Chương 94: Quải trượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jongin mang cho hai người bữa sáng là từ một tiệm điểm tâm lâu đời có tiếng ở C thị, nhân bánh mix theo công thức gia truyền. Chaeyoung ăn hai bánh bao xá xíu còn uống thêm một bát cháo to, no đến nằm trên sô pha không nghĩ động, vẫn còn tiếc chưa nếm đủ, "Tiếc là bụng không đủ lớn, bằng không đời này có gì mỹ vị ăn ngon tôi đều thử một lần."

"Bụng cô thế này còn chưa đủ lớn sao?" Jongin duỗi tay sờ soạng một phen bụng Chaeyoung, trêu ghẹo nói: "Giống đang mang thai vậy."

"Đừng ép đừng ép!" Chaeyoung rêи ɾỉ, "Lại ép là nôn mất!"

Jongin bị Chaeyoung chọc, phá ra cười, phun sạch trà trong miệng lên bàn, ôm bụng cười ha ha, Chaeyoung ghét bỏ, "Cô ghê chết đi được."

Lisa thay quần áo từ trong phòng ngủ đi ra, đối Jongin nói: "Chị đừng trêu em ấy, thật sự chán thì đi tìm Heechul đi, cứ ở mãi chỗ này làm gì?"

Một cái tên đời trước nàng chưa từng nghe qua, Chaeyoung lòng hiếu kỳ dâng lên, "Heechul là ai?"

Jongin liếc Chaeyoung một cái, cười nói: "Vị hôn phu của tôi, sao nào?"

"Vị hôn phu?" Chaeyoung kinh ngạc, "Tôi như thế nào không biết?"

Jongin cười nhạo, "Park tiểu thư, cô đã bốn năm không về C thị, hơn nữa Lisa cũng không còn là sếp tôi nữa. Sao, tôi tìm hôn phu còn phải bẩm báo với cô à?"

"Không phải, tôi không có ý đó." Thật là kiếp trước nàng cùng Jongin tiếp xúc không nhiều lắm, chưa từng nghe qua cô có hôn phu, không kịp thích ứng mà thôi. Nàng cũng ý thức được mình phản ứng quá mức, ngồi dậy khỏi sô pha, ngượng ngùng xoắn xít xấu hổ chúc mừng Jongin, "Kia cái gì, Jongin, chúc mừng a."

"Chúc mừng chỉ là thứ yếu, chờ tôi kết hôn Đại lão bản Park nhớ rõ đưa tôi cái đại hồng bao là được."

"Chị đã 37, chuyện với Heechul nắm chặt xử lý đi, cứ kéo tới kéo lui còn ra thể thống gì." Lisa lau sạch nước trên bàn trà vừa bị Jongin phun ra, khuyên nhủ: "Hay là thật làm người ta chờ đến 40 tuổi?"

"40 làm sao vậy?" Jongin bất mãn, "Chính là 50 tuổi, tỷ tỷ đây vẫn là thiếu nữ!"

Dấu vết năm tháng trên người Jongin rất rõ ràng. Cô thích cười, nếp nhăn nơi khóe mắt rất sâu, vừa nhìn đã thấy không còn trẻ trung gì, nhưng mị lực cô nằm ở khí chất. Có lẽ cùng Lisa sớm chiều ở chung, lúc nghiêm túc trên người có cổ khí tràng trầm ổn giỏi giang, rất hấp dẫn người, có người theo đuổi không kỳ quái. Chaeyoung tò mò là duyên cớ gì Jongin vẫn luôn không chịu đáp ứng người ta, nhưng đây là vấn đề cá nhân của cô, nàng và Jongin chưa quen biết đến mức có thể tùy tiện hỏi thăm, vì vậy cũng thực thức thời mà không lại tiếp tục truy vấn.

Chaeyoung ngồi trên sô pha gần nửa giờ, Jongin một người chiếm ghế sô pha đơn nghịch di động. Ghế kia trước nay là vị trí của Lisa, bị cô chiếm đi, Lisa đành phải ngồi bên cạnh Chaeyoung, chống quải trượng ngồi nghiêm chỉnh. Nàng xem mà ôm bụng muốn cười, nhưng nghĩ đến nụ hôn hôm qua, mặt lại bắt đầu nóng lên.

Chờ thức ăn trong bụng tiêu hóa hết, Chaeyoung thu thập đồ đạc chuẩn bị về cô nhi viện, Jongin cũng hẹn nàng cùng nhau đi về, vừa lúc Lisa cũng cầm lấy di động ví tiền, nhìn như cũng muốn ra cửa.

"Chị đi đâu?" Chaeyoung hỏi.

Lisa nhàn nhạt nói: "Tái khám."

Jongin vỗ trán nhớ ra, "Đúng vậy, lại đến ngày tái khám, em xem cái trí nhớ chị này! Chaeyoung, cô đưa hai chúng tôi đi thôi, đỡ phải gọi xe."

"Được a." Dù sao Chaeyoung ở C thị không có việc gì làm, đáp ứng rất sảng khoái. Kỳ thật bản thân nàng có tư tâm, về lâu như vậy vẫn luôn không biết tình trạng hai mắt Lisa thế nào, nhân cơ hội này đi hỏi thăm rõ ràng.

Bệnh viện cách chỗ Lisa ở không xa, lái xe chỉ mất năm sáu phút. Tới cửa phòng khám, Lisa đi vào phúc tra, Chaeyoung cùng Jongin ở bên ngoài chờ. Jongin hỏi tình hình gần đây của nàng ở Nam Thành, nàng tùy tiện nói chút điểm, Jongin nghe xong thực sự hâm mộ, "Sinh hoạt thế thật sự rất tự tại."

"Là rất tự tại." Chaeyoung cười nói, "Chẳng qua có đôi khi một người cũng rất nhàm chán, nên tôi nuôi con mèo, rất béo, có thời gian cho cô xem."

Jongin bỗng nhiên quay đầu nhìn Chaeyoung, "Nhiều năm vậy, cô không nghĩ lại tìm người sống chung sao?"

Chaeyoung sửng sốt, tự giễu mà cười cười, "Tính tôi không hợp sống chung với người khác, vẫn là một mình thoải mái hơn."

Tôi thấy cô cùng Lisa sống chung khá tốt, không biết cô rốt cuộc rối rắm cái gì. Jongin chửi thầm, lại cười hỏi, "Chẳng lẽ đến một người theo đuổi cũng không có sao? Bằng điều kiện của cô, không có khả năng đi?"

"Có hay không đều không sao cả." Chaeyoung nói, "Tôi đời này liền tính toán cứ như vậy, một người khá tốt."

"Vậy cô còn trở lại làm gì?"

Chaeyoung trầm mặc, cúi đầu nhìn ngón tay, cười khổ, "Tôi cũng không biết. Tôi hận chết Lisa, nhưng nhìn đến chị ấy thế kia, lại nhịn không được quay về. Jongin, cô nói xem có phải tôi rất tiện hay không? Lúc trước thà chết cũng không muốn cùng Lisa ở bên nhau, hiện tại lại sốt sắng chạy về chọc người chán ghét."

Nơi nào là chọc người chán ghét, Jongin nghĩ. Cái tên hũ nút Lisa kia thấy cô về, trong lòng không chừng cao hứng đến nói không nên lời đâu. Cô thở dài, nhìn cánh cửa phòng khám đóng chặt, buồn bã nói: "Lisa giờ đã tốt hơn rất nhiều."

Chaeyoung toàn thân chấn động.

Jongin lại nói: "Lúc em ấy mới bị tai nạn...... bị thương rất nghiêm trọng, không thể đứng dậy...... Cụ thể liền không nói, dù sao mọi chuyện đã qua. Ngoại thương hồi phục tốt, nhưng sau đó lại bị trầm cảm nhẹ. Em ấy trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, cho nên các phương pháp trị liệu tâm lý đều không có tác dụng. Tôi sợ em ấy một mình luẩn quẩn trong lòng, tặng con sáo cho em ấy, chính là con chim treo ngoài ban công."

Chaeyoung mười ngón tay vặn xoắn vào nhau, Jongin tiếp tục nói: "Mắt trái đã mù hoàn toàn, nhưng mắt phải năm đó có cơ hội chữa khỏi. Bác sĩ nói tỷ lệ thành công 50%, nhưng em ấy không đồng ý mổ."

Chaeyoung ngừng động tác, nàng ngẩng đầu xem Jongin, hỏi: "Tại sao?"

Jongin cười khểnh, "Ai biết được, Lisa ra quyết định ai có thể đoán được lý do."

"Bây giờ thì sao?" Chaeyoung hỏi, "Giờ làm phẫu thuật, còn có cơ hội hồi phục thị lực sao?"

"Có." Jongin gật đầu. Chaeyoung mắt sáng rực lên, nhưng Jongin nói: "Tỷ lệ thành công chỉ có 20-30%."

Chaeyoung trong lòng chợt lạnh, "Hai ba mươi phần trăm......"

"Dù như thế, tôi vẫn như cũ hy vọng em ấy có thể tiếp thu giải phẫu." Jongin thở dài, "Lisa như giờ, cùng mù lại có gì khác nhau? Chi bằng buông tay liều một phen."

Chaeyoung không đồng ý cũng không phản bác, nàng lẳng lặng nhìn đầu ngón tay không nói lời nào, cho đến khi Lisa từ phòng khám chậm rì rì đi ra.

Gầy ốm, nhưng đĩnh bạt, chỉ là đã không có khí chất cường đại ngày trước, góc cạnh quanh thân đã bị mài sạch sẽ.

Thời gian mài không đi góc cạnh, thống khổ mới có thể.

Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Lisa không thay đổi, cô chỉ ẩn mình đi mà thôi.

"Đang nói chuyện gì?" Tóc dài đến eo Lisa, mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái đứng trước mặt Chaeyoung, khẽ mỉm cười, trong mắt là mông lung, nhìn qua thế nhưng có điểm ngây thơ.

Trái tim Chaeyoung đột nhiên co lại, có chút đau, lại tê tê ngứa ngứa, như bị điện giật.

"Nói chừng nào thì em mới bằng lòng đi phẫu thuật." Jongin tức giận nói.

Lisa hơi giật mình, lập tức hiểu biết tình huống, đại khái Jongin thêm mắm thêm muối nói với Chaeyoung gì đó. Cô nhìn Chaeyoung cười mỉm, thoạt nhìn trông rất nhẹ nhàng, "Jongin thích khuếch đại, không có khoa trương như chị ấy nói, em đừng để trong lòng."

"Chị gì cũng chưa nói." Jongin xì một tiếng, "Lisa, nếu em thật sự không có việc gì, chị lại khuếch đại như nào cũng vô dụng."

"Jongin." Lisa nhíu mày, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn qua có vẻ rất không vui, nhắc nhở Jongin im miệng.

Jongin hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, nghĩ thầm với cái tính vịt chết còn cứng mỏ thế kia, truy không nổi lão bà cũng đáng đời, mình thật là ăn no rực mỡ đi làm điều thừa.

"Được, coi như chị lòng tốt làm hư việc. Lisa, chuyện của em chị không nhúng tay nữa, em tự mình về đi, chị đi đây!" Jongin bỏ lại hai người giận đùng đùng rời đi. Lisa cũng nhận ra mình quá đáng, ở phía sau hô "Jongin", nhưng Jongin đã biến mất không bóng dáng.

Hành lang chỉ còn lại hai người Lisa cùng Chaeyoung. Lisa cười nói: "Chaeyoung, lại phiền em một chuyến."

"Đi thôi." Qua vài phút, Chaeyoung nói.

Lisa chống quải trượng chuẩn bị đuổi kịp bước chân Chaeyoung, không ngờ trên tay trống không, quải trượng trong tay bị người lấy mất. Lisa trong lòng tức thì thất kinh, tay quơ quơ trảo loạn, "Chaeyoung, em đang làm gì? Trả quải trượng cho tôi."

Đột nhiên, tay Lisa bắt được thứ gì đó.

Ấm áp lại mềm mại, khô ráo lại nhẵn mịn, Lisa nắm thứ nhét vào lòng bàn tay mình, dại ra.

Chaeyoung nắm tay Lisa, thấy cô bất động, nghi hoặc hỏi: "Sao không đi?"

"Em đưa quải trượng cho tôi, tôi có thể tự đi." Lisa như bị điện giật tưởng rũ tay Chaeyoung ra, nhưng nàng lại gắt gao túm chặt không buông.

"Cái quải trượng đểu kia em ném rồi." Chaeyoung nói, "Nếu chị thế nào cũng phải bắt lấy thứ gì đó mới có thể an tâm, vậy bắt tay em đi."

Nàng dừng một chút, bổ sung, "Chỉ có thể bắt tay em."

"Chaeyoung......"

"Lisa, đi làm phẫu thuật đi." Chaeyoung nói, "Nếu chị thật sự mù, thì em làm quải trượng cho chị."

"Cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro