Chương 36 - Sóc Chuột của chúng ta ngoan ngoãn như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ Triệu Minh Đình và Cao Duyên Kỳ thật sự nhiệt tình làm Thái Anh có chút không chống đỡ được, còn một nguyên nhân nữa làm nàng đồng ý gặp mặt ăn cơm, chính là nàng muốn gặp Lệ Sa.

Thái Anh rất bứt rứt, bởi vì nàng nhớ Lệ Sa, tối hôm qua được Lệ Sa chăm sóc, còn chưa nghiêm túc nói lời cảm ơn cô.

Nhưng cho dù thẳng thắn thừa nhận như này, nàng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Sa.

Lệ Sa có thể chỉ là hỏi để trêu chọc nàng, nhưng Thái Anh biết, chỉ có dựa theo lời của cô mà trả lời mới có thể làm đề tài này tạm dừng.

Quả nhiên, Lệ Sa dừng đùa, ngược lại nhắc nhở: "Thắt dây an toàn."

"Ừm." Thái Anh mắt nhìn phía trước, đôi tai ẩn dưới mái tóc bởi vì vừa mới nói khiến nó đỏ ửng.

Lái xe ra đường lớn, Lệ Sa nghiêm túc lái xe, qua mấy phút lại nói: "Ở ghế sau có quà tặng cho hai dì."

Cô tạm dừng nói một chút, bổ sung câu tiếp theo: "Tôi cũng mua giúp em một phần."

"Bao nhiêu tiền?" Thái Anh nghe vậy nghiêng đầu qua nhìn sườn mặt Lệ Sa.

"Không nhiều."

"Chị không cần cho tôi." Thái Anh không muốn dính dáng đến tiền bạc với Lệ Sa, nhưng dựa theo hiểu biết của nàng về Lệ Sa, nếu nàng tiếp tục hỏi, bầu không khí có thể sẽ càng khó xử hơn.

Vì thế Thái Anh liếm môi, đưa ra quyết định: "Vậy lần sau tiền thuê khách sạn tôi sẽ trả."

Lệ Sa cười khẽ một tiếng: "Được..... Vậy khi nào đây?"

Bởi vì hôm nay Vân Thành đã tắt nắng, hơn nữa còn có chút xán lạn lóa mắt, hiện tại điểm chân trời cũng còn có ráng màu, thật đẹp, làm cho thành phố tăng thêm vài phần lãng mạn.

Thái Anh nhìn chân trời, suy nghĩ một lúc, mới cho đáp án: "Ngày mai tôi có việc, mà có lẽ ngày mai kỳ kinh nguyệt của tôi cũng sẽ đến."

"Sẽ đau bụng sao?" Lệ Sa trực tiếp hỏi.

Thái Anh: "Đúng."

Lệ Sa dùng đầu ngón trỏ gõ gõ vô lăng, qua hai giây mới trả lời: "Vậy một tuần sau lại trả nợ đi."

Thái Anh không có phản đối, nàng cũng muốn như vậy, "Ừm" một tiếng, mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi trở về từ hôm đó, nàng và Lệ Sa cũng không còn kéo khoảng cách ra xa, điều này làm cho nàng có chút không thích ứng.

Hôm nay nàng ở nhà suy nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân lần sau nếu còn uống nhiều, cũng không thể lại nhờ Lệ Sa.

Ngoài việc sẽ khiến nàng sinh ra cảm giác ỷ lại Lệ Sa, còn dễ dàng làm nàng bị Lệ Sa cho ăn vạ.

Nàng không thể lại bị Lệ Sa cho ăn vạ, nếu không càng trả nợ cành thiếu, sẽ có đoạn kết sao?

Mối quan hệ khiến nàng cảm thấy bất thường như vậy, hẳn là nên kết thúc sớm hơn là tiếp tục mắc nợ nhau.

Cho dù như vậy không thể không thừa nhận chuyện này cũng khiến bản thân cảm thấy sung sướng.

Thái Anh nghĩ về nó một lần nữa, thời gian trôi qua thật nhanh, như thể đã đến nơi chỉ trong vài cái chớp mắt.

Lệ Sa đã mua tặng hai chiếc vòng tay cho hai dì, cùng với một chiếc máy quay phim chuyên dùng để quay vlog, Thái Anh nhìn logo thương hiệu trên túi đựng vòng tay, giữa mày nhảy dựng.

Đây là "không nhiều" mà Lệ Sa nói sao?

"Máy quay là em mua." Lệ Sa đưa túi ra.

Thái Anh nhận lấy: "Cảm ơn chị."

"Cảm ơn cái gì? Chính là em tự mua mà."

Hai người sánh vai đi vào chung cư, còn chưa đi đến nơi, liền thấy gương mặt thân thiết của Triệu Minh Đình.

"Tiểu Lạp! Tiểu Phác!" Triệu Minh Đình hướng về phía các nàng vẫy vẫy tay.

Thái Anh trên mặt cũng không khỏi tươi cười, trong thời gian bảy ngày nàng du lịch ở Tây Thành, được hai dì Minh Đình và Duyên Kỳ chiếu cố không ít, nàng vẫn rất cảm kích.

Hiện tại không gặp nhau đã hơn một tuần, nhưng Thái Anh cảm thấy hai dì vẫn giống như khi còn ở Tây Thành.

"Dì Đình!"

"Chào dì!"

Triệu Minh Đình cười nở hoa, đứng ở giữa hai người trẻ: "Đã lâu không gặp, hai đứa càng ngày càng xinh đẹp."

"Nào có." Lệ Sa giỏi nhất về khoản ăn nói: "Dì Đình, dì và bọn con đứng chung một chỗ, lát nữa gặp được người quen, người ta nhất định sẽ hỏi liệu chúng ta có phải chị em hay không đấy."

Thái Anh nhấc mí mắt liếc nhìn Lệ Sa một cái, nàng cảm thấy Lệ Sa trước mặt lại có chút xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc.

Một người trên cơ bản khi làm việc ít khi cười, nhưng lại có rất nhiều niềm vui trong cuộc sống riêng tư, tùy ý khen một câu là có thể dỗ người khác càng thêm vui vẻ.

Thái Anh rũ mí mắt, so với Lệ Sa an tĩnh hơn một chút, Triệu Minh Đình một chút là có thể nhận thấy được, dì kéo Thái Anh qua vỗ vỗ tay: "Tiểu Phác, không có việc gì, không có việc gì."

Triệu Minh Đình vẫn luôn cảm thấy đau lòng cho Thái Anh, cô gái có diện mạo xinh đẹp hiện tại rất được hoan nghênh, thế nhưng còn có những ông già không quý trọng sao?

Nếu tin tức về hành vi của những lão già tồi tệ này lan rộng thì sẽ không có bà lão nào khiêu vũ với ông ta trên quảng trường nữa.

Thái Anh nghe Triệu Minh Đình an ủi, khóe môi dắt một nụ cười nhợt nhạt, nàng không biết nên giải thích thế nào, đơn giản không thể giải thích được.

Đây là một sự hiểu lầm, lúc trước nàng cũng không nghĩ tới sẽ còn liên lạc với Triệu Minh Đình, bất quá cứ để hiểu lầm như vậy lắng xuống không bị phát hiện, kỳ thật cũng vẫn tốt hơn.

Thái Anh khó tránh khỏi có chút lo lắng sợ trưởng bối sau khi biết nàng thích con gái sẽ phản ứng gay gắt, bởi vì cậu mợ của nàng chính là vết xe đổ, mắng nàng với những từ ngữ vô cùng khó nghe.

Lệ Sa cùng Triệu Minh Đình hàn huyên suốt quãng đường, lúc đến nhà, còn gia nhập thêm Cao Duyên Kỳ.

Trên bàn ăn đã chuẩn bị mấy món nóng hổi, đều là món ăn đặc sắc do hai người bọn họ chuẩn bị, trông rất hấp dẫn.

Món quà đối với hai dì thực sự rất quý giá, hai dì thật không muốn nhận lấy, nhưng Thái Anh lúc này đã ở bên cạnh thuyết phục: "Nếu hai dì cảm thấy quý giá mà không nhận, vậy sau này bọn con sẽ không tới nữa."

Lời này vừa nói ra, Cao Duyên Kỳ lập tức quyết định: "Tới! Đương nhiên phải tới!"

"Hiện tại người trẻ tuổi không thích nấu cơm, nếu các con có thời gian, thì cứ tới nhà dì ăn cơm, bồi bổ cho dạ dày các con."

"Quà này bọn dì nhận lấy, nhưng các con nhất định phải thường xuyên tới đó."

Lệ Sa: "Vâng."

Bữa cơm này rất hài hòa, Thái Anh tâm tình nhẹ nhàng đi không ít, trước mặt hai dì thật sự rất nhiệt tình, thỉnh thoảng lại lấy đũa gắp đồ ăn cho cô và nàng.

Hai dì liên tục nói rằng hai người họ trông quá gầy, phải ăn nhiều một chút, trực tiếp thể hiện sự quan tâm của mình.

Tới 8 giờ rưỡi tối, hai người phải trở về nhà, trước khi đi Triệu Minh Đình lại cho hai người dưa muối tự tay dì làm.

Quá nhiệt tình.

Sau khi được đưa xuống lầu, Lệ Sa mới đưa tay vỗ vỗ lồng ngực: "Thật khó chống đỡ, hai dì còn nhiệt tình hơn lúc còn ở Tây Thành nữa."

Thái Anh liếc xéo cô một cái: "Lúc ở Tây Thành, chị sợ các dì nhờ làm người quay chụp video, chị còn bỏ chạy trước nữa chứ."

Lệ Sa: "......"

Lệ Sa lại bị bắt nạt: "Không phải em cũng vậy sao?"

Hai người vừa đi về phía cổng tiểu khu vừa trò chuyện, Thái Anh nghe vậy khẽ hừ một tiếng.

Trong chung cư đèn đường hai mét một cái, treo trên cao, có người dân đang bế con ra ngoài cho thông thoáng, có người đang dắt chó đi dạo.

Không đi bao lâu liền ra khỏi chung cư đến ven đường.

Thái Anh không có ý định mở cửa xe của Lệ Sa, hơn nữa còn nói tạm biệt trước: "Chị về trước đi."

"Tôi gọi taxi về."

"Em không muốn tôi đưa em về sao?" Lệ Sa nhìn vào mắt Thái Anh.

Thái Anh mím môi, đối mắt cùng Lệ Sa: "Vậy chị đưa đi."

Lệ Sa không khỏi bật cười, cô đã sẵn sàng bị Thái Anh từ chối lần nữa, đến lúc đó cô trực tiếp chơi xấu lại.

Nhưng không nghĩ tới lần này Thái Anh lại thẳng thắn như vậy.

Cô ngẩn người, chợt mở cửa ghế phụ: "Mời lên xe."

"Cảm ơn."

Thái Anh ngữ khí bình thường, không có chút dao động lớn nào, nàng lên xe liền ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Mông lung màn đêm bên trong, Lệ Sa vừa quay đầu liền thấy sườn mặt Thái Anh, cô do dự chớp mắt một cái, vẫn là gọi một tiếng: "Sóc Chuột này......"

Thái Anh quay đầu qua, rất bình tĩnh: "Làm sao vậy?"

"Em...... Cái tên ngày hôm qua em gọi, là người yêu cũ em sao?"

Thái Anh nghe vậy ngẩn ra, nàng không nghĩ Lệ Sa sẽ hỏi vấn đề này, có chút không biết nên trả lời như thế nào.

Thật là khó xử.

"Không sao." Lệ Sa không vội lái xe đi, cô chậm rãi nâng tay lên vuốt tóc Thái Anh, giọng nói cô theo bản năng dịu xuống: "Tôi tin em sẽ sớm quên được người đó."

Thái Anh không trả lời, nhưng bị Lệ Sa không cẩn thận chạm vào vành tai, thân thể của nàng khẽ run lên.

Lệ Sa rút tay lại, nghiêm túc nói: "Cá nhân tôi cảm thấy, người đó có từng thích em hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là tương lai nhất định sẽ có một người vô cùng thích em, dành trọn tình yêu cho em."

Lệ Sa: "Em nói có phải không?"

Nói tới đây, cô hạ mi mắt: "Dù sao bé Sóc Chuột của chúng ta ngoan ngoãn như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro