Chương 88:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì, ngươi luôn có thể biết được nàng muốn gì, luôn có thể cho nàng cảm giác an toàn. Chaeyoung nghĩ, kiếp này, nàng không thể rời bỏi nữ nhân trước mặt.

Cảm giác được quý trọng lúc này khiến nàng rất hưởng thụ.

Lisa tựa hồ không coi trọng lời nói của nàng, vươn tay đưa ly sữa trên bàn cho nàng, "Uống lúc còn nóng, tôi chỉ đối tốt với em, không phải đối tốt với người khác."

Suy nghĩ một chút, Lisa lại nói: "Cho nên, hiện tại tôi có thể biết vì sao em không thể từ chối tôi không?"

Chaeyoung: "..." Mặt nàng đỏ lên, làm sao bây giờ!

"Rất nóng sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?" Lisa chính là cố ý.

Chaeyoung: "..." Không muốn nói nữa!

Lisa nở nụ cười, quyết định trêu chọc nàng, "Em phải biết Manobal gia là một gia tộc lớn như vậy, khẳng định có thể nhiều người phụ trách, nếu hiện tại tôi rút lui khỏi vị trí đó, tự nhiên sẽ có người tiếp nhận, em không cần phải có quá nhiều gánh nặng. Tôi đã sớm muốn làm như vậy rồi, em không cần phải vội vàng đặt vấn đề ở trên người mình."

Lisa cảm thấy tiểu thiên nga đỏ mặt rất đáng yêu, không có vẻ mặt lạnh lùng tựa hồ càng khiến người ta cảm thấy yêu thích.

"Hả? Thật sao?" Từ nhỏ Chaeyoung chưa từng theo người nhà tiếp xúc với chuyện làm ăn, hơn nữa, mấy Park gia cũng không thể so sánh với một Manobal gia. Khi Lisa nói với nàng lời này, nàng liền tin tưởng mà không cần suy nghĩ. Nhưng lại quên mất Manobal gia đều là dạng chó sói hổ báo, Lisa muốn giao phó chuyện làm ăn mà toàn thân rút lui, nơi nào dễ dàng như vậy? Chỉ sợ cô còn chưa ra tới cửa lớn của Manobal gia cũng đã bị người trong tối xử lý.

Mất đi quyền lực trong Manobal gia tương đương với việc mất đi lá chắn bảo vệ chính mình.

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Chaeyoung, Lisa nở nụ cười, "Đúng vậy! Là thật." Cô không muốn Chaeyoung biết chuyện của Manobal gia. Muốn từng chút từ bỏ Manobal gia là khẳng định, nhưng cần phải tự tay mình bắt lấy, muốn nuôi dưỡng một con rối, đối với cô không quá khó. Hơn nữa, cô không có thời gian, bên người có Desung. Manobal gia không cho phép bất kỳ người nào ngoài gia tộc có thể kiểm soát tình hình nội bộ, cô có thể ở phía sau Desung kiểm soát người của Manobal gia a!

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lisa, lúc này Chaeyoung mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian..." Nói xong, nàng hơi ngẩng đầu lên, tựa hồ đang mong chờ cái gì.

"Ừm, đương nhiên, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian." Lisa mỉm cười nhìn nàng, trong cuộc đời có thể nhìn thấy Chaeyoung dịu ngoan ở bên cạnh mình như vậy, cô cảm thấy rất thỏa mãn.

Bởi vì Chaeyoung kiên trì, vào ngày này, đoàn người Lisa đều trở về.

Lisa rời đi sau khi vua cờ bạc đến, không phải cô không muốn gặp ai, mà là cô không muốn nhân thủ của mình rơi vào nguy hiểm, cô ở đây tọa trấn, tin những người có chút nhãn lực sẽ không làm bậy.

Trên máy bay, Chaeyoung không rõ tình hình của Soyul, ngồi cạnh Lisa nói nhỏ: "Em biết chị rất ghét Soyul, bà ta cũng làm nhiều chuyện tội ác tày trời, thế nhưng chị cũng không nên tùy tiện gϊếŧ người, giáo huấn bà ta một trận rồi giao bà ta cho cảnh sát là được rồi."

Không chỉ có hai người ngồi ở khoang hạng nhất, Desung những người khác cũng ngồi xung quanh, vây lấy Lisa và Chaeyoung, tạo thành một vòng tròn bảo vệ. Khi Desung nghe xong lời của Chaeyoung, nàng không khỏi giật mí mắt, nàng rất muốn nói với tiểu thư phía sau, nếu thật sự là vì Soyul nên nàng mới dựa vào một phát súng gϊếŧ chết nữ nhân kia thì sao? Giao cho cảnh sát, cảnh sát có dám tiếp không? Rơi vào tay người kia, không phải Soyul liền sống không bằng chết sao?

Càng làm cho Desung cảm thấy mình vừa nhìn thấy quỷ chính là lúc này tiểu thư nhà nàng thực sự nghiêm túc nói với Chaeyoung: "Ừm, được, nhất định sẽ không để cho tay của người chúng ta dính tới mạng người. Sau này sẽ có người xử lý, đó là kết quả tốt nhất của bà ta, em đừng lo lắng."

Rõ ràng là quỷ nói, Lisa là người có oán tất báo như thế nào a! Ai tin được? Nhưng cái người họ Park ngốc bạch ngọt đằng sau nàng thực sự tin tưởng.

"Được, em tin chị." Khi Desung nghe thấy câu trả lời của Chaeyoung, suýt chút nữa đã phun hết nước vừa rót vào bụng.

Lisa và Chaeyoung ngồi ở hàng ghế sau đều không hề hay biết, Chaeyoung dựa vào vai Lisa, nàng cảm thấy những phiền muộn trong lòng tựa hồ đã được giải quyết gần hết, nàng muốn cùng Lisa "Tưởng tượng" "Kế hoạch" của sau này.

"Chúng ta có thể đi khắp nơi. Khi chúng ta không có tiền, chị có thể chơi piano miễn phí trong nhà hàng, sau đó em khiêu vũ. Mặc kệ thế nào, hai người đều sẽ không bị đói ở bên ngoài a!" Nàng hoàn toàn không nhận thấy vẻ mặt bất thường của Lisa.

Lúc này Lisa cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái, tại sao cô ở trong tưởng tượng của Chaeyoung chính là đi biểu diễn đường phố? Không đúng, là biểu diễn trong nhà hàng? Cô thực sự sẽ lăn lộn kiếm sống như vậy sao?

Nhưng lúc này Chaeyoung ngẩng đầu lên, đặc biệt háo hức nhìn cô, "Đúng không? Chúng ta có thể như vậy đúng không?"

Lần đầu tiên, Lisa cảm thấy nói "Ừm" khó như vậy, thật sự rất trái lương tâm, cô cũng thực sự rất rất rất không muốn nói. Chỉ là hiện tại nhìn vào mắt Chaeyoung, cô biết mình không thể không nói. Nếu cô không nói, có lẽ lúc này cô vẫn còn có vợ, nhưng một khắc sau liền không còn ...

"Đúng vậy, có thể, em cao hứng là được rồi ..."

Ngay khi Lisa vừa dứt lời, có bốn người ở hàng ghế đầu phát ra tiếng cười như kìm nén.

Lisa: "..." Trở về cô sẽ tính sổ mấy cái tên này! Hiện tại quan trọng là phải hống vợ thật tốt.

"Lisa, chị thật tốt!" Đôi mắt Chaeyoung kinh biến đã đến mức cong cong, tin tưởng nhìn người bên cạnh, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nàng đột nhiên cười thành tiếng. "Ha ha ha ha ha, Lisa, em không ngốc a." Chaeyoung thật sự cảm thấy rất cao hứng, nàng cũng biết Lisa ra đường biểu diễn kiếm tiền là điều không thể, nhưng lúc nàng đưa ra yêu cầu này, người kia lại không chút ghét bỏ liền đồng ý.

Về chuyện này, chỉ cần sự tình đi theo tâm ý của nàng, nàng cũng cảm thấy đủ rồi.

Có lẽ tình yêu khiến người ta trở nên ngốc nghếch, Lisa bất đắc dĩ cười cười, trong mắt mang theo sủng nịch cùng dung túng, "Tiểu quỷ..." Thanh âm của cô cố ý nói đến trầm thấp, lại ghé vào bên tai Chaeyoung, hiện tại tai người kia đã kinh biến đến mức đỏ thành một mảnh.

Tiếng cười ở bốn phía tựa hồ càng lúc càng lớn, nhưng hiện tại Lisa giống như không nghe thấy, cô nhìn Chaeyoung, nhìn khuôn mặt ửng hồng của tiểu thiên nga nhà mình, trong lòng cảm thấy tất cả chuyện khác không quan trọng.

Vài giờ sau, khi máy bay hạ cánh, Lisa nắm tay Chaeyoung ra ngoài.

Tâm tình của cô rất tốt, trước khi đi, cô cũng không nghĩ tới lại có thể nắm tay Chaeyoung trở về như thế này.

Jongki đã đợi sẵn ở cửa, trực tiếp đưa hai người đến căn hộ mà Lisa mua bên ngoài.

Về đến nhà, bên ngoài trời đã nhá nhem tối, phố xá rực rỡ ánh đèn, trời cũng đã về đêm.

Đây là lần đầu tiên Chaeyoung đến căn hộ của Lisa. Ba năm trước, vali của nàng đến đây trước nàng một bước, nàng còn chưa kịp tận mắt nhìn thấy căn hộ được Lisa thiết kế, đã vội vàng rời đi.

"Vào đi." Lần này, hành lý của Chaeyoung vẫn đi trước. "Trước đó tôi đã kêu ngươi đem hành lý của em từ khách sạn tới đây, xem còn cần gì thì nói cho tôi biết, trong nhà không có a di nội trợ, nếu em cảm thấy không tiện thì ngày mai chúng ta sẽ mời một người." Lisa vừa nói vừa lấy dép từ tủ giày ra.

Đó là size chân của nàng, Chaeyoung có chút giật mình.

"Tất cả đều là đồ mới, đã được chuẩn bị từ lâu, bây giờ mới sử dụng, em mang xem có còn vừa không?" Lisa cười nói.

Lúc này, không biết xảy ra chuyện gì, Chaeyoung cảm thấy có mùi vị của gia đình đã mất từ lâu. Đúng vậy, chỉ khi nàng ở nhà, chỉ khi nàng trở về, nàng mới có cảm giác an tâm như vậy. Ngay cả trong ba năm qua, nàng gần như định cư ở Anh, nơi nàng thuê trong thời gian dài, nhưng mỗi lần trở về căn hộ nàng đều biết rất rõ ràng đây chỉ là một căn hộ, là nơi để nghỉ ngơi, không có ý nghĩa nào khác.

Nhưng mà hiện tại, ở chỗ của Lisa, nàng cảm thấy rất an tâm.

Đây không phải là cảm giác an tâm do chính tòa nhà mang lại, mà là an tâm đến từ người cùng nàng sống ở nơi này.

"Thật đẹp." Chaeyoung bước vào, mang đôi dép lê mà Lisa đã chuẩn bị nhiều năm, nhìn xung quanh, không khỏi cảm thán.

Đây là thiết kế của Lisa, đã tham khảo ý kiến của một nhà thiết kế chuyên nghiệp. Mọi thứ cô làm đều theo sở thích của Chaeyoung, từng chút từng chút, mang theo mùi vị ấm áp. Bên trong góc có một số vật nuôi đáng yêu, tăng thêm không khí bình thản cho căn phòng này.

"Lên trên xem không?" Lisa hỏi, vừa nói vừa đưa tay hướng về tay Chaeyoung.

Bàn tay xinh đẹp tinh tế kia, lòng bàn tay hướng lên trên, trong lòng bàn tay có hoa văn rõ ràng, ba sợi đan xen vào nhau, Chaeyoung nhìn nhìn, không khỏi đưa tay ra bao lấy lòng bàn tay của Lisa. Như vậy, đường sự nghiệp, đường tình duyên, đường số mệnh của hai người cứ thế chặt chẽ đan xen vào nhau.

"Được."

Khóe môi Lisa mang theo vài phần ý cười, cô đưa Chaeyoung lên lầu ba.

Mọi thứ ở đây rõ ràng là lần đầu tiên Chaeyoung nhìn thấy, nhưng lại khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc. Khi bị Lisa kéo lên tầng ba, cuối cùng nàng cũng hiểu ra.

Có thể phong cách trang trí tổng thể không giống ở thành phố TP, nơi này còn tinh xảo hơn nhà ở DC, nhưng là ở chi tiết, cứ như đã sao chép ở DC rồi cải biến lại vậy. Mà lầu ba giống như mang lầu ba ở DC chuyển đến.

Tấm kính trong suốt khổng lồ, cây đàn piano yên tĩnh trong góc, Chaeyoung cảm thấy mắt mình tựa hồ trở nên không thể khống chế được, nóng bừng, lại đỏ lên, nàng hạnh phúc muốn phát khóc.

"Thích không?" Lisa đang đi phía trước nhất thời không để ý đến khác thường của Chaeyoung, khi xoay người lại, cô liền cảm thấy một thân thể nhỏ bé mềm mại nhào vào trong vòng tay của mình.

Lúc trước Chaeyoung đã từng khóc, từng bị khi dễ đến phát khóc, nhưng chưa bao giờ Chaeyoung lại ỷ lại hoàn toàn tin tưởng ôm cô khóc như vậy.

"Không được nhìn." Lisa vừa định nâng đầu Chaeyoung, liền nghe thấy người đang tựa vào trong ngực mình trầm thấp nói "Em rất hạnh phúc, cho nên mới kích động phát khóc..."

Lisa: "... " Lẽ nào thuộc tính của Tiểu thiên nga là không vui thì khóc, hài lòng cũng khóc? Vậy chẳng phải là tiểu khóc bao sao?

Cô đặt tay lên lưng Chaeyoung, nhẹ nhàng vỗ về, "Được rồi, đừng khóc, thích liền cười a!"

Y phục trên ngực vẫn bị Chaeyoung kéo chặt, Lisa luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện. Cô thật sự sợ hiện tại mình sẽ không lo được Chaeyoung kích động khóc, liền lột sạch quần áo của người ta, đè xuống đất làm chút gì đó.

Trong lồиg ngực tựa hồ có một ngọn lửa nhỏ mơ hồ, sắp bùng cháy.

Cuối cùng Chaeyoung cũng ngẩng đầu khỏi ngực Lisa, Lisa thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ mình sẽ làm ra chuyện cầm thú, ừm, sau đó chọc cho vợ sinh khí chạy đi.

Chaeyoung thực sự cảm thấy rất kích động, ba năm qua có người đem nàng đặt ở trong lòng, cảm giác này rất vi diệu, nhưng cũng rất tốt đẹp.

Nàng lôi kéo Lisa vào phòng khiêu vũ, "Ngày đó, chị cũng làm em kinh hỉ như vậy ..." Nàng nhỏ giọng nói.

Ngày đó, ngày đua xe, trên đỉnh núi, nàng bị Lisa ôm, sau đó, tựa hồ nói rất nhiều điều không hiểu ra sao, sau khi trở lại DC, Lisa đã cho nàng một niềm vui bất ngờ.

Sau đó thì sao, là bộ dáng gì?

Hiện tại Chaeyoung đứng tại chỗ, có chút không dám tưởng tượng.

Nàng đã nhảy cho Lisa xem, nhưng sau đó, sau đó thế nào?

Sau đó, nàng bị Lisa mang về phòng ...

"Em có muốn nhảy cho tôi xem không?" Đúng lúc này, Lisa đột nhiên lên tiếng.

Trong đầu Chaeyoung vẫn còn hình ảnh gây đỏ mặt tía tai, nàng gần như vô thức phản bác lại, "Không!" Nàng lớn tiếng nói, sau đó nhận ra có cái gì không đúng.

"Em, em ..." Nàng cúi đầu lẩm bẩm, không dám nhìn vào mắt Lisa, vì sợ người trước mặt sẽ nhìn thấy thứ gì đó trong khoảnh khắc ánh mắt hai giao nhau.

"Kháng cự như vậy?" Thái độ của Lisa hoàn toàn trái ngược với nàng, thậm chí ngữ khí của Lisa vẫn mang theo mấy phần thâm ý, có lẽ chỉ có Chaeyoung mới hiểu ý của cô.

Cô, rõ ràng cô biết tất cả mọi chuyện, nhưng hiện tại thật đáng trách, giả bộ không hiểu chuyện gì, nói ra những lời này là để trêu chọc nàng. Gương mặt Chaeyoung bắt đầu đỏ lên hoàn toàn không khống chế được, rất nhanh, màu đỏ kiều diễm như mây hoàng hôn lập tức bao phủ mặt nàng.

"Chị, rõ ràng chị đều biết!"

"Hửm? Biết cái gì?" Lisa nhàn nhạt nói. Hiện tại chỉ cần Chaeyoung nhìn lên, nàng có thể nhìn thấy nụ cười rõ ràng trong mắt cô. Cẩn thận nhìn kỹ hơn, bên trong tựa hồ có chút thâm tình. Bởi vì người trước mặt suy nghĩ lung ta lung tung mới khiến cô vui vẻ như vậy.

Chaeyoung "A" một tiếng, nguyên nhân không có gì khác, chính là Lisa đột nhiên "gây sự", đẩy nàng vào bức tường phía sau, dùng một trong đôi chân dài áp chế nàng. Lúc này Lisa giống như đã nằm nhoài trên người nàng, cằm dưới đặt trên vai nàng, môi hơi nhếch lên nhẹ nhàng cắn vào vành tai nàng.

Cô chỉ dùng môi ngậm lấy vành tai, không dùng răng cắn. Động tác của Lisa rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút cẩn thận từng li từng tí. Cũng chính là cẩn thận như vậy, Chaeyoung run lên một cái, thậm chí nàng có thể cảm nhận rõ ràng môi của Lisa trên tai mình.

Trong đầu Chaeyoung muốn vươn tay đẩy Lisa, nhưng thân thể của nàng tựa hồ không nghe theo sai khiến, đôi tay vốn dĩ muốn đẩy Lisa ra, nhưng cuối cùng lại làm động tác hoàn toàn trái ngược với chỉ thị của đại não, nàng đưa tay, ôm lấy Lisa. Còn, ôm rất chặt.

Động tác này đối với Lisa chính là một tín hiệu.

Nơi Chaeyoung không nhìn thấy, ánh mắt Lisa lộ ra ý cười nồng đậm, giống như ánh sáng cùng ấm áp, tựa hồ muốn làm người ta tan chảy.

Trong nhà đang bật máy sưởi rất ấm. Hiện tại Chaeyoung đang mặc áo khoác. Hai tay Lisa đi khắp lưng nàng, theo sống lưng thẳng tắp, vuốt tới vuốt lui, nhưng ngón tay Lisa không theo quy luật như vậy. Lưng của Chaeyoung vốn thẳng tắp, hiện tại dưới "Ý định làm loạn" của cô trong một khắc đã cong lại. Chaeyoung muốn cuộn tròn mình, nhưng không làm được. Sau lưng nàng là bức tường, nàng không thể lui. Lisa ở trước mặt nàng, nàng giống như dê con chui vào miệng cọp.

Làm sao bây giờ? Chaeyoung lo lắng, thanh minh trong đầu tựa hồ dần dần bị du͙ƈ vọиɠ chiếm lấy.

Hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, ngay sau đó, nàng cảm giác được bàn tay mà Lisa di động khắp nơi lúc này đã đặt ở trên eo nhỏ của nàng, bàn tay kia còn rất dùng sức, như muốn nhéo thắt lưng của nàng, mang theo mùi vị du͙ƈ vọиɠ nồng đậm.

Nụ cười trong mắt Lisa càng sâu, cô đã nhịn lâu như vậy, ba năm qua, ngoại trừ nhìn thấy người trước mắt trong tưởng tượng, thời gian còn lại đều dựa vào ký ức khổ sở trải qua. Nghĩ đến đây, Lisa không khỏi há miệng, cắn vào gáy Chaeyoung như trừng phạt.

Ở vị trí đó, hầu hết người bình thường sẽ rất nhạy cảm. Chaeyoung còn tệ hơn, gần như tại lúc Lisa cắn xuống, chân nàng bất giác trở nên mềm nhũn.

"Em còn chưa trả lời tôi, tôi biết cái gì?" Lisa giọng nói, Chaeyoung không nghi ngờ gì nữa, người trước mặt đang cố ý dùng thanh âm này mê hoặc nàng!

Chaeyoung không biết trả lời cô như thế nào, chẳng lẽ nói đây là nơi hai người bắt đầu lần đầu tiên sao? Ngày đó, nàng đã bị Lisa làm cho đầu váng mắt hoa, mơ mơ hồ hồ bị ôm đi, còn bị cô dằn vặt nhiều lần sao?

Sao nàng có thể nói ra những lời này? Nói ra, nàng liền không còn mặt mũi a!

Chaeyoung duy trì một chút minh mẫn cuối cùng trong đầu, đánh chết nàng cũng không thỏa hiệp, kiên quyết lắc đầu, "Lisa, chị biết còn hỏi em! Chị, chị khi dễ người a!"

Nàng oán trách người trước mặt, nhưng nàng không biết trong thanh âm của mình, ngoại trừ mị hoặc ra, căn bản không có chút lực uy hϊếp nào.

Lisa trầm thấp cười, đúng vậy, cô chỉ là ỷ vào mình lợi hại một chút liền khi dễ Chaeyoung, giống như hiện tại. Nhưng Tiểu thiên nga tựa hồ quật cường hơn bất cứ người nào, ngay cả loại chuyện này cũng quật cường hơn bất cứ người nào. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện một số hành động "khác" để đối phó với nàng.

"Ừm, tôi biết rồi." Lisa vừa nói, đột nhiên vươn tay bế người trước mặt lên.

Nếu hiện tại Desung có ở đây, nàng chắc chắn phải hô to gọi nhỏ, bác sĩ đã nói rõ ràng với Lisa không được làm loại vận động nào quá kịch liệt, nhưng hiện tại có vẻ như rõ ràng cô đã quăng lời của bác sĩ ra sau đầu. Hai cánh tay kia, mặc dù mảnh mai nhưng lại bao hàm sức mạnh. Hiện tại bế Chaeyoung, mỗi một bước, Lisa đều bước đi rất vững vàng, không chút lảo đảo.

Chaeyoung có chút sững sờ, nàng không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì. Cho dù Lisa muốn cùng nàng làm chuyện gì đó, cũng nên đi về phía cửa, tại sao lại vào bên trong?

Cho đến khi, nàng được Lisa đặt lên cây đàn piano.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro