Chương 22 - Tỉnh rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ nói: "Dám làm không dám nhận."

---

Khi Lisa tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng, trong không khí còn có một mùi khó ngửi. Vốn là cái giường mềm mại không biết tại sao lại cứng như sắt, làm cho cột sống và cái mông tê dại.

Lisa cố gắng mở mắt, trong lòng lại ngạc nhiên, đây là nơi nào? Cô dùng sức chớp chớp mắt, đây quả nhiên không phải là phòng của cô. Mau chóng khởi động cái đầu đang trì trệ, nhưng mà làm thế nào cũng nhớ không nổi. Tuy nhiên dù nói gì đi nữa, Lisa đã nhận ra, bản thân đã ngủ trên sàn nhà.

Thật kỳ lạ, trong đời này lần đầu tiên cô ngủ trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng. Hi vọng là không bị cảm nặng! Nếu như vậy, lại phải đi bệnh viện. Tệ nhất thì cũng phải gọi điện cho bác sĩ Kim đến xem trước.

Lisa xoa trán, cố nhịn xuống cơn choáng váng trong đầu, cô cử động thân thể. Xương khớp đau nhức. Lisa không thể làm gì khác hơn là cố gắng khởi động một chút gân cốt của mình, duỗi tay, dang chân, khẽ ưỡn cái eo một chút, xoay xoay cổ...

Đầu xoay đến một góc độ không lớn. Lisa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nói không ra lời tâm tình giờ phút này của mình là gì. Bộ não vừa mới bắt đầu hoạt động, giống như bị gõ một cú mạnh vào đầu, đã không biết làm sao tiếp tục. Ở chỗ cách cô khoảng một mét, còn một người đang nằm, người này không phải ai khác, mà chính là Park Chaeyoung.

Chaeyoung đang nằm ngửa, hai tay để trên đỉnh đầu, bị một chiếc khăn choàng cổ cột vào chân bàn trà. Áo của nàng bị cởi bung ra, da thịt trắng nõn hoàn toàn bị lộ ra trong không khí, ở nơi nhô ra trước ngực còn lưu lại một dấu hôn lớn!

Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Có người xấu thừa dịp ban đêm vào nhà, hơn nữa... hơn nữa còn làm cho Chaeyoung...

Lisa không dám nghĩ tiếp, phản xạ có điều kiện lập tức nhìn lại trên người mình, tất cả bình thường.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Không thể nghĩ nhiều như vậy, Lisa nửa bò nửa lăn đến trước mặt Chaeyoung, ánh mắt lướt qua một đống hỗn độn trên mặt đất.

Cách đó không xa còn có chai rượu đã vỡ tan tành. Mùi khó ngửi cùng với cảnh tượng kinh tởm làm cho Lisa không khỏi nhíu chặt đôi chân mày, trong lòng khó chịu, thiếu chút nữa là nôn ra.

Nhưng mà Chaeyoung mặt lại đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi môi bị cắn rách đến sưng đỏ, phía trên còn mang theo vết máu.

Lisa đưa tay lên sờ trán nàng, nóng rần rần rồi.

"Chaeyoung, Park Chaeyoung!" Lisa có chút sợ hãi vỗ vỗ mặt Chaeyoung.

Thật lâu sau, Chaeyoung mới từ từ mở mắt, bên trong đầy tia máu đỏ tươi. Nàng yếu ớt nhìn Lisa một cái, rồi ánh mắt nhìn lại trên người mình...

Lisa cảm thấy không ổn, nếu như Chaeyoung bị người xấu cưỡng gian rồi, vậy thì thật là chuyện lớn. Cô vội vàng ra quyết định: "Cô bị cảm, tôi lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ. Còn có..." Lisa ngừng một chút, sắc mặt tái nhợt: "Cô có muốn báo cảnh sát hay không?"

Loại chuyện này, liên quan đến danh dự của con người. Báo cảnh sát hay không báo, cần phải do bản thân nạn nhân đồng ý.

Chaeyoung mở to mắt, nhìn khuôn mặt nghiêm túc cùng lo lắng của Lisa, một lúc lâu nàng cũng không nói nên lời.

Lisa vậy mà lại quên! Con người đáng ghét này là sao đây, thật sự đã quên rồi sao? Còn báo cảnh sát? Để cho người khắp thiên hạ nhìn hai người mà chê cười sao? Căn bản cô ấy không nhớ được, hay là không muốn thừa nhận, cho nên muốn làm mấy trò con bò này để giễu cợt nàng?

Chaeyoung tức giận đến muốn tát cho Lisa một cái, thật tiếc là hai tay của nàng vẫn đang bị trói.

Thấy Chaeyoung không nói lời nào, Lisa càng nóng lòng hơn, gặp phải loại chuyện này ai cũng sẽ khổ sở, cô moi ruột gan cố tìm từ ngữ để an ủi, nhưng phát hiện mình không tìm được lời gì để an ủi Chaeyoung.

"Không sao cả, tôi tôn trọng ý kiến của cô. Nếu như báo cảnh sát, tôi nghĩ nhất định có thể bắt được hung thủ, biện pháp an ninh của tòa nhà này rất tốt. Nếu như không báo cảnh sát, chuyện này tôi bảo đảm sẽ vì cô mà giữ bí mật. Cô đừng lo lắng."

Chaeyoung cười lạnh, nhưng cảm thấy không còn chút sức lực nào, say rượu cộng thêm cảm mạo, làm cho nàng rất mệt mỏi: "Thả tôi ra."

Lisa ừ một tiếng, không để ý nhiều đến mấy thứ dơ bẩn trên quần Chaeyoung, vội vàng tháo khăn choàng cổ ra, sau đó đỡ Chaeyoung dậy.

Chaeyoung đứng lên, vì chóng mặt nên không nhịn được mà quờ quạng phía trước. Nàng cố gắng đứng vững, rất bình tĩnh vứt áo khoác xuống, sau đó lần lượt mặc áo lót, rồi đến áo ngoài, sau cùng đi về hướng phòng tắm.

Toàn bộ quá trình, Lisa ngây ngốc ngồi ở bên cạnh nàng, không biết nên làm sao.

Chờ Chaeyoung đi ra ngoài được vài bước, cô dường như nhớ đến cái gì đó: "Tôi... Cô đi tắm trước đi, tôi lấy cho cô ly nước nóng. Cô hình như sốt rồi, lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô."

Lời nói của Lisa có chút không mạch lạc, cầm theo cây nạng bên cạnh, lập tức đi rót nước cho Chaeyoung.

Chaeyoung cũng không để ý đến cô, nàng híp nửa mắt, có chút chưa thích nghi ánh sáng mà tiếp tục đi về phòng tắm.

Đã xảy ra chuyện gì? Chaeyoung mặc dù không nhớ rõ tất cả chi tiết, lại nhớ hai người đã uống rượu, một màn uống rượu điên cuồng, rồi nàng bị cô ấy trói lại, sau đó, kẻ điên này xé rách áo của nàng, ở trên người nàng mà...

Nhưng Lisa lại quên mất, hoặc là nói cô ấy quyết định dùng cách quên đi để giải quyết chuyện này. Là sợ không cách nào đối mặt với nàng? Hay là sợ nàng tát cô ấy? Hay là để lại chút mặt mũi cho cả hai?

Chaeyoung không rút ra được kết luận gì, nhưng bất luận là khả năng nào, cũng làm cho nàng cảm thấy Lisa là người vô trách nhiệm. Dám làm không dám nhận. Đây là hành động nhát gan! Chaeyoung trong lòng phỉ nhổ Lisa vài câu, nhưng không thể đổ lỗi thêm cho cô ấy.

Cơ thể nóng rần làm Chaeyoung cảm giác hơi thở của mình cũng nóng rực, cả người toát ra mồ hôi lạnh, rất khó chịu.

Mặc dù Lisa cầm nạng nhưng cũng hai ba bước liền có thể mang ly nước đến phòng tắm, Chaeyoung nhìn Lisa không khỏi nhớ tới sự điên cuồng vào tối hôm qua của cô ấy. Nàng thật hoài nghi chân của cô ấy có phải đã khỏe rồi hay không, tình trạng hiện tại chỉ là giả?

Cơ thể nóng ran làm Chaeyoung cảm thấy môi khô nứt nẻ, yên lặng nhận lấy ly nước Lisa đem tới, ấm áp, nàng uống một hơi sạch sẽ.

"Cô tắm đi. Tôi gọi điện cho bác sĩ." Lisa nói.

Chaeyoung không lên tiếng, cạch một tiếng đóng cửa phòng tắm lại. Lisa vội vàng cầm lấy điện thoại gọi đến số của bác sĩ Kim: "Là tôi Lisa đây, làm phiền cô lập tức đến đây. Chỗ của tôi có người bị bệnh. Cảm mạo, rất nóng."

Cúp điện thoại, Lisa lại gọi điện cho người đến dọn dẹp, sau đó thở ra một hơi thật dài, quyết định lên lầu tắm. Nhưng thời điểm ánh mắt quét qua một đống thủy tinh trên mặt đất, trong đầu cô nổi lên cảnh tượng ném chai rượu. Theo trực giác, Lisa liếc nhìn trong góc phòng, quả nhiên, quả nhiên còn một vỏ chai rượu đang cô đơn nằm ở đó.

Là uống rượu. Hai người đều đã say. Trong đầu Lisa xuất hiện một vài manh mối. Sau đó thì sao?

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Suy nghĩ của Lisa bị cắt đứt, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một mảng lớn trắng nõn. Da thịt trắng nõn, bộ ngực trắng nõn, còn có...

Bánh bao! Bánh bao đậu! Bánh bao có hai điểm màu đỏ!

Lisa cảm giác đầu mình muốn nổ tung. Đó là nằm mơ hay là thật? Cô trói tay con gái nhà người ta, sau đó giống như ma quỷ mà cấu xé quần áo của người ta, sau đó... sau đó làm cho... làm cho người ta...

Lisa nghĩ không nổi nữa. Đến cuối cùng có phải là thật hay không đây? Lisa ôm đầu, nhịn không được mà đau khổ rên rỉ. Nếu như là thật, phải làm sao bây giờ? Cô có phải nên nói tiếng xin lỗi với người ta hay không? Nhưng lỡ như cô không có làm gì cả, chẳng qua là nằm mơ thì sao? Hoặc là có người xấu vào nhà, làm những chuyện này đối với Chaeyoung, cô chẳng qua là nhìn thấy nhưng lại quên mất, rồi lúc này lại nghĩ là do mình làm?

Mê mang khốn đốn, Lisa cố gắng tìm lý do cho mình, rồi lại không nhịn được mà lo lắng tất cả đều là sự thật. Nghĩ tới nghĩ lui, không có kết quả, Lisa cầm cái nạng đi kiểm tra cửa sổ. Kiểm tra một vòng không ra kết quả gì, an ninh khu này vẫn rất tốt, nhà cô căn bản không có thói quen đóng cửa sổ, người xấu muốn vào thì cũng có thể.

Nhưng mà an ninh của khu này tốt như vậy, người xấu sao có thể vào? Lisa ảo não, cô không nên uống nhiều rượu như vậy. Tìm mãi không ra đáp án chính xác, cô dứt khoát bỏ qua, sau đó lên lầu tắm.

Bởi vì nghĩ đến Chaeyoung đang bị sốt, Lisa nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống lầu.

Trong phòng tắm dưới lầu vẫn tiếp tục vang lên tiếng nước chảy. Lisa có chút lo lắng, đi đến trước cửa phòng tắm, hướng bên trong kêu lên: "Cần gì thì cứ gọi tôi. Ừm... Nếu như cô thấy không thoải mái, muốn giúp đỡ... thì gọi tôi nha."

Chaeyoung chỉ ừ, không muốn nói chuyện, hơi nước tràn ngập cả phòng tắm, đứng trước gương đang bị mờ đi vì hơi nước, nàng lại thấy rõ ràng dấu vết in trên ngực mình, nhiều chỗ mạnh nhẹ khác nhau. Chaeyoung đứng dưới vòi sen, mặc cho nước chảy xuống, không mở mắt ra. Một đoạn ngắn về cảnh say rượu nổi lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô ấy nằm trên ngực nàng.

Thân thể không tự chủ mà rung một cái, cảnh này lại nhớ được rõ ràng như thế. Cái loại cảm giác này dường như vẫn còn ở trong thân thể mà lan truyền đến tứ chi. Người con gái này, nàng hận cô ấy, thương hại cô ấy, nhưng không ngờ lại bị cô ấy giở trò như vậy!

Nước không ngừng đổ xuống. Chaeyoung cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cơn sốt đến rất mãnh liệt, Chaeyoung không muốn thân thể trần như nhộng mà ngất xỉu, cuối cùng lại còn phải nhờ tên khốn Lalisa kia lôi ra ngoài...

Cho nên nàng vội vàng lên tinh thần để tắm rửa, sau khi lau khô, dùng chút sức lực cuối cùng mặc quần áo tử tế, lập tức ra khỏi phòng tắm.

Tâm trí Lisa vẫn còn lẩn quẩn trên ghế sofa. Trí nhớ mơ hồ, không thể xác thực, điều này làm cô càng thêm gấp gáp.

Chaeyoung không thèm để ý tới Lisa, vịn lan can đi lên trên lầu, nàng cần nằm xuống, sau đó ngủ một giấc.

Lisa thấy Chaeyoung đi lên, cô vội vàng cầm cái nạng đi theo sau, đưa tay đỡ lấy Chaeyoung. Chaeyoung vậy mà lại đẩy tay cô ra, lạnh lùng mở miệng: "Tôi tự mình đi."

Lisa bị những lời này của Chaeyoung đông lạnh tại chỗ, đây là lời có thể nói với chủ sao? Nàng xảy ra chuyện, cô thông cảm với nàng, thậm chí có chút ít tự trách, nhưng cái này không phải là lý do để Chaeyoung có thể lớn lối.

Tâm tình vốn áy náy của Lisa bị Chaeyoung quét đi sạch sẽ. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô khẳng định sẽ không ngó đến Park Chaeyoung!

Trong lòng Chaeyoung có chút loạn, trước khi vẫn chưa làm rõ sự tình, nàng không muốn nói chuyện, huống chi tình trạng sức khỏe hiện tại khiến nàng không có năng lực suy nghĩ.

Chaeyoung theo bản năng đi đến phòng ngủ của Lisa, mặc dù trước khi ông Manoban đi, có sắp xếp phòng khách cho nàng, nhưng hai ngày này, nàng căn bản không có đến đó ngủ. Đêm đầu tiên là ở phòng khách xem TV đến ngủ quên, đêm thứ hai, là trèo cửa sổ vào phòng Lisa mà ngủ. Về phần đêm thứ ba, là trải qua trên sàn nhà ở phòng khách!

Cho nên phòng của Lisa ngược lại là nơi duy nhất mà Chaeyoung đã có giấc ngủ trọn vẹn.

Lisa vẫn còn đi theo nàng. Có thể là do ý thức trách nhiệm, hay là cảm thông, bứt rứt trong lòng, hoặc cũng có thể là cảm xúc nào đó phức tạp hơn. Lisa chỉ cảm thấy, món nợ lần này có thể sau này tính, hiện tại cơ thể người kia suy yếu, nếu như cô mặc kệ người ta, vậy thì không được.

Vào phòng, Chaeyoung lập tức ngã đầu nằm ngủ. Lisa vội vàng ngăn nàng lại: "Tóc còn ướt. Không thể ngủ."

Chaeyoung cảm thấy mình đã không còn sức lực nữa rồi. Ai ngờ lại bị Lisa bắt ngồi trên ghế. Rồi sau đó, Lisa cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc cho nàng.

"Cô trước kia, có phải chưa từng sấy tóc cho người khác?" Chaeyoung đột nhiên bật lên một câu như vậy.

Lisa gật đầu: "Đương nhiên. Cô là người duy nhất."

Chaeyoung nhắm mắt bất động, không biết vì sao, những lời này của Lisa lại khiến nàng cảm thấy ấm áp, ủy khuất trong lòng dường như cũng ít đi vài phần.

***

Hết chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro