Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Irene không phải Dongha, dưới tay cũng không có nuôi một đám huynh đệ.

Cô có thể tại chợ đêm này sống đến thư thái như vậy, hoàn toàn là nhờ vào nhân mạch tốt.

Ngoại thành căn cứ này ai không biết, bà chủ Bae có số cửa hàng chiếm hơn nửa con phố chợ đen này, một thân nhân mạch của cô, chính là thứ trắng đen đều có thể ăn sạch.

Trên thị trường có thể tìm được loại hàng hóa người khác không thể tìm, chính là vì cô nhờ quan hệ mới có được những người mua bán như vậy.

Muốn tìm người nào đó làm chút chuyện phiền toái, chỉ cần đưa tiền đúng chỗ, cô cũng lập tức có thể hỗ trợ liên lạc.

Điểm quan trọng nhất là, tổng trị an khu bảy, Jiho vẫn luôn một mực làm hậu thuẫn cho cô, nếu như có người đắc tội với cô, đội trị an khu bảy nhất định sẽ xông tới hiện trường trước tiên, vậy nên ngay cả đầu rắn khu bảy như Dongha cũng không dám hó hé trước mặt cô.

Nhưng mà, làm gì có người nào có thể đáng tin cậy cả đời?

Phu thê như chim với rừng, tai vạ tới nơi còn có thể từng người bay mất, huống chi những mối quan hệ bạn nhậu chỉ có thể gắn bó ở thời kỳ an ổn như vậy?

Thời khắc chuông cảnh báo sơ tán vang lên, khách trong cửa hàng liền không cần trả tiền đã chạy tán loạn, rất nhiều người vội vàng trốn thoát trong sóng người, lại càng có người tranh thủ cơ hội hỗn loạn mà cướp giật.

Tiếng kêu gào của cô hoàn toàn bị đám người nhấn chìm, sự tức giận cùng bất lực của cô cũng không một ai để tâm.

Máy liên lạc trong tay không thể liên lạc với Jiho, càng không thể liên lạc được bất cứ ai có thể lái xe đưa cô rời đi.

Người phụ nữ đã từng phong quang vô hạn nhất đất ngoại thành, trong chớp mắt đó dường như bị cả thế giới vứt bỏ.

May mắn thay, trên thế giới này vẫn còn người nợ tiền cô, và cũng may rằng người đó không có tư tưởng quái ác "chủ nợ chết rồi thì khỏi phải trả tiền".

Vì vậy, cô thật sự bị làm cho cảm động.

Từ thời điểm cô lên xe, cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng "bấm còi".

"Đội trưởng Manobal, cô biết đấy, đạn dược lương thực cũng chỉ là thứ yếu, nhưng chiếc xe này siêu đắt, nếu như cô không có cách nào mang nó về, tôi liền phải nói chuyện bồi thường với cửa hàng. Hai ngày qua tôi không ngủ được, cả trái tim đều là nhỏ ra máu... Nhưng bây giờ thì không thế nữa, điều không hối tiếc nhất trong cuộc đời tôi chính là đã phát cho cô cái nợ này, bởi vì cô thật sự là nghĩa khí! Nào giống tên khốn Jiho kia, không liên lạc được!"

Ngay cả đài phát thanh thành phố cũng không thể phát sóng, chuyện khu bảy phải đối mặt lúc này hẳn là giống với khu sáu trước đây, tín hiệu liên lạc trong thành phố bị cắt đứt. Thời điểm này nếu liên lạc được với người khác thật sự là gặp quỷ rồi, không liên lạc được mới là bình thường.

Bất quá, Lisa cũng không có hứng thú ở trước mặt Irene thay tên tổng trị an kia nói chuyện. Dù sao, cái lão già ấy cũng không thật sự làm việc nghiêm túc, xảy ra chuyện tám phần đã chạy trước người khác, thay anh ta nói chuyện rất có khả năng sẽ bị vả mặt.

Theo thông tin trước khi toàn thành rơi vào tay giặc, toàn bộ tàu ngầm trong thành phố hẳn đã ngừng hoạt động, hiện giờ nếu muốn rời khỏi khu bảy cũng chỉ có con đường đi qua khu chín là an toàn nhất.

Từng chiếc xe thiết giáp chạy trên đường phố ngày thường vốn không có nhiều xe cộ, từ biển số xe có thể thấy, những chiếc xe này là đến từ các khu đô thị khác nhau, bọn họ có lẽ là vừa trải qua một cuộc chạy trốn, bây giờ lại không thể không một lần nữa lên xe bắt đầu một cuộc hành trình hoàn toàn mới.

Ngoài đường, đám đông chen chúc đi về cùng một hướng.

Để giảm bớt gánh nặng tài nguyên, căn cứ chỉ sản xuất xe thiết giáp, đồng thời quy định rõ ràng là người dân bình thường không thể mua xe. Nếu bản thân không phải là lính đánh thuê, lại không có chút quan hệ nào thì dù là có nhiều tiền đến đâu, cũng không có khả năng xin được quyền mua xe.

Đối mặt với cảnh báo sơ tán toàn thành phố không rõ tình huống, mọi người chỉ có thể đeo ba lô, xách túi hoặc là kéo vali, theo dòng người chết lặng chạy đi.

Trạm phát tín hiệu liên lạc của thành phố đặt ở trung tâm phòng thủ, giờ phút này cảnh báo sơ tán đã được tắt, thế nhưng đài phát thanh vẫn không có bất kì lời giải thích nào, điều này càng chứng minh sự thật là trung tâm phòng thủ thành phố xảy ra chuyện.

Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều đi về phía khu chín, Lisa cũng không ngoại lệ.

Xe chạy không bao lâu, Lisa nhìn thấy đội ngũ vũ trang cách đó không xa mang hai loại trang phục khác nhau, đại biểu cho quân đội và nhân viên trị an.

"Mọi người không nên hoảng hốt, tuy rằng đã mất liên lạc với trung tâm phòng thủ của thành phố, nhưng quân đội và nhân viên trị an có trang bị vũ trang vẫn nghiêm ngặt như trước! Mọi người đừng hoảng sợ, không chen chúc nhau, quân đội và nhân viên an ninh sẽ bảo vệ tất cả mọi người sơ tán có trật tự! Đoàn xe thiết giáp ở cửa thành sẽ đưa mọi người đến khu chín!"

Họ cầm loa khuếch đại, không ngừng lặp đi lặp lại những lời an ủi và ổn định trật tự cho người sơ tán.

Lisa từ xa nhìn thấy Jiho đứng ven đường, nhất thời hạ cửa sổ xe, liên tục bấm còi muốn lôi kéo lực chú ý của anh ta.

"Đội trưởng Manobal, cô gọi anh ta làm gì, anh ta có giúp được gì đâu!" Irene ngồi sau bất mãn lẩm bẩm.

"Hỏi chuyện một chút." Lisa đáp.

Cô nghĩ, nói thế nào thì cô cũng làm việc cho quân đội, chờ quay đầu đến khu chín, dù sao cô cũng phải nói cho quân đội biết rốt cuộc khu bảy đã xảy ra chuyện gì, chứ không thể việc gì cũng không giúp được.

Jiho nhìn thấy Lisa liền lập tức chạy đến, thần sắc anh ta thập phần nghiêm trọng, hiển nhiên là tình huống không hề thoải mái như lời trong loa phát thanh.

Chỉ một giây ấy, Lisa rõ ràng cảm giác được ánh mắt vị tổng trị an khi nhìn thấy Irene ngồi ghế sau liền nổi lên vài phần vui mừng, nhưng sau đó cũng rất nhanh rời mắt.

Jiho vội nói: "Đại quý Sài, cô mau đến khu chín đi."

Lisa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, các người có tin tức cụ thể không?

"Cũng không biết, đêm nay tôi làm nhiệm vụ ở ở cửa tây, một giờ trước vẫn có thể liên lạc được với cửa Đông Nam, lối vào hết thảy vẫn như bình thường. Nhưng vài phút trước khi tiếng báo động vang lên, tôi đột nhiên nhận được tin tức, nói rằng trong trung tâm phòng thủ thành phố có người biến dị. Tôi thậm chí còn không kịp hỏi rõ tình huống, thông tin đã triệt để đứt đoạn. Phòng ngự bên ngoài không có vấn đề, vậy mà bên trong lại xuất hiện dị nhân, rất có thể là khi nhân viên kiểm tra làm xét nghiệm đã vô tình bị lây nhiễm mà không kịp thời phát hiện, vậy nên đã khuếch tán phạm vi lây nhiễm." Jiho tiếp tục nói: "Loại chuông báo động này, nếu như người ở trung tâm phòng thủ có thể ứng phó, nhất định sẽ không kéo chuông."

Lisa hỏi: "Đội phòng thủ trung tâm đại khái lưu lại được bao nhiêu người để ứng chiến?"

Jiho: "Không nhiều, phần lớn chiến lực đều được điều đi canh gác ở cửa thành, nhưng hiện tại tín hiệu liên lạc đã bị ngắt, không thể liên lạc được người gác ở các cửa. Chúng tôi có phái người đến trợ giúp, nhưng trừ phi có thể chiếm lại trung tâm phòng ngự của thành phố, sửa chữa trạm tín hiệu, nếu không chúng ta cũng không thể nhận được bất kỳ hồi âm nào."

Lisa: "Vậy..."

Jiho ngắt lời cô: "Chúng tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."

Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất sao...

"Các anh không rút lui sao?" Lisa hỏi.

"Cư dân trong thành phố còn chưa sơ tán xong, làm gì tới lượt nhân viên an ninh như chúng tôi bỏ chạy chứ." Jiho nói xong, quay đầu nhìn về phía đám người đông đúc sau lưng: "Hiện tại toàn bộ xe thiết giáp có thể liên lạc và điều động đều là ở đây, trước hết sẽ hộ tống dân cư rời đi an toàn trước."

"Sau đó thì sao?" Lisa lại hỏi.

"Chúng tôi và quân đội sẽ thử đoạt lại trung tâm phòng ngự thành phố, liên lạc với thủ vệ hai cửa Đông Nam, nhưng nếu tình hình quá nghiêm trọng, tường khẩn cấp ở cửa Tây của thành phố sẽ được bật."

Lối vào phía Tây thành phố là đường dẫn đi khu chín, cũng là lối ra vào an toàn nhất khu bảy, trước đó không cần mở tường khẩn cấp.

Thế nhưng giờ phút này, khu bảy đã không an toàn, bức tường này sẽ vì khu chín mà được bật lên.

Quyết định như vậy, có lẽ là để bảo toàn khu chín cùng với tất cả những người sớm rời đi, thế nhưng cũng khiến cho những người không kịp rời đi hoàn toàn bị vây khốn ở nơi này.

Lisa há miệng, nhất thời có chút không nói nên lời. Jiho ra vẻ như không có việc gì mà lui về sau hai bước, đánh giá chiếc xe thiết giáp trước mắt một chút, lời nói như có chút đùa giỡn mà thăm dò: "Ôi, xe quân sự cỡ lớn, có thể chở không ít người nha, đội trưởng Manobal."

"Đến đây, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ." Lisa nói xong, nặng nề nặn ra một nụ cười.

"Cảm ơn." Jiho phất phất tay, giống như xua đuổi các cô, cũng không quay đầu mà xoay người đi về phía dòng người đông đúc, cầm lấy loa khuếch đại trong tay, tiếp tục duy trì trật tự sơ tán.

Lisa đạp chân ga, lần thứ hai hướng cửa Tây nhanh chóng chạy tới.

Xe chạy chưa được bao xa, phía sau đã nghe thấy từng trận tiếng súng.

Đám đông ban đầu được sơ tán có trật tự đã trở nên bạo loạn.

Xe của Lisa không hề dừng lại, vọt nhanh về phía trước, đem tất cả nguy hiểm bỏ lại sau lưng.

Tại lối ra phía Tây của thành phố, quân nhân mặc đồng phục quân đội gào thét duy trì trật tự lên xe. Thế nhưng những chiếc xe còn lại cũng không nhiều, người không kịp lên bắt đầu chen lấn muốn nhào về phía trước.

Lisa lái xe đến cửa, thương lượng hai ba câu xong, trong khoang xe liền chật ních người dân sơ tán.

Chaeyoung đột nhiên đứng dậy: "Em ra sau xem thử."

"Nhiều người quá rồi." Lisa đáp.

"Phải đi xem, đồ tiếp tế đều ở phía sau." Chaeyoung nói xong, bảo Lisa ấn mở cửa đi về phía khoang sau.

Cứ như vậy, chiếc xe thiết giáp quân dụng chở hơn tám mươi gương mặt xa lạ, chậm rãi rời khỏi khu bảy.

Đột nhiên Lisa từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy một màn cực kì hỗn loạn.

Vô số người không kịp lên xe bắt đầu chen chúc chạy khỏi thành phố, lối ra nhỏ hẹp nhất thời trào ra một đám đông.

Có người chạy, có người tìm kiếm, có người ngã xuống bị người khác liên tục giẫm đạp.

Mấy chiếc xe thiết giáp còn lại đều đã chạy đi, bên trong chỉ cần có chỗ đều đã bị người lấp đầy.

Sự phân biệt từng người cũng không kéo dài được bao lâu.

Khi tất cả mọi người trong mắt Lisa đều như hóa kiến,một bức tường màu đen nặng nề từ mặt đất chậm rãi dâng lên, cho tới khi chạm trần.

Cô nghĩ, bức tường đó, nhất định là vô cùng nặng.

Thật ra, ngay từ lúc cô nghe tiếng chuông báo động, cô đã biết khu bảy sắp rơi vào tay giặc.

Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ được, lực lượng vũ trang hoàn chỉnh như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn cũng đi tới tình trạng cần phải dâng lên tường khẩn cấp ngăn trở, bảo hộ người rút lui đến các khu vực khác.

"Bức tường đã dâng lên rồi, người còn lại trong thành phải làm sao?" Thanh âm Hyeri run rẩy.

Đây là một vấn đề vô nghĩa, thế nhưng cũng là vấn đề mà vô số người có thể chạy trốn kìm lòng không được mà nghĩ đến.

Nếu như, người không kịp chạy trốn là mình, thứ kế tiếp bọn họ phải đối mặt, rốt cuộc sẽ là cái gì?
Không một ai muốn biết câu trả lời, cũng không một ai biết câu trả lời.

Thế giới dường như đang sụp đổ.

Đột nhiên, sự sống và cái chết của con người dường như đã trở thành một loại xác suất, một đống số liệu hỗn loạn.

Không một ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, tương lai sau này sẽ đi đến đâu.

Lisa trầm mặc lái chiếc xe thiết giáp chở đầy người dân sơ tán, dù cho buồng lái có cửa ngăn cách với khoang sau, nhưng cô vẫn nghe rõ ràng từng trận tiếng khóc.

Trong tất cả những tiếng khóc ấy, thanh âm cách cô gần nhất, chính là từ Hyeri sau lưng.

Irene ngồi bên cạnh Hyeri ngược lại thập phần yên tĩnh, an tĩnh đến mức có chút giống như người bị đoạt xá.*

Đoạt xá: Bị người khác cướp thể xác.

Loại áp lực nức nở hạ thấp này kéo dài một hồi lâu.

Lisa cuối cùng không nhịn nổi, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ít nhất, em vẫn còn sống."
----

Tác giả có vài lời muốn nói: Hi vọng ở phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro