Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vực thẳm... Sâu đến vạn mét..."

Lisa bất giác lặp lại lời nói của Chaeyoung, trong đầu chợt nhớ đến gì đó.

Năm 2155, nhân viên thăm dò địa chất của thế giới cũ ở nơi sâu hơn vạn mét tìm thấy tung tích của một sinh vật đặc biệt. Sinh vật ấy được người ta gọi là Hắc Đằng, nhân loại đã đưa nó lên mặt đất, sau đó, nó hủy diệt thế giới này.

Vực thẳm trong miệng bà lão kia, chính là nơi nhân loại khai quật ra Hắc Đằng hay sao? Hắc Đằng ở chỗ đó nở hoa sao, là hoa gì? Đóa hoa kia, vì sao lại liên quan đến Chaeyoung?

Lisa không nhịn được truy hỏi: "Em nghĩ đến cái gì?"

Chaeyoung nhíu mày, ánh mắt có chút vô tư lự, nàng giống như muốn nỗ lực hồi tưởng lại chuyện gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể bày ra vẻ mặt mất mát nắm chặt hai tay, không một tiếng động lắc đầu.

"Không nhớ ra được thì không cần nhớ nữa, chúng ta sẽ tìm được đáp án." Lisa nói xong, đi vào phòng vệ sinh cầm ra một cái khăn lông, ngồi bên cạnh Chaeyoung, giúp nàng lau mái tóc dài vẫn chưa khô hẳn.

Rốt cuộc là Chaeyoung không nhớ ra chuyện gì, hay là rõ ràng đã nhớ nhưng không tình nguyện mở miệng, đối với cô mà nói cũng không quan trọng.

Cô chỉ muốn bên cạnh nàng, vì nàng làm những chuyện mình có thể.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng người phá vỡ trầm mặc vẫn là Chaeyoung.

Khi đó, phòng ngủ đã tắt đèn, các cô nằm bên cạnh nhau, cảm thụ hô hấp nhẹ nhàng của đối phương.

Trước khi đi vào giấc mộng, Chaeyoung nhẹ giọng mở miệng: "Em không có gạt chị chuyện gì, lần này đều là sự thật. Trí nhớ trước năm mười sáu tuổi của em thật sự rất loạn, rất mơ hồ, chúng nó giống như những mảnh vỡ riêng biệt tán loạn, từng điểm từng điểm xuất hiện trước mắt em, em muốn nắm lấy mảnh nào, mảnh ấy lập tức sẽ biến mấy... Em, em rõ ràng là đã nhớ, nhưng cuối cùng lại không nhớ được gì..."

Lisa hít thật sâu một hơi, nghiêng đầu đến, trong đêm tối yên tĩnh nhìn về hai mắt Chaeyoung,

"Em rốt cuộc là cái gì?" Chaeyoung mờ mịt hỏi.

Lisa mơ hồ cảm giác được, trong phần mờ mịt này của nàng mang theo cả mấy phần bất lực cùng tự trách.

Nàng lại tự trách chuyện gì?

Là tự trách với quá khứ trước kia nàng không cách nào lựa chọn, tự trách nàng khó có thể thay đổi tương lai diệt vong của nhân loại hay sao?

Coi như hết thảy đúng như bà lão điên kia đã từng nói, mọi thảm họa trên thế giới này đều bắt nguồn từ vực sâu thăm thẳm, sự tồn tại độc nhất vô nhị của nàng cũng không thể không liên quan đến vực thẳm, thế nhưng nàng cũng chỉ là một vật dẫn bị ép phải chịu đựng tất cả.

Là nhân loại lựa chọn nàng, là vực sâu lựa chọn nàng, nàng không được lựa chọn.

Thế giới này đối với Chaeyoung không hề dễ chịu.
Mọi người dạy dỗ nàng phải đảm đương mọi thứ, nói cho nàng biết trách nhiệm của mình, sau khi gặp thất bại chỉ hận không thể đem mọi đau khổ đổ cho nàng, chuyện này đối với một cô bé còn chưa kịp khôn lớn mà nói, đã là quá mức tàn nhẫn.

Lisa trầm mặc thật lâu.

Cô muốn nói cho Chaeyoung rằng, đừng nghĩ đến những thứ kia nữa.

Kỳ thực, cô còn có một vài lời an ủi khác, nhưng mỗi một lời đều ngốc đến mức cô không cách nào mở miệng được.

Cô sợ mình làm không tới việc khiến cho nàng cảm động, sợ những lời nói trắng xám vô lực của mình sẽ khiến cho một người vốn cảm thấy cô tịch lại càng thêm nhận định thế gian này không có người nào thực sự hiểu rõ mình.

Cô chỉ duỗi một cái tay đến, ở trong bóng tối thám hiểm, cùng nàng mười ngón quấn quýt lấy nhau.

Cô hỏi Chaeyoung: "Em có để tâm không?"

Chaeyoung không hề trả lời, tựa như đang do dự, cũng giống như đang sợ điều gì.

Lisa suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng nói một câu: "Chị không để tâm."

Mặc kệ Chaeyoung là cái gì, cô đều sẽ không để tâm.

Một câu nhẹ nhàng như vậy, thế nhưng không nghi ngờ gì chính là một dòng nước ấm giữa đêm đông lạnh giá này.

Cô vừa nói dứt câu, người bên cạnh đột nhiên dựa vào trong lòng cô.

Chaeyoung ôm lấy cô, dùng thân thể không chút khác biệt với nhân loại, trầm mặc bám chặt vào người cô.

Hơi thở ấm áp, chầm chậm run run đánh vào trong vai cổ Lisa. Cô bất giác rũ mi, nhìn vào con ngươi sáng ngời của nàng, đối mặt với một lời hỏi ý vô thanh.

Trong nháy mắt ấy, cô không khống chế được trái tim mình đập nhanh hơn, cô muốn đáp lại, nhưng dường như cũng không biết phải làm gì để đáp lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô gái dựa vào vai cô có hơi nghiêng đầu, hô hấp từ từ trở nên đều đặn, vậy mà ngủ mất rồi.

Cô nhìn gương mặt nàng khi ngủ, an tĩnh như vậy, nhu thuận như vậy, hệt như một tiểu cô nương còn chưa lớn, khiến cho người ta dù biết rõ thân thể nàng mạnh mẽ vượt xa nhân loại, nhưng vẫn không nhịn được muốn đặt nàng trong tay mà nâng niu, che chở.

Có lẽ Chaeyoung không phải là một cô bé, cô cũng không có bản lĩnh bảo vệ người như Chaeyoung.

Thế nhưng thế giới này chính là đang sụp đổ, nhân loại đang không ngừng chết đi. Nói cô ích kỷ cũng tốt, vô tâm cũng được, mỗi tiếng la hét của bọn họ, mỗi hành động phản kháng của bọn họ đều giống như muốn bắt lấy ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn, chống đỡ thêm một đêm dài sắp đến.

Dẫu vậy, trên thực tế bọn họ sớm đã ở trong đêm tối vĩnh viễn, bình minh không thấy, có lẽ cũng không đến được tương lai.

Nếu như đã không tìm được lối thoát, đợi đến ánh lửa cuối cùng tắt mất, toàn bộ nhân loại liền vĩnh viễn rơi vào hắc ám.

Còn cô, cô có thể cùng nàng cả đời sao?

Có thể, đến ngày nhân loại hoàn toàn tiêu vong, cô rồi cũng sẽ không còn trên cõi đời này, nhưng Chaeyoung là một sự tồn tại đặc thù, Chaeyoung nhất định có thể sống tiếp thật tốt.

Những gì cô có thể làm, tựa hồ chỉ là nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của nàng, trước khi nhân loại tiêu vong, trước khi chính mình chết đi, cùng nàng đi thật nhiều bước về phía trước.

Lisa nghĩ như vậy, đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc rối của Chaeyoung ra sau tai, không một tiếng động, thở dài nhắm hai mắt.

....

Quân đội không ngừng yêu cầu sớm liên lạc với căn cứ ở khu vực sương mù, mấy lần đã biểu hiện hối thúc lên đường đi tới đó, thế nhưng Lisa vẫn là đang ôm chút tư tâm.

Thứ nhất, cô và Chaeyoung trở lại nơi này không chỉ để giúp nhân loại ở trong và ở ngoài khu vực sương mù truyền tin cho nhau, mà còn là để điều tra một số chuyện cũ, tìm kiếm sự thật năm đó vô thanh vô thức bị che giấu.

Tiếp đến, trước khi thành phố PK thành công chế tạo thuốc ức chế cần phải thay đổi quy định sinh tồn của căn cứ, hứa hẹn với mọi người sẽ không dễ dàng từ bỏ người bị lây nhiễm nữa, nếu không cô sẽ không làm lộ vị trí tồn tại của căn cứ ở khu vực sương mù.

Thành phố PK không phải là căn cứ nhỏ như ở khu vực sương mù, dân số nơi này quá nhiều, nếu muốn sản xuất thuốc ức chế cho toàn bộ người dân cũng không đơn giản, hơn nữa thuốc ức chế cũng chỉ có thể ức chế trì hoãn việc dị biến hoàn toàn, chứ cũng không có khả năng trị liệu cho nhân loại bị biến dị.

Vạn nhất sau khi sử dụng thuốc ức chế, căn cứ xuất hiện mấy vụ người biến dị phát điên đả thương người khác, vậy những người chưa từng bị biến dị cũng sẽ không bệnh tự nguy. Căn cứ cho rằng làm như vậy không khác gì đang nuôi quái vật trong căn cứ, vì thế bắt đầu tẩy chay thuốc ức chế, chống lại sự tồn tại của người dị chủng, căn cứ sương trong sương mù cũng rất có thể vì vậy mà lâm nguy.

Lisa biết rõ, cô không nên lấy những ác ý tồi tệ này để phỏng đoán người khác, thế nhưng cô đã từng tận mắt nhìn thấy vô số ác ý của người khác, vậy nên không không cách nào mặc kệ không nghĩ đến nhức kết quả xấu này.

Chỉ là cô đang chờ đợi, quyền chủ động vẫn nằm trong tay cô, quân đội cũng chỉ có thể cùng cô chờ đợi.

Sau hơn mười ngày khi hai người đến đây, viện nghiên cứu cuối cùng cũng phát ra tin tức.

Một người bị lây nhiễm dưới sự trợ giúp của thuốc ức chế đã thành công trong việc bảo tồn ý chí của nhân loại.

Sau hơn nửa tháng theo dõi trực tiếp, mức độ biến dị của người bị lây nhiễm dao động trong khoảng hai mươi phần trăm. Tuy rằng thân thể xảy ra biến dị không thể nghịch chuyển, nhưng trạng thái và tâm tình vô cùng ổn định.

Anh ta là người đầu tiên trong mười mấy năm qua, không bị người khác lập tức bắn chết.

Nhân loại tựa hồ rốt cuộc cũng đã tìm được phương thức sinh tồn trong hệ sinh thái mới.

Nhưng sau đó khi viện nghiên cứu công khai tác dụng thực sự của thuốc ức chế chỉ là tạm thời kiềm chế quá trình biến dị, khiến cho biến dị ngừng lại trong một thời gian ngắn, thế nhưng hiệu quả không cố định, khả năng ức chế có thể mất tác dụng bất cứ lúc nào, quá trình biến dị cũng có thể lần nữa phát sinh.

Viện nghiên cứu không che giấu tất cả những chuyện này, bởi vì giấy không gói được lửa, nếu như lần nữa nói dối, bọn họ sẽ triệt để đánh mất niềm tin của mọi người.

Vô luận là thế nào, căn cứ và viện nghiên cứu đều nhất trí tin rằng đây là một khởi đầu rất tốt, nếu như đã có thể tìm đúng hướng rồi, căn cứ nhất định có thể nghiên cứu tạo ra thuốc thuốc "đặc trị" chân chính.

Rất nhanh sau đó, bọn họ thả người bị lây nhiễm về nhà, cũng đem những tư liệu nghiên cứu xa lạ này đưa tới căn cứ DH.

Đây là một tin mừng, khi bắt đầu, mọi người xác thực đều suy nghĩ như vậy.

Sau khi thuốc ức chế xuất hiện, căn cứ cũng không giết chết những người dân bị lây nhiễm, số lượng người biến dị trong căn cứ đồng loạt tăng mạnh, cuối cùng nhân số biến dị đã đạt đến hơn một trăm, rồi lại hơn một nghìn người.

Tuy rằng người biến dị vẫn như cũ chiếm một phần rất nhỏ, thế nhưng đầu đường cuối ngõ cũng đã có thể nhìn thấy một hai thân hình quái dị tồn tại.

Những người quái dị này, bọn họ là một trong số rất ít người không có quyền lên tiếng trong căn cứ.

Lisa và Chaeyoung không cách nào tùy ý rời khỏi nơi ở do quân đội cung cấp, thế nhưng Jennie thỉnh thoảng sẽ đến thăm các cô, nhắc đến một ít chuyện bên ngoài.

"Chuyện đưa thuốc ức chế vào sử dụng hàng loạt cũng không mấy lạc quan." Jennie nói: "Đám người trong căn cứ DH gọi những người có bộ phận bị biến dị là "dị chủng", bọn họ vừa xem thường dị chủng cũng vừa sợ sệt dị chủng đột nhiên biến dị tổn thương bọn họ. Những người này dù vẫn là người sống, thế nhưng cuộc sống của bọn họ từ từ bị vặn vẹo, đi nơi nào cũng sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, không tìm được việc làm, thậm chí còn có khả năng bị người thân, bằng hữu xa lánh."

Tất cả đều giống như trong dự liệu của Lisa, trong đám người dần dần xuất hiện thanh âm phản đối.

Phần lớn người phản đối đều là người không cần đi đến mặt đất, bọn họ cho rằng dưới sự bảo vệ của căn cứ, dị thú bên ngoài tuyệt đối không vào được, bọn họ cũng tuyệt đối an toàn, nhưng hôm nay những dị chủng này tồn tại khiến cho một nhóm người cảm thấy nguy hiểm gần ngay trước mắt.

Trong căn cứ cũng không phải không có những luồng ý kiến khác, thế nhưng những thanh âm cực đoan thường thường càng khiến người ta dễ dàng nghe theo hơn là những lời nói ôn hòa và trung lập.

Rất nhanh sau đó, loại thanh âm này dần lớn lên, không cần bao nhiêu thời gian đã bạo phát theo một hướng.

Lại giống hệt lúc trước, bọn họ hô khẩu hiệu giống như lúc yêu cầu phá hủy mẫu vật số A0027.
Thanh âm cuồn cuộn bên dưới khiến cho đoàn người bán biến dị tứ cố vô thân, chỉ dám co rúm người sống trong nhà, nghe những tiếng chửi bậy chói tai bên ngoài.

Có người tự vẫn, nhảy xuống từ tầng hai mươi.
Sinh mạng biến mất chỉ trong nháy mắt, trước khi chết người kia lưu lại một di thư, thậm chí còn ở trên tầng thượng của tòa nhà không ngừng la hét: "Người bị nhiễm bệnh cũng là con người, chúng tôi là người, chúng tôi vô tội!"

Thế nhưng cái chết của một người bị lây nhiễm cũng chỉ có thể gây nên một trận nghị luận sôi nổi nho nhỏ.

Nhân loại vì sống sót đã buông tay hơn mười tòa thành, hơn hai trăm ngàn đồng loại.

Hiện giờ, mỗi người sống ở thành phố trung tâm đều đã coi số liệu người chết trong căn cứ là một con số bình thường, mỗi ngày đều tăng lên.

Một người bị nhiễm bệnh dùng sinh mệnh của mình lên tiếng căn bản cũng không được quan tâm, bất quá chỉ hai ba ngày liền hoàn toàn bị người ta lãng quên.

Sự phản đối của người dân đối với các loại thuốc ức chế tăng vọt như sóng đổ, nghiên cứu của Joowon là để bảo vệ con người sống trong khu vực sương mù, nhưng lại khiến người bên ngoài khu vực sương mù rơi vào bùn lầy.

Có đôi khi, Lisa nhịn không được nghĩ rằng nhân loại thật sự là vô phương cứu chữa, thế nhưng vừa nghĩ đến những người biết rõ con đường phía trước tràn đầy tuyệt vọng cũng chưa bao giờ lựa chọn buông tha hi vọng, nàng lại cảm thấy nhân loại nên là bất diệt.

Cô nghĩ bản thân mâu thuẫn, sự tồn tại của nhân loại cũng thật mâu thuẫn.

Cô hỏi Jennie, quân đội nghĩ thế nào, viện nghiên cứu nghĩ thế nào?

Jennie cười cười, nói với cô: "Lợi ích cá nhân và tổng thể dường như luôn xảy ra xung đột, nhưng từ xưa đến nay, chúng vẫn luôn cùng tồn tại."

"Vận mệnh của nhân loại chính là những con số đang dần giảm xuống, tiếng khóc của đứa bé mới sinh còn lâu mới bắt kịp được tốc độ biến mất của nó... Nếu như có lựa chọn, có ai nguyện ý giết người sao?" Jennie nói xong, nhịn không được thở dài: "Trước khi tìm được phương pháp dung hợp an toàn, căn cứ quyết định sử dụng thuốc ức chế, đã sớm dự đoán đến cái giá phải trả."

"Cái giá phải trả là gì?"

"Ai biết được?" Jennie nói: "Dù sao, tiến sĩ đã có dự cảm, cô ấy nói nhất định sẽ xảy ra chuyện, bất quá cô ấy tin rằng, căn cứ sẽ vượt qua."

Lisa đứng dậy rót cho cô một ly nước.

Jennie nhận lấy, nói cảm ơn: "Lần này tôi tới không phải để nói những chuyện này."

Lisa hỏi: "Người trong danh sách ấy, có tìm được không?"

Jennie cười cười: "Tìm được hai người, không mang vào được, cũng không hỏi ra cái gì. Nhưng khi tôi lục lọi tài liệu cũ đã tìm thấy một máy tính cũ bị bỏ xó của một nhà báo. Tôi thấy một bản thảo nháp chưa được xuất bản, sau khi kiểm tra tên tác giả của bản thảo thì tôi phát hiện, ông ấy đã bị kết án ngay sau khi viết ra bản thảo này."

"Ông ấy viết gì?"

"Ông ấy tiến hành suy đoán một cách không có căn cứ khoa học về nguyên nhân thể giới cũ bị hủy diệt, toàn bộ văn phong ngập tràn ảo tưởng, ông ấy nói người của thế giới cũ lấy đi bông hoa duy nhất của vực thẳm, chọc giận cổ thần đang say ngủ trong lòng đất khiến cho hệ sinh thái mặt đất xấu đi. Đây chính là trừng phạt mà cổ thần dành cho nhân loại, có lẽ chỉ khi đem đóa hoa kia trả lại mới có thể khiến cho ngài ngừng phẫn nộ." Jennie nói: "Căn cứ sẽ không cho phép loại phát ngôn này xuất hiện."

Lisa: "Chẳng qua cũng chỉ là một bản thảo nháp mà thôi."

Jennie lại nói: "Đúng vậy, nhưng căn cứ lại vô cùng để ý tới. Ngay cả khi tác giả kết thúc bằng cách nói rằng đây chỉ là một truyện ngắn giả tưởng thì ông ấy vẫn bị bắt giam."

Lisa theo bản năng liếc mắt nhìn phòng ngủ một cái.

Cô không hi vọng Chaeyoung nghe được những lời vô căn cứ như vậy, nhưng giờ phút này Chaeyoung lại đang đứng trước cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn cô và Jennie ở bên ngoài.

Chaeyoung hỏi: "Còn tác giả thì sao?"

Jennie đáp: "Người đã chết, tôi tìm thấy di vật của ông ấy trong nhà con gái ông ấy, trong di vật có một quyển ghi chú công việc."

Chaeyoung: "Ghi chú công việc?"

Jennie đáp: "Là quyển ghi chú công việc của tiền bối Kang Geon."

Cô ấy nói rồi, lấy ra một quyển ghi chú nhăn nhúm có vỏ ngoài màu xanh da trời từ trong ba lô.

Nó trông rất cũ, giống như quá khứ bụi bặm không được biết đến, cũng không một ai để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro