Chương 16 - Cầm thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh nhân nói: "Cô không phải là phật sống, tôi cũng không phải là tín đồ."

----

Một trận làm cho trời đất đảo lộn, một màn cưỡng hôn không phân rõ đông tây nam bắc. Mặt Lisa ửng đỏ, không biết là do bị hôn, hay do tức giận. Đợi đến khi Chaeyoung hơi ngẩng đầu lên, rời khỏi môi Lisa, liền thấy trong con ngươi của cô lóe lên sự uất hận cùng ngại ngùng.

Lisa quen kiêu ngạo, nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải một người bỉ ổi như vậy, hơn nữa còn đường đường chính chính tiến vào nhà cô, cùng cô sống chung dưới một mái nhà.

Từ cái tuổi bắt đầu biết đến chuyện tình cảm, bên cạnh Lisa xuất hiện không ít người ngưỡng mộ, thầm mến, và theo đuổi cô, đủ loại người. Bất kể là nhiệt tình, hay ngượng ngùng, bất kể là lãng mạn, hay là ngây ngô, Lisa đều đã chứng kiến, nhưng hết lần này đến lần khác, vô liêm sỉ đến cực điểm như này, còn không biết tôn trọng người khác như này, là Lisa lần đầu tiên gặp phải.

Bất lực cùng tức giận vì không cách nào thoát khỏi, Lisa oán giận nhìn Chaeyoung: "Cô đúng là cầm thú. Tránh xa tôi một chút!"

Cầm thú? Mắng cũng thật khó nghe! Chaeyoung vểnh miệng nhướng mày, nhưng rõ ràng không hề để ý đến lời nói của Lisa, đây là ưu thế của bác sĩ tâm lý, lời của Lisa là muốn làm cho nàng giận, làm cho nàmg tổn thương, tốt nhất là tổn thương đến mức vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.

Chaeyoung đương nhiên không mắc bẫy này.

Chaeyoung chỉ đứng lên, mắt nhìn xuống Lisa, sau đó vô cùng dễ dàng mà vuốt ve gương mặt mềm mại tái nhợt của cô, có chút ý đùa giỡn: "Ngoan, hai chúng ta cùng ở dưới một mái nhà, phải học cách thông cảm lẫn nhau, phải học cách tôn trọng lẫn nhau, như vậy chúng ta mới thoải mái một chút."

Lisa hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ: "Trong từ điển của cô cũng có từ thông cảm và tôn trọng?"

Chaeyoung bật cười, phát huy bản chất da mặt dày: "Đương nhiên là có rồi, tôi tin tưởng điều căn bản trong mối quan hệ giữa người với người là thông cảm cùng tôn trọng."

"Cút!" Lisa không muốn nói nữa. Lúc này cô muốn lên lầu, tự giam mình ở trong phòng, tìm kiếm sự yên tĩnh thuộc về mình. Mà không phải ở cùng với loại người bỉ ổi, cả đời không học được hai chữ tôn trọng này.

Chaeyoung ngồi lại xuống ghế sofa, vẻ mặt trở nên thành thật: "Lisa, cô biết không, ngay thời điểm tôi xé tim mình cho cô xem, chính là xuất phát điểm của việc tôi đối với cô thông cảm và tôn trọng, đồng thời cũng có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì. Tôi biết cô sợ ánh mặt trời, biết cô không thích cùng người khác tiếp xúc, biết cô thích ở một chỗ, cũng từ chỗ sâu trong mắt cô nhìn thấy được một loại ưu thương mà tôi không thể sờ tới."

Nàng nhìn thẳng vào mắt Lisa: "Cô có biết rằng, tôi có bao nhiêu mong muốn làm cho cô hoạt bát hơn, có bao nhiêu mong muốn làm cho cô có thể hưởng thụ cuộc sống vui vẻ? Lúc Manoban tổng để cho tôi đến chăm sóc cô, tôi thật sự rất vui, bởi vì tôi sợ sau khi rời khỏi bệnh viện, chúng ta không còn cơ hội cùng lý do để gặp mặt nữa. Không ngờ, ông trời cũng giúp tôi như vậy. Để cho tôi có thể tiếp tục ở lại bên cạnh cô. Tôi không muốn nhìn thấy cô cô đơn, tôi sẽ cô đơn theo, tôi không muốn nhìn thấy cô ưu thương, tôi sẽ đau lòng theo."

Lisa không nói gì.

Khi Chaeyoung thu bớt sự đáng ghét của mình lại, khi nàng thật tình nhìn bạn, bạn sẽ bị bao phủ trong ánh mắt của nàng.

Thời điểm như vậy, Lisa nói không ra những lời nói đả thương người kia. Cho dù trong lòng có một thanh âm không ngừng nhắc nhở bản thân, người này ở vài giây đồng hồ trước còn thâm độc như thế nào, nhưng mà vẫn không có cách nào ngăn cản ánh mắt của nàng khống chế cảm xúc của cô.

Mà giọng nói của Chaeyoung lúc này vô cùng ôn hòa, tràn đầy một loại cảm xúc làm người ta sa vào, giống như cảm xúc khi được nàng ôm lấy, làm cho người ta không thể kháng cự.

"Tôi vào phòng của cô, chẳng qua là sợ cô đói bụng, tôi muốn cô đi ra ngoài một chút, chẳng qua là sợ sức khỏe cô không tốt, bị tiều tụy. Những chuyện này đều sẽ làm cho tôi tự trách và đau lòng, vì thế, Lisa à, thông cảm không phải là cưng chiều, tôn trọng không phải là khoang nhượng. Nếu tôi chưa từng gặp cô, chúng ta xem như là người của hai không gian, mặc kệ cô trở thành thế nào, cũng không có cách nào làm thay đổi quỹ tích của tôi, nhưng mà hiện tại, chúng ta gặp nhau, tôi thấy được cô, tôi ở bên cạnh cô, tôi cảm nhận được sự yếu ớt ở sâu trong đáy lòng cô mà người khác không thể đụng đến, thương thế của cô cũng làm tôi cảm nhận giống như vậy, tôi không cách nào buông bỏ được cô."

Trong thanh âm của Chaeyoung mang theo tình ý nồng đậm.

"Bởi vì, đây là trách nhiệm của tôi, cũng là nguyện vọng của tôi. Cho nên tôi chưa từng không có thông cảm cô, không tôn trọng cô. Tôi chỉ là dùng phương thức của mình để quan tâm và yêu thương cô."

"Tôi không cho rằng việc xâm phạm thân thể của tôi là biểu hiện của quan tâm và yêu thương." Cái này là không có đạo lý, Lisa giữ vững lập trường, không muốn bị Chaeyoung mê hoặc.

"Đó là phương thức của tôi, tôi không muốn dùng mấy phương thức giáo điều đến dạy cho cô phải làm như thế nào, bởi vì tôi không có cái quyền này. Nhưng mà coi như là làm bạn, làm một người thích cô, tôi cũng muốn dùng phương thức của tôi để làm cho cô cảm nhận được cảm giác được yêu. Tôi không hi vọng mỗi câu nói của tôi đối với cô là gió thoảng qua tai. Tôi muốn thấy cảm xúc của cô, tức giận, vui vẻ, cười hoặc là giận, thậm chí khóc cũng được. Điều bi ai nhất của con người, là mất đi thất tình lục dục. Đừng có xa lánh, đóng cửa đối với thế giới này, không cảm nhận, không tiếp thu." Tay Chaeyoung nắm chặt lấy tay Lisa, trong đôi mắt là làn sóng điện vô cùng chân thành, tha thiết, thâm tình.

Ánh mắt Lisa đã bình tĩnh trở lại, tỉnh táo nhìn Chaeyoung, thanh âm bình thản: "Tôi không cần sự quan tâm như vậy. Cô có cuộc đời của cô, tôi có cuộc sống của tôi, cô không phải là phật sống, tôi cũng không phải là tín đồ."

Nói xong, Lisa chống tay lên ghế sofa đứng lên, sau đó men theo tường đi về phòng ăn để lấy cái nạng của mình.

Chaeyoung ngồi trên ghế sofa, cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn bóng lưng của Lisa, ốm yếu mà cô độc, mang theo một loại ưu thương nồng nặc hoàn toàn bao vây cô ấy lại.

Đây đúng là một chiến dịch lâu dài, Lisa tự cô lập hai năm sẽ không dễ dàng bị Chaeyoung thay đổi, lòng của cô ấy quá sâu, lớp vẩy phía ngoài vết thương của cô ấy quá dày, nàng chạm vào, tất nhiên có thể làm cho miệng vết thương của cô ấy chấn động, nhưng còn chưa đủ để phá vỡ phòng tuyến của cô ấy, vén lên lớp ngụy trang của cô ấy.

Lisa đi tới phòng ăn, mới thoát khỏi cảm giác có đôi mắt sâu thẳm đang nhìn sau lưng mình. Từ phòng khách đến phòng ăn, khoảng cách không xa, nhưng cảm giác lại vô cùng xa, mỗi một bước, dường như đều rơi vào ánh mắt nồng đậm phía sau lưng, làm cho mỗi một bước của cô cũng rất nặng nề.

Chaeyoung so với người khác có thể thấy rõ nội tâm yếu ớt của cô hơn, làm cho cô không có chỗ nào có thể che giấu cảm xúc. Cảm giác giống như đem cô mở ra, sau đó trắng trợn phơi dưới ánh mặt trời mặc người ta soi mói.

Thở ra một hơi thật dài, Lisa chán nản ngồi bên cạnh bàn cơm, cầm cái nạng trong tay, trong mắt có chút mỏi mệt, có chút thiếu hụt tiêu cự. Người kia đang ở phòng khách, sáng rỡ và vui vẻ, làm cho Lisa có một tia mong muốn nhích đến gần, rồi làm cho cô không ngăn được khủng hoảng. Dường như đến gần Chaeyoung, cô như không còn thuộc về mình nữa, cái loại mất mát này làm cho cô sợ hãi, vội vàng đẩy nàng cách xa mình.

Trong cuộc đời con người, có một lần yêu cũng đủ rồi.

Oanh oanh liệt liệt, không oán không hối hận.

Trao đi tất cả hi vọng và tình yêu của bản thân, trao đi tất cả kích tình và mơ ước của bản thân, đốt cháy ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ. Đợi đến khi hoa rơi nước chảy, cuộc sống con người cũng như thế mà qua đi, Hana không thể theo cô đến già, lòng của cô cũng đã đi theo chị ấy rồi. Tình yêu sâu đậm trong quá khứ, sau khi Hana ra đi, đã trở thành tàn sản duy nhất của Lisa, thậm chí là bằng chứng duy nhất chứng tỏ cô đã sống.

Hình bóng Hana nổi lên trong lòng, sự thương yêu cùng nụ cười ngọt ngào kia, làm cho cảm xúc của Lisa đang bị dao động được an tĩnh trở lại. Cô cầm lấy cái nạng, đi về phía phòng khách.

Ánh mắt của Chaeyoung một lần nữa rơi lêm người Lisa khi cô xuất hiện ở phòng khách, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, nhưng trong đôi mắt không có ý cười. Lisa cố tình bỏ qua sự tổn thương trong đôi mắt của Chaeyoung.

Là cô làm cho Chaeyoung tổn thương? Nàng vậy mà cũng tổn thương sao?

Lisa cự tuyệt suy nghĩ về vấn đề này, từ từ đi về hướng cầu thang. Ngày như vậy, thích hợp về phòng để ngủ.

Chaeyoung lúc này mới đứng dậy, bước ba bước chân dài đi đến trước mặt cô: "Lisa, chúng ta nói chuyện."

"Chúng ta nói còn chưa đủ nhiều sao?" Bước chân Lisa không ngừng, tiếp tục đi về hướng cầu thang.

"Hôm qua tôi nhận được điện thoại của bạn, chính là Tổng giám đốc của XXOD." Chaeyoung nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt nhìn vào một bên sườn mặt của Lisa.

Lisa khựng lại, trên mặt chợt lóe lên sự thất thần: "Kêu cô ấy đi nói chuyện với ba tôi đi, tôi nghĩ, ba tôi có lẽ sẽ đồng ý thu mua XXOD."

Chaeyoung giữ lấy cánh tay Lisa: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Sau đó nàng mặc kệ Lisa có chút kháng cự yếu ớt, một lần nữa dẫn cô đi đến ghế sofa ngồi xuống.

"Hôm qua gọi điện cho tôi, cô ấy cũng không cảm thấy Manoban tổng có ý muốn thu mua XXOD, bởi vì nghiệp vụ của XXOD không thuộc phạm vi nghiệp vụ của Tập đoàn Manoban, mà đối với chiến lược phát triển của Tập đoàn Manoban, trong thời gian ngắn, cũng sẽ không phát triển nghiệp vụ này. Ý của bạn tôi, muốn nhờ tôi hỏi Manoban tiểu thư, thực tế cô ấy vẫn hy vọng Manoban tiểu thư có thể đi đến XXOD một chuyến." Chaeyoung kéo dài đề tài.

"Từ chối cô ấy đi. Sức khỏe của tôi không tốt, tạm thời không muốn nghĩ đến công việc." XXOD là tâm huyết của Hana, Lisa nhớ đến giấc mơ kia, trong mơ, Hana hỏi cô tại sao không quan tâm.

Nhưng mà tại sao cô không quan tâm? Bởi vì cô cái gì cũng không muốn quan tâm, không muốn gì cả, tất cả mọi thứ đối với cô đều là hư ảo, chị ấy muốn cô tiếp tục sống, cô đã cố gắng làm được. Làm con gái của chủ tịch Tập đoàn Manoban, coi như cả đời này cô không cần làm gì, cũng không cần lo về mặt vật chất. Nếu có thể sống như này, vậy thì còn cái gì có thể làm cho cô phải cố gắng đây?

Nếu XXOD nhất định khó thoát khỏi sụp đổ, vậy thì có thể coi như chôn cùng với Hana. Chị ấy sáng tạo ra sự huy hoàng, cũng có thể bởi vì chị ấy ra đi mà thất bại, đây là huy chương mà chị ấy đã từng oai phong trên thương trường, cũng là chứng cứ chứng minh người khác không thể sánh bằng chị ấy.

Giống như là Hana đã mở ra tình yêu và niềm vui cho Lisa, niềm vui này cũng sẽ biến mất vì chị ấy ra đi, tình yêu cả đời khó dứt của cô, là dấu ấn khó phai khắc sâu chị ấy trong cuộc đời của cô, mà nỗi ưu thương và trống rỗng hôm nay của cô, là chứng minh cả thế giới này đều không thể sánh bằng chị ấy.

Chaeyoung gật đầu, không dám trả lời chắc chắn: "Tôi cũng biết cô sẽ không đi, tôi chỉ là chịu trách nhiệm truyền lời giúp người khác thôi. XXOD hôm nay đã tiến vào thời kỳ lỗ nặng. Có lẽ không lâu sau, XXOD sụp đổ, cô ấy cũng không cần phải lo lắng, cô ấy chẳng qua cảm thấy có lỗi với người chị đã mất. Tình cảm của con người có đôi khi so với vật chất quan trọng hơn. Cô ấy không tiếc hận sự nghiệp bị hủy trong tay mình, nhưng chỉ cảm thấy cô ấy đã phụ kỳ vọng của người thân đã mất."

Lisa không nói gì, nhưng lời nói này của Chaeyoung giống như một thanh đao, không nặng không nhẹ mà cắt vào lòng cô. Liệu cô có phụ kỳ vọng của Hana hay không? Không đi quản lý XXOD. Là cô đã dùng sự hối tiếc về việc không có Hana để nhung nhớ chị ấy, hay là cô đang tìm một cái cớ, để trốn tránh đối với trách nhiệm của người yêu?

"Cô ấy và tôi hôm qua nói chuyện điện thoại rất lâu, nói rất nhiều về chuyện xưa của chị cô ấy. Lisa cô có muốn nghe không?" Chaeyoung khẽ nghiêng đầu nhìn Lisa.

"Nói đi." Lisa thuận tay cầm lấy gối ôm trên ghế sofa, ôm vào trong ngực, dùng phương thức tự vệ như vậy để khống chế nội tâm thấp thỏm của mình. Mong muốn nghe được chuyện xưa của Hana, rồi lại sợ bị lộ bí mật nội tâm của mình. Chỉ có thể như gần như xa khống chế tim mình, cho phép mình đi tìm hiểu nhưng không được phép sụp đổ.

***

Hết chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro