Chương 59 - Rất nhớ chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký kết hợp đồng với công ty Ưu Phi xong, lần này đi công tác cũng tính là thuận lợi.

Chuyến bay trở về dự kiến ​​là 6 giờ chiều, lúc đến Vân Thành là 8 giờ, Thái Anh không biết Lệ Sa khi đó có tan làm chưa, nhưng nếu Lệ Sa trả lời nàng là "Đương nhiên", chính là khẳng định sẽ đến đón nàng.

Chỉ hy vọng không làm chậm trễ đến công việc của cô ấy, nếu không Thái Anh cũng sẽ không hỏi cô ấy.

Thái Anh cùng nhóm người Bành Khai Miểu trả phòng lúc 12 giờ, khoảng cách chuyến bay 6 giờ cũng còn sớm, Thái Anh tính đưa bọn họ đi dạo một vòng, chỉ là mọi người đều có hành lý, đi đâu cũng bất tiện, cuối cùng đem hành lý gởi ở siêu thị lớn, mới nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Cơ hội đi công tác tương đối hiếm có, giống những người thích đi chơi như Bành Khai Miểu, càng thích đi công tác, thứ nhất là không áp lực, thứ hai là còn có nhiều thời gian chơi hơn, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cậu ta là người hưng phấn nhất.

Trình Trình gửi tin nhắn cho Thái Anh, hỏi bữa trưa muốn ăn cái gì.

Thái Anh nói không biết.

Đối với cách đề cử mỹ thực rất hay của Trình Trình, Thái Anh rất bội phục, bởi vì ở Kinh Thành hai ba ngày nay, nàng gọi đồ ăn thật sự một lần cũng chưa dẫm qua sấm sét.

"Tiểu Anh, chị đưa mọi người đến một nhà hàng. Nếu như Trí Tú phát hiện chị không chiêu đãi các em, sợ là phải bị cô ấy mắng mất."

Thái Anh nói không cần, nhưng Trình Trình rất kiên định, sau đó còn bắt đầu "bán thảm", vừa hay Trình Trình hiện tại đang đi chơi gần đó, liền lái xe đến đây.

Thái Anh đã xem ảnh và video của Trình Trình trong vòng bạn bè, Trình Trình là một cô gái rất thích cười, cô ấy luôn cập nhật những quán ăn ngon mà cô ấy tìm thấy trong vòng bạn bè của mình, hình như cô ấy là một blogger ẩm thực, Thái Anh không nhìn kỹ.

Nhưng khi nhìn thấy Trình Trình, Thái Anh cảm thấy rằng cô ấy trông đẹp hơn nhiều so với những bức ảnh và video trong vòng bạn bè.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt." Trình Trình đưa tay ra.

Hôm nay Kinh Thành như cũ lộ ra mặt trời, giờ phút này nắng như thiêu như đốt, Trình Trình mặc quần ngắn cùng áo thun, trông vô cùng mát mẻ.

Thái Anh bắt tay lại: "Chào chị."

Trình Trình lập tức mời mọi người lên xe: "Vậy mau lên xe đi, mặt trời này chiếu một giây liền nóng đến phát hoảng mất."

Thái Anh tự nhiên ngồi ở ghế phụ, còn lại ba người ngồi ghế sau.

Sau khi Trình Trình lên xe, cô ấy bỏ một cây kẹo mút vào miệng, còn lịch sự mà hỏi thăm Thái Anh cùng ba người ở ghế sau: "Mọi người ăn kẹo không?"

"Cảm ơn." Tất cả đều uyển chuyển từ chối.

Ngay cả người từ trước đến nay dễ dàng làm quen như Bành Khai Miểu cũng an tĩnh lại.

Thái Anh treo nụ cười trên môi, chuyển đề tài: "Chị Trình Trình, phiền đến chị rồi."

Trình Trình vừa nhai kẹo vừa lái xe: "Phiền toái gì đâu chứ, trời xa đất lạ, chị đây tự nhiên sẽ muốn giúp đỡ một chút, con người chị không yêu thích gì khác, nhưng thích kết giao bạn bè cùng thưởng thức đồ ăn ngon."

Trình Trình: "Trí Tú là người bạn đầu tiên của chị khi đến Kinh Thành, cô ấy đối với chị mà nói rất quan trọng, Tiểu Anh, chị đã nói rồi em gái của Trí Tú cũng chính là em gái của chị."

Trình Trình nói chuyện ngay thẳng, cũng không quanh co lòng vòng.

Thái Anh nhấp môi dưới, ngại có ba vị đồng nghiệp đằng sau, nàng cũng không có đem điều mình muốn hỏi nói khỏi miệng.

Kỳ thật nàng muốn biết mấy năm qua Trí Tú ở Kinh Thành sống thế nào.

Nhưng cũng không đợi Thái Anh hỏi, Trình Trình đã tự mình nói: "Nhắc tới Trí Tú, cô ấy khẳng định không nói với em chuyện chị và cô ấy lần đầu tiên gặp mặt, siêu buồn cười luôn, lúc ấy chị vừa tới Kinh Thành chưa bao lâu, thuê phòng ở gần làng đại học bên kia, đồ ăn cũng rẻ hơn nên có một buổi tối chị muốn đi ra ngoài ăn lẩu."

Không chỉ có Thái Anh, ba người ngồi sau cũng đều đang hóng Trình Trình kể chuyện, tuy rằng bọn họ không biết 'Trí Tú' mà Trình Trình nhắc đến là ai.

Trình Trình: "Bàn bên cạnh trông giống như một bữa tiệc của tụ họp, vài người ngồi chung một bàn, chị đang ăn rất vui vẻ thì thấy hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cãi nhau, hai người ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, suýt nữa là đánh nhau rồi."

Trình Trình: "Trí Tú thấy chị đang nhìn họ, liền bưng bát đũa đi tới nói, cô ấy nguyện ý trả một nửa cho bàn chị, nói rằng bàn bên cạnh ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của cô ấy."

Thái Anh nghe vậy khóe miệng cong cong, đó thực sự là điều mà Trí Tú có khả năng sẽ làm.

Với vẻ ngoài dịu dàng của Trí Tú, dường như với ai cũng đều duy trì khoảng cách, Thái Anh cũng nhờ vào đôi mắt giống với người nào đó mới được đặc biệt chiếu cố.

Trình Trình nói nói, làm cảm xúc mọi người đi lên, đám người Thái Anh cũng không căng thẳng nữa, Bành Khai Miểu cũng bắt đầu lao lên, liều mạng nói chuyện với Trình Trình, một bữa cơm ăn thật sự vui vẻ, đến cuối cùng Trình Trình lại đưa bọn họ đến siêu thị lấy hành lý.

Thật sự quá nhiệt tình, chiêu đãi cũng rất chu đáo.

Trình Trình còn muốn đưa bọn họ ra sân bay nhưng bị Thái Anh cự tuyệt, bởi vì bọn họ đã đặt xe tới, lúc này Trình Trình mới yên tâm.

"Một thời gian nữa chị muốn đi Vân Thành chơi, vậy Tiểu Anh chúng ta đến lúc đó gặp."

"Được, chị Trình Trình."

Sau khi vẫy tay tạm biệt Trình Trình, Thái Anh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, hôm nay tiền cơm là Trình Trình trả, Thái Anh có chút băn khoăn, tuy rằng tiếp xúc thời gian không dài, nhưng Thái Anh thực rất chắc chắn nếu mình chuyển tiền trả lại Trình Trình mà nói, như vậy Trình Trình khẳng định sẽ không nhận.

Không những không nhận, nói không chừng còn chặn lời của Thái Anh.

Bởi vậy Thái Anh cứ do dự mãi, liền gửi tin nhắn WeChat cho Trình Trình, hy vọng cô ấy tới Vân Thành thì nói trước với mình một tiếng.

Đến lúc đó nàng có thể mời cơm để trả ơn lại.

Thái Anh hiện tại đã nợ Lệ Sa, nàng không muốn lại nợ thêm người khác.

Sau khi ổn định trên xe, Bành Khai Miểu mới nhận ra: "Chị Phác, em đã biết chị Trình Trình này là ai rồi, là một blogger ẩm thực trên B, có mấy trăm ngàn fans lận đó."

Tần Điềm kinh ngạc: "Khó trách em cảm thấy chị ấy trông rất quen mắt."

Bành Khai Miểu hối hận: "Quên chụp ảnh chung!"

Thái Anh cười cười, sau đó nhắm mắt lại.

Hai ngày nay bận việc công tác rất mệt, trong lĩnh vực kinh doanh lại có quá nhiều người, nàng ứng phó đến có chút miễn cưỡng, hơn nữa tinh thần đang ở trạng thái căng thẳng, cho đến khi ký kết hợp đồng, cuối cùng nàng mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút.

Lúc trước đối với Lệ Sa 28 tuổi làm tổng giám nàng không có bao nhiêu khái niệm, đến khi bản thân đã tự mình trải qua, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là khó khăn.

Tài liệu Lệ Sa cho nàng có tác dụng rất lớn, nàng nghiên cứu rất lâu, cũng đọc không hết toàn bộ, nhưng những gì nàng biết cũng đủ để nàng hoàn thành danh sách.

Thái Anh nâng tay lên xoa xoa giữa mày, trước đó nàng còn không muốn Lệ Sa và chính mình quá thân thiết, nhưng hiện tại cả hai đã bước vào cuộc sống của đối phương, hơn nữa không dễ dàng cắt đứt như vậy.

Thái Anh không biết là tốt hay là xấu, nhưng điều duy nhất nàng xác nhận chính là bản thân đối với Lệ Sa, nhớ thương không phải giả.

Trước khi máy bay cất cánh, Thái Anh có nói cho Lệ Sa biết một tiếng rồi bật chế độ máy bay.

Dọc đường đi nàng lại nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là không thể ngủ được, chờ đến khi máy bay hạ cánh, lòng nàng mới yên ổn lại.

Bầu trời đêm đã đen nhánh một mảnh, nhưng trong sân bay rộng thoáng đến mức tận cùng, trên mặt đất gạch men sứ phản chiếu ánh đèn trên đỉnh, đem mặt của mỗi người đều phản chiếu thật sự rõ ràng.

Một chuyến đi công tác mỏi mệt vạn phần, Thái Anh chờ hành lý, mí mắt sụp xuống.

Nàng không ngủ, nhưng nàng buồn ngủ.

Chiếc vali màu bạc tới tay nàng, nàng cũng không thể lập tức đi ngay, hành lý của Tần Điềm còn chưa ra tới.

Lúc này Lệ Sa gọi điện thoại đến, trong giọng nói mang theo ý cười: "Sao em cứ lắc qua lắc lại vậy."

"Hửm?" Thái Anh phản ứng một giây, mới ý thức được Lệ Sa đang nói mình, nàng nhìn về phía lối ra, thấy Lệ Sa đang đứng ở ngoài hàng rào an ninh, trên mặt tươi cười nhìn nàng.

Có không ít khách du lịch nhìn hai người, hô hấp Thái Anh như ngừng lại.

"Sao lại không nói chuyện?" Lệ Sa hỏi xong giơ giơ điện thoại lên.

Sân bay có rất nhiều người đến đón, mọi người đều nhón chân mong chờ, muốn sớm một chút thấy người muốn gặp, Lệ Sa hiện tại không có mặc trang phục công sở mà là áo hoodie với quần jean, như vậy cũng thu hút khá nhiều người.

Bao gồm cả Thái Anh.

"Em......" Thái Anh còn đang do dự không biết nói gì.

Tần Điềm đã lấy được hành lý, kêu nàng một tiếng: "Chị Phác, xong rồi."

"Được." Thái Anh lên tiếng, nàng trước sau vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại, một cái tay khác kéo vali hành lý.

Lệ Sa cũng cầm điện thoại, như là một hai phải chờ được đáp án.

"Em rất nhớ chị."

"Thật ngoan. Chị cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro