Chương 34 - Có phải em không hoan nghênh chị không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thì ra em là loại người như vậy sao? Gấp như vậy, không chờ nổi mà muốn ngủ với tôi."

Thái Anh thực sự muốn trả hết nợ càng sớm càng tốt, nhưng cũng không phải gấp đến không chờ nổi, càng không phải giống như tình huống hiện tại.

Nghe Lệ Sa trêu chọc như vậy, nàng cũng không phản bác, trên mặt hiện lên một chút áy náy: "Thật ngại quá."

Thái Anh vừa nói vừa muốn đứng dậy, tư thế đè lên người Lệ Sa này, cả hai người đều không dễ chịu.

Nhưng Lệ Sa cảm thấy cơ hội như này khó có được, cô không muốn để Thái Anh đi, cô cũng cảm thấy như vậy không quá thoải mái, dứt khoát liền ôm người lại trở mình, nghiêng người đối mặt với Thái Anh bốn mắt nhìn nhau.

Sofa nhà Lệ Sa rất êm cũng rất lớn, hai người nằm thẳng vẫn dư dả, huống chi hai người còn đang nằm nghiêng.

Thái Anh mím môi: "Tôi muốn đi tắm."

"Bác sĩ kiến nghị sau hai tiếng uống rượu mới được tắm rửa. Hiện tại còn chưa tới hai tiếng."

Tầm mắt cô từ trán của Thái Anh lướt xuống, lướt qua đôi mắt trong veo của Thái Anh, lướt qua chiếc mũi thẳng xinh xắn của Thái Anh, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi dịu dàng của Thái Anh.

Hôm nay Thái Anh không trang điểm, dưới ánh sáng mãnh liệt, có thể thấy làn da mỏng manh của nàng, Lệ Sa biết cảm giác đó là như thế nào.

Rất mềm và mịn giống như một miếng đậu phụ.

Không biết Thái Anh lớn lên như thế nào.

Thái Anh bị Lệ Sa nhìn như vậy, lông mi nàng khẽ rung.

Bởi vì nàng biết Lệ Sa nói đúng, vì thế nhẹ nhàng mà "A" một tiếng: "Vậy còn phải đợi bao nhiêu lâu?"

"Có lẽ là hai mươi phút." Lệ Sa tạm dừng một giây: "Cũng có thể nửa giờ."

Ánh mắt cô lại nhìn xuống, nhìn chiếc cằm gầy ốm của Thái Anh, mày dần nhíu lại, giọng điệu lo lắng nói: "Sao lại gầy hơn lúc ở Tây Thành rồi?"

Cô không chỉ nói như vậy, mà còn đưa tay lên nhẹ nhàng sờ.

Hai người ôm sát vào nhau, khoảng cách gần gũi cũng chỉ có độ dày quần áo, Lệ Sa không dùng lực, cũng không dám dùng sức.

Thái Anh có đôi khi thoạt nhìn thực mong manh, đặc biệt là khi nàng lộ vẻ buồn bã, như thể nếu chạm vào sẽ liền vỡ vụn.

Mà cú chạm này, dễ như trở bàn tay, cô tách môi Thái Anh ra, có thể thấy bên trong hàm răng trắng tinh cùng đầu lưỡi hơi phấn hồng.

Cổ họng Lệ Sa căng thẳng, cảm giác hơi se lại.

Nhưng Lệ Sa hỏi vấn đề quan tâm quá mức, làm Thái Anh cảm thấy vượt qua các giới tuyến của nàng, nàng nhìn đôi mắt Lệ Sa, có chút không biết nên trả lời thế nào.

Nàng và Lệ Sa đã làm chuyện thân mật nhất rất nhiều lần, nhưng họ thậm chí không phải là bạn bè.

Thái Anh không muốn dính líu đến Lệ Sa quá nhiều, đêm nay đồng ý để Lệ Sa tới đón mình, tâm thái cũng giống như lúc trước cùng cô ấy gặp gỡ ở Tây Thành.

Nàng đã từng rất thích Đào Tư Nhàn nên không nhanh như vậy liền từ có thể quên nỗi buồn thất tình, nhưng Lệ Sa vừa vặn điện thoại đến liền giải cứu nàng khỏi nó.

Nàng và Lệ Sa vẫn có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau như vậy.

Nàng vẫn chưa muốn bước qua vĩ tuyến 38 mà đáng lẽ cả hai phải biết.

Nhưng mà......

Thái Anh hiện tại muốn trả lời vấn đề này, bởi vì nàng biết Lệ Sa là xuất phát từ chân tâm.

Không ai có thể từ chối tấm chân tình của người khác, trừ khi đầu óc có vấn đề.

Đầu óc Thái Anh đương nhiên bình thường, hơn nữa trả lời một chút cũng không mất miếng thịt nào, chẳng lẽ nàng nhất định phải ra vẻ như vậy sao?

"Không biết." Đầu ngón tay của Lệ Sa còn đang đặt trên cằm Thái Anh, nàng không giãy giụa cứ cho Lệ Sa nhéo nhéo, dù sao nàng cũng không cảm thấy khó chịu.

Hàng mi Lệ Sa cụp xuống, liền nhìn môi Thái Anh khi nói chuyện, Thái Anh vừa mới dứt lời liền lặng lẽ đưa đầu lưỡi tự làm ướt cánh môi mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lệ Sa bị mắc câu rồi.

Sau khi cô bắt gặp ánh mắt Thái Anh lần nữa, không nhìn thấy trong ánh mắt Thái Anh xuất hiện sự kháng cự, vì thế chậm rãi nhích đầu lại gần, dán lên đôi môi hai ngày chưa nhấm nháp của Thái Anh.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, ai gần như vậy lại không tiếp nhận nụ hôn ấy.

Lệ Sa nâng cằm Thái Anh, tay phải thả xuống dưới dịch tới trên gáy Thái Anh.

Giữa hai người vẫn luôn có sự ăn ý.

Thái Anh không có nửa điểm bài xích, hoặc là nói nàng kỳ thật chưa từng bài xích nụ hôn của Lệ Sa.

Khoảnh khắc Lệ Sa tới gần, nàng liền phối hợp mà khẽ mở cánh môi, thả đầu lưỡi Lệ Sa tiến vào cùng nàng quấn quýt.

Hô hấp cũng cùng nhau hoà thành một, hai người đều rất ôn nhu, cũng đều rất hưởng thụ.

Nhưng đèn trong phòng thật sự quá sáng, Thái Anh bị ánh sáng chiếu đến mức nhắm mắt lại, cũng có chút không thoải mái, không khỏi có chút thất thần.

Lệ Sa chú ý tới, cô nâng đầu lên, liền thấy lông mi Thái Anh thỉnh thoảng lại run run, vì thế bàn tay cô đang đặt trên gáy Thái Anh, đặt lên mặt che mắt Thái Anh lại.

Lông mi Thái Anh lại nhíu một chút, Lệ Sa cảm thấy có chút ngứa, nhưng lại có cảm giác như bị cào vào tim.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi càng thêm mê người sau khi hôn một hồi của Thái Anh, lại cúi thấp đầu nhẹ nhàng cắn một cái, cầm lòng không đặng mà gọi Thái Anh một tiếng: "Sóc Chuột......"

Thái Anh không có bất kỳ phản ứng đáp lại nào, Lệ Sa cũng không cảm thấy buồn bực, hơn nữa còn cười nhẹ một tiếng, kéo đầu lưỡi Thái Anh ra cắn một cái coi như trừng phạt.

Nụ hôn này phá lệ dài lâu, hai tay Thái Anh vòng qua cổ Lệ Sa.

Nhưng bởi vì nàng chưa tắm rửa, hai người đều còn giữ lại tỉnh táo, bất quá ánh mắt có chút mê ly.

"Đi tắm rửa đi." Lệ Sa tiếng nói hơi khàn, bốn chữ này cơ hồ là nhảy ra tới, nói xong lại hôn Thái Anh một cái.

"Được." Thái Anh đứng lên, tim nàng lại đập không có tần suất, làm nàng có chút hoài nghi có phải trái tim muốn nhảy ra ngoài không.

Lệ Sa ngồi ở trên sofa, cô nhấc mí mắt nhìn về phía Thái Anh, sau đó nói với bóng lưng Thái Anh vừa đi được hai bước: "Đêm nay không cần trả nợ."

Suy nghĩ này chính là của bản thân Lệ Sa đêm nay, lúc gọi điện thoại nghe thấy được giọng mũi của Thái Anh, cô cũng chỉ muốn ôm nàng một cái.

Thậm chí liên tiếp hôn kỳ thật cũng chưa nghĩ tới, chỉ là rất muốn xuất hiện ở bên cạnh Thái Anh, không hơn không kém.

Thái Anh nghe vậy bước chân dừng lại, "Ừm" một tiếng, đi đến mở vali, cầm quần áo ngủ cùng khăn tắm vào phòng tắm.

Lệ Sa thu hồi ánh mắt, nhìn cái trống lắc đặt ở trên bàn.

Thật ra cũng không rõ tại sao mình lại giữ cái trống này làm cái gì, nhưng đại khái là vì......

Muốn giữ một chút kỷ niệm giữa mình và Thái Anh?

Thái Anh có thú bông sóc nhỏ, vậy cô không thể cái gì cũng không có?

Tuy rằng cái trống này không phải Thái Anh tặng, nhưng cũng xem như cùng Thái Anh có được.

Thái Anh tắm rồi sấy tóc, Lệ Sa nói liền giữ lời.

Hai người tới phòng ngủ cùng ngủ, bên trong ngọn nến thơm đã cháy được một lúc, Thái Anh tới cơn buồn ngủ, Lệ Sa chỉ ôm nàng từ sau lưng rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tư thế như vậy cho nhau cảm thấy an tâm đến khó hiểu.

Cuối tuần là một ngày nghỉ hiếm hoi, nên không có đặt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc thẳng tới hơn 10 giờ, Thái Anh thức dậy trước.

Nàng vừa tỉnh dậy có chút choáng váng, nhưng thấy Lệ Sa ở bên cạnh mình. Tất cả ký ức đêm qua lại ùa về.

Phòng ngủ của Lệ Sa giống hệt phòng ngủ khách sạn, không có dấu vết người ở, nến thơm trên bàn đã cháy hết, sáp chảy một chút sang một bên, đông đặc lại trong cốc.

Rời khỏi giường đi rửa mặt, Thái Anh đều làm động tác của mình rất nhẹ nhàng.

Nhưng lúc nàng đang định kéo vali chuẩn bị rời đi, Lệ Sa đã từ phòng ngủ ra tới, dựa ở cửa, vẻ mặt lười biếng nhìn nàng: "Phải về sao?"

"Đúng vậy." Thái Anh bị bắt quả tang, nàng tìm lý do thoái thác cho việc không chào hỏi mà rời đi: "Thấy chị còn chưa thức, nên không gọi chị, còn có......"

"Còn có mèo cũng đang chờ em về, đúng không?" Lệ Sa giúp nàng bổ sung những lời còn lại.

Thái Anh sửng sốt, gật đầu: "Đúng vậy."

Hôm nay Vân Thành khó thấy được mặt trời, giờ phút này ánh mặt trời chính xuyên thấu qua cửa sổ chạy tiến vào, phòng khách cũng bị chiếu đến vô cùng rộng thoáng, trên sàn nhà gỗ bị nhiễm một tầng màu cam.

"Vậy em chờ tôi một lát. Tôi đưa em về."

Thái Anh cự tuyệt: "Không cần, tôi tự mình về được."

"Được." Lệ Sa không có kiên trì, Thái Anh nếu không muốn cô đưa đi, vậy cô liền không tiễn, nhưng cô cũng biết vì sao Thái Anh không muốn cô đưa về.

Đơn giản chính là hiện tại trải qua một đêm hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy hiện tại có chút xấu hổ, nếu hai người tiếp tục đơn độc ở chung một chỗ, sẽ làm Thái Anh càng cảm thấy không được tự nhiên.

Cô có thể hiểu được, vì thế để Thái Anh rời đi.

Thái Anh thật sự nghĩ như vậy, tối hôm qua cùng Lệ Sa không phát sinh cái gì, nhưng khi nàng nhớ lại nụ hôn đó dường như còn say hơn cả rượu, liền có chút rối loạn tâm tư.

Thái Anh không bao lâu đã về đến nhà, nàng đem vali về phòng, nhìn nó một hồi lại cảm thấy buồn cười.

Mỗi lần gặp Lệ Sa đều phải mang theo nó, có lẽ đây cũng là một loại nghi thức.

Tối hôm qua Miêu Nghệ sợ Luca ăn hết đồ ăn trên bàn, trước khi rời đi còn dọn dẹp, nhưng bởi vì người cũng có chút mơ hồ nên thu dọn có chút đơn giản, đều để lại những món Luca tuyệt đối sẽ không thử.

Luca nhìn thấy Thái Anh liền không chút khách khí mà chạy lại cọ cọ, chờ Thái Anh thay giày lại nó đi ngửi mùi trên đôi giày, rồi sau đó tỏ vẻ nghi ngờ.

Thái Anh: "A... Đi với người bạn kia."

Con mèo nhỏ lanh lợi, có thể ngửi thấy bất cứ thứ gì khác lạ, Thái Anh nói xong, Luca phe phẩy cái đuôi đi vào bên trong.

Thái Anh nhịn không được bật cười, có đôi khi cảm thấy Luca thật sự thông minh đến kỳ cục, cười xong nàng bắt đầu dọn dẹp phòng.

Miêu Nghệ đã gửi một tin nhắn cho Thái Anh vào lúc 12h30 trưa, nói cô ấy vừa thức dậy và không thể tới sớm vì mắt cô ấy bị sưng, nhưng cô ấy cũng nói nếu lần sau có uống rượu như này, làm ơn hãy gọi cho cô ấy.

Cùng bạn bè uống rượu là một việc kỳ hạnh phúc. Mượn rượu giải sầu quả thực có tồn tại.

Thái Anh buồn cười: "Được, không thành vấn đề."

Nàng còn hẹn Miêu Nghệ cùng nhau tới ăn cơm.

Một lúc sau, Miêu Nghệ gõ cửa nhà Thái Anh, Thái Anh thất tình, bất luận là uống rượu hay ăn cơm, bạn thân như cô đương nhiên đều sẽ có mặt.

Rốt cuộc lúc trước Thái Anh có thích Đào Tư Nhàn đến mức nào Miêu Nghệ đều biết.

Sau khi ăn cơm xong, Miêu Nghệ mới đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Tiểu Anh, cậu đã biết chuyện Kim học tỷ trở về chưa?"

Thái Anh ngẩn người, nhìn Miêu Nghệ với ánh mắt có chút khó hiểu: "Mình không biết."

"A......" Miêu Nghệ có chút xấu hổ, "Mình còn tưởng rằng chị ấy sẽ liên lạc với cậu khi trở về chứ."

Thái Anh nhấp môi dưới, ôm Luca vào trong lòng, nàng xoa xoa đầu Luca, làm bộ thuận miệng hỏi: "Chị ấy liên lạc với cậu sao?"

"Không."

"Mình lướt vòng bạn bè thấy người khác đã post ảnh chụp cùng chị ấy lúc ăn cơm, hỏi bạn bè mới biết được chị ấy trở về được hai ngày rồi."

Miêu Nghệ và Thái Anh học cùng lớp, nhưng Kim Trí Tú lớn hơn họ ba tuổi, lúc trước năm nhất, Trí Tú đã năm tư rồi.

Tuy nhiên con người Trí Tú rất tốt, quen biết không ít người, lúc trước chỉ có Thái Anh và Trí Tú quan hệ tốt nhất, nhưng sau khi Trí Tú tốt nghiệp liền đi Kinh Thành, muốn ở lại Kinh Thành làm việc.

Không phải khoảng thời gian này Thái Anh không phải không liên lạc cho cô ấy, nhưng sau lại cơ hồ đã không còn, hiện tại Trí Tú trở về nàng không biết cũng là bình thường.

Nháy mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, tình nghĩa cần phải được duy trì, nếu không chỉ dựa vào hồi ức thì chống đỡ không được bao lâu.

Huống chi giữa nàng và Trí Tú còn có chuyện khác nữa!

Điều Thái Anh không ngờ tới là ngay sau khi Miêu Nghệ rời đi, nàng đã nhận được một cuộc gọi từ Trí Tú.

Số máy của Trí Tú vẫn không đổi, đến nay còn tồn tại trong danh bạ Thái Anh, nàng nhìn thông báo, vẻ mặt sửng sốt sau một lúc lâu, mới hít vào một hơi nghe máy, có chút chần chờ mà lên tiếng: "Kim học tỷ?"

"Chị về Vân Thành rồi."

Thái Anh giả bộ ngạc nhiên: "Vậy sao?"

"Là nghỉ phép sao?" Nàng hỏi một câu.

"Không phải." Trí Tú là phát thanh viên radio, ngày thường nói chuyện cũng có một chút phát thanh, không dày rất êm tai, nhưng là Thái Anh rất lâu không nghe cô ấy nói chuyện, khó tránh khỏi cảm thấy có chút xa lạ. "Chị từ chức rồi, chuẩn bị ở lại Vân Thành làm việc."

Trí Tú: "Em...... Có phải em không hoan nghênh chị không?"

Trí Tú: "Tiểu Anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro