Chương 64 - Mình đều cho em ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù mối quan hệ với Trí Tú và Miêu Nghệ cũng tốt, Thái Anh vẫn luôn là nhẹ nhàng bâng quơ, nàng hiếm khi nói ra điều gì đó để giải thích sự mất mát của mình, mà ở trước mặt Đào Tư Nhàn nàng càng không nghĩ biểu hiện ra ngoài, nàng muốn cho Đào Tư Nhàn cảm thấy nàng không có trải qua quá nhiều đau xót.

Trước kia nàng cảm thấy Trí Tú đối với ai cũng xa cách, thật ra chính nàng cũng vậy, hay nói cách khác là nàng có chút "đề phòng" với mọi người.

Nàng không muốn bị phát hiện điểm yếu ớt nhất.

Nhưng nàng đã trải qua rất nhiều, có đôi khi vừa nhớ tới sẽ khiến nàng tức ngực, thậm chí còn gặp ác mộng và đổ mồ hôi vào ban đêm.

Có chuyện giống như miệng vết thương, thời gian nói sẽ tới giúp ta chữa lành nó, nhưng cũng chỉ dán trên đó một miếng băng dính mà thôi.

Vì thế miệng vết thương này vẫn luôn ở đấy, ngẫu nhiên còn sẽ phát đau, có lần muốn kể cho người khác nghe thì miếng băng dính lại bị kéo ra, làm máu chảy, hiện ra một cảnh tượng hãi ​​hùng.

Thái Anh sợ đau, trước kia nàng không muốn nói, nhưng lúc đối mặt với Lệ Sa, nàng không biết bản thân vì cái gì liền muốn nói ra.

Nhưng kỳ thật cũng biết nguyên nhân.

Ngày hôm qua làm nũng với Lệ Sa, lúc sau Thái Anh nghĩ tới một câu trên mạng. Con người ta làm nũng là bởi vì đã nhận ra khả năng được chiều chuộng.

Bởi vậy Thái Anh làm nũng, đó là nàng cố lấy dũng khí rất lớn mới quyết định làm ra, trước đây chỉ vô thức bộc lộ biểu cảm và giọng điệu đó khi chơi đùa với Luca. Đương nhiên, những lúc như vậy, không có khả năng có mặt của những người khác.

Đúng vậy, Thái Anh phát hiện điều này, Lệ Sa vĩnh viễn sẽ luôn ở bên nàng, mặc dù cả hai quen biết nhau thời gian không dài, nhưng nàng mới phát hiện ra.

Nàng thấy Lệ Sa đối tốt với nàng từ những điều nhỏ nhặt nhất, bất luận là lo lắng khi nàng uống rượu, hay là lo lắng nàng một mình mang theo đoàn đội đi công tác.

Gặp được Lệ Sa, như là ở trong sa mạc gặp được ốc đảo, cũng như là đang lạc đường khi gặp được biển chỉ đường.

Bất luận giống kiểu nào, đối với Thái Anh mà nói đều rất quan trọng.

Cho nên nàng đối với Lệ Sa, sẽ vạch trần lớp băng dính này, đem miệng vết thương máu chảy đầm đìa cho Lệ Sa xem.

Lệ Sa nghe được, hốc mắt phiếm hồng, chóp mũi cũng đau xót, đôi tay cô chống ở trên bờ hồ hơi dùng sức một chút, leo lên.

Cô toàn thân ướt sũng.

Mắt Thái Anh mơ hồ, cầm khăn đưa cho cô, giọng điệu có chút lo lắng: "Cẩn thận lại bị cảm."

Giọng Thái Anh có chút giọng mũi, Lệ Sa nhìn nước mắt nàng lại rơi, càng nghe càng cảm thấy đau lòng.

"Chị tin em." Lệ Sa bọc khăn tắm, đem Thái Anh ôm chặt, cô không biết bây giờ mình nên nói cái gì mới tốt, chỉ biết lặp lại một lần: "Chị tin em. Sóc Chuột của chúng ta ngoan như vậy."

Thái Anh tính cách tốt, tính tình cũng tốt, các phương diện điều kiện đều rất ưu tú, trước đó Lệ Sa cho rằng nàng là cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn đều thuận lợi, cô cũng không muốn chủ động hỏi bất kỳ cái gì về chuyện trong nhà Thái Anh, bởi vì những cái đó đều không quan trọng, cô chỉ để ý đến mỗi Thái Anh thôi.

Nhưng vừa mới nghe Thái Anh nỗ lực khống chế được tâm tư nói ra chuyện này, khiến cho trái tim cô như bị ai đập từng búa vào, khiến cô đau đớn đến mức phải cố gắng lắm mới kìm nén được.

Trên người Lệ Sa còn có hơi nước, Thái Anh bị ôm chặt trong nháy mắt cũng cảm nhận được, nàng đặt cằm ở trên vai Lệ Sa, đôi mắt chớp chớp, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

"Ngày hôm qua em nói đó là lần đầu tiên em làm nũng, thật ra là giả đó, không phải lần đầu tiên. Là lần thứ hai."

"Không sao đâu, lần đầu tiên hay lần thứ hai cũng không sao cả." Lệ Sa nhẹ nhàng vỗ lưng Thái Anh, cô muốn xoa dịu cảm xúc cho Thái Anh, nhưng cũng biết không dễ dàng như vậy.

Lệ Sa biết Thái Anh tâm tư cực kỳ tinh tế, lại là một người rất có ý tưởng, cho nên cô cũng không muốn bức bách Thái Anh làm gì.

Nhưng cô vừa mới nhớ lại, mỗi lần Thái Anh bày ra nhược điểm của bản thân, đều bởi vì uống rượu, còn lại lúc tỉnh táo trông như cũ ngoan ngoãn.

Thái Anh vẫn luôn để chính mình trông thật kiên cường.

"Chị biết vì sao em đồng ý với cô bé lúc ở Tây Thành để đi đến chỗ chị không? Chị biết vì sao em đồng ý cùng chị chơi ném vòng không?"

"Chị không biết...... Vì lúc đó chị nói em nhàm chán sao?"

"Không phải." Thái Anh bỗng chốc cười một tiếng, giọng mũi hơi cao lên: "Là bởi vì khi em còn nhỏ đã làm nũng với cậu mợ, em rất muốn có được một con thú bông như những đứa trẻ khác."

Thái Anh: "Nhưng em không có được, còn bị mợ chửi rủa cầm chổi lông gà đánh ở trên người rất đau."

Thái Anh: "Ngày đó cô bé kia có nói với em, đây là con gấu bông đầu tiên em ấy có được."

Đôi mắt Thái Anh nhắm lại, hình ảnh trong dĩ vãng quá khắc sâu, nàng cho rằng qua nhiều năm như vậy chúng đều sẽ trở nên mơ hồ, nhưng chỉ cần nàng nhớ lại, chất lượng hình ảnh của những cảnh này vẫn giống như 1080p Blu-ray chất lượng hình ảnh.

Lệ Sa thật sự không ngờ tới, hoá ra là có nguyên nhân như vậy.

Thái Anh nói tới đây, huý một hơi thật sâu rồi thở dài, nàng không muốn nói tiếp nữa, lập tức chuyển đề tài: "Lạp tổng giám, không phải muốn dạy em bơi lội sao?"

Lệ Sa hốc mắt đã đỏ một mảnh: "Không dạy nữa. Chúng ta trở về thôi."

Thái Anh từ trong lòng ngực cô thoát ra, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ nhưng trong mắt vẫn còn ngấn lệ, như vậy càng khiến người ta đau lòng: "Đối với em không quan trọng, kỳ thật em cũng vẫn luôn muốn khắc phục nỗi sợ này, chỉ là lúc trước vẫn luôn không có dũng khí."

Lệ Sa không phân biệt được nàng đang nói về bơi lội hay đang kể về quá khứ của mình, cũng có thể là cả hai.

Lệ Sa môi giật giật, cuối cùng đáp lại: "Được. Chị sẽ dạy em."

Thái Anh cười toe toét: "Cảm ơn Tiểu Sa."

Cả hai đều biết, chủ đề về chuyện trước đây của Thái Anh đã vượt qua, vì vậy cũng ăn ý không nhắc lại nữa.

Hai giờ sau, Lệ Sa chở Thái Anh từ hồ bơi rời đi, cảm xúc cô vẫn không lắng xuống được, nhưng ở trước mặt Thái Anh, cô không muốn biểu hiện ra ngoài.

Cuối tuần không có việc gì, Thái Anh liền muốn trở về ngủ trưa, sáng nay bởi vì Phác Vấn Vân điện thoại tới làm nàng tỉnh giấc, bơi lội lại vận động nhiều, nàng tự nhiên sẽ thấy buồn ngủ.

Mà Lệ Sa còn có chút công việc, sau khi đưa nàng đến cửa tiểu khu cửa, liền lái xe rời đi.

Trong lòng Thái Anh có một chút mất mát, nhìn xe Lệ Sa biến mất ở góc đường, mới thu hồi ánh mắt.

Mở lòng là một điều vô cùng khó khăn đối với Thái Anh, nàng xây dựng cho chính mình rất nhiều tâm lý, mới dám đem hết thảy nói ra.

Lệ Sa chiều chuộng, nàng có cảm nhận được, nhưng nàng cũng lo lắng đây chỉ là ảo giác, hoặc chỉ trong thời gian ngắn không thể lâu dài.

Lúc trước gặp được Đào Tư Nhàn là ở quán bar, Thái Anh được Đào Tư Nhàn giúp giải vây, cũng là trong nháy mắt kia làm nàng cảm thấy Đào Tư Nhàn này thực sự không tồi, bởi vì lúc ấy cô ta vẫn là người xa lạ.

Huống chi trước khi Đào Tư Nhàn cùng nàng ở bên nhau, bày ra bộ dạng càng hoàn mỹ, làm khi đó Thái Anh không chút do dự mà lao vào.

Bởi vậy sau khi chia tay, chỉ trong vài ngày, Thái Anh đều không thể chấp nhận lý do Đào Tư Nhàn vẫn luôn lừa gạt mình, chỉ là theo thời gian trôi qua, hơn nữa Lệ Sa xuất hiện, mới làm Thái Anh đã biết cái gì gọi là được quan tâm.

Sau khi Lệ Sa ra khỏi tiểu khu, cả khuôn mặt đều đen xuống, đôi môi mấp máy nhiều lần, làm người ta không biết cô nghĩ cái gì. Chỉ mình cô biết là được.

Trân Ni mới vừa đưa Trí Tú xuống dưới lầu, Lệ Sa liền gọi điện thoại đến, vừa nghe giọng nghiêm túc của Lệ Sa, Trân Ni cũng đứng đắn lên.

Chờ đến khi nhìn thấy mặt, Trân Ni lập tức cau mày: "Chuyện gì đây? Gọi gấp như vậy."

"Chuyện của Sóc Chuột."

"Sóc Chuột?"

"À à à, Thái Anh."

"Cô ấy làm sao?"

"Không phải cậu có nhiều mối quan hệ sao?" Lệ Sa vẻ mặt âm trầm: "Cậu giúp mình điều tra cậu mợ của em ấy, còn có cả em họ nữa."

Trân Ni hiếm khi thấy được Lệ Sa bởi vì chuyện của người khác mà bày ra vẻ mặt quỷ kiến sầu như vậy, lập tức mở danh sách WeChat của mình, gửi tin nhắn cho mấy người đáng tin cậy.

"Nhưng cậu tìm hiểu cái này làm gì?" Trân Ni lại gửi tin cho một người, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Sa.

Lệ Sa hiện tại bình tĩnh không ít, nhưng càng nghĩ vẫn càng giận, nghe thấy câu hỏi của Trân Ni, cô sửng sốt trả lời: "Có việc."

"Được." Trân Ni cũng không hề hỏi nhiều, Trân Ni hiện tại so với ngày hôm qua khóc lóc như hai con người khác nhau.

"Cậu và Trí Tú thế nào rồi?"

Trân Ni nhướng mày: "Mình so với mèo quan trọng hơn."

Lệ Sa: "......"

Sao lại có người bởi vì một con mèo mà ghen tuông thành như vậy, mặc dù Lệ Sa biết rõ con mèo đó chỉ là cọng rơm cuối cùng lại khiến Trân Ni tan nát.

Một lát sau, điện thoại Trân Ni liền có người hồi âm, Trân Ni trực tiếp đưa điện thoại tới trước mặt Lệ Sa, cho cô đọc tin nhắn.

Đối phương nói rằng anh ta tình cờ quen biết cậu mợ của Thái Anh, hai người mở một cửa hàng nhỏ ở góc phố An Tử vùng ngoại ô, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Lệ Sa nhìn chằm chằm mấy chữ "Cuộc sống cũng không tệ lắm" này, trong lòng càng thêm tức giận.

"Tiểu Sa, mình cảm thấy cậu sắp bốc cháy, chỉ dựa vào sự tức giận hiện tại của cậu."

Lệ Sa nghe vậy không nói gì, lại nghe thấy Trân Ni nói: "Lần trước thấy cậu tức giận như vậy chính là dì...... ngày đó."

"Đúng vậy." Lệ Sa cười khổ một tiếng.

"Lúc trước cậu còn nói cậu không thể ở bên cạnh em ấy." Trân Ni xem như ý thức được Thái Anh rất quan trọng trong lòng Lệ Sa: "Bây giờ thì sao?"

Trước mắt Lệ Sa hiện ra dáng vẻ của Thái Anh, cô trầm ngâm một lúc lâu, trả lời: "Hiện tại chỉ có mình mới có thể ở bên cạnh em ấy. Miễn là thứ em ấy muốn, chỉ cần mình có, mình đều sẽ cho em ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro