Chương 1 - Đều thích đàn ông lớn tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Thái Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, chỉ thấy được sân bay siêu rộng cùng với bầu trời u ám.

Không khí se lạnh vẫn còn đó, nhân viên bận rộn làm việc đều ăn mặc khá dày.

Có vài chiếc máy bay khác yên vị đậu trên mặt đất, không biết khi nào cất cánh.

Mọi người liên tục xếp hàng vào cabin, có chút ồn ào.

Thái Anh mím môi thu hồi ánh mắt, ánh mắt nàng dừng lại cuốn sổ an toàn được kẹp ở phía sau chiếc ghế trước mặt, nét mặt không nhìn ra được bất kỳ tâm tình nào.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng nhớ tới Đào Tư Nhàn.

Hôm nay là ngày 14 tháng 3, cũng là Valentine trắng, ngày này năm ngoái hai người đã đến một nhà hàng Tây ăn cơm.

Đêm đó hai người đã uống một chai vang đỏ đắt tiền, thời khắc hai ly rượu chạm nhau, cả hai cùng nở nụ cười rạng rỡ.

Lúc này, điện thoại trong tay rung lên hai hồi, có tin nhắn WeChat mới. Thái Anh quay lại với thực tại, thoát khỏi những dòng suy nghĩ miên man, nàng đưa ngón tay mở khóa điện thoại.

Là Miêu Nghệ, bạn cùng lớp đại học kiêm luôn hàng xóm của nàng.

Miêu Nghệ: 【Tiểu Anh đã lên máy bay chưa?】

Miêu Nghệ: 【Khi nào máy bay đáp nhớ gửi tin báo bình an cho mình.】

Miêu Nghệ: 【Cậu cứ giải sầu cho tốt, trở về không cần mua quà cho mình đâu.】

Chuyến bay này là bay từ Vân Thành đến Tây thành, thời gian cất cánh dự kiến còn khoảng mười phút.

【Được.】 Thái Anh gõ một chữ liền ấn phản hồi.

Nành không mặc nhiều quần áo dày, hiện tại bởi vì lạnh nên đầu ngón tay có hơi tím, nhưng nàng không rảnh chú ý đến, lại thất thần vài giây, sau đó nhấn mở vòng bạn bè hôm nay.

Nội dung các dòng trạng thái vẫn như cũ, hoặc là than thở mình vẫn còn độc thân, hoặc là khoe khoang ảnh của mình cùng người yêu. Nhưng trong số đó có một cái tương đối chói mắt.

Ngón tay Thái Anh dừng lại, đôi môi mím chặt, mày cau càng sâu hơn, ánh mắt cũng có chút mất tập trung.

Nàng và Đào Tư Nhàn vẫn chưa xóa WeChat của nhau. Người kia, bạn gái cũ của nàng, hình như không có ý định tránh nàng. Còn đăng ảnh chụp hôn lễ ngày hôm nay.

Đào Tư Nhàn đăng một tấm ảnh, kèm dòng trạng thái: 【Valentine trắng, một ngày kỷ niệm thật đẹp. Một ngày quá thích hợp để kết hôn.】

Cô dâu mặc váy cưới màu trắng, mi mắt cong cong, tay cầm bó hoa, nhìn người đàn ông quỳ gối trước mặt. Chú rể anh thấn cao lớn, bộ vest đen với bông hồng tươi đẹp cài trên ngực, quỳ một gối xuống đất với dáng vẻ chân thành.

Không khí náo nhiệt, tiếng vỗ tay phấn khích muốn tràn ra khỏi màn hình.

Thái Anh lập tức tắt điện thoại, bỏ vào trong túi.

Cô dâu chú rể này thật xứng đôi, là cặp đôi đẹp nhất mà nàng từng thấy. Cũng là cặp đôi nàng thấy chói mắt nhất.

"Tiểu Phác." Dì Minh Đình nàng gặp lúc chờ máy bay gọi nàng, kéo nàng trở về với suy nghĩ của mình. "Đã từng đến Tây Thành chưa?"

Triệu Minh Đình đã gần 50 tuổi, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng dì ấy có khuôn mặt tròn phúc hậu, dì còn hay cười làm cho người ta cảm giác rất thân thiết.

"Chưa ạ." Thái Anh thành thật trả lời.

"Dì cũng là lần đầu tiên đến đó." Sau khi Triệu Minh Đình nói xong lại thắc mắc: "Tiểu Phác, con còn trẻ tuổi như vậy, nghĩ thế nào mà lại đăng ký đoàn du lịch "Hoàng Hôn Đỏ" của chúng ta vậy?"

Đúng vậy.

Vì muốn xoa dịu nỗi đau thất tình, nên nàng đã lên mạng đăng ký ngay một tour du lịch đoàn, vừa vặn chỉ còn một đoàn du lịch này đang thiếu hai người, người phụ trách đã hỏi nàng có để ý không vì trong đoàn đều là các cô chú bốn năm chục tuổi.

Tại sao lại để ý?

Hiện tại tâm tư của nàng đều không đặt ở đây, những thứ bên ngoài đều không thể ảnh hưởng đến nàng.

"Con thấy tham gia vào đoàn nào cũng như nhau thôi ạ." Thái Anh cố gắng nở nụ cười, nhưng nụ cười trên mặt cũng nhàn nhạt, còn mang theo một chút xa cách.

Triệu Minh Đình nhìn thấy vẻ mặt nàng một chút liền hiểu ra: "Thất tình sao?"

Thái Anh nghe vậy, lông mi rũ xuống.

Hôm nay nàng có trang điểm một chút, nhưng trong ánh mắt không có ánh sáng.

Hai giây sau, nàng "dạ" một tiếng nhỏ, coi như trả lời.

Triệu Minh Đình thở dài, rồi sau đó lập tức dùng thân phận của người từng trải nói những câu thấm thía: "Không sao, Tiểu Phác, cái cũ không đi làm sao cái mới tới, thanh niên mấy người không phải hay nói người tiếp theo sẽ luôn tốt hơn người trước sao? Hơn nữa con xinh đẹp như vậy, ai gặp cũng sẽ thích, huống chi những tên đàn ông thối tha kia."

Các trưởng bối dùng từ khen người cũng thật giống văn mẫu, nàng cũng được cô lao công khen như vậy.

Nàng miễn cưỡng mà cười một cái nữa, môi hơi hơi hé mở nhưng cũng mau chóng khép lại.

Rốt cuộc cũng không nói ra được, nàng là thích phụ nữ, không thích đàn ông.

Cuối cùng không phải trưởng bối nào cũng có thể tiếp thu, hơn nữa nếu giải thích không tốt còn sẽ bị coi là quái vật.

Nàng chỉ muốn nhẹ nhàng vượt qua khoảng thời gian này, không muốn có bất kỳ khúc mắc nào trong giai đoạn này nữa.

Máy bay đã cất cánh, Thái Anh mang bịt mắt lên. Nàng muốn chợp mắt một lát, nhưng ánh đèn quá sáng chói sẽ khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Kể từ một tuần trước, sau khi Đào Tư Nhàn nói lời chia tay, nàng không có đêm nào ngon giấc.

Nếu hôm nay không nhờ lớp trang điểm, quầng thâm dưới mắt nàng có lẽ người ta sẽ nghĩ nàng là gấu trúc đang lẩn trốn.

Nhưng mà, hiện tại nàng vẫn là không thể ngủ được.

Đôi mắt nàng càng nhắm chặt, trong đầu càng hiện lên những hình ảnh nàng và Đào Tư Nhàn ở bên nhau.

Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng tới Tây thành, nơi này thực tế là thành phố đầu tiên nàng và Đào Tư Nhàn đến sau khi cả hai ở bên nhau.

Lúc trước là hai người cùng nhau tới, mà bây giờ......

Thái Anh bất giác mà thở một hơi thật sầu.

Bạn bè của nàng cũng mong nàng thoát ra khỏi cái bóng ma "thất tình" càng sớm càng tốt, mà nàng cũng không biết cái "sớm" này là đến bao giờ.

Nghe nói một người thất tình, phải tốn gấp đôi thời gian mới có thể quên đối phương.

Như vậy nàng cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau ba năm, nếu con số này tăng gấp đôi chẳng phải nàng sẽ mất đi sáu năm để quên sao.

Đến lúc đó nàng cũng chạm tuổi ba mươi rồi còn gì.

Thái Anh nghĩ nghĩ lại có chút đau đầu, đưa tay lên ấn ấn thái dương.

Từ Vân Thành bay đến Tây Thành chỉ mất một tiếng rưỡi, thời gian tương đối ngắn, hơn nữa lần này còn hạ cánh sớm hơn mười phút.

Thái Anh tháo bịt mắt xuống, thích ứng lại với ánh sáng, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thời tiết Tây thành và Vân Thành quả thực không giống nhau, ở đây mặt trời chói chang, bầu trời xanh biếc, không một gợn mây.

Ánh mặt trời chiếu thẳng vào thân máy bay, Thái Anh nheo mi lại, nhanh chóng thu hồi tầm mắt

Không thể phủ nhận, thời tiết đẹp có thể làm tâm trạng tốt hơn một chút, nàng lấy điện thoại ra, nhắn tin báo bình an cho bạn thân Miêu Nghệ.

Cabin máy bay lại bắt đầu nhộn nhịp, nhiều người cảm thấy quá nóng, bắt đầu cởi bỏ quần áo, những người đi công tác thì liên tục gọi điện thoại.

Hướng dẫn viên của đoàn du lịch duy trì ổn định trong hàng.

Mười phút sau, mọi người một trước một sau mà ra khỏi máy bay.

Đoàn du lịch "hoàng hôn đỏ" cộng với hai hướng dẫn viên du lịch có tổng cộng 20 người, để thuận tiện tập trung số lượng người, hướng dẫn viên đã phát cho mọi người những chiếc nón kết màu đỏ giống hệt nhau khi tập trung tại sân bay.

Đoàn người đông đúc, đều đội nón kết màu đỏ, làm thu hút ánh nhìn thoáng qua của những hành khách khác.

Thái Anh đi ở phía sau, bước chân không nặng không nặng không, khuôn mặt không buồn cũng không vui.

Lần nữa đến Tây thành, nàng không biết dùng tâm tình nào để đối diện.

"Tiểu Phác." Triệu Minh Đình cũng từng trải qua thời thanh xuân niên thiếu, bà biết người trẻ tuổi thất tình cũng không dễ chịu gì, đặc biệt còn là người cùng đoàn, vì thế không nghĩ nhiều liền quan tâm Thái Anh một chút: "Mau đi nhanh lên, đừng để bị lạc."

Sự quan tâm trong lời nói của dì ấy rất rõ ràng, Thái Anh lộ ra một nụ cười mỉm, lại "dạ" một tiếng.

Lúc này một người bạn tốt của Triệu Minh Đình đi tới thò đầu qua một chút, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Thái Anh: "Tiểu Phác à, xin chào."

"Dạ chào dì."

"Con cứ gọi dì là dì Duyên Kỳ là được rồi." Cao Duyên Kỳ vừa đi một bên nói: "Dì nghe Minh Đình nói rồi, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ, đứa trẻ này. Dì quen biết được vài thanh niên đẹp trai có tài, không phải tốt nghiệp tiến sĩ thì cũng là từ nước ngoài trở về. Mọi người đều nói, muốn nhanh chóng thoát ra khỏi một đoạn tình cảm, hoặc là thời gian hoặc là có tình yêu mới, nếu con suy xét một chút thì bên này dì có vài người cho con lựa chọn."

Thái Anh biết Cao Duyên Kỳ có ý tốt, bởi vì các trưởng bối một khi cảm thấy bạn thuận mắt liền sẽ thực sự nhiệt tình.

Chỉ là......

"Dì Duyên Kỳ." Thái Anh không có mở miệng cự tuyệt, ngược lại đè thấp giọng chính mình, có chút chần chờ hỏi: "Bọn họ bao nhiêu tuổi ạ?"

"Lớn nhất 32, nhỏ nhất 27,28. Tốt hơn nên chọn lớn tuổi một chút, sẽ yêu thương và chăm sóc cho con."

Sân bay ở Tây thành rất lớn, sau khi rời khoang hành lý, đi bộ đến băng chuyền hành lý mất khoảng mười phút.

Triệu Minh Đình nắm lấy tay của Cao Duyên Kỳ, vẻ mặt có chút bất mãn: "Tiểu Phác của chúng ta thoạt nhìn cũng mới chỉ ngoài hai mươi, bà giới thiệu những người đó có phải hơi lớn tuổi rồi không?"

"Vậy bà có tên nhóc nào ở độ tuổi đôi mươi cần hẹn hò không?" Cao Duyên Kỳ phản bác.

Thái Anh hạ giọng nói, chờ hai vị trưởng bối nhìn qua, nàng lộ ra một cái lược biểu cảm xấu hổ: "Hai dì ơi, cái tuổi này...... Quá nhỏ rồi."

Triệu Minh Đình: ???

Cao Duyên Kỳ: ???

Thái Anh hít vào một hơi thật sâu, làm như có chút đắn đo: "Con không thích người trẻ tuổi như vậy. Bạn trai cũ của con, năm nay anh ấy cũng đã ngoài 60 tuổi, ly hôn và có ba người con, người con nhỏ nhất còn lớn hơn cháu vài tuổi."

Nàng cũng không muốn những ngày tiếp theo đều diễn ra cảnh tượng hai người dì vây quanh nàng, nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho nàng, cho nên đành phải đưa ra hạ sách như này.

"......" Hai người dì rơi vào trầm tư, ánh mắt nhìn về phía Thái Anh đều có chút phức tạp.

Lại đi theo đội ngũ rẽ trái, Triệu Minh Đình mới nhịn không được giơ tay đáp lên vai Thái Anh, vỗ nhẹ nhẹ một chút: "Tiểu Phác, chia tay là tốt!"

Vẻ mặt của Cao Duyên Kỳ càng thêm phấn khích, còn nhìn về phía trước đội ngũ, cũng không biết đang tìm kiếm cái gì.

Triệu Minh Đình không khỏi hỏi: "Duyên Kỳ, bà tìm ai vậy?"

"Không có ai." Cao Duyên Kỳ lại nhìn về phía Thái Anh, như là bộ dạng vô cùng nghi hoặc: "Tiểu Phác à, hiện tại người trẻ tuổi các con tìm đối tượng nhìn trúng người già là trào lưu sao? Lúc trước các cô gái thường kêu gào rằng họ thích ông bác, sao bây giờ lại......"

Cao Duyên Kỳ hơi hơi trầm giọng: "Hôm nay dì cũng hỏi Tiểu Lạp, người đàn ông mà con bé thích trước đây lớn hơn cả người yêu cũ của cháu, cô ấy nói ông ấy đã 75 tuổi, hiện tại ông ấy còn ngồi xe lăn."

"Tiểu Lạp là ai?" Thái Anh không đáp lời, nhưng Triệu Minh Đình không khỏi tò mò liền hỏi lên.

"Trong đoàn của chúng ta vẫn còn một người trẻ tuổi khác."

Thái Anh nghe thấy lời này nghĩ tới, nàng đăng ký thời điểm trong đoàn chỉ có hai suất trống, không ngờ tới đối phương cũng là người trẻ tuổi.

Càng không nghĩ tới đều lấy cái cớ vô lý y hệt để từ chối dì Duyên Kỳ.

Nhưng bảy mươi lăm tuổi và ngồi trên xe lăn thì có vẻ khoa trương hơn nhiều so với những gì nàng nói.

Chờ hai người dì đi tới phía trước, Thái Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ấn chiếc mũ đỏ của chính mình, tiếp tục đi theo phía sau đội ngũ.

Ở phía trước, có một thân ảnh đứng tại chỗ bất động hơn nữa còn xoay người nhìn về phía này.

Thái Anh nhìn cô ấy đội mũ đỏ, liền hiểu ra. Thì ra đây là người trẻ tuổi đăng ký cuối cùng.

Cô gái được gọi là Tiểu Lạp mặc một chiếc quần màu đen bó sát kết hợp với một chiếc áo khoác cao bồi, đôi giày Martin càng làm tăng thêm độ thẳng và dài của đôi chân. Trên vai cô ấy đeo một chiếc túi, phía bên dưới chiếc nón đỏ là một gương mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn theo Thái Anh di chuyển. Thái Anh mím môi, muốn đi ngang qua nhưng lại cảm thấy như vậy có chút không lịch sự.

Hai người khoảng cách ngày càng gần, nàng cùng Tiểu Lạp này liếc mắt nhìn nhau một cái. Cô ấy đến trước mặt nàng, giọng nói của mang theo ý cười, âm cuối hơi hơi cao lên, mày cũng nhẹ nhướng một chút: "Nghe nói cô cũng thích đàn ông lớn tuổi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro