Chương 53 - Cứ sợ em quên mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỹ năng nấu nướng của Trí Tú ở mức trung bình, Thái Anh có thể nấu nhiều món hơn, nên khi đến nhà mới của Trí Tú, nàng tự giác mà đeo tạp dề vào phòng bếp, hơn nữa còn không cho Trí Tú vào phụ.

Trí Tú cũng không còn cách nào khác, đành ra ngoài ngồi trên sofa xem tài liệu.

Hôm nay là tết Thanh Minh, nội dung buổi phát sóng tối nay cũng sẽ có liên quan ít nhiều đến nó, phải nói đôi điều về thanh minh.

Trân Ni không được nghỉ, hôm nay vẫn phải tăng ca, Trí Tú gửi tin nhắn cho Trân Ni, chỉ là nàng trả lời tương đối trễ.

Trí Tú lại lần nữa quen thuộc nội dung, chờ tới khi Trân Ni gọi điện thoại tới, Trí Tú nhìn vào cửa phòng bếp, đứng lên đi tới ban công, lúc này mới chậm rãi nghe máy.

"Alo?" Trí Tú vô thức phát ra giọng phát thanh khi nói.

Trân Ni cầm điện thoại xoa xoa giữa mày: "Chị gái à, cậu còn chưa đi làm mà, sao lại bắt đầu giọng phát thanh rồi."

Giọng Trân Ni có thể nghe ra được sự mỏi mệt, Trí Tú cau mày, lời quan tâm cũng không chạy ra khỏi miệng, chỉ là nói: "Luyện tập trước."

"Ừm. Ăn cơm chưa?"

"Sắp rồi."

"Cậu tự làm sao?"

"Không phải." Trí Tú nói rồi dừng một chút: " Ăn cùng một học muội, cậu không quen."

"Được rồi, tôi không quen, chúng ta là người của hai thế giới mà."

"Trân Ni......"

Trân Ni ngắt lời cô nói: "Kim tiểu thư, đây chính là lời cậu đã nói mà, tôi chỉ thuật lại thôi cũng không được sao? Cứ như vậy đi, tôi tiếp tục bận đây, cậu ăn cơm ngon miệng."

Cuộc điện thoại này còn không tới một phút đã kết thúc, Trí Tú cầm điện thoại, rũ mắt nhìn màn hình, thất thần vài giây.

Cô có thể cảm nhận được Trân Ni đang nổi giận.

Vừa vặn lúc này Thái Anh đã đem hết đồ ăn đặt lên bàn, hướng đến bóng lưng Trí Tú gọi một tiếng: "Chị, ăn cơm thôi."

"Được."

"Chị đi rửa tay trước."

Đào Tư Nhàn tuy không nấu cơm, nhưng miệng lại rất kén chọn, tài nghệ của Thái Anh cũng ở chỗ cô ta mà rèn luyện ra được, hiện tại trên bàn bày ra 3 món 1 canh đều là sở trường của nàng, trong đó còn một món chính.

Trí Tú rửa tay xong ngồi xuống, sau khi nhìn thấy thức ăn trên bàn, tận đáy lòng mà tán thưởng một câu: "Không biết ở trước mặt tôi đây có phải đầu bếp của khách sạn 5 sao không?"

"Là khách sạn 6 sao, cảm ơn, thưa quý cô." Thái Anh phối hợp mà lên tiếng, cũng ngồi xuống theo.

Thái Anh còn rót cho hai người sữa bò, tình huống hiện tại cũng không thích hợp uống rượu, vì thế Thái Anh nâng ly trước: "Chúc mừng Kim tiểu thư tìm được nhà và công việc mới ."

"Cảm ơn." Trí Tú mỉm cười cùng nàng cụng ly, đem sữa bò uống lên hai ngụm, liền cầm lấy đũa nếm thử đồ ăn nàng nấu.

Từ sau khi thất tình, số lần Thái Anh xuống bếp ít đi rất nhiều.

Thứ nhất là bởi vì không có Đào Tư Nhàn bắt nàng làm này làm kia, nàng tùy ý tự mình làm.

Thứ hai là vì lười, kêu đồ ăn ngoài cũng rất ngon.

Nhưng cho dù gần một tháng không có nấu cơm, mấy món ăn trước mặt nàng vẫn làm được rất nhẹ nhàng, hơn nữa bảo đảm mỗi món đều là sắc hương vị đều đầy đủ.

Chỉ là không biết Lệ Sa đã ăn cơm chưa, Thái Anh có chút lo lắng, hơn nữa cảm xúc càng ngày càng mãnh liệt, chờ ăn cơm xong nàng đã không nhịn được, nói với Trí Tú: "Đợi lát em sẽ rửa chén."

Lập tứ cầm điện thoại ra ban công đứng.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đã biến thành màu đen, Thái Anh cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn đêm một lát, mới chậm rãi xoay người.

Cảm thấy đột nhiên liên lạc với Lệ Sa, có chút đột ngột.

Mọi người đều không phải trẻ con, Lệ Sa hôm nay sẽ không tăng ca, cơm khẳng định là đã ăn.

Vậy nàng lo lắng chỉ dư thừa.

Trí Tú dọn dẹp chén đũa, thấy Thái Anh quay lại mà không gọi điện thoại, có chút ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao cả." Thái Anh nở một nụ cười: "Chị để em rửa, cứ tiếp tục xem tài liệu của chị đi."

Trí Tú lắc đầu: "Em nấu cơm chị rửa chén, vậy mới là bình thường, nào có người vừa nấu cơm vừa rửa chén, chúng ta phải chú ý bình đẳng."

Lời này làm mí mắt Thái Anh giật giật, trong đầu lập tức hiện ra tới hình ảnh Đào Tư Nhàn.

Đào Tư Nhàn mười ngón không dính nước, đối với chuyện làm việc nhà xem như ghét cay ghét đắng, trên cơ bản chưa từng rửa chén, hơn nữa thường xuyên đề nghị Thái Anh mua máy rửa chén, nhưng chính mình lại không bỏ ra một xu nào.

Trí Tú đã nhận ra biểu cảm của Thái Anh, hơn phân nửa đều đoán được Thái Anh đang suy nghĩ cái gì, cô tới vỗ vai Thái Anh: "Tiểu Anh, đều đã qua rồi."

"Ừm." Thái Anh lông mi thấp thấp: "Em biết rồi."

Trí Tú phải vội đến công ty, Thái Anh đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại, nàng cùng Trí Tú đi xuống lầu.

Hai người từng người tách ra gọi xe taxi, Thái Anh ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe lại có chút thất thần, hai ngày này nhớ tới Đào Tư Nhàn không ít, đều không quá tốt đẹp, nàng lại bắt đầu tự hỏi, vì cái gì lúc trước bản thân vẫn luôn không cảm thấy Đào Tư Nhàn quá đáng.

Đáp án quá rõ ràng, bởi vì nàng là đồ ngốc, mới có thể như một bảo mẫu chịu thương chịu khó.

Thái Anh nhắm hai mắt lại, suy nghĩ lại hiện tới cảnh tối hôm qua trong mơ, càng cảm thấy bực bội, nàng hạ cửa sổ xe xuống cho thoáng, dường như chỉ có như vậy mới có thể cảm thấy dễ chịu.

Kỳ nghỉ ba ngày của Tết Thanh Minh rất mau chỉ còn lại một đêm cuối cùng, Thái Anh và Lệ Sa một câu liên lạc cũng không có, Thái Anh cũng không khản trương, bởi vì Lệ Sa nói là tạm biệt chờ cô khỏe hơn.

Bị bệnh đâu có nhanh khỏe như vậy, chẳng phải chỉ mới qua mấy ngày thôi sao?

Mà "bà dì" Thái Anh đã hết vào chủ nhật, nàng cảm thấy nhẹ nhàng không ít, đối với những người đau bụng kinh như nàng mà nói, tới "tháng" chính là cực hình.

Nhưng trong ba nghỉ này còn xảy ra một chuyện, đó chính là tết Thanh Minh cùng ngày Thái Anh cõng Luca ra ngoài chụp ảnh, trên đường có người quay video đăng lên Douyin, hơn nữa người này là người nổi tiếng trên Douyin, khi video này đăng lên, đã nhanh chóng nhận được bình luận, lượt thích và chia sẻ của mọi người.

Trong video không thấy mặt Thái Anh, nhưng thân hình nàng mảnh khảnh, hơn nữa còn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, không hiểu sao cho người ta một cảm giác chủ nhân của mèo rất xinh đẹp, có không ít bình luận đang hỏi ID của Thái Anh, chỉ là người đăng bài làm sao biết được.

Cho đến khi có người nói con mèo này rất giống con mèo của một nhiếp ảnh gia trên Weibo, hơn nữa còn so sánh chúng, cuối cùng xác định cả hai con mèo này chính là một.

Chuyện này Miêu Nghệ đã nói với Thái Anh, Miêu Nghệ hết sức kích động, cùng Thái Anh kể lại ngọn nguồn, đôi mắt cô ấy sáng ngời: "Tiểu Anh, nói không chừng Luca sau này chính là hot-douyin-cat đó."

Thật vậy, hai ngày này tin nhắn tài khoản nhiếp ảnh của Thái Anh, nhiều người bán các sản phẩm dành cho mèo đã liên hệ với nàng, muốn làm quảng cáo một số sản phẩm.

Thái Anh không nghĩ ra ngoài một chuyến mà mọi chuyện lại thành ra như vậy, một mực cự tuyệt, tiền lương của nàng đủ nuôi Luca, nàng không thiếu tiền để nhận những quảng cáo này, hơn nữa lỡ như chất lượng có vấn đề, như vậy đến cuối cùng bị tội đều là Luca.

Nàng không thể lấy Luca ra để mạo hiểm như vậy, hơn nữa cũng không có kế hoạch sẽ mở tài khoản Douyin cho Luca.

Một số giang cư mận sau khi xem video rất thích Luca, đặc biệt là nó nghiêng đầu một chút, che miệng rất dễ thương, nhưng vậy thì có liên quan gì đến Thái Anh đâu chứ?

Người khác thích Luca, nàng thật sự phải đem Luca cho người khác xem sao?

Nghĩ cái gì vậy chứ?

Trên mạng rất phức tạp, nàng không hy vọng Luca bị một số ít người xem chỉ trích.

Ngay dưới video đó, nàng thấy một số người nói rằng: "Con mèo này thật khó coi", "Chủ nhân như thế nào lại đem nó mang ra ngoài vậy? Mèo đều có phản ứng kích ứng", Thái Anh xem đến mày nhăn lại.

Buổi tối thứ hai Lệ Sa lại mở Weibo, thấy fans Thái Anh tăng thêm vài ngàn, mày cô nhẹ nhăn lại, không biết đã xảy ra cái gì, cho đến khi cô kéo xuống dưới, liền nhìn thấy bức ảnh Luca mà Thái Anh đã đăng trước đó động thái phía dưới đều là một mảnh nhộn nhịp.

Lệ Sa:......

Chà, đều là fans của Mập Mạp.

Cô cắn môi, nói với không khí "Đã lâu không gặp", đến khi xác định mình không còn giọng mũi, mới gọi điện thoại cho Thái Anh.

Thái Anh còn đang đọc bình luận, khá nhiều người khen Luca, nhưng luôn có những người nói điều gì đó không nói nên lời, nàng cứ lướt lướt xuống, màn hình liền hiện lên cuộc gọi đến.

Là Lệ Sa gọi tới.

Thái Anh thiếu chút nữa nhảy lên, lông mi nàng run lên một chút, mới chậm rãi nghe máy.

Mới vừa đem điện thoại đặt bên tai, đã nghe thấy Lệ Sa nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em nghe chị có còn giọng mũi không? Còn khàn hay không?"

Ba ngày không được gặp Lệ Sa, Thái Anh nghe giọng cô, hoảng hốt hai giây, mới hơi hơi rũ đầu giơ lên khóe miệng trả lời: "Trong điện thoại nghe không ra, hình như còn một chút."

Lệ Sa dùng khúc đốt ngón trỏ nâng nâng chóp mũi, mới nói: "Được. Vậy không cần nghe trong điện thoại nữa."

Thái Anh: "Ừm."

Giây tiếp theo, Lệ Sa giống như lơ đãng thắc mắc: "Sóc Chuột, em còn thiếu nợ chị đúng không ta?"

"Đúng vậy."

"Tốt, cứ sợ em quên mất."

Rất kỳ quái và kỳ diệu, ba ngày hai người không có gặp nhau, nhưng bây giờ gọi điện vẫn tự nhiên như trước.

Đây là chuyện tốt.

Ý tứ trong lời nói của Thái Anhh không thể rõ ràng hơn, sau khi cúp điện thoại, Lệ Sa liền lấy chìa khóa xe ra ngoài.

Vốn dĩ cô còn muốn lấy một bộ trang phục ngày mai mặc đi làm, nghĩ lại, lại cảm thấy mặc đồ của Thái Anh cũng không tồi, so với mặc đồ của cô thoải mái hơn nhiều.

Thái Anh lại ôm Luca vào trong lòng, nàng biết Lệ Sa muốn đến đây, chỉ là thời gian dường như bị chậm lại, nàng không ngừng xem đồng hồ treo ở trên tường, nhưng mỗi lần xem, đều chỉ mới qua một chút thời gian.

Luca bị Thái Anh nựng đến độ mệt nhọc, đã ngủ trong lòng Thái Anh.

Thế giới của mèo thật đơn thuần, buồn ngủ tuyệt đối không chết cứng, có thể ngủ liền ngủ.

Nhưng nó còn chưa được ngủ an ổn, chuông cửa đột nhiên vang lên, mà chủ nhân nó đối với cánh cửa hô lên: "Tới đây", sau đó đem nó để sang một bên.

Luca: Đã tê rần.

Nó ngược lại muốn nhìn xem người đến là người nào, có thể làm mẹ nó không đếm xỉa đến nó.

À, thì là người đẹp kêu nó là Mập Mạp, vậy thì không có việc gì.

Lệ Sa nghe thấy giọng Thái Anh nói: "Tới đây", trong lòng khẩn trương một chút.

Rõ ràng cũng chỉ cách nhau một cánh cửa, lại làm cô cảm thấy vừa xa lạ lại vừa xa xôi, cái ý nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong ba giây, cửa liền mở ra, Thái Anh cả người đứng ở trước mặt cô.

Lệ Sa ngẩn người, cô nhìn đôi mắt Thái Anh, môi mấp máy: "Nghe trực tiếp thì sao? Còn có giọng mũi không? Giọng nói còn khàn không?"

Cùng câu hỏi trong điện thoại.

"Không còn nữa." Thái Anh gật đầu, đôi mắt sáng ngời đến như thể là ẩn giấu rất nhiều ngôi sao bên trong.

Ba ngày không gặp, nói không nhớ là nói dối, lần trước cùng Thái Anh tách ra khi khắc chế cùng ẩn nhẫn, ký ức vẫn còn mới mẻ.

Lệ Sa bước vào, nâng chân phải đóng chặt cửa lại, cùng Thái Anh khoảng cách gần hơn rất nhiều.

Thái Anh nuốt nước bọt, chỉ nghe Lệ Sa nói: "Chị tới sờ Mập Mạp, chị nhớ nó."

-----
Tác giả có lời muốn nói:

Luca: Ha hả hà ha, tui tin tui chết liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro