Chương 61:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa đột nhiên cảm thấy bàn chân đi vào phòng bệnh giống như không thể bước ra.

Cô nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Chaeyoung, cô không hiểu, rõ ràng không thoải mái như vậy, tại sao hiện tại còn có thể nói với cô những lời kia.

Lisa không phủ nhận, ngay thời khắc nghe thấy lời nói của Chaeyoung, cô đã muốn đổi ý. Cô đi tới, "Dáng vẻ của em bây giờ có thể đi sao? Chung quy dưỡng thân thể thật tốt rồi nói sau được không?" Cô nén hô hấp lạnh lẽo không ngừng dâng lên trong lòng, nói.

Chaeyoung kéo kéo khóe môi, nàng tin Lisa mọi việc, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi việc liên quan đến nàng muốn rời đi.

"Chị ..." Sẽ không nuốt lời chứ? Nàng thực sự muốn hỏi.

Chỉ là cuối cùng nàng cũng không thể nói ra lời này, Lisa giống như đã sớm biết nàng muốn biểu đạt cái gì, đối mặt nghi vấn của Chaeyoung, Lisa cảm thấy vừa buồn cười lại vừa khổ sở. Nếu như có thể, cô cũng không muốn mình trở thành tiểu nhân đê tiện trong lòng Chaeyoung.

"Khi nào em xuất viện, tôi sẽ để Desung đưa em trở về. Sau này, trời cao đất rộng, cuộc sống của em đều chẳng liên quan gì đến tôi." Lisa bỏ lại lời này, vội vàng rời đi.

Mặt nạ của cô, không có nơi nào đặt dưới chân tâm.

Khi không thể giả vờ bình tĩnh trước mặt Chaeyoung, cô chỉ có thể chọn cách trốn tránh.

Lisa vội vàng rời đi, Chaeyoung nhìn bóng lưng của cô không nói lời nào. Nàng thật giống như nhìn thấy chân tâm của Lisa, nhưng lại không dám thử chân tâm của cô. Nàng không đủ dũng khí đi chứng thực tình yêu kia, cũng không thể làm gì khác hơn là xem nó như bí mật, vĩnh viễn giấu đi.

Lisa giả vờ như cô chưa từng nói lời đó, mà Chaeyoung cũng giả vờ như mình chưa từng nghe thấy.

Lisa để người của Jongki ở lại bệnh viện, tầng này đều do người của Lisa khống chế, trong thế trận lớn như vậy, cô muốn nói cho tất cả mọi người biết Chaeyoung là người của cô, ai cũng không thể động đến.

Trở lại, Desung lái xe, Lisa ngồi ở ghế sau, nghe nàng báo cáo.

"... Chúng ta đã tìm được người, thông tin Ji gia cung cấp rất chính xác, hiện tại Nhị gia đã bị chúng ta khống chế. Tôi nghĩ tiểu thư ngài gần nhất có thể muốn gặp ngài ấy, cho nên tôi đã để người mang ngài ấy về. Hiện tại mọi người hầu như đều tập trung ở nhà cũ, về chuyện của tiểu thư ..." Nàng dừng một chút, sau khi nhìn thấy sắc mặt không biến hóa của Lisa trong gương chiếu hậu, nàng liền tiếp tục nói, "Về chuyện của tiểu thư, ngài đã bắn chết người ở căn cứ, mọi người đều có vẻ như không hài lòng..."

Không phải có vẻ như, mà là rất không hài lòng.

Lisa nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, không nói thêm nữa. Kỳ thực lúc này trong đầu cô không muốn nghĩ đến những chuyện bát nháo trong Manobal gia, người Manobal gia nghĩ thế nào đều không liên quan gì đến cô. Cô chỉ muốn bồi tiếp Chaeyoung, nhưng trước mắt chuyện thân bất do kỷ quá nhiều.

Desung nhìn cô trong gương chiếu hậu, cũng không nói gì nữa. Chẳng bao lâu, Lisa đã đến nơi cần đến.

Thời gian không đến hai ngày, khi cô lại đến đây, Lisa cảm thấy mình giống như càng căm ghét nơi này hơn.

Tuổi thơ của cô đã bị chôn vùi, nhưng giờ đây màu sắc rực rỡ duy nhất trong cuộc đời cô đã bị chính nơi này lấy đi.

Vào cửa, Lisa nhìn thấy Woonshik đang ngồi trên ghế sô pha, mà Soyul lại tự do tự tại ở bên ngoài chuyện này, không có cảm xúc gì. Nếu như có, vậy có lẽ là tức giận với Lisa. Tại căn cứ ngày hôm kia, Lisa đã cầm súng chĩa về phía bà ta, Soyul vẫn chưa quên.

"Về rồi?" Woonshik nghe thấy giọng của người hầu ở cửa, cũng không quay đầu, hỏi.

Lisa đi tới trước mặt hắn, "Vâng."

Cuối cùng Woonshik cũng nâng mí mắt lên, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lisa, hắn không khỏi cau mày. "Làm sao lại thành như vậy?" Mặc dù có quan hệ không tốt với con gái, nhưng Lisa không có lần nào mang bộ dáng không sạch sẽ ngăn nắp xuất hiện trước mặt hắn. Đột nhiên, nhìn thấy Lisa lôi thôi lếch thếch như vậy, Woonshik có chút không thể chấp nhận.

Lisa giống như không biết Woonshik không hài lòng với bộ dạng của mình lúc này, đáp lại: "Làm sao?"

Có thể do bộ dáng thờ ơ không đặt bất luận người nào vào trong mắt của cô khiến Woonshik có chút không hợp mắt. "Ngươi đây là trả lời cái gì vậy? Không thu thập liền đi ra ngoài, tự mình nhìn xem hiện tại là cái dạng gì? Mất mặt!"

Woonshik không khách khí la mắng về phía Lisa.

Lisa đã sớm quen với loại tình huống này. Cô căn bản không có để ở trong lòng, đối mặt với trách mắng của Woonshik, cô chỉ hơi nhấc lên mi mắt, quét qua Soyul đang ở một bên, nhẹ giọng cười nói: "Đây không phải là quà của nữ nhân đang ngồi bên cạnh ba ban tặng sao? Chuyện gì xảy ra, lẽ nào hiện tại ba còn chưa rõ ràng?"

Lisa xưa nay đều không phục quản giáo.

Hoặc là nói, trước đây lời nói của Woonshik có thể ràng buộc cô, nhưng mà hiện tại, sau khi nhìn thấu một số chuyện, Lisa không muốn tiếp tục bị bất luận người nào quản giáo hay bất luận người nào ràng buộc nữa.

"Vô sỉ! Ngươi đang nói cái gì vậy!" Woonshik suýt chút nữa đã ném cái gạt tàn về phía Lisa, nhưng hắn chưa kịp ném đi thì đã nhìn thấy nòng súng đen bóng đang nhắm vào mình ...

Lisa đi vào cửa, tay cầm súng ...

Trong Manobal gia, bất kể là ai đều phải bỏ hết vũ khí, nhưng Lisa lại không có. Người soát vũ khí đã sớm là người của cô, cô muốn thế nào đều là cô định đoạt.

"Nghiệt tử! Ngươi muốn làm cái gì!" Woonshik ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới cảnh tượng này lại xảy ra trước mắt mình.

Lisa cười lạnh, cô đổi hướng nòng súng, dời khỏi người Woonshik, nhắm vào nữ nhân đang ngồi bên cạnh hắn. "Người vẫn đừng hung hăng mới tốt, ba, con nghĩ người nhớ rất rõ thiện xạ của con luôn rất chính xác."

"Ngươi đang uy hϊếp ta sao?" Woonshik tức giận, gân xanh hai bên thái dương đều đã phình to, không khó để người ta nhìn ta lúc này hắn phẫn nộ như thế nào.

Woonshik phẫn nộ, trong lòng Lisa còn phẫn nộ hơn.

Lisa nhìn Soyul hiện tại đã bị dọa sợ đến tái mét, đáy lòng xẹt qua một tia kɦoáı ƈảʍ, nhưng ngay sau đó, loại kɦoáı ƈảʍ này liền vị phẫn nộ của âm mưu lúc trước thay thế.

Bị mưu hại mất mẹ, sau đó mất đi Phan gia đối xử với chính mình như người nhà, cuối cùng, mất đi người yêu. Tất cả những thứ này đều có bóng dáng của Soyul, cô không thể không hận.

Cô giơ súng lên, không để ý đến phẫn nộ của Woonshik, trái lại lại quay sang nữ nhân bên cạnh Woonshik nói: "Đừng sợ, Soyul, tôi sẽ không để bà chết dễ dàng như vậy, dù sao giữa chúng ta đã muốn lấy mạng đối phương nhiều năm như vậy, hiện tại dễ dàng như thế thật không vui chút nào. Tôi muốn, từng chút từng chút, để bà tận mắt nhìn thấy mạng của mình trôi qua như thế nào!"

Lisa tăng âm thanh, cười lạnh nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Soyul.

Đương nhiên cô biết tại sao sắc mặt của Soyul lại khó coi như vậy, nữ nhân đã chiến đấu với cô nhiều năm sẽ không thực sự sợ hãi chỉ vì những lời nói uy hϊếp như vậy, Soyul sợ, cho tới nay, Woonshik luôn tín nhiệm bà ta. Mà hiện tại, những lời này của Lisa chính là căn cơ đánh tan tín nhiệm của Woonshik dành cho bà ta.

Soyul không cam lòng, Lisa nhìn người trước mắt, lúc này chỉ cảm thấy buồn cười. Lúc trước cô cùng Soyul chiến tranh ở phía sau, tưởng rằng Woonshik không nhìn thấy, kỳ thực nhất cử nhất động của hai người đã sớm rơi vào trong mắt của Woonshik rồi.

Hiện tại cô đã sớm phát hiện, chỉ là Soyul vẫn chưa nhận ra mà thôi.

"Lisa, con đang nói cái gì vậy, làm sao mỗi một câu dì đều không hiểu?" Soyul kéo khóe môi run rẩy nói, nhìn dáng vẻ này, bà ta còn muốn tận lực cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Woonshik.

Có khi trong lòng Lisa chợt cảm thấy kỳ thực Soyul cũng rất đáng thương. Nam nhân mà bà ta đoạt được, nhiều năm như vậy vẫn chưa thấy rõ Woonshik kỳ thực là hạng người gì. Nam nhân mà bà ta yêu lại thích trở thành người thống trị, sau đó cao cao tại thượng nhìn bà ta biểu diễn màn xấu mặt ở phía dưới.

Tình cảm như vậy làm sao có thể gọi là tình yêu?

"Bà còn không hiểu tôi đang nói cái gì sao? Sắp xếp người bắn tỉa ở tòa nhà phụ đối diện với Manobal gia, lẽ nào người làm chuyện này không phải là bà? Soyul, lúc này bà còn đang diễn trò không cảm thấy buồn cười sao?" Hiện tại người ngồi ở đây, trong lòng ai mà không rõ ràng? Bà ta giả ngu như vậy sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy buồn cười thôi.

Làm sao Woonshik có thể giao tính mạng của mình vào trong tay người khác? Sát thủ trong tòa nhà phụ, nếu nói trước đó Woonshik không có tin tức, đánh chết Lisa cũng sẽ không tin. Điều khiến cô chắc chắn nhất chính là sau khi Chaeyoung gặp chuyện, Woonshik biết có một vụ nổ súng ở cửa nhà nhưng lại không cử người đến bệnh viện điều tra tin tức, điểm này càng khiến cô chắc chắn cái suy đoán này hơn.

Woonshik không cử bất cứ ai đến bệnh viện hỏi thăm, đơn giản là vì hai lý do.

Một là hắn không quan tâm đến sống chết của Lisa, nói cách khác, cuộc chiến này thực ra là do hắn đã ngầm mặc định, ai thắng liền đại diện cho người đó có năng lực tiếp nhận Manobal gia.

Lý do thứ hai là hắn biết Lisa không sao, vào ngày xảy ra sự việc, toàn bộ sự việc xảy ra trong thời gian rất ngắn, Woonshik đã phái người canh cửa, trở về báo tin cho hắn. Nếu đã phái người canh cửa, hiển nhiên Woonshik đã biết kế hoạch của Soyul, nhưng hắn không cho người ngăn cản vụ nổ súng này, lúc đó cũng không truy cứu trách nhiệm của Soyul, điều này nói rõ cái gì, trong lòng ai cũng đều hiểu.

"Con nói đúng không, ba?" Lisa nghiêng đầu, vừa nói vừa nhìn sắc mặt Woonshik không chút tốt đẹp.

Cùng lúc đó, Soyul cũng nhìn chằm chằm vào nam nhân bên cạnh. Bà ta có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút mong đợi. Bà ta thực sự sợ Woonshik biết tất cả những gì bà ta làm, mong những gì Lisa nói vừa rồi là lừa gạt.

Ánh mắt hai cha con Manobal gia giao nhau trong không khí, không ai nhường ai, trong không khí giống như có mùi thuốc súng.

"Nếu người muốn xem con cùng Soyul ai có năng lực hơn ai, vậy tại sao không để chúng ta cạnh tranh công khai?" Lisa lại thêm dầu vào lửa, hôm nay cô không nghĩ đến chiến thuật nào, chỉ muốn sử dụng chiến thuật đơn giản nhất cũng là thô bạo nhất để giải quyết mọi phiền phức.

Hôm nay cô muốn có được tất cả những gì cô muốn.

Lisa nghĩ, chí ít không thể để lúc Chaeyoung rời đi, phía sau vẫn còn cái đuôi nhỏ không biết là Soyul hay là Woonshik. Cô đã nói, lần này là thực sự để Chaeyoung rời đi. Nói lời giữ lời, cô xử lý triệt để chính là không cho người nào có thể uy hϊếp nàng. Bất luận là Soyul hay là Woonshik.

Cuối cùng, Woonshik là người đầu tiên dời đi tầm mắt.

"Xem ra những năm nay ngươi đã trưởng thành rồi." Woonshik nói.

Những lời này hàm chứa rất nhiều ý tứ, Soyul tái mặt, Woonshik đã nói như vậy bà ta còn không hiểu sao? Mà sắc mặt của Lisa cũng khó coi. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều cảnh tượng chết chóc, cô không thể tưởng tượng được là một người cha như Woonshik lại thờ ơ với sống chết của con gái mình như vậy.

"Điều này còn không phải cảm tạ người đã lấy nữ nhân kia về nhà sao? Nếu những năm này không cùng Soyul đấu trí so tài, nghĩ tới hiện tại con sẽ không trưởng thành để trở thành loại hình mà người cảm thấy thích hợp thừa kế Manobal gia phải không?" Lisa nở nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy hàn ý.

"Hiện tại ngươi đang chỉ trích ta sao?"

Lisa không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Thâm ý trong mắt Woonshik ngày càng sâu, Lisa nói không sai, hắn đã sớm biết cuộc đấu tranh giữa hai nữ nhân trong nhà, hắn còn chọn cách khoanh tay đứng xem kịch hay với tư cách là một khán giả. Nhưng hiện tại đã bị Lisa nói trắng ra, việc này không có nghĩa là hắn yêu thích.

"Không dám." Lisa nói.

Woonshik hừ lạnh một tiếng, tự nhiên không tin Lisa, "Quy tắc này không phải do ta đặt ra, mà là do tổ tiên của Manobal gia chúng ta. Cuối cùng ai có thể tiếp nhận Manobal gia đều phải thông qua bản lĩnh của chính mình. Lẽ nào ngươi cho rằng ta vì ngươi mà ngoại lệ?" Năm đó, khi mấy huynh đệ bọn họ sống chết tranh giành vị trí trong gia đình này, không phải như vậy hắn mới có ngày hôm nay sao?

Lisa sững sờ một lúc, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc vào trong lòng. Cô nhìn Soyul lúc này như không có linh hồn, không khỏi bật cười. Cô vươn tay chỉ về hướng Soyul, "Bà ta không phải người Manobal gia, tại sao cũng có thể tham gia vào thế trận này?"

Câu trả lời của Woonshik rất rõ ràng, "Ngươi đừng quên ngươi còn có một đứa em trai. Là bởi vì thế hệ này chỉ có một mình ngươi, cho nên cũng cần tồn tại một đối thủ cạnh tranh."

Nghe lý luận của Woonshik bên tai, Lisa chỉ muốn cười. Cô rất hiếu kỳ Manobal gia vốn không có hơi ấm cùng hương vị sao có thể tồn tại qua một thời gian dài như thế. Mà làm cô buồn cười hơn chính là mọi thế hệ của Manobal gia vẫn cảm thấy đồng tình với lý luận này.

Đương nhiên hiện tại Lisa không biết, tất cả những người phản đối năm xưa đều bị lặng lẽ xử lý.

"Em trai?" Lisa không ngốc đến mức còn phải tranh cãi với Woonshik về đúng sai của loại tồn tại này, cô chộp lấy một tin khác khác trong lời nói của Woonshik, nở nụ cười, "Người nói là con còn có một đứa em trai còn chưa lên tiểu học?"

Woonshik không hiểu tại sao Lisa cảm thấy khinh thường. "Coi như hiện tại nó vẫn còn nhỏ, sao ngươi có thể chắc chắn sau này nó sẽ không trở thành một gia chủ ưu tú?"

Nụ cười trên mặt Lisa càng lúc càng lớn, đương nhiên cô không có ý này, loại người từ trong bụng Soyul bò ra, nói cái gì đời này cũng sẽ có dã tâm. Gϊếŧ chóc quá nhiều, nhưng nuôi một loại phế vật thì dễ.

Lisa đưa mắt nhìn Soyul, "Nhưng mà, nếu như nó không phải là con của ngài thì sao?" Cô vừa mở miệng, liền mang theo ác ý không ngừng.

Nhìn thấy người như Woonshik đột nhiên biết mình bị cho đội nón xanh, Lisa cảm thấy trong lòng vui sướиɠ.

Không phải Woonshik rất thích tìm nữ nhân bên ngoài sao? Vậy hiện tại biết nữ nhân của mình cũng tìm nam nhân bên ngoài, nghĩ đến có cảm thấy thoải mái không a? Sau khi nói xong, cô nhìn chằm chằm vào mặt của Woonshik, không buông tha một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt của người kia.

Mặc dù Lisa đang quan sát Woonshik, nhưng dư quang vẫn không buông tha cho Soyul đã đứng ngồi không yên.

Hiện tại, khi cô vừa nói xong lời này, người đang ngồi trên sô pha đột nhiên đứng lên khỏi vị trí, dáng vẻ như muốn nhấc chân chạy.

Khi Soyul vừa mới làm ra động tác này, còn chưa kịp tiến lên một bước, đột nhiên sau lưng có một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến, lúc này mái tóc dài ưu mỹ quý phái của bà ta đã bị Woonshik nắm trong tay, mạnh mẽ kéo lại, nữ nhân kia vừa mới đứng lên đột nhiên ngã trở lại ghế sô pha.

Cùng lúc đó, Soyul hét lên một tiếng.

"A--" Mái tóc bị kéo ra như muốn lấy cả da đầu bà ta, bà ta không kìm được mà hét lên.

Trong mắt Woonshik không có chút thương tiếc, chỉ có tàn nhẫn, "Những gì nó nói có phải là sự thật không?" Hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong tay, ngữ khí phi thường không tốt.

Nghĩ đứa con trai đang ôm trong tay có thể không phải là cốt nhục của mình, Woonshik cảm thấy thật hoang đường, phẫn nộ đến mức muốn gϊếŧ người. Cảm giác bị đội mũ xanh cùng lừa dối này vô cùng tồi tệ.

Soyul khóc rống lên, khóc ô ô thật lâu cũng không nói rõ một câu.

Trước đây, bà ta đều là khóc nháo như vậy để Woonshik phải đáp ứng với bất cứ điều kiện gì, nhưng lần này, bà ta thất bại rồi.

Woonshik luôn ôn nhu với nữ nhân, chỉ cần không hoàn toàn chạm đến giới hạn lợi ích cùng kiêu ngạo của hắn. Hiện tại Soyul cho hắn đội mũ xanh, rõ ràng là vượt quá phạm vi mà hắn có thể chịu đựng rồi.

"Ta hỏi ngươi! Jihun là con của ai!" Woonshik trở nên hung thần ác sát, trừng mắt nhìn nữ nhân trên ghế sô pha. Ngay khi Lisa đưa ra giả thuyết này, hắn đã không còn tín nhiệm Soyul nữa.

"Em, đương nhiên Jihun là, là ..." của anh, hai chữ cuối cùng này như mắc kẹt trong cổ họng Soyul, bà ta há miệng nhưng không nói ra được.

Sau khi cạnh tranh với Lisa nhiều năm như vậy, Soyul tự nhận mình đã hiểu rất rõ Lisa. Cũng giống như hiện tại, nếu Lisa không hoàn toàn chắc chắn, không có bằng chứng xác thực, cô sẽ không phủi sạch mọi chuyện trước mặt Woonshik.

"Là của nhị thúc, đúng không?" Ngay khi hai người Soyul cùng Woonshik đang giương cung bạt kiếm, Lisa chậm rãi nói.

Cô ngồi vào vị trí, trở thành người duy nhất trong ba người không nhúc nhích. Mặc dù trên người vẫn còn vương vết máu, thậm chí tóc còn chưa chải nhưng lúc này cô lại trở thành người bình tĩnh nhất trong ba người. Lisa bắt chéo chân, ánh mắt giễu cợt, nhìn tay Woonshik rồi từ từ đặt trên cổ Soyul.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro