Chương 70:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Namgil xin thề, hắn thực sự không biết Lisa để bụng đói đi uống rượu, hắn lo lắng Lisa làm cho adrenaline của những người trong quán bar tăng vọt không xuất hiện, nhưng một tình huống còn xấu hơn lại xuất hiện.

Khi hắn quan sát thấy Lisa uống đỏ cả mắt, vốn còn định thuyết phục người kia vào phòng riêng, lúc này không ngờ Lisa lại giao cho hắn một viên thuốc nổ cực lớn ...

Nữ nhân đang cầm cái ly đột nhiên đứng dậy, che miệng, loạng choạng chạy về phía toilet.

Giống như Lisa hiếm khi để lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác, cô cũng hiếm khi thực sự uống say bên ngoài. Thấy vậy, Namgil không thể ngồi yên.

Desung vẫn chưa tới đây, cho nên hắn không thể không đi theo Lisa vào toilet.

Mười phút trôi qua, Lisa vẫn chưa đi ra, Namgil có chút lo lắng, đang suy nghĩ có nên vào xem một chút không thì Desung đã đến.

"Ji tiên sinh." Desung đi tới, nàng biết thân thể của Lisa rất rõ, hai năm qua Lisa thật sự ngoan ngoãn không uống rượu, mà thân thể cô kiên quyết không cho phép cô uống nữa. Ba bữa ăn không thường xuyên, cường độ làm việc cao, Lisa đã tự coi mình như một người máy. Tình trạng cơ thể của cô đã không còn lạc quan như mấy năm trước, không riêng gì cô, mọi người trong nhà đều đang giám sát Lisa, lo lắng không biết thân thể của cô có vấn đề gì hay không.

"Tiểu thư nhà tôi đâu?" Desung có chút lo lắng.

Namgil chỉ vào toilet, "Vào đó hơn mười phút rồi, còn chưa ra ..."

Desung vội vàng đi vào.

Toilet rất sáng, khi Desung tìm thấy Lisa liền cảm thấy đau đầu. "Tiểu thư!" Nàng lập tức lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Cảnh tượng này không phải rất giống ở DC ba năm trước nàng thấy sao? Nhưng cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, Desung vẫn có chút sợ hãi.

Lúc này Lisa đang ôm bồn cầu, cả người đã ngồi trên mặt đất, giống như không có xương. Đây không phải là vấn đề chính, khuôn mặt cô hoàn toàn tái nhợt dưới ánh đèn huỳnh quang trên đầu. Cô không thể nôn ra bất cứ thứ gì, trong dạ dày ngoài rượu đều không có thứ gì cả. Chỉ là vết máu nhỏ giọt trên mặt đất, nhìn qua có chút dọa người.

"Tôi, không sao ..." Lisa khẽ mở mí mắt, nhìn rõ bóng dáng lay động trước mặt, khóe môi giật giật như không có gì để nói.

Desung đưa tay định kéo cô lên, nhưng lại bị cô nhanh chóng né tránh ...

Desung: "..." Say rồi mà còn phản ứng nhanh như vậy sao?

"Cô, tránh ra, đừng chạm vào tôi, em ấy không thích ..." Lời nói của Lisa chậm rãi vang lên, Desung ngồi xổm trên mặt đất, đối mặt với cô mà sửng sốt.

Lúc này tiểu thư nhà nàng còn nhớ tới người đã mất tích mấy năm không có tin tức sao? Lúc trước ở thời điểm Lisa còn tỉnh táo, nàng chưa từng nghe thấy những lời như vậy. Mà hiện tại, trong miệng Lisa vẫn còn đang nói nhảm, "Em ấy, không thích, cũng không thích tôi uống rượu, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?"

Desung nhìn Lisa giống như trở thành đứa trẻ, lúc này người kia ôm đầu thấp giọng nói.

Nhưng ngay sau đó, Lisa đột nhiên ho một tiếng, khóe môi chảy ra một dòng máu tươi.

Desung cuống lên, "Tiểu thư, trước tiên chúng ta đi ra ngoài đến bệnh viện đã..."

"Không đi!" Lisa không chút hợp tác, cô đưa tay lau vết máu trên khóe môi, giống như không thèm để tâm, đối với hai chữ bệnh viện rất mâu thuẫn, "Không đi!" Cô lặp lại một lần nữa, giống như đang kiên quyết nói với người trước mặt mình.

Cô chống tay lên tường cố gắng dùng sức đứng dậy, nhưng ngay sau đó, tay cô bị trượt suýt ngã, trên tường còn để lại vết máu đỏ tươi.

Lúc này Desung mới phát hiện lòng bàn tay Lisa cũng có máu, ánh mắt rơi vào két nước, nàng chắc chắn nữ nhân cố chấp này đã tiêu hủy một phần "chứng cứ" trước khi nàng đến.

"Tiểu thư!" Desung thấy Lisa sắp ngã, liền nhanh chóng đi tới giữ cô lại, nhưng cũng chính lúc này Lisa lại "Ọe" một tiếng, nôn ra máu...

Sau đó Desung cảm thấy bả vai nặng nề, nàng biết đây là do nàng đang ôm người trong tình trạng hôn mê, thời khắc này nàng đang gánh chịu toàn bộ sức nặng cơ thể của Lisa.

Lisa được đẩy vào phòng cấp cứu--

Sau lưng áo khoác của Desung vẫn còn một vũng máu lớn, lúc này nàng không có thời gian để ý nhiều như vậy, nàng đi tới trước mặt Namgil, bởi vì Lisa gặp chuyện khiến lá gan của nàng càng lớn hơn, kiên cường cứng rắn hướng về phía Namgil, "Ji tiên sinh, ngài biết rõ dạ dày của tiểu thư nhà chúng ta không tốt, bác sĩ đã nhiều lần cảnh báo ngài ấy không được uống rượu, tại sao ngài còn mang ngài ấy đi quán bar! Sao còn không ngăn ngài ấy lại?"

Desung tức giận, nếu như có thể, nàng rất muốn đẩy Namgil ngã, sau đó tàn nhẫn đè xuống đất đánh một trận.

Uống rượu đến nôn ra máu, Desung vừa nghĩ tới liền cảm thấy đau đầu. Kịch liệt nôn mửa là do niêm mạc dạ dày bị rách ra, nếu vết rách hiện có ngày càng sâu, làm tổn thương các động mạch nhỏ mà xuất huyết lượng lớn thì làm sao bây giờ? Bác sĩ gia đình đều đến kiểm tra cho Lisa hàng tháng, nàng đều ở một bên, làm sao nàng có thể không biết mức độ nghiêm trọng của việc này được?

Namgil hiện còn có nỗi khổ không nói ra được, nơi nào hắn lôi kéo Lisa đi uống rượu? Rõ ràng là Lisa lôi kéo hắn a! Được rồi, hắn thừa nhận mình cũng có lỗi, dù biết việc này sẽ gây ra hậu quả rất lớn nhưng hắn lại không thể ngăn Lisa được.

"Cũng không biết sau khi phẫu thuật sẽ để lại di chứng xấu gì hay không ..." Desung lẩm bẩm, nàng không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy, lần trước bệnh viện áp dụng phương pháp điều trị không cần phẫu thuật. Nhưng lần này, bác sĩ nói không thể cầm được triệu chứng xuất huyết dạ dày nên phải cắt bỏ dây thần kinh của dạ dày ...

Namgil mím chặt môi, lông mày cũng cau lại. "Tôi ra ngoài trước." Không biết ca phẫu thuật diễn ra như thế nào, nhưng điều duy nhất hắn biết là sau phẫu thuật Lisa muốn gặp ai.

"Cái gì?"

"Đưa người qua đây." Namgil suy nghĩ một chút, vẫn là nói với Desung chuyện hôm nay, "Chaeyoung đã trở về." Có thể hai từ "trở về" không quá thích hợp, nhưng Namgil nghĩ làm thế nào cũng phải để người kia ở lại, coi như là nàng chủ động trở về. Hiện tại tựa hồ hắn đã quên mất một điều, lúc chiều hắn còn thuyết phục Lisa đừng làm loạn, đừng cưỡng ép đối phương chạy mất.

Vốn dĩ Desung vẫn còn giữ được bình tĩnh, khi nghe đến cái tên này cũng trợn to hai mắt.

"Hả?"

Namgil rời đi, chỉ còn một mình Desung trên hành lang, đầu óc vì ảnh hưởng của tin tức vừa rồi mà không được minh mẫn cho lắm.

Nàng không nghe lầm chứ? Chaeyoung? Cái tên vừa lạ vừa quen, chỉ là sau khi nghĩ lại, Desung cũng rõ ràng người có thể khiến sắc mặt của đại tiểu thư nhà nàng thay đổi đến chóng mặt, ngoài người đã biến mất mấy năm, còn có thể là ai?

Desung cúi đầu, lấy điện thoại ra bấm một dãy số. "Kiểm tra thông tin nhập cảnh mới nhất, tìm Chaeyoung, sắp xếp tình hình cuộc sống của cô ấy trong mấy năm qua rồi gửi vào hộp thư của tôi." Desung an bài cho người ở đầu dây bên kia, nàng đã biết Namgil muốn mời ai qua đây rồi.

--

Vũ đoàn của Chaeyoung đến đêm mốt mới rời khỏi thành phố. Bọn họ đã bận rộn khắp cả nước hơn nửa tháng, giờ phút này hiếm có được nghỉ ngơi.

Chuyện này đối với đoàn viên khác là chuyện tốt, nhưng Chaeyoung lại cảm thấy ở nơi này làm nàng có chút không thoải mái.

Nàng thà chạy bôn ba còn hơn ở lại nơi này.

Đã hơn mười một giờ tối, Lisa rời đi đã mấy tiếng, nhưng lòng Chaeyoung thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Lisa giống như đã đóng quân trong lòng, cho dù là xem TV hay điện thoại, Lisa vẫn luôn chiếm đóng trong tâm trí của nàng.

Mí mắt Chaeyoung giật một cái, không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng cái cảm giác không tốt này khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, mười giờ nàng đi ngủ, nhưng ở trên giường trở mình trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong bóng tối, nàng nằm úp sấp trên giường, hai mắt mở to, đầu óc quá tỉnh táo, không có chút muốn ngủ.

Đồng hồ cũng không vì nàng mất ngủ mà dừng lại, vẫn đang tích tắc trôi qua.

Chaeyoung không biết mình đã nằm bao lâu, khi tiếng gõ cửa truyền đến, ý thức của nàng vẫn rất tỉnh táo.

"Ai vậy?" Nàng nghe thấy âm thanh, bật đèn đầu giường lên. Chỉ sau khi làm tất cả những việc này, nàng mới cảm thấy hối hận.

Nếu là Lisa thì làm sao bây giờ? Hiện tại giả vờ ngủ là lựa chọn tốt nhất, nhưng bây giờ nàng đã lộ diện.

"Chaeyoung, là tôi." Ngay khi Chaeyoung không biết nên ra cửa xem là ai hay không thì từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói, "Là tôi, Namgil."

Chaeyoung đang ngồi ở mép giường, động tác xỏ dép đã dừng lại. Quả nhiên, không phải là Lisa, mà chính là người có liên quan đến Lisa.

Sau khi chạm tới tấm cửa, nàng không mở cửa.

"Có việc?" Chaeyoung nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này đã gần mười hai giờ, đây là tới làm gì? Nàng nén nghi hoặc vào trong lòng, hỏi.

"Lisa xảy ra chuyện rồi, cô có thể đi gặp cậu ấy được không?" Namgil đi thẳng vào vấn đề, không lòng vòng.

Chaeyoung trong cửa ngẩn ra, "Liên quan gì đến tôi?" Nàng nhanh chóng định thần lại, hỏi.

Người bên ngoài tựa như im lặng trong hai giây, sau đó nói, "Tôi nghĩ hai người ít nhất cũng là bạn ..."

"Bạn?" Chaeyoung cười một tiếng, nàng không biết Namgil ở ngoài cửa nghe thấy hay không, đến tội cùng người này nghĩ thế nào vậy? Tại sao lại nghĩ nàng cùng Lisa là bạn? Mấy năm không liên lạc là bạn sao? Nàng đã nói rõ là nàng không muốn dính líu gì đến đám người này nữa, tại sao những người này luôn tự cho mình là đúng, cho rằng nàng vẫn là bạn của Lisa? "Ai nói?" Nàng không định mở cửa cho Namgil.

"Chaeyoung, tôi..."

"Quên đi, tôi không muốn biết. Anh đi đi, thời gian không còn sớm, tôi cũng phải nghỉ ngơi. Tôi và Lisa không phải là bạn, với các người cũng không phải là bạn. Cho nên, mời anh về đi, nếu chị ấy thật sự có chuyện gì, người anh nên tìm là bác sĩ chứ không phải là tôi." Nàng nói với người bên ngoài cánh cửa, sau đó xoay người lại, trong mắt không có chút lưu luyến.

Tình huống này khiến Namgil có chút sững sờ.

Đứng ở cửa, Namgil nhìn thẻ phòng trong tay muốn xông vào, nhưng trong đầu vừa nghĩ tới, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng người. Nhưng lần này, rõ ràng giọng nói của Chaeyoung đã nhỏ hơn rất nhiều, nàng không còn đứng sau cánh cửa nữa.

"Tôi biết các người có bản lĩnh rất lớn, nếu bây giờ có thể cưỡng ép mở cửa, tôi cũng sẽ không hợp tác với các người. Các người còn không rõ ràng sao? Ba năm trước, khi tôi rời đi, không ai trong các người có thể giữ tôi lại. Trừ phi, hiện tại các người muốn đem thi thể tôi đến gặp Lisa" Chaeyoung nói.

Namgil rút tay ra khỏi túi áo.

Sau 3 năm không gặp nhau, Chaeyoung tựa hồ đã trở nên nhẫn tâm hơn rất nhiều. Namgil đứng ở cửa, trên mặt không khỏi nở một nụ cười khổ. Xem ra, không thể mang Chaeyoung đi. Nhưng hắn không cam tâm, người kia có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy bình an của Lisa, nói không yêu thì làm sao có thể? Lẽ nào cái tên Lisa này đã thật sự không thể làm nổi sóng trong lòng Chaeyoung nữa?

Chaeyoung đang nằm trên giường, nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt nhưng nàng vẫn mặc kệ, một lúc sau thì âm thanh đó biến mất.

Không ai đi vào, nhưng nàng không ngủ được.

Chaeyoung mở rèm cửa, nhìn ánh đèn bên ngoài, như đang thất thần. Nàng buồn ngủ, nhưng nàng không thể ngủ được.

Lời nói của Namgil xác thực không có ảnh hưởng gì đến nàng, ngược lại là có sức ảnh hưởng rất lớn đối với nàng. Lúc này Chaeyoung mới có chút oán giận Namgil. Nam nhân này luôn thích tọc mạch, tại sao phải xen vào chuyện giữa nàng và Lisa? Lisa xảy ra chuyện rồi sinh bệnh đến tìm nàng làm cái gì? Chaeyoung càng nghĩ đến chuyện này càng cảm thấy cáu kỉnh, nàng dùng gối đè lên đầu, như không muốn nghe thấy tiếng nói trong đáy lòng.

Giọng nói nho nhỏ từ đáy lòng kia như muốn thúc giục nàng liên lạc với Lisa...

Chaeyoung cắn chặt môi, đêm đó, nàng lại bị mất ngủ.

Nàng đã ngủ không ngon hai ngày liền, chính xác mà nói là đêm đó Chaeyoung gần như không nhắm mắt, sáng sớm thức dậy tình trạng rất kém. Có chút hạ đường huyết, nên lúc đứng dậy, chân Chaeyoung có chút mông lung. Nàng đi vào phòng tắm, mở nước lạnh, dội vào mặt.

Nhìn da dẻ của người trong gương hiện tại không được tốt lắm, có chút vàng sẫm, đây là do mấy ngày nay nàng ăn ngủ không ngon. Dưới đáy mắt có màu xanh đen rõ ràng, là bằng chứng của việc không được nghỉ ngơi tốt.

Chaeyoung thở dài một tiếng, đầu óc còn có chút choáng váng, tắm rửa xong lại ngã xuống giường.

Điện thoại trong tay không ngừng rung lên, nàng cầm lên xem, chỉ thấy các cô gái trong đoàn của nàng đang thảo luận xem hôm nay sẽ đi đâu. Đây là một ngày rất đặc biệt, hôm nay là đêm Giáng sinh!

Chaeyoung nhìn lịch, sau đó đột nhiên có phản ứng.

Kể từ khi nàng một mình đi học bên ngoài, nàng hiếm khi nghỉ ngơi. Khi ở T Quốc, tất cả các lễ hội truyền thống tựa như không thể tách rời với đoàn tụ của gia đình, nhưng khi ở một mình, nàng chỉ cảm thấy tất cả các lễ hội đều vô nghĩa.

Chaeyoung nói với đoàn là nàng sẽ không cùng tham gia cuộc vui, nàng nghỉ ngơi không tốt, nghĩ tiếp tục nằm lại khách sạn một ngày.

Nhưng khi ngón tay nhấn vào nút gửi, hình ảnh Namgil tìm đến đêm qua một lần nữa hiện lên trong đầu nàng.

"Lisa xảy ra chuyện rồi ..." Những lời này vừa giống như ma chú, vừa giống như bị ép lặp lại, cứ quanh quẩn trong đầu nàng, làm nàng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.

Lisa xảy ra chuyện có liên quan gì đến nàng! Nàng tức giận nằm xuống giường, nhưng bụng nàng không đúng lúc vang lên.

Chaeyoung bỏ qua "Bất ngờ nhỏ" xảy ra ngày hôm qua, nàng định giữ nguyên kế hoạch mấy ngày nay không ra khỏi cửa, chờ ngày mốt bay đi.

Nhưng khi nàng đưa ra quyết định này, chuẩn bị đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm, nàng bước tới cửa, chưa kịp mở cửa đã phát hiện trên thảm có một mảnh giấy nhỏ ...

Thanh âm sột soạt trước khi Namgil rời đi hôm qua lại hiện lên trong đầu Chaeyoung, nàng không nhịn được cúi xuống nhặt tờ giấy trên mặt đất lên.

Nếu có thể, Chaeyoung hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, nàng thực sự sẽ không hiếu kỳ tờ giấy này viết cái gì. Nhưng cuối cùng, nàng đã nhặt lên rồi ...

Tờ giấy ghi rõ địa điểm cụ thể của Lisa trong bệnh viện, còn có số phòng.

Chaeyoung siết chặt tờ giấy, chậm rãi dùng sức, đầu ngón tay dần dần trở nên trắng xanh.

Namgil thực đúng là tính toán rất giỏi! Chaeyoung có chút tức giận, nàng biết lần này Namgil đã thắng.

Sau khi biết Lisa sinh bệnh, biết nữ nhân mới gặp hôm qua đang ở bệnh viện nào, nàng không thể thờ ơ được nữa. Dù sao, nói thế nào thì sau khi gặp nàng Lisa mới gặp chuyện. Nếu như không đi nhìn cô, nàng sẽ cắn rứt lương tâm.

Chaeyoung, đến bệnh viện ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro