Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tối yên tĩnh, có làn gió thổi vào trong khoang cửa đã mở.

Sĩ quan nhân loại ở sâu trong khu vực vương mù gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trong tay, mi tâm nhíu chặt, trầm tư nghĩ chuyện gì đó.

Ghi chú đã cũ, giấy không có vấn đề, chữ viết tay cũng không, không giống như thứ có thể giả mạo.

Bản đồ của thế giới cũ chỉ có thể được lấy ra từ cơ sở dữ liệu của căn cứ, người có thể tùy thời xem được như tư liệu này quả thật không có nhiều.

Nếu như ghi chép này là thật, bản đồ là lấy từ căn cứ, đánh dấu là của Jisoo, vậy nhiệm vụ chính của Lisa và Chaeyoung lần này quả thật không phải giúp thành phố PK định vị căn cứ trong sương mù... Các cô muốn đi tìm mẫu hoa của hệ sinh thái này trong miệng của Kang Geon.

"Đó chỉ là lời nói điên rồ vô căn cứ của một người đã đánh mất thần trí." Lý trí không cho phép anh ta tin tưởng những lời này.

Nhưng trên thực tế, con người muốn duy trì lí trí trong một thế giới như thế này gần như là điều không thể.

Bên ngoài gió lớn, Lisa leo trở lại buồng lái ngồi, lại hỏi ngược lại một tiếng: "Nếu không tin những thứ này, chúng ta có thể tin vào cái gì?"

"Là tin vào vũ khí của chúng ta có thể chống đỡ thú triều hết lần này đến lần khác, quy mô không ngừng tăng cấp sao?" Lisa nói xong, bất giác thở dài một tiếng: "Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, mọi người vì muốn trốn tránh hệ sinh thái Hắc Đằng đã trốn vào sa mạc, trốn dưới biển, vì thoát khỏi nguy hiểm thậm chí đã lên trời xuống mặt đất, nhưng cuối cùng thì sao? Sa mạc và hải dương trước sau bị luân hãm, dị thú càng ngày càng quái dị, càng ngày càng khổng lồ, hiện giờ đến cả thành phố PK cũng bị ép phải hạ cánh, nhân loại rốt cuộc còn có thể kiên trì được bao lâu?"

"Nếu như đã nhìn không thấy hi vọng, nếu như liều mạng cũng không thay đổi được gì, vậy..."
Lisa lẩm bẩm: "Vì sao không điên một trận, tin tưởng kỳ tích thật sự phát sinh?"

Khi nói ra những lời này, cô ấy thậm chí còn có chút không tin tưởng chính mình, cô thậm chí không biết nên làm gì để thuyết phục người trước mắt.

"Thế giới lớn như vậy, cho dù là việc viết trong sổ ghi chép này hết thảy đều là sự thật." Wangsu hỏi: "Nhưng nếu chỉ dựa vào chúng ta, thật sự có thể tìm tới?"

Lisa nghe xong, có chút sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Chaeyoung.

Cô thấy Chaeyoung lẳng lặng nhìn lại cô, trong mắt dường như lóe lên một vệt ánh sáng nhàn nhạt.

Trong một khắc đó, Lisa chợt cảm thấy phần mờ mịt càng bất lực trong lòng nhạt đi rất nhiều.

"Vào đầu mùa xuân, lúc thành phố PK và căn cứ DH mất liên lạc, thành phố PK đã phái tiểu đội thăm dò đến khu vực sương mù, nỗ lực định vị căn cứ DH, thế nhưng kết quả là toàn bộ tiểu đội đều triệt để mất liên lạc." Lisa nói xong, lời nói dừng một chút, sau đó lại dâng lên dũng khí tiếp tục: "Sau đó tôi đã gặp em ấy, ở một thời kỳ vốn dĩ không nên đi lên mặt đất, ở một nơi nguy hiểm không nên đi đến... Tôi gặp em ấy."

Khi đó, cô còn không biết thế giới này đang đổ nát, còn tưởng rằng chỉ cần vượt qua một kỳ sinh sản của dị thú thì tất cả sẽ trở về quỹ đạo cũ, cho rằng bản thân nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực cống hiến cho căn cứ là có thể có tư cách vào ở trong thành phố trung tâm, trải qua những tháng ngày tốt đẹp hơn trước.

Cô vốn cũng chỉ là một người bình thường.
Nếu như không gặp gỡ Chaeyoung, người bình thường như cô có lẽ đã chết từ lâu.

Chết vào cái đêm dắt tay nhau đi đến bình minh, nếu không thì chết trong phòng điều khiển hệ thống thông gió của khu sáu.

Nếu số cô may mắn, sống được lâu thêm một chút, đại khái cũng sẽ ngơ ngơ ngác ngác chết ở căn cứ DH vào ngày mà thành phố trung tâm bị
luân hãm.

Sau đó, cô chết rồi cũng sẽ không bay trên trời, sẽ không nhìn thấy quần đảo rơi, không biết thế giới này đang phát sinh những biến hóa khiến người ta tuyệt vọng đến nhường nào, cũng càng sẽ không giãy dụa trong tuyệt vọng, không gặp được những người kiên trì dù có thể nào cũng không chịu từ bỏ mà bước về phía trước.

Nhưng sự thật là, ở thế giới rộng lớn này, cô đã gặp được nàng.

Tựa hồ như mỗi kỳ tích mà cô từng gặp qua, rõ ràng là ngẫu nhiên như vậy, nhưng lại giống như một hồi tất nhiên đã sớm được sắp xếp, định trước sẽ gặp nhau.

"Em ấy vốn đã được tự do, nhưng lại vì tôi mà quay lại lồng giam. Tôi chờ thật lâu, lâu đến mức cảm giác như trải qua mấy thế kỉ, cuối cùng rốt cuộc cũng có thể dẫn em ấy lang thang nơi phương xa..." Lisa cong mặt, trong lòng càng nói càng thoải mái: "Thế giới lớn như vậy, lớn đến mức nhân loại dùng hai chân, đi cả đời cũng không đi hết, nhưng hết lần này đến lần khác chúng tôi lại gặp được người trong căn cứ sương mù, lại gặp một dị thú biết bay vừa vặn chở chúng tôi từ căn cứ sương mù trở về thành phố PK."'

Lisa nói: "Thế giới thật sự rất lớn, nhưng những điều dường như không thể ấy, không phải chúng tôi đều đã gặp được hay sao?"

Thế giới có to lớn hơn nữa thì thế nào?

Trước khi thế giới hủy diệt nhân loại, cô sẵn sàng tin tưởng vào câu nói "Trời không tuyệt đường người".

Trong khoang hành khách của chiến phi cơ chiến đấu, trầm mặc ngắn ngủi hạ xuống.

Lisa có chút thấp thỏm, nhưng không lên tiếng thúc giục.

Không biết qua bao lâu, chỗ phi công dường như khẽ phát ra tiếng than thở.

Anh ấy nói: "Nếu cô đã nói vậy, thôi thì cược một lần đi, ngược lại cũng không còn gì để mất nữa rồi."

Cửa khoang hành khách chậm rãi đóng lại, Wangsu quay đầu lại nói một câu: "Vậy trước tiên chúng ta tìm kiếm xung quanh đây một vòng.

Chiếc máy bay chiến đấu bay lên giữa không trung, đèn chiếu trong sương mù soi sáng màn đêm.

Bọn họ bay lướt qua Hắc Đằng vô cùng to lớn nằm trên tòa cao ốc kia.

Wangsu cười trêu ghẹo: "Các cô nói, mẫu hoa mọc ra từ vực thẳm sâu đến vạn mét liệu có chân để chạy quanh hay không? Đại gia hỏa này không phải là cái chúng ta đang tìm sao?"

Chaeyoung quay đầu nhìn hồi lâu, mãi đến tận khi nhìn thấy hình dáng bông hoa của cây Hắc Đằng kia dần hiện lên trong màn sương dày đặc dần dần hiện rõ trong mắt, mới lẳng lặng đáp lại: "Không phải."

Lisa luôn cảm thấy, nàng dường như cảm giác được gì đó.

Chaeyoung duỗi ngón tay giữa không trung, do dự hồi lâu, cuối cùng chạm vào một điểm trong đó.

"Ở đây sao?"

"Em không biết."

"Đi thì biết." Lisa nhẹ giọng an ủi: "Sai cũng không sao, chúng ta còn cơ hội."

Chaeyoung gật đầu, tựa đầu vào vai Lisa, nhắm hai mắt.

Phi cơ chiến đấu của nhân loại dùng một tốc độ không cao bay trong thành thị.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bọn họ không tìm thấy được mục tiêu cần tìm, bầu trời vẫn đen kịt một mảnh, phi cơ lần thứ hai bay lên không trung, lựa chọn một phương hướng khác mà bay đi.

Phi cơ chiến đấu dốc hết tốc lực bay trên trời, từ tòa thành thị này đến tòa thành thị khác chỉ tốn khoảng một, hai giờ.

Sau khi đến một địa phương hoàn toàn mới, máy bay chiến đấu lần nữa hạ thấp, thăm dò một vòng bốn phía bên ngoài thành phố.

Thời gian dần trôi qua, máy bay chiến đấu không thu hoạch được gì tiếp tục bay đến địa điểm thứ ba.

Một đêm chưa chợp mắt, Wangsu mệt mỏi hạ độ cao đáp xuống, giành giật từng giây từng phút tựa như nhắm mắt ngủ.

Lisa nhìn thấy lượng dầu dư lại không nhìn, số dầu còn lại đủ để quay về thành phố PK, nhưng nếu tiếp tục đi tìm, bọn họ đại khái là không thể trở về.

Người còn đang ngủ say kia, trước khi chợp mắt chưa hề để cập đến vấn đề này.

Anh ta thật giống như không có ý định trở về, đồng dạng với các cô, từ lúc ra đi đã hạ quyết tâm, nếu như không tìm được mẫu hoa thì sẽ cùng nhau chết trong khu vực sương mù.

Lisa khôi khỏi nghĩ, quyết tâm chịu chết của nhân loại, có phải hay không đều mãnh liệt như vậy?
Bởi vì trong một khắc ấy, lòng cô đột nhiên trở nên hỗn độn.

Cô nhớ tới vị tổng trị an mà cô đã quên tên của khu sáu lúc đứng giữa ga tàu, nhớ đến tường cách ly khu bảy vững vàng nâng lên dù bên trong vẫn còn quân lính, nhớ đến một người đã chết để lại khẩu súng bên người cho người thân.

Cô nghĩ, cõi đời này có quá nhiều, quá nhiều người dùng huyết nhục của mình để giữ lấy thế giới, nhưng thế giới lại không giữ được tên họ.

Cô bỗng nhiên hiếu kỳ, lúc này căn cứ DH ra sao?
Sau khi Irene trở về khu bảy có lần nữa trở thành bà chủ nhỏ hay không? Những đồng đội đã lâu không gặp của cô trải qua cuộc sống thế nào? Vị tiến sĩ già trong viện nghiên cứu có cảm thấy cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy thuốc ức chế?

Còn thành phố PK lúc này đã ra sao rồi?

Tòa thành khổng lồ kia hạ cánh thành công rồi sao? Bọn họ có đủ hỏa lực để vượt qua thú triều sao? Bao nhiêu người sẽ sống sót, bao nhiêu người sẽ chết?

Còn ở căn cứ sương mù?

Mức độ biến dị của người nơi đó vẫn ổn định sao?
Lúc lão tiên sinh nghiên cứu có phát hiện hệ sinh thái lại tiếp tục tệ hơn, nhưng lại không có cách nào thay đổi hiện trạng?

Nhân loại đang cùng thế giới này quyết đấu một trận đến chó cùng rứt giậu, không biết sức mạnh từ nơi nào đến, càng là tình huống thân hãm tuyệt cảnh, nhân loại lại càng không cam lòng ra sức giãy dụa cùng gào thét.

Nhân loại thật sự đã vô cùng cố gắng, muốn tìm được đường sống cho chính mình.

Có lẽ là bởi vì như vậy, nền văn minh của nhân loại mới trở nên độc nhất vô nhị, không thể thay thế cũng không có cách nào phục chế.

Nhưng còn đường sống nào ở đây sao?

Cô nhắm hai mắt, làm sao cũng không thể ngủ được, chỉ là nỗ lực bảo bản thân đừng suy nghĩ nữa, nhưng vẫn tỉnh táo đến mức không thể ngủ.

Loại chết lặng này không biết giằng co qua bao lâu, cô đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên động tĩnh rất nhẹ,

Cửa khoang tựa hồ bị người mở ra, nhưng chỉ mở ra một khe nhỏ.

Có thứ gì đó, giống như rắn, trong tiếng sột soạt lặng lẽ trốn đi.

Lisa mở hai mắt, tấm bản đồ trong tay có thêm một hàng chữ.

"Em có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, cảm ơn mọi người đã đưa em đến nơi này, con đường kế tiếp em tự mình đi là tốt rồi, mọi người trở về đi."

Luôn luôn là như thế này...

Cái gì cũng muốn tự mình chống đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro