Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu nói này của nàng, khiến cho người ta không biết đáp thế nào.

Ngữ khí Chaeyoung thập phần bình tĩnh, bình tĩnh hệt như ngày trước, làm cho người ta không nghe ra vui buồn của nàng.

Nhưng Lisa lại cảm thấy, dường như đã có thứ gì chạm đến đáy lòng mình.

Không đau, nhưng lại khiến cho cô quên thở trong một khoảnh khắc.

Sự im lặng không biết đã kéo dài bao lâu trong phòng ngủ nhỏ tăm tối.

Lisa phục hồi tinh thần, muốn nói điều gì đó lại phát hiện hô hấp của người bên cạnh đã trở nên chậm rãi, đều đặn, rất có thể đã ngủ thiếp đi rồi.

Cô cũng từ từ nhắm đôi mắt, không tự chủ được hít vào một hơi thật sâu, khẽ đến mức không nghe ra tiếng động.

Giấc mơ của cô đêm đó, vô cùng lộn xộn.
Sau khi cô tỉnh giấc, đã là sáng hôm sau.

Sáng sớm vốn là nên có mặt trời mọc, nhưng ở căn cứ không có, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp.

Chaeyoung vẫn còn đang ngủ, Lisa nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ lại, lúc này mới mò mẫm ra phòng khách, bật đèn chùm.

Trong thời gian này, căn cứ không có phát bản tin mới, bất quá vẫn có thể mở đài phát thanh nghe nhạc buổi sáng.

Lisa điều chỉnh âm lượng đến mức thấp nhất, nằm trên sô pha, ngẩn ngơ xuất thần nhìn trần nhà trắng tinh trước mắt.

Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm Irene tìm Sanghun sai vặt đi mua đồ.

Lisa phục hồi tinh thần, theo bản năng ngồi thẳng dậy, mắt nhìn về phía trước.

Trên bàn trà, tập thơ mà Chaeyoung từng xem đêm qua, lẳng lặng đặt trước mắt cô.

Thân là một người bỏ học từ sớm, Lisa thường ngày không thích xem mấy thứ văn chương này.

Nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại cầm tập thơ lên.

Cô thấy một trang giấy có dấu gấp.

"Bông hồng cuối cùng" – Pablo Neruda."Tôi là người tuyệt vọng, là lời nói không vọng âm,kẻ đã mất tất cả, và kẻ đã có tất cả.Sợi đỏi cuối cùng, nơi em rạn nứt nỗi lo âu cuối cùng của tôi.Trong sa mạc em tôi em là bông hồng cuối."

*Bốn câu trong bài thơ số tám, thuộc tập thơ "Hai mươi bài thơ tình và một khúc ca tuyệt vọng" của Pablo Neruda. Người dịch thơ Nguyễn Đăng Thường. Nguồn dịch thơ:

Cái gì cuối cùng lại không cuối cùng, Lisa đọc không hiểu lắm.

Cô nghĩ rằng các nhà thơ vẫn luôn luôn thích không viết những thứ không rõ ràng như vậy, thứ mà đa số người bình thường đều là không hiểu được.

Chỉ là không biết vì sao, khúc dương cầm phát trong radio vốn đang nhẹ nhàng, đột nhiên lại như mang theo vài phần bi thương.

Trong phòng ngủ, tiếng giường cũ vang lên thanh âm "ọp ẹp".

Hẳn là Chaeyoung đã tỉnh.

Lisa đem tập thơ lật dở trả về chỗ cũ.

Cô đứng dậy, đi đến bên cửa, mở cửa.

Đối diện là Irene đang chuẩn bị đóng cửa, thấy vậy liền vội vàng phất tay chào hỏi: "Đội trưởng Manobal, thức sớm vậy?"

Lisa hỏi ngược lại cô: "Cô vừa nhờ Sanghun giúp mua đồ sao?"

"Tôi đã nhiều ngày không ăn trái cây rồi, đêm qua nhớ vị tới mức còn mơ thấy." Irene tiếp tục nói: "Đều nói trái cây ở thành phố trung tâm rất tươi, tôi bảo Sanghun mua một ít về nếm thử."

"Cái đó đắt lắm phải không?"

"Con người còn sống thì phải tranh thủ hưởng thụ." Irene nói xong, vừa vặn người đã nhìn thấy Chaeyoung đứng phía sau Lisa, tóc nàng bồng bềnh lại có chút rối, nhất thời ánh mắt Irene liền trở nên ái muội: "Chuyện này đội trưởng Manobal hẳn phải hiểu rõ hơn tôi mới phải."

"Khụ khụ..." Lisa ho khan hai tiếng, muốn đưa đề tài về đúng hướng: "Nếu như chút nữa mua về nhiều, có thể bán cho tôi một ít không?"

"Làm sao mà bán được? Mọi người tới ăn cùng nhau!" Irene nói xong, nháy mắt nói một câu với Lisa: "Đúng lúc hưởng lạc là được, bất phân sớm muộn, tôi cũng không nên quấy rầy hai người." Irene nói xong, liền trở tay đóng cửa.

Khóe mắt Lisa không khỏi có chút co giật, cô đi vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước nóng uống trước khi rời giường.

Chaeyoung rửa mặt xong, từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, vô cùng tùy ý hỏi một câu: "Bà chủ Bae nói chút nữa sẽ cho chị hưởng lạc gì vậy?"

"Chút nữa cô ấy muốn mời mọi người ăn trái cây." Lisa đáp lời.

"Em chưa từng thấy chị mua, không rẻ đi."

"Đắt hơn cả trứng gà đó." Lisa nói xong, cười cười: "Bất quá lần này không tốn tiền."

"Bà chủ Bae thật hào phóng."

"Đúng vậy, trước đây cùng cô ấy so đo chút phí vận chuyển trung gian cũng không nhìn rõ cô ấy còn có một mặt hào phóng này." Lisa nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hơn một giờ sau, Sanghun lái xe kéo hai túi trái cây lớn trở lại.

Túi hoa quả vừa to vừa nặng, Lão Hwang nghe tiếng Sanghun ở dưới lầu la hét, liền vội vàng xuống giúp một tay.

Sau khi chuyển đồ đạc lên trên, toàn bộ hành lang đều nghe thấy tiếng anh ta không ngừng cảm khái: "Đây là muốn đi buôn sao? Đời này tôi thèm cũng chỉ dám mua một, hai món, chưa từng thấy qua nhiều hoa quả như vậy. Bà chủ Bae thật sự là quá hào phóng!"

Sanghun nói: "Có tiền thật tốt."

Lão Hwang cũng lặp lại: "Có tiền thật tốt!"

Trong thanh âm cảm khái của hai người, số hoa quả ngày thường đa số người dân ngoại thành chưa từng được ăn qua, đã được Irene và Seulgi gọt thành từng miếng nhỏ bày ra trong hai chiếc đĩa xinh đẹp.

Sản lượng trái cây trong căn cứ còn xa mới chạm đến mức cung đủ cầu, nếu là ở ngoại thành, chỉ một đĩa cũng đủ cho người bình thường ăn một, hai tháng.

Lúc đầu mọi người đều rất ngại ngùng, thế nhưng cuối cùng vẫn bị lời nói "hưởng lạc kịp thời" của Irene tẩy não.

Tuy rằng không ai đề cập đến, nhưng mọi người quả thật không biết được, ngày mai căn cứ rốt cuộc sẽ trở thành bộ dạng gì. Vì thế, bọn họ cứ như vậy mà mơ mơ màng màng, trải qua một ngày.

Trưa hôm sau, Lisa đang nấu canh rau xanh thì nhận được tin báo từ quân đội."

Moonsik nói với cô: "Đội trưởng Manobal, thiết bị định vị của thành phố PK đã được khôi phục thành công. Xét đến việc căn cứ nằm sâu trong lòng đất, lại mất tín hiệu với mặt đất đã lâu, không có cách nào khuếch tán tín hiệu, sóng thông tin các tầng đều có khả năng bị chặn, vì vậy căn cứ đã quyết định phải người lên mặt đất chờ cứu viện."

Lisa hỏi: "Không thể giấu ở một nơi nào đó trên mặt đất sao?"

Moonsik đáp: "Hắc Đằng đang sinh trưởng điên cuồng, đàn thú cũng thỉnh thoảng xuất hiện, trên mặt đất không có nơi nào là tuyệt đối an toàn. Trước khi viện binh đến, căn cứ phải đảm bảo thứ đồ chơi cỡ móng tay này không bị hư hại lần nữa."

Lisa lại hỏi: "Vậy quân đội dự kiến sẽ phải đi bao nhiêu người?"

Moonsik: "Đội trưởng Manobal, quân đội không phân được bao nhiêu nhân thủ."

Lisa không khỏi hít sâu một hơi, không nhịn được nghi vấn: "Vì sao?"

"Khu chín đã mất liên lạc, ngay trước khi căn cứ chuẩn bị phái người lên mặt đất." Bên đầu kia của máy liên lạc, Moonsik trầm giọng nói: "Nếu như thật sự có hy vọng, nếu như bình minh sắp đến, căn cứ không muốn phải bỏ rơi bất kỳ một ngoại thành nào nữa."

Anh ta nói, trước khi tiếp viện của thành phố PK đến, tất cả quân lực còn lại của quân đội sẽ dẫn theo những đội lính đánh thuê nguyện ý hưởng ứng lời kêu gọi giúp đỡ, toàn lực cứu viện khu chín.

Anh ta lại nói, kinh nghiêm hoạt động trên mặt đất của đội lính đánh thuê số mười ba so với phần lớn tiểu đội trong quân đội còn tốt hơn, nhân thủ khan hiếm, vì vậy chỉ có thể phái ra một số ít người lên mặt đất chấp hành nhiệm vụ, và người được căn cứ tín nhiệm nhất chính là đội lính đánh thuê số mười ba.

Anh ta nói, nếu như đội lính đánh thuê số mười ba sẵn sàng chấp nhận nhiệm vụ này, căn cứ sẽ cung cấp trang bị tốt nhất và lượng tiếp tế đầy đủ nhất.

Rau xanh trong chảo bị cô nấu đến mềm như, mùi khét cũng từ trong nồi tỏa ra, Lisa vội vàng tắt lửa.

Cô nắm chặt máy liên lạc quân sự trong tay, trầm giọng đáp: "Đội lính đánh thuê số mười ba, nguyện vì căn cứ mà chiến đấu."

Sau một hồi trầm mặc, đầu máy thông tin truyền đến tiếng dặn dò trong bất lực.

"Tôi thay mặt căn cứ cảm tạ mọi người vì đã ứng chiến, tất cả vật trang, bao gồm cả thiết bị định vị đều đã được đưa đến bệ nâng ở thành phố trung tâm." Giọng nói của Moonsik cực kì mỏi mệt: "Đội trưởng Manobal, Sanghun nhờ cô."

Lisa không khỏi nghĩ, trước khi vị thiếu tướng này nhận được câu trả lời của cô, có lẽ cùng từng ích kỉ mong mỏi cô mở miệng cự tuyệt.

Thế nhưng không nhiều người được quyền ích kỷ như vậy.

Lisa xoay người, nhìn về phía Chaeyoung không biết từ bao giờ đã đứng ở cửa phòng bếp.

Cô buông thõng hai tay, bất đắc dĩ cười cười: "Luôn có chuyện phiền toái khiến người ta không thể ăn ngon."

Chaeyoung hỏi cô: "Vậy bây giờ đi gọi mọi người sao?"

Lisa đáp: "Đương nhiên, chuẩn bị thôi, chúng ta xuất phát."

Lisa nói xong, trên lưng đeo túi nhỏ tùy thân, đẩy cửa đi ra, gõ cửa phòng Sanghun và Lão Hwang.

Cô hét lớn: "Trở lại làm việc, tất cả ra ngoài làm việc nào!"

"Lại làm việc sao? Lên mặt đất hả chị?" Sanghun kích động lao ra.

"Tình huống thế nào vậy?" Irene vẻ mặt khiếp sợ, mở ra một khe cửa: "Mọi người muốn lên mặt đất? Lên mặt đất làm gì? Hai ngày nay đài phát thanh luôn nói trên mặt đất thường xuyên xuất hiện dị thú khổng lồ, camera giám sát đều có ghi hình, nhìn thật sự là dọa người! A, căn cứ không phải là muốn các người đi lấy mẫu đám đồ chơi kia về thí nghiệm đó chứ?"

Lão Hwang cũng mở cửa phòng: "Mẫu ở ngoại thành còn chưa đủ cho tiến sĩ Qua nghiên cứu sao? Nhất định phải lấy mẫu trên mặt đất à?"

"Lần này chúng ta không giết dị thú, không cần mẫu vật. Nhiệm vụ quân đội giao lần này đại khái là..." Lisa nói đến đây, dừng một chút lại nghiêm túc nói: "Lên mặt đất dạo chơi một vòng."

"Hả?" Sanghun gãi gãi đầu.

"Bao lâu?" Lão Hwang hỏi.

Lisa ngẫm nghĩ một chút: "Đến khi người của thành phố PK đến."

Lão Hwang: "Hay thật, vậy bọn họ phải chuẩn bị thêm mấy thùng dầu cho chúng ta mới được."

Lisa đáp: "Có chuẩn bị."

Lão Hwang lại hỏi: "Đi ngay bây giờ?"

Lisa: "Ngay bây giờ."

Lisa vừa dứt lời, đã thấy cửa phòng Seulgi nhẹ nhàng bị người đẩy ra.

"Đội trưởng, em cũng muốn đi." Cô gái ngồi trên xe lăn, ánh mắt kiên nghị.

"Em..."

"Yeeun không có ở đây, trong đội cũng không thể thiếu tay súng." Seulgi nói xong, cong mày cười cười: "Em có thể thay chị ấy, đội trưởng."

"..." Lisa không khỏi lâm vào trầm mặc.

Lão Hwang vỗ vai Lisa, nhẹ giọng nói: "Để cho em ấy đi đi, bao nhiêu năm còn chưa được lên mặt đất, lên hít thở chút không khí cũng tốt."

Lisa nhìn ánh mắt chờ mong của Seulgi hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Trong một khắc ấy, đáy mắt Seulgi lập tức hiện lên một tia mừng rỡ, tựa như khổ sở bị đè nén bao lâu của cô vào giờ khắc này đã được nhẹ nhàng gỡ bỏ.

Đối mặt với hiểm cảnh, không ai muốn sự tồn tại của bản thân trở nên vô nghĩa.

"Mọi người đều phải đi sao? Vậy tôi..." Irene muốn nói gì đó, nháy mắt ngừng lại, nắm tay mọi người: "Tôi cho mọi người thêm một thùng dầu."

"Cảm ơn, trở về sẽ tìm cô ăn cơm." Lisa đáp, quay lưng phất tay với cô, đi trước một bước.

"Ừm."

"Đội trưởng, có phải chúng ta sẽ gặp dị thú siêu to khổng lồ hay không?"

"Nếu gặp phải, tôi sẽ ném cái mỏ quạ của cậu xuống xe cho nó nhét kẽ răng đấy."

"..."

Tiểu đội đã lâu không rời khỏi căn cứ, lúc này giống như mỗi lần ra ngoài trước đây, ríu rít lên xe.

Bọn họ chạy về phía mặt đất, đón chào bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro