Chương 147: "Ngươi Đã Đến Rồi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Úy Lai! Đợi ta! Ta đã nói rồi, chỗ này rất nguy hiểm, nơi nơi đều được Phác Quân gài bom, ngươi cùng ta rời đi trước, có chuyện gì chúng ta chờ sau hãy nói được không?" Ở trên hành lang dài, Đông Dụ Phi như ruồi bọ bám theo Lục Úy Lai, lo lắng nói.

Mặc dù cô và Lục Úy Lai đã chia tay, quan hệ của hai người cũng vì sự phản bội của mình mà tan vỡ, nhưng Đông Dụ Phi một chút cũng không thừa nhận. Cô không muốn chết, cũng không muốn để Lục Úy Lai chết. Mục đích duy nhất của cô hiện tại là mang Lục Úy Lai đi, hai người cùng nhau rời khỏi nơi nguy hiểm này.

"Đông Dụ Phi, trước mắt không tìm được Tăng Khả Hận, ta sẽ không rời đi một mình, nếu ngươi muốn chạy thì cứ việc chạy, không cần đi theo sau ta." Nhìn bộ dạng lo lắng của Đông Dụ Phi, Lục Úy Lai kéo ra tay đang giữ mình, thấp giọng nói. Nàng biết, căn nhà này hiện tại nguy hiểm từ tứ phía, mỗi giây đều có thể đe dọa đến mạng sống.

Cũng chính thời điểm nguy cấp này, Lục Úy Lai càng không thể rời đi. Nàng tin Tăng Khả Hận nhất định cũng tương tự như vậy đang tìm mình, nếu nàng cứ như vậy bỏ mặc Tăng Khả Hận, hay vì sợ chết mà cùng Đông Dụ Phi rời đi, Lục Úy Lai nàng sẽ không xứng đáng để Tăng Khả Hận vì nàng làm hết thảy, vì nàng phải trả cái giá lớn như vậy.

"Úy Lai, ngươi đừng cố chấp như vậy được không? Nơi này đều là thuộc hạ của Phác Quân, Tăng Khả Hận căn bản chính là có đến mà không có về, quay trở lại tìm nàng chính là đi chịu chết, ngươi...".

"Đủ rồi! Đông Dụ Phi, ta không muốn nghe những lời ngươi nói nữa, bây giờ, ta muốn ngươi, lập tức cút khỏi mắt ta.". Lục Úy Lai không để Đông Dụ Phi có cơ hội nói hết, nàng bước nhanh xuống tầng sáu, tiếp tục đi xuống tầng năm.

Nhưng mà, càng đi xuống, tim nàng đập càng nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lướt qua hành lang, đi vào trong đại sảnh, thấy Phác Tịch nằm trên mặt đất đã ngừng thở, còn có máu tươi chảy tràn ra từ phía sau cây cột.

Lúc Úy Lai nắm chặt tay, bước về phía cột. Khi nhìn thấy người dựa trên cây cột, nàng như không còn khí lực nào bước tới nữa.

Mùi máu tanh trong khoang miệng ngày càng tăng, máu tươi không khống chế theo khóe miệng tràn ra, chảy xuống cằm, đem quần áo trên người nhiễm đỏ. Sức lực toàn thân như đã vắt kiệt, kể cả sức sống cũng không còn. Cúi đầu nhìn thanh sắt cắm trên bụng, Tăng Khả Hận lấy tay động thân thể, muốn hoạt động một chút, liền động đến miệng vết thương, đau đến tê tâm liệt phế.

Phác Tịch đã chết, là bị nàng tự tay giết chết . Mặc dù người này là chính là anh trai của mình, nhưng khi xuống tay cũng không chút nhân từ nương tay.

Đúng vậy, chỉ cần là kẻ muốn động đến Lục Úy Lai, Tăng Khả Hận sẽ không để hắn có kết cục tốt. Đáng tiếc duy nhất là không thể được gặp Lục Úy Lai một lần nào, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng càng vui sướиɠ hơn khi chính mình có thể bảo vệ được nàng.

"Tăng Khả Hận..." Tầm mắt càng ngày càng tối đi, thân thể dần chết lặng. Giọng nói thân thuộc vang lên bên tai, đem Tăng Khả Hận sắp mất dần ý thức một nữa lần khôi phục trở về.

Nàng cố hết sức ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đứng cạnh mình. Mái tóc được cắt ngắn của cô ấy đã dài trở lại, màu nâu nhạt, hai má trắng nõn, còn có cặp cặp mắt luôn luôn phát ra ôn nhu kia nữa.

Tăng Khả Hận không biết Lục Úy Lai như thế nào lại bất ngờ xuất hiện ở đây, có lẽ là do ông trời thương hại nàng, cho nàng trước khi chết được gặp Lục Úy Lai một lần, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình.

Cũng có thể là do nàng quá nhớ cô ấy, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy. Nhưng bất luận là trời cao ban phúc hay là ảo giác, chỉ cần có thể nhìn thấy Lục Úy Lai ngay lúc này, Tăng Khả Hận đã thật sự cảm thấy thỏa mãn.

"Ngươi đã đến rồi.". Thanh âm yếu ớt nhỏ như muỗi kêu, cũng đã hao phí phần lớn thể lực còn lại của Tăng Khả Hận. Nàng dựa cả người vào trên tường, cố gắng hé miệng thở dốc. Nàng sợ ý chí mình một khi buông lỏng, nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa

"Tại sao... Ngươi... Ngươi tại sao lại ra như thế này?". Nhìn Tăng Khả Hận đầy người là máu, trên bụng còn cắm một thanh sắt, Lục Úy Lai sửng sờ, quỳ gối bên cạnh nàng hồi lâu.

Máu tươi rất nhanh vấy đỏ áo trắng cùng quần dài trên người Lục Úy Lai, là người luôn ghét máu tanh nhưng hiện tại lại như không hay biết gì, chỉ chuyên chú nhìn Tăng Khả Hận mặt mày tái nhợt.

Hiện tại, người này toàn thân đều là máu, là của những người khác, và cả của chính nàng. Lỗ thủng trên đùi vừa nhìn qua có thể khiến người ta khϊếp sợ, mà thanh sắt cắm trên bụng kia lại càng kinh hãi hơn.

Thân là một bác sĩ, lại còn là người trị thương cho Tăng Khả Hận trong thời gian dài. Lục Úy Lai liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Tăng Khả Hận lúc này đã bị thương rất nặng, tuy rằng vết thương ở chân và bụng cũng không phải là vết thương trí mạng, nhưng nếu để quá lâu, có khả năng vì mất máu quá nhiều mà chết.

"Úy Lai..." Thấy Lục Úy Lai đến, Tăng Khả Hận dần mất ý thức rốt cục cũng khôi phục được vài tia thanh tỉnh. Nàng thấy Lục Úy Lai vẻ mặt kinh ngạc ngồi xổm cạnh mình,còn có Đông Dụ Phi đứng sau ánh mắt tràn đầy hưng phấn, chỉ biết bất đắc dĩ cười. Hóa ra những gì phát sinh hiện tại đều là thật. Lục Úy Lai đúng là có đi tìm mình, cô ấy trước sau vẫn là không bỏ mặc mình.

Tăng Khả Hận nghĩ, kỳ thật nàng cũng không phải là thánh nhân, nàng định sau khi hết thảy mọi chuyện được giải quyết sẽ tự mình đến trước mặt Lục Úy Lai thỉnh tội, đem tất cả mọi chuyện nói với cô ấy. Mặc kệ đối phương có nguyện ý tha thứ nàng hay không, nàng cũng sẽ luôn ở bên cạnh nữ nhân này, cả đời cùng cô ấy làm bạn.

Tăng Khả Hận rõ ràng, nàng yêu Lục Úy Lai yêu đến tận xương tủy, mà Lục Úy Lai cũng không có cách buông bỏ tình cảm đối với mình. Hai người các nàng đã dây dưa nhiều năm, cũng đem lẫn nhau tổn thương quá quá sâu sắc. Tuy nhiên, nghĩ như vậy cũng tốt, nhưng bây giờ đã không thể thực hiện. Nàng hiện tại vẫn phải thϊếp tục đóng vai kẻ xấu, làm cho Lục Úy Lai vứt bỏ nàng, rời khỏi địa phương nguy hiểm này. Nếu còn không đi, thì thật sự không còn kịp nữa.

"Ngươi cố chịu đựng một chút, ta rất nhanh sẽ cứu ngươi ra ngoài." Lúc Úy Lai nói xong, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương ở bụng của Tăng Khả Hận. Nàng muốn thử nâng Tăng Khả Hận dậy, lại phát hiện thân thể đối phương sớm đã bị thanh sắt xuyên thấu, lại còn dính vào cùng cột đá phía sau. Nếu muốn đem Tăng Khả Hận nâng dậy, buộc phải rút thanh sắt ra.

Nhưng mà, nơi này không có thuốc cầm máu cũng không có thuốc gây tê, nếu như rút thanh sắt ra trực tiếp như vậy, cho dù Tăng Khả Hận không vì mất máu quá nhiều mà chết, cũng sẽ đau đớn mà đến chết. Dù gì đi nữa, đau đớn thống khổ như vậy không phải là ai cũng chịu được, hơn nữa cô cũng không nhẫn tâm để nàng chịu đựng.

"A... Ngươi định làm gì a, dùng ánh mắt này nhìn ta, còn mang theo cả biểu tình tiểu tình nhân để uy hϊếp ta. Ta không cần nguơi thương hại, lại càng không cần ngươi phải cảm thông. Ngươi đừng ở đây vướng tay chướng mắt, chút nữa sẽ có người đến cứu ta, ngươi đi đi." Thấy Lục Úy Lai đỏ hốc mắt, Tăng Khả Hận một hơi làm ra vẻ khinh thường nói.

Mặc dù đã nhiều lần nghe lời tuyệt tình, nhưng khi nghe được lời này, Lục Úy Lai vẫn là cảm thấy khó chịu. Chẳng qua, khó chịu trong lúc này đây so với trong quá khứ lại không giống nhau. Tăng Khả Hận từng tìm tới nữ nhân khác để chọc giận nàng, nói những lời độc ác để tổn thương nàng, nàng tin, cũng thật khó, trong lòng thầm oán Tăng Khả Hận.

Nhưng hôm nay, trong lúc nguy cấp lai nghe được lời nói như này, Lục Úy Lai khó chịu là bởi vì đau lòng cho Tăng Khả Hận.

Nàng từ Lạp Lệ Sa mới biết được tất cả đều do Tăng Khả Hận cùng Phác Thái Anh làm, khi vừa mới biết tin này, nàng cũng không muốn tha thứ cho Tăng Khả Hận, ngược lại càng thêm trách cứ nàng, oán nàng xem chính mình như người vô dụng. Nhưng sau vài ngày suy nghĩ, Lục Úy Lai phát hiện chỉ trong vòng gần 100 giờ ngắn ngủi, đối với Tăng Khả Hận bên cạnh mình gần 10 năm không còn oán hận nữa.

Hoặc là nói, nàng cho tới bây giờ không có chân chính trách Tăng Khả Hận. Nhất là khi biết được nỗi khổ của nàng, mà chính mình lại không thể tự tay giúp nàng.

Giờ này khắc này, nàng âu yếm nhìn nữ nhân vì cứu mình mà bị thương nặng, có thể chết bất cứ lúc nào. Ngay cả lúc này, nàng vẫn là không chịu nói rõ chân tướng cho mình, mà còn nói lời cay độc, chỉ vì muốn mình rời đi. Nhìn Tăng Khả Hận mặc dù bị thương nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp như vậy, còn có chiếc vòng tay ngọc bích mà nàng luôn đeo bên tay trái.

Lục Úy Lai bật cười, ngay sau đó, hung hăng đánh Tăng Khả Hận một bạt tay.  m thanh thanh thúy trong đại sảnh vang lên chói tai, không chỉ mình Tăng Khả Hận, ngay cả Đông Dụ Phi cũng bị hành động bất ngờ này của Lục Úy Lai làm cho hoảng sợ. Mắt thấy Tăng Khả Hận đang dần mơ màng bởi vì cái tát này mà trở nên thanh tỉnh, Lục Úy Lai thu lại phẫn nộ vừa rồi, vươn tay đỡ lấy hai má Tăng Khả Hận, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt nàng, cuối cùng, cúi người hôn trụ Tăng Khả Hận.

Mùi máu tanh tràn vào khoang miệng, nhưng kì quái là Lục Úy Lai cũng không cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào. Nụ hôn vừa qua, nàng cúi đầu nhìn Tăng Khả Hận không biết là do thẹn thùng hay là không thở được mà đỏ mặt, thoáng chốc lại dấy lên một trận đau lòng.

"Tăng Khả Hận, cái tát vừa rồi không phải đánh vì ta, mà là đánh tỉnh ngươi. Có những lúc ta thật sự không hiểu, ngươi rốt cuộc là người tàn nhẫn đến mức nào, mới có thể làm đến mức tuyệt tình đến như vậy? Ngươi biết không? Từ lúc ngươi còn nhỏ ta đã biết, ngươi là một người rất cứng đầu, ngươi sẽ không bao giờ dễ dàng chịu thua người khác.".

"Mỗi một lần bị đánh, bất luận có đau thế nào, lúc ta hỏi ngươi luôn cố tình né tránh không chịu trả lời, đến khi ta ngủ đi ngươi cũng vẫn chịu đựng cả đêm không ngủ được. Khi đó ta liền nghĩ, đến tột cùng có hay không một ngươi có thể khiến ngươi buông bỏ phòng bị, hảo hảo bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi, cho ngươi đừng cứng đầu tự mình chống đỡ như vậy nữa.".

"Sau này, khi ta phát hiện ta thích ngươi, và bắt đầu đối tốt với ngươi, không ngừng cùng ngươi thân cận. Ta đưa ra rất nhiều yêu cầu với ngươi, ngươi đều chấp nhận đáp ứng ta từng cái một. Ta lúc trước nghĩ ngươi là lười nghe ta nói những lời vô nghĩa nên mới thỏa hiệp cho qua chuyện, nhưng hiện tại ta đã hiểu, đó hết thảy đều là ôn nhu mà ngươi dành cho ta.". "Ngươi không thích tóc dài, nhưng lại vì ta mà để nhiều năm qua. Ngươi không thích mùi khói dầu, lại vì ta mà học làm cơm Tây, còn làm ngon như vậy. Còn có a, ta chỉ là từng nói qua thích nhìn bộ dáng ngươi cười, bởi vì ngươi đối ta cười lên rất đẹp. Kết quả thì sao, kẻ ngu ngốc ngươi đều cười với tất cả mọi người, kéo tới một đám người muốn giành ngươi với ta.".

"Tăng Khả Hận, ta ghét ngươi luôn cố chấp như vậy, luôn thích một mình một ngựa như vậy. Ngươi vì mẫu thân ngươi và an toàn của ta mà làm việc cho Phác Quân, ngươi đã gánh vác trách nhiệm cùng quá nhiều đau khổ chỉ muốn hoàn thành kế hoạch kia. Ta không biết trong khoảng thời gian này ngươi có bao nhiêu mệt mỏi, mỗi lần nhìn đến bộ dáng miễn cưỡng tươi cười của ngươi, ta đều cảm thấy đau lòng. Đừng sắm vai người xấu nữa được không? Ngươi biết rõ, dù ngươi có tệ hại như thế nào, ta cũng không biện pháp không thương ngươi.".

Lục Úy Lai nói xong, nước mắt đã muốn rơi đầy mặt, nhìn ánh mắt chăm chú của cô, trong đó đọng lại hơi nước và sự dịu dàng. Tăng Khả Hận cong cong khóe môi, nhẹ nhàng gật đầu. Hóa ra, tất cả mọi thứ không thể giả vờ được nữa, vai người xấu này cũng không làm được nữa. Úy Lai, cám ơn ngươi, nguyện ý cùng ta nói nhiều như vậy.

"Tiểu Hận...". Thấy Tăng Khả Hận tươi cười, Lục Úy Lai cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp. Nàng như vậy làm cho mình cảm thấy phá lệ an tâm, giống như một Tăng Khả Hận ôn nhu của vài năm trước đây. Lục Úy Lai vẫn còn định muốn nói gì đó, đột nhiên, trên lầu truyền đến tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, cả căn nhà cũng run run lên theo. Đông Dụ Phi vội nhìn đông hồ, phát hiện mười phút đã sắp hết. Cô vội vàng cầm tay Lục Úy Lai, muốn mang nàng đi ra ngoài.

"Đông Dụ Phi, buông!" Bỗng nhiên bị kéo đi, Lục Úy Lai bất mãn quát, nàng tránh khỏi bàn tay của Đông Dụ Phi, trở lại bên cạnh người Tăng Khả Hận.

"Úy Lai, thời gian sắp hết, bom sẽ bắt đầu nổ từ trên lầu xuống. Nhanh lên, cùng ta đi, còn chậm trễ nữa sẽ không kịp !" Đông Dụ Phi nói xong, mồ hôi lạnh đã muốn thấm ướt quần áo. Nghe tiếng nổ mạnh trên lầu, trong lòng thầm nghĩ mang Lục Úy Lai rời đi, để lại Tăng Khả Hận một mình chết ở chỗ này.

"Đông Dụ Phi, ta nói rồi, ta sẽ không đi cùng ngươi. Cho dù có đi, ta cũng muốn đi cùng nàng." Lúc Úy Lai vừa nói, vừa nhìn Tăng Khả Hận ngồi ở kia, lấy tay sờ sờ đầu của nàng.

"Lục Úy Lai! Ngươi đừng có hồ đồ được không? Cho dù ngươi cứu nàng ra thì thế nào? Nơi này là tầng năm, ngươi nghĩ có thể mang một người sắp chết đi xuống được không? Hãy để cho nàng chết ở đây đi!".

"Ngươi cút đi." Nghe Đông Dụ Phi nói, Lục Úy Lai thoáng cái rùng mình, lạnh giọng nói.

"Ngươi nói cái gì?" Đông Dụ Phi hiển nhiên không tin Lục Úy Lai sẽ đối với mình nói như vậy, liền mở miệng hỏi nàng.

"Đông tiểu thư, ta hiện tại cùng với người yêu của ta một mình ở chung, làm phiền ngươi đi cho.".

"Ha ha... Hảo, Lục Úy Lai, nếu ngươi muốn chết cùng nàng, ta cũng không rảnh quản các người, các ngươi sẽ chết cùng một chỗ, tốt lắm!" Đông Dụ Phi nói xong, xoay người đi xuống lầu dưới. Thở hổn hển, Lục Úy Lai nhíu mày, đem tầm mắt đặt lại trên người Tăng Khả Hận, lại phát hiện nàng vẻ mặt đầy nét cười nhìn mình.

"Cười cái gì?" Lục Úy Lai hỏi, đồng thời xé quần áo trên người băng bó cho vết thương ở đùi và bụng của Tăng Khả Hận, chỉ cần còn hy vọng sống thì nhất quyết không từ bỏ. Nhưng nếu không chạy thoát được, có thể chết cùng một chỗ với Tăng Khả Hận cũng tốt lắm .

"Úy Lai, kỳ thật cô ta nói đúng, ngươi hãy nên đi cùng cô ấy đi." Tăng Khả Hận nhìn vào vết thương ở bụng, thấp giọng nói. Nghe đến những lời này, Lục Úy Lai dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ta muốn ở lại đây với ngươi.".

"Ngốc, thật sự là đứa ngốc. Ta có cái gì tốt đâu? Đáng giá để ngươi làm vậy sao? Ngươi có thể ở lại, ta thật sự rất vui, nhưng cũng rất buồn. Ta từng nghĩ muốn ngươi sống thật tốt, khoái khoái lạc lạc mà sống, nhưng cuối cùng ta lại là ngươi thương tổn ngươi nhiều nhất. Ta muốn ngươi rời khỏi ta đi, tốt nhất cả đời đều đừng để ý đến ta nữa, như vậy ngươi sẽ không phải khổ sở. Nhưng mà... Ta là thật sự rất yêu ngươi.".

"Ta biết, ta đều biết. Cho nên ta mới ở lại, bởi vì ta không đành lòng bỏ lại người phụ nữ ta yêu ở lại nơi này một mình.".

———————————————————

Tác giả có lời muốn nói: ...(lượt bỏ)... _ có 3 phân đoạn nhỏ của tác giả, cảnh các nhân vât dùng weibo...

Cảnh 1:

Này, ta là công: Ah, hôm nay ta muốn cả ngày làm Úy Úy đến đau lưng, nhưng ta chỉ hao tổn có chút sức lực. Rõ ràng đến như vậy? Tiểu Anh Tử, có phải ta phản công thành công rồi không a?

Tài khoản A: Nà ní? Chủ tus phản công? Ta không tin, ngươi là dạng vạn niên thụ, không phải đùa chứ?

Tài khoản B: Đúng rồi đúng rồi...nếu ngươi thật sự công, cả thiên hạ sẽ không cần phải chịu đựng.

Tài khoản C: @Một trăm cách thu thập ngạo kiều yêu nghiệt thụ, bác sĩ Lục, ngươi nghĩ thế nào? Gia đình non trẻ trông cậy hết vào danh dự của ngươi.

Một trăm cách thu thập ngạo kiều yêu nghiệt thụ phản hồi: Đừng khinh miệt cô ấy, nếu không tối nay cô ấy sẽ không đồng ý nằm trên.

Mọi người: Ồ, hóa ra là vậy!

Này, ta là công trả lời phản hồi Một trăm cách thu thập ngạo kiều yêu nghiệt thụ: Úy Úy ngươi là người xấu!!!

Cảnh 2:

Lệ Sa đang muốn gì: Ta yêu ngươi @Ah, không biết.

Ah, không biết phản hồi Lệ Sa đang muốn gì: Ta cũng yêu ngươi.

Tài khoản A: Hai ngươi lại phô diễn tình cảm.

Tài khoản B: Vâng, cảnh tượng quá quen thuộc.

Tài khoản C: Khụ khụ...chỉ muốn nói, hai vị đích thị băng sơn nữ vương a, có thể xin ảnh chụp không?

Thanh đang muốn gì: Chiều nay muốn ăn gì? @Ah, không biết.

Ah, không biết phản hồi Lệ Sa đang muốn gì: Ta muốn ăn người dưới đây.

Tài khoản A: OMG, có gian tình a.

Tài khoản B: chúc hai vị vui vẻ!!!

Tài khoản C: thẹn thùng.

Thanh đang muốn gì: hảo @Ah, không biết.

Ah, không biết phản hồi Lệ Sa đang muốn gì: Tại sao cuộc trò chuyện của chúng ta lại có người khác tham dự vào?

Mọi người: Nà ní, có phải chúng ta đã bỏ qua hũ tương màu tím?

Cảnh 3: ...(cảnh riêng của Bạo bị đè)...

(_ngôn từ weibo khó nuốt quá_)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro