Chương 16: Đau đớn và hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một chiếc Rolls-Royce sang trọng đậu trước khách sạn. Kính cửa sổ xe được hạ xuống, khuôn mặt như người không tim không phổi của Juha hiện ra: "Đại tiểu thư của mình ơi, đại tiểu thư muốn đi đâu vậy? Mình cho cậu quá giang thì sao?"

Nhìn thấy đôi mắt của Lisa sưng đỏ, nhất định là cô vừa mới khóc một trận rất to.

Juha vội vàng xuống xe, mở cửa cho cô, không dám hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.

Lisa là một người kiêu ngạo và không hề yếu đuối. Trong ấn tượng của Juha, cô chỉ khóc đúng một lần duy nhất.

Vào năm nhất đại học, Lisa đã gọi điện cho Juha vào một đêm khuya. Chẳn hẳn là đã uống rất nhiều rượu, cô vừa đứng ở bên cạnh Juha vừa mắng to Chaeyoung là đồ khốn nạn.

Sau này, bất kể ai nhắc đến em gái của Lisa, cô sẽ tuyệt giao với người đó. Cho nên cũng hiếm khi nghe được tin tức về Chaeyoung trong nhóm người của bọn họ.

Lisa không giải thích mọi chuyện xảy ra trong khách sạn, cô liên tục gửi tin nhắn cho người ở bên kia trên W, sắc mặt lúc thì u ám, lúc lại trong trẻo đến lạ thường.

Cô đã đấu tranh với Seohwa để đi làm ở công ty khác, và cuộc tranh cãi của hai mẹ con gay gắt đến mức trở nên bế tắc không có cách nào giải quyết được.

Cô không dám lên án hành vi của Chaeyoung, nếu để Seohwa biết được đoán chừng bà ấy sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô, nói rằng cô đã dạy hư nàng.

Chỉ có thể nói tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, không có cách nào để hòa hợp, cứ sống chung dưới một mái nhà như thế này thì chắc chắn sẽ có ngày các nàng đường ai nấy đi.

Seohwa cuối cùng cũng chỉ trả lời cô một câu: "Đừng làm loạn nữa, mẹ sẽ hỗ trợ một chiếc xe hơi cho con. Con có thể chọn bất cứ chiếc nào mà con thích trong gara, sau này con có thể tự lái xe đi làm."

Con gái lớn có ý kiến phản đối chẳng phải vì cho rằng tiền tiêu vặt quá ít sao?

Lisa vô cùng đáng thương: "Còn tiền xăng thì sao?"

Seohwa: "Cứ báo cho mẹ là được."

Có chiếc xe an ủi được phần nào, sự oán giận đã tra tấn Lisa cũng đã lắng xuống được một chút. Trong lúc nghỉ ngơi, cô liên lục nói lảm nhảm với chính mình, hy vọng lời nói kia sẽ phần nào làm cho Chaeyoung bớt đi sự kiêu ngạo của mình.

Trong điện thoại, Chaeyoung liên tục gửi tin nhắn xin lỗi, muốn được làm lành với cô, không chỉ thế nàng còn gọi rất nhiều cuộc điện thoại đến.

Đó là một trải nghiệm chưa từng có trước đây.

Nàng không phải là người biết làm nũng hay dùng những lời mật ngọt mỗi khi xảy ra mâu thuẫn với chị gái. Nàng luôn luôn chỉ biết chờ Lisa sẽ từ từ nguôi giận với mình, lại có một chút khát khao được ôm lấy người. Có những người khi nóng giận, họ sẽ không muốn nghe bất cứ một lời giải thích nào. Tựa như việc cầm lên một ly nước nóng, cho dù rất khát nhưng vẫn phải buông xuống vì bỏng tay.

Lisa không biết phải đối xử với con người kỳ lạ này như thế nào.

Tuy nhiên, cô đã nói những lời gay gắt và tạm thời cắt đứt liên lạc với Chaeyoung và cho nàng vào danh sách đen. Cô làm như vậy để người kia nhớ cho kỹ và nghiền ngẫm lại hành động sai trái của mình.

Muốn hôn là cứ hôn, muốn sờ lúc nào thì sờ, thực sự là quá đáng!

Xe chạy không mục đích đã rất lâu, Juha thăm dò hỏi: "Tối nay cậu có kế hoạch gì?"

Lisa không muốn trở về sớm như vậy, vừa đúng lúc có một người bạn của Juha mới mở một quán bar và họ có thể đến đó để chơi.

Trong khách sạn, Eunji vội vàng đẩy cửa của phòng nghỉ ra. Máy điều hòa cuối cùng cũng được mở, nhưng nhiệt độ rất thấp khiến cô ấy vừa bước vào lập tức cả người co giật vì lạnh.

Trên chiếc ghế sofa nhỏ đặt cạnh cửa sổ, Chaeyoung đã cởi giày cao gót, hai chân cong lại, cánh tay nhợt nhạt tựa vào thành ghế, vẫy tay liên tục gọi như một cái máy đã được lập trình sẵn: "Trợ lý Kang."

Đồ trang sức hình con bướm màu trắng bạc trên đầu của nàng bị lệch, sợi tóc nghịch ngợm nhảy ra ngoài, vết thương khô và đỏ đen trên môi khiến đôi môi của nàng giống như hai cánh hoa hồng cháy, nửa khuôn mặt sưng tấy.

Bộ váy dạ hội của Chaeyoung cũng nhăn nhúm. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng sáng rực rỡ với đôi mắt trống rỗng vô hồn như một con búp bê, xinh đẹp thế nhưng lại trông cô đơn đến lạ thường.

Eunji gần như hét lên khi nhìn thấy Chaeyoung trông như thể nàng đã bị ngược đãi một thời gian. Là người nào đã làm nàng thành ra dạng này?

Cô ấy bước từng bước nhẹ nhàng tới gần, nửa cúi người bên cạnh Chaeyoung, dùng giọng điệu không dám quấy rầy hỏi: "Tiểu Manobal tổng, cô có cần tôi gọi cảnh sát không?"

Eunji không dám nghĩ về những gì đã xảy ra với Chaeyoung trong hơn một giờ nàng biến mất, và cô ấy cũng không liên lạc được với trợ lý Manobal kia.

Giống như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, toàn thân của Chaeyoung run lên. Khi nàng ngước lên nhìn Eunji, đôi mắt của nàng sáng lên trong giây lát, nhưng sau khi phát hiện ra đó không phải là người mà mình đang nhớ nhung mong chờ thì đôi mắt ấy lại hoàn toàn mờ đi.

Nàng ôm lấy ngực của mình, trầm giọng nói: "Trợ lý Kang, chị tìm em sao?"

Eunji bị tiếng kêu này làm cho sững sờ, đau lòng đến mức đổi lại cách xưng hô thân mật: "Chaengi, là tên khốn nào đã làm em ra như vậy? Chúng ta gọi cảnh sát đến bắt hắn đi!"

Thành thật mà nói, ban đầu Eunji không có ấn tượng tốt với Chaeyoung. Cô ấy xuất thân từ một gia đình nghèo và theo học tại một trường đại học danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy được nhận làm trợ lý bên cạnh Seohwa, và luôn luôn cố gắng tạo dựng tên tuổi cho mình trong khoảng thời làm việc.

Nửa năm trước, Seohwa đột nhiên đưa Eunji về làm trợ lý bên cạnh Chaeyoung. Lúc đầu cô ấy cho rằng một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học và dựa vào thế lực của gia đình để đi cửa sau như nàng sẽ không làm được trò trống gì ở chi nhánh.

Kết quả Chaeyoung thực sự đã đạt được một số thành tựu khiến Eunji phải chịu phục. Nàng đã chấn chỉnh lại nhân viên trong công ty bất chấp áp lực của dư luận, làm thay đổi mới hoàn toàn bộ mặt của công ty.

Sau này, khi tìm hiểu kỹ hơn, Eunji phát hiện ra Chaeyoung khác với những cô gái trẻ xuất thân từ những gia đình giàu có khác. Nàng được các nhân viên trẻ đón nhận nồng nhiệt, không chỉ dừng lại ở việc đồng cảm với những nhân viên có xuất thân bình thường, mà nàng còn giúp họ đấu tranh giành quyền lợi của mình từ trụ sở chính.

Eunji coi Chaeyoung như một người em gái, cô ấy rất muốn bẻ gãy xương của những người dám làm tổn thương nàng.

Chaeyoung lắc đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Không cần báo cảnh sát, em không sao."

Nàng siết chặt điện thoại trong tay đến mức lòng bàn tay trắng bệch, ôm ngực của mình, khẽ cau mày: "Trợ lý Kang, chị có mang thuốc giảm đau không? Lấy cho em một cốc nước ấm được không?"

Lisa không trả lời cuộc gọi của nàng, không trả lời tin nhắn của nàng, thậm chí còn chặn số của nàng. Chaeyoung nhận ra điều này và nghĩ đến lời nói của đối phương trước khi rời đi. Lúc này, toàn thân của nàng còn đau đớn hơn là bệnh tái phát.

"Em lại khó chịu nữa sao?"

Eunji cảm thấy ngạc nhiên, vừa kinh ngạc lại vừa có một chút không đành lòng.

Eunji biết Chaeyoung đã trải qua một căn bệnh rất nghiêm trọng. Trong thời gian hồi phục sau ca phẫu thuật, thỉnh thoảng nàng sẽ bị cơn đau tra tấn đến mức không thể rời giường được. Thế nhưng so với trước khi phẫu thuật thì tình trạng hiện giờ của nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Bác sĩ điều trị đã kê đơn thuốc giảm đau cho Chaeyoung, nhưng liên tục cảnh báo nàng nếu dùng quá nhiều sẽ bị nhờn thuốc. Loại thuốc này luôn được Eunji giữ trong tay, Chaeyoung sẽ không bao giờ yêu cầu cô ấy lấy nó trừ khi thực sự cần thiết.

Eunji lập tức sốt ruột đứng dậy, rút ​​điện thoại ra gọi cho tài xế: "Chúng ta ra ngoài bây giờ, chị sẽ gọi bác sĩ Lee đến kiểm tra tình hình cho em."

"Đừng . . ." Chaeyoung kịp thời ngăn đối phương lại, "Quên đi, em không sao, đừng gọi cho bác sĩ Lee."

Bác sĩ Lee là bác sĩ điều trị riêng mà Seohwa đã tìm cho nàng. Tình trạng của nàng sẽ được báo cáo thường xuyên cho bà ấy biết, nếu vết thương trên mặt và môi của nàng bị phát hiện, nó sẽ trở thành một vấn đề lớn không có cách nào để che lấp.

Một tầng sương mù dâng lên trước mắt của Chaeyoung, nàng kéo tay của Eunji và khẩn cầu: "Chuyện xảy ra tối nay đừng nói với ai khác, kể cả mẹ của em. Chị Eunji, chị có thể hứa với em không?"

Eunji do dự một lát, vẫn muốn biết tối nay xảy ra chuyện gì, cô ấy nói: "Chị hứa sẽ không nói cho mẹ của em biết nhưng em phải nói cho chị biết là người nào đã khiến cho em thành ra như thế này?"

Chaeyoung mím đôi môi không còn chút máu, lại quay sang nhìn màn đêm sáng rực ở bên ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, Eunji cho rằng người kia khó xử, không muốn trả lời vấn đề. Phải rất lâu sau đó, Chaeyoung mới nhẹ nhàng nói: "Em cùng một người rất quan trọng cãi nhau, hiện tại chị ấy sẽ không để ý tới em nữa."

Giống như một đứa trẻ, nàng liên tục lẩm bẩm trong sự bối rối: "Chị ấy ghét em."

Eunji bị sốc bởi những gì mình nghe thấy. Chaeyoung trong đầu của cô ấy là một người rất thông minh, hóa ra nàng cũng là một người vì yêu mà trở nên khổ sở như thế này.

Chẳng lẽ người đó là Bae tổng đang rất thân thiết với nàng sao?

Thế nhưng vừa rồi Eunji phát hiện Chaeyoung không có trong hội trường, cho nên cô ấy đã đi hỏi Haeun, người luôn luôn ngồi bên cạnh thì mới biết được. Nhận ra bản thân mình đã biết được bí mật thực sự về cuộc tình tay ba đầy oan trái này, Eunji nhanh chóng hắng giọng, sự lo lắng trong mắt gần như tràn ra: "Chaengi, hãy nghe lời khuyên của chị, nếu cô ấy không phù hợp thì em đừng cố gắng chạy theo người ta nữa. Không đáng đâu em . . ."

"Chị ấy đáng giá." Vết thương trên môi lại bị hở ra, Chaeyoung dùng đầu ngón tay ấn vào vết thương, cảm thấy da thịt đau nhức.

Đây chính là vết cắn mà Lisa để lại cho nàng.

Nàng vừa đau đớn nhưng cũng vừa hạnh phúc.

Chỉ nghĩ đến việc Lisa hoàn toàn phớt lờ mình, Chaeyoung cảm thấy lo lắng không thể kiềm chế được. Khó khăn lắm nàng mới có thể khiến cho Seohwa đưa Lisa về bên cạnh mình. Quả thực đêm nay nàng hành động quá vội vàng cho nên mới dọa người ta sợ hãi chạy mất.

Nàng có nên nhờ người kiểm tra xem Lisa đã đi đâu không? Giống như ngày tổ chức tiệc sinh nhật, Lisa bỏ trốn và bị buộc phải quay về với nàng.

Đôi mắt đen láy của Chaeyoung dần dần tối sầm lại, nàng gõ gõ vào màn hình đen trên điện thoại, ngẩng cổ lên: "Trợ lý Kang, chuẩn bị xe đưa em về."

Phản xạ có điều kiện Eunji chắc chắn rất tốt, cô ấy hỏi: "Trợ lý Manobal ở đâu? Có sự sắp xếp nào không?"

Tay chân của Chaeyoung lại đau, nàng cố gắng chịu đựng và mỉm cười yếu ớt.

"Chị ấy sẽ tự về lại nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro