Chương 14 - Đi leo núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình còn có việc, bái bai."

Sau khi cúp điện thoại, Lệ Sa cụp mi nhìn bàn phím laptop trước mặt.

Bàn phím là đế đen chữ trắng, rất sạch sẽ, mặt trên không có chút bụi hay dấu vân tay nào, được bảo vệ rất tốt.

Một cái nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy chữ cái cuối cùng của hàng đầu tiên.

Là P.

Trong đầu lập tức liên tưởng đến Phác Thái Anh.

Lệ Sa nhướng mi, thu hồi suy nghĩ, tiếp tục đọc tài liệu, nhưng khi đọc xong, cô lại không nhịn được hồi tưởng lại lời Trân Ni nói.

"Chẳng lẽ đến lúc trở về Vân Thành cậu còn muốn cùng em gái này tiếp tục liên lạc sao."

"Cậu phóng túng mấy ngày, nên trở lại quỹ đạo đi, Tiểu Sa."

Phải, đối với Lệ Sa mà nói, cô có thể đi theo Thái Anh đi đến Tây Thành, đã là lệch khỏi quỹ đạo rồi, cô chỉ có thể trở về, không còn liên lạc gì với Thái Anh, mới xem như trở lại quỹ đạo.

Rốt cuộc, trong hai mươi tám năm qua, cô chưa từng có hành vi và hành động quá trớn như vậy .

Lệ Sa nhíu nhíu giữa mày, lại quay đầu nhìn phía cửa, nhưng cửa không có chút động tĩnh nào.

Cô chậm rãi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt u ám.

Từ lúc tỉnh dậy, Thái Anh vẫn đang làm việc, công ty có dự án mới, nàng là thành viên của tổ dự án, mặc dù hiện tại người ở Tây Thành, nhưng cuộc họp quan trọng nàng không thể vắng mặt.

Hơn nữa bây giờ là giai đoạn bận rộn nhất, nàng sớm đã đặt cơm ngoài.

Nàng mới không cần Lệ Sa không có việc gì mà tới tìm mình, ngược lại nàng cảm thấy như vậy cũng rất bình thường, bởi vì nàng vừa vặn bận rộn công việc, không có nhiều thời gian cùng "chàng chàng thiếp thiếp" với nhau như vậy, cùng người giao lưu thật lãng phí tinh lực.

Huống chi Lệ Sa còn giảo hoạt như vậy.

Cho nên, hôm nay năm giờ chiều hai người mới gặp nhau, là Lệ Sa gõ cửa phòng Thái Anh, vẻ mặt của cô không lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, chỉ là cười cười nhắc nhở nói: "Thời gian cũng còn sớm."

Thái Anh sửng sốt, đôi mắt cũng chớp chớp, bộ dạng có chút hoang mang.

"Leo núi thôi. Em cho rằng tôi nói chơi sao?"

"Được rồi." Thái Anh mím môi: "Tôi đi thay quần áo."

Lệ Sa gật đầu: "Được."

Hai người không xin phương thức liên hệ của đối phương, một khi có chuyện đều là trực tiếp gõ cửa.

Dù sao cũng ở đối diện, rất thuận tiện.

Mặt trời lúc năm giờ không quá gay gắt, nhiệt độ trên mặt đất cũng không quá cao, nhưng hai người vẫn cầm một cái ô.

Cách homestay không xa, cửa hàng đồ chơi kia lại bắt đầu phát động trò ném vòng, hiện tại lại có du khách đang chơi cái trò này.

Thái Anh hai mắt nhìn, lại nghĩ tới cái trống lắc đồ chơi đặt ở trong phòng Lệ Sa.

"Muốn chơi sao?" Lệ Sa bắt được tầm mắt nàng, liền hỏi một câu.

Thái Anh lắc đầu: "Không muốn."

Thái Anh lại nói: "Đứa trẻ kia có đôi mắt rất trong sáng, cô bé đến tìm tôi ngày đó đã nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi. Tôi không muốn để cô bé thất vọng."

Đây là lý do tại sao nàng đồng ý chơi trò chơi cùng Lệ Sa.

"Thích trẻ con sao?" Lệ Sa lại hỏi câu, ngữ điệu có chút du dương.

Thái Anh trầm ngâm vài giây, "ừm" một tiếng: "Thích đứa trẻ ngoan."

"Vậy tôi đây có ngoan không?"

Thái Anh: "......"

Thái Anh: "Chị không phải trẻ con."

Tây Thành phát triển nhờ khách du lịch, không chỉ bởi vì bên này thời tiết thực sự rất thích hợp tới chơi, càng quan trọng là cảnh điểm rất nhiều, hướng dẫn viên du lịch của đoàn đã sắp xếp tham quan vài cảnh đẹp của địa phương, nhưng Thái Anh và Lệ Sa vẫn luôn trốn ở homestay chỗ nào cũng không đi.

Ngọn núi sắp leo cách đó vài cây số, là một ngọn đồi khuất tầm nhìn, chưa được xếp hạng vào danh lam thắng cảnh.

Núi không cao cũng không lớn, nhưng vào mùa này cây cối trên núi tươi tốt nhất, hoa nở vừa phải nên vẫn có thể đi xem.

Để đạt được mục đích rèn luyện sức khỏe, Lệ Sa đã đề nghị từ lâu rằng thay vì đi ô tô thì hai người sẽ đi bộ đến đó.

Phải đi ra trước khu homestay, sau đó đi bộ một vòng đường lộ là có thể đến chân núi.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Lệ Sa lại đi mua hai chai nước, mới lại tiếp tục đi về phía trước.

Hai người một đường không nói lời nào, Lệ Sa đi tới phía trước, tâm tình của cô bởi vì lời Trân Ni nói mà có chút bị ảnh hưởng, hơn nữa hiện tại còn chưa tới chân núi, cô cũng không muốn lãng phí thể lực.

Trên quốc lộ vẫn luôn có xe đang tới lui, lá cây trên đường bị luồng không khí cuốn lên, trôi ra xa hơn.

Có những con chim bay lượn trên bầu trời, lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng đậu trên nhành cây khế.

Thái Anh vẫn mang theo máy ảnh, đi một lúc nàng sẽ dừng lại để chụp, Lệ Sa lúc này sẽ hỗ trợ cầm ô, là một sự kết hợp khá ăn ý.

Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người cuối cùng cũng tới chân núi. Ngọn núi này được khai phá, có thể leo lên. Tuy nhiên, mức độ phổ biến có hạn, trước mặt chỉ có một số du khách, họ đang nói cười, thoạt nhìn trông rất thoải mái.

"Đi thôi." Lệ Sa mở miệng nói, vừa đi cô vừa nghĩ ngợi, gần như đã điều chỉnh lại tâm lý của mình. Sau khi trở về Vân Thành, cô hoàn toàn có thể không liên lạc với Thái Anh nữa, cô hoàn toàn có thể làm được, bởi vì Lệ Sa cô chính là một người tự chủ tự cường.

Không phải chỉ là họ không liên lạc với nhau nữa thôi sao?

Cái này có khó gì đâu.

Sáng nay cô có một chút mê mang, có điều chỉ là bởi vì bản thân cô đơn tịch mịch quá lâu mà thôi, nên mới có thể đối với Thái Anh sinh ra cảm giác luyến tiếc như vậy.

Nhưng một người sẽ không chết nếu không có tình dục, vì vậy có gì mà cô không thể từ bỏ.

Lúc sau nghĩ thông suốt hết thảy, tâm tình Lệ Sa tốt lên không ít.

Không ai có thể hiểu mình hơn chính mình.

Thái Anh treo máy ảnh ở trên cổ, nàng giương mắt nhìn nhìn ngọn núi kia.

Xác thật không cao cũng không lớn, nhưng đến đỉnh núi vẫn là cần có chút thời gian, Thái Anh có chút lo lắng, bởi vì nàng lâu lắm rồi không leo núi.

Lệ Sa nhìn nàng một cái, liền biết nàng nghĩ gì, vui vẻ mà mở miệng: "Nếu lát nữa cảm thấy kiên trì không nổi nữa, tôi sẽ kéo em lên."

Thái Anh cùng cô đối diện, chậm rãi lắc đầu, một bên đi về phía trước đồng thời một bên nói: "Cảm ơn, không cần."

Nàng cũng không yếu ớt đến như vậy.

Mặt trời lại lặn rồi, hoàng hôn hôm nay còn đẹp, khách du lịch phía trước dừng lại chính là vì nhìn thấy cảnh này.

Thái Anh không nghỉ ngơi, nàng nghĩ sẽ một mạch đi đến đỉnh núi, lại vừa xem cảnh sắc xinh đẹp này.

Cây cối sinh trưởng thật sự tràn đầy, hoa cỏ hai bên đường cũng khoe dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Lệ Sa đi theo phía sau Thái Anh, bởi vì có cây cối che đậy, hai người thu ô lại.

Trong một khoảnh khắc, Lệ Sa cảm thấy chính mình và Thái Anh như là đang tham gia hội chơi xuân ở trường học.

Trong đầu thì nghĩ, miệng cũng là như vậy cảm khái: "Em có cảm thấy chúng ta giống như đang tham gia hội du xuân ở trường tiểu học không?."

"Tiểu học tôi không tham gia hội du xuân." Thái Anh không có dừng lại bước chân, có chút thở hổn hển mà đáp lại lời Lệ Sa.

Lệ Sa lộ ra vẻ mặt khó hiểu, cô nhìn bóng dáng Thái Anh, muốn hỏi tại sao nhưng lại kìm lại.

Thôi, thật là như vậy, không phải thời thơ ấu mỗi người đều giống nhau.

Đã đi hơn phân nửa, tới được sườn núi, nơi này bóng cây loang lổ, gió thổi qua lại đem bóng dáng thay đổi hình dạng.

Hai người cùng du khách khác vẫn duy trì khoảng cách, Thái Anh lại đi được vài bước, thì ngừng lại.

Lệ Sa đi đến phía sau nàng cách một mét, cô thở dốc một chút, nhưng cũng không khoa trương như Thái Anh: "Làm sao vậy?"

Thái Anh môi có chút khô, nước ở trong ba lô, nàng không lấy ra tới.

Nàng liếm liếm môi, nhìn Lệ Sa, nhìn nhau vài giây, Thái Anh mới gọi tên cô: "Lạp Lệ Sa."

Lệ Sa lại là câu kia: "Làm sao vậy?"

"Chờ leo xong ngọn núi này, đêm nay có khả năng tôi không còn sức nữa." Thái Anh thẳng thắn nói: "Tôi sẽ không ngủ với chị được."

Lệ Sa nghe vậy nhịn không được "phì" một tiếng bật cười, mặt mày cô như là cơn gió dịu dàng giữa cảnh núi này: "Vậy thì liên quan gì? Khách sáo với tôi làm gì? Em ngủ với tôi cũng đâu tốn nhiều sức lực?"

Thái Anh: "......"

Lệ Sa nói xong, tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Thái Anh, cũng mặc kệ xung quanh có người hay không, cô hôn lên môi Thái Anh một cái, lại nhìn mặt Thái Anh: "Đêm nay chúng ta đổi tư thế đi. Đúng lúc từ cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy mặt trăng, cho nên đêm nay em cứ từ từ ngắm trăng."

------

🌜: Liên quan gì tới ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro