánh rồi, thế nào, lợi hại hay không?"

"Lợi hại lợi hại, em luôn luôn lợi hại, chị còn không biết sao?" Chaeyoung sinh hoạt ngày một tốt, Hyeji càng hạ quyết tâm, không nói cho nàng biết về Lisa.

Hàn huyên một giờ, buổi tối 10 giờ rưỡi kết thúc video, Hyeji tươi cười biến mất khỏi màn hình, nụ cười trên mặt Chaeyoung cũng lập tức biến mất, trong mắt có chút ẩn ẩn lo lắng. Hyeji nhất định có chuyện gì không nghĩ nói cho mình, Chaeyoung nghĩ, chị cả tối đều không dám nhìn thẳng mình.

Chính là Hyeji có thể xảy ra chuyện gì mà không dám nói với mình đâu? Chẳng lẽ cô nhi viện lại gặp chuyện gì khó khăn? Chaeyoung lắc đầu phủ định. Hiện tại cô nhi viện do quỹ hội chuyên môn quản, sẽ không dễ dàng xuất hiện rắc rối. Vậy thì...... chẳng lẽ là chính Hyeji xảy ra chuyện? Trái tim Chaeyoung lập tức nhảy lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ Hyeji mắc bệnh hiểm nghèo khó chữa? Hay là...... lại ra cái gì ngoài ý muốn?

Đúng, đúng...... Nhất định là thế. Hyeji sợ mình lo lắng, cho nên không cùng mình nói......

Chaeyoung càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi. Nàng ngẫm lại mấy năm nay Hyeji một người làm lụng vất vả, nàng lại không ở bên giúp đỡ một phen. Nếu Hyeji lần này thật ra chuyện gì mà nàng còn không ở bên người, chỉ sợ nàng cả đời đều sẽ không tha thứ chính mình.

Tim nàng đập thình thịch, đập đến nàng cả đêm đều ngủ không yên. Sáng sớm hôm sau đến quán ăn cho nhân viên nghỉ một tuần có lương, công việc ở chi nhánh còn lại cũng tạm dừng, cùng ngày mua vé máy bay trở về C thị.

Người khác mấy năm không trở lại chỉ sợ sẽ cảm khái, C thị này thật là mỗi năm một khác. Nhưng Chaeyoung lại có ký ức đời trước, nên thật không để bụng. Hơn nữa suốt chặng đường nàng đều đang lo lắng Hyeji, không có tâm trí đi nghĩ chuyện khác.

Bốn năm không về, Chaeyoung bắt taxi tới cô nhi viện, vừa lúc gặp phải Hyeji xem xong hài tử đi ngang qua cổng. Chaeyoung nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi kích động, liền thanh âm đều có chút nghẹn ngào, "Tỷ!"

Hyeji nghe tiếng quay đầu, há to miệng kinh ngạc, "Chaengi?!"

"Tỷ!" Chaeyoung chạy như bay tới, ôm chặt Hyeji, khóc nức nở nói: "Tỷ, chị có chuyện gì thì nói với em, đừng chịu đựng một mình, mặc kệ thế nào em cũng sẽ ở bên cạnh chị......"

Hyeji bị Chaeyoung hai tay ôm chặt, lại nghe nàng huyên thuyên nói một tràng, cuối cùng thế nhưng còn khóc, tức khắc có điểm không biết làm sao, dở khóc dở cười mà vỗ vỗ lưng nàng, "Chaengi em đừng gấp, từ từ nói. Sao trở về mà không gọi cho chị, để chị còn đi đón em."

"Không phải em vì lo lắng chị sao......" Chaeyoung ôm Hyeji nức nở vài cái, lau khô nước mắt, "Tỷ, chị rốt cuộc ra chuyện gì? Em xin chị nói cho em một tiếng được không, đừng làm em lo lắng."

"Chị có thể có chuyện gì?" Hyeji có điểm ngốc, "Chaengi em đang nói cái gì đâu?"

"Chị thật không có việc gì?" Chaeyoung xác nhận hỏi lại một lần.

"Thật không có."

"Không gạt em?" Chaeyoung hoài nghi.

Hyeji bật cười, "Lừa em làm gì? Em yên tâm, tỷ có chuyện gì nhất định trước tiên nói cho em."

Không nghĩ tới Chaeyoung òa một tiếng lại khóc lên, "Chị không có việc gì sao ngày hôm qua video chị không dám nhìn em, em còn tưởng rằng...... tưởng rằng......"

Nàng khóc đến bất ngờ, khiến Hyeji bị sốc, hoảng loạn vội vàng đi an ủi nàng, "Chaengi em đừng lo lắng, chị thật sự không có việc gì, thật sự! Chị thề!"

Hyeji vừa dỗ vừa bất đắc dĩ, sao hai năm không gặp đứa em này lại càng ngày càng trẻ ngược thế này? Chẳng khác gì tiểu hài tử.

Cũng may Chaeyoung tự biết mất mặt, khóc vài tiếng liền ngừng, đi theo Hyeji trở về. Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Hyeji hỏi nàng lần này về khi nào đi, Chaeyoung nói kế hoạch là ở một tuần. Hyeji rất cao hứng, nói muốn biến đổi phương pháp bồi bổ Chaeyoung, không làm nàng béo thêm 5 cân là không bỏ qua.

"Tỷ, chị xem mặt em thủy nhuận thế này, còn muốn bổ nữa sao?" Chaeyoung không biết xấu hổ dán đầu đến trước mặt Hyeji. Xác thật, bốn năm này nàng sống đích xác rất dễ chịu, da mặt mịn màng căng bóng, chẳng khác nào thiếu nữ, không thể nhìn ra nàng đã 30 tuổi.

"Vậy là tốt rồi, không phải chị lo lắng em một mình bên ngoài không biết tự chăm sóc bản thân hay sao? Em cứ sống tốt là chị an tâm rồi." Hyeji phô xong giường cho Chaeyoung, "Em đi đường vất vả, sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, cảm ơn tỷ."

Hyeji thật sâu mà nhìn Chaeyoung một cái, muốn nói lại thôi, lúc đi ra có điểm hoảng loạn.

Chaeyoung xem ở trong mắt, Hyeji nhất định có chuyện gì gạt nàng. Nhưng Hyeji không nói, Chaeyoung cũng hỏi không ra.

Chaeyoung trở về đột ngột, không báo cho ai. Nàng nguyên tưởng rằng Hyeji ra chuyện gì ngoài ý muốn mới vội vàng quay về. Ở cô nhi viện ba ngày, hỏi thăm nhân viên cô nhi viện từ trên xuống dưới, mọi người đều nói viện vẫn tốt, Hyeji cũng vẫn tốt, vô bệnh vô tai đâu ra đại sự gì.

Chaeyoung liền càng khó hiểu. Nàng mấy hôm nay cùng Hyeji ở chung, tuy rằng Hyeji làm bộ dường như không có việc gì, nhưng ánh mắt trốn tránh, tuyệt đối có việc gạt nàng. Nhưng trên dưới hỏi thăm một lần cũng chưa hỏi thăm ra, không khỏi quá kỳ quái.

Bất quá đã biết Hyeji là thật không có việc gì, Chaeyoung yên tâm không ít, ở C thị ăn ăn chơi chơi. Tới ngày thứ năm, Hyeji nhịn không được hỏi nàng: "Em khó lắm mới về một chuyến, không cần đi thăm bạn cũ sao?"

Chaeyoung cười nói: "Nào đâu ra bạn cũ." Những người nàng quen biết trước đây, ngoại trừ Naeun cùng Yoona quan hệ còn tính không tồi, còn lại đều là bạn nhậu, nhiều năm không liên hệ, chỉ sợ đã lâu không nhớ tới còn có người như nàng. Hơn nữa lấy thành tựu của Naeun với Yoona hiện tại, chắc chắn là bận rộn nhất, nào có thời gian phản ứng nàng.

"Kia......" Hyeji còn muốn nói gì, gật gật đầu, chung quy vẫn là ngậm miệng.

Có điều Chaeyoung về cũng không phải không có bất cứ ai biết. Một ngày trước khi nàng phải đi, Jongin tới cửa bái phỏng.

Chaeyoung nhìn đến Jongin còn có điểm hoảng hốt. Theo một nghĩa nào đó, Jongin liền đại diện cho Lisa.

Chaeyoung đã nhiều năm không nghĩ đến Lisa. Nhìn không thấy nghe không ra bất kỳ tin tức nào về Lisa, tự nhiên sẽ không đi nghĩ. Cộng thêm giờ nàng sinh hoạt sung sướиɠ tự tại, không việc gì phải tự rước thêm ngột ngạt cho mình.

"Chaeyoung, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng trẻ ra." Jongin mỉm cười gật đầu với nàng. Bốn năm không gặp, nếp nhăn nơi khóe mắt dù có trang điểm đã không thể che đi. Năm tháng không tha người, dù con người quý giá đến đâu cũng không thể đánh lại thời gian.

Chaeyoung toàn thân đề phòng nhìn cô, trên mặt treo lên khách sáo giả cười, "Han tiểu thư đại giá quang lâm, có việc?"

"Có." Jongin gật đầu, "Chaeyoung, cô thật sự không định đi xem Lisa sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro