Chương 149: Bờ Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nổ mạnh vang lên thật lớn, tạp âm quá khủng khϊếp nên làm lỗ tai sinh đau, vì thế thân thể cũng mang theo một loại gánh nặng. Nghe phía sau có tiếng người đuổi theo, còn có tiếng đạn bay đến, Phác Thái Anh đã muốn không còn cảm giác, cố hết sức giúp đỡ Lạp Lệ Sa qua đám cây. Phía trước nàng còn cảm thấy đám cây cối này rất đậm, thật sự không dễ đi, mà hiện tại cũng là may mắn là có cây cối làm che, mới không còn làm cho nàng bại lộ ở cửa hầm.

Toàn thân đau đớn đã muốn đạt một trình độ cao, tựa hồ so với trước kia mỗi một lần đều kịch liệt hơn. Ở dưới xương sườn bắt đầu phát ra kháng nghị, bên trong cứ như đang có ma quỷ cùng lúc cắn xé cả người nàng, cảm tưởng như chúng nó một lần muốn thoát ra từ trong người. Chân lảo đảo một cái Phác Thái Anh liền té lăn trên đấ té ngã, cuối cùng một khắc đem Lạp Lệ Sa đặt ngồi trên mặt đất, làm cho nàng tựa vào mặt sau thân cây.

Làm tốt này hết thảy, Phác Thái Anh quỳ trên mặt đất dùng sức thở hổn hển, đồng thời lắng nghe phía sau động tĩnh. Phát hiện thủ hạ Phác Quân không truy đuổi lại đây nữa, nàng yên tâm thở ra một hơi, xoay qua hướng tới Lạp Lệ Sa mà đi. Kỳ thật nàng cũng không tưởng là đi qua cực kì chật vật, chính là nàng đã muốn không có biện pháp đem khí lực lãng phí ở đi đường cuối, khối thân thể này cuối cùng đến cực hạn.

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh kêu tên Lạp Lệ Sa, giao thân xác của đối phương tựa vào trong lòng. Nàng không biết Phác Quân cho Lạp Lệ Sa uống cái gì khiến cho người này cư nhiên đến bây giờ còn không có tỉnh lại. Nhìn đến Lạp Lệ Sa như vậy, mà lúc này trên cổ cô cũng bắt đầu nổi lên gân xanh, Phác Thái Anh đặt tay lên vuốt từng đợt trở xuống.

Thời gian một phần một đi qua, ở người khác sẽ thấy vô cùng ngắn ngủi nhưng với Phác Thái Anh lại cực kì dài lâu. Huyết tinh từng ngọt, từng giọt không ngừng vương trên khóe môi, đã muốn cực lực khắc chế, cuối cùng không có biện pháp nhịn xuống nữa mà nôn mửa ra. Phác Thái Anh từ bên người Lạp Lệ Sa đứng lên, nôn ra một mồm to máu tươi. Nàng đem vết máu bên miệng lau đi, phát hiện tầm mắt đã muốn không còn chính xác, liền ngay cả dung nhan của Lạp Lệ Sa cũng trở nên mơ hồ, cô liền đứng lên.

"Lệ Sa, ta muốn rời đi một chút. Ngươi ở chỗ này chờ các nàng... Các nàng sẽ đến tiếp ngươi trở về ." Phác Thái Anh nói xong, cũng không quản Lạp Lệ Sa có hay không nghe được, xoay người liền phải rời khỏi. Chính là, nàng còn chưa đi ra vài bước, lại nghiêng ngả lảo đảo một lần nữa quỳ đến trước mặt Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh quỳ thật lâu thật lâu, một phút đồng hồ, năm phút đồng hồ, thập phần chung quy đều lặng yên qua đi, nàng cũng không có hoạt động một chút.

Gió thổi đến mái tóc đen của Lạp Lệ Sa, đem nàng ngủ say, mặt lộ bên ngoài. Phác Thái Anh bên này si mê nhìn, muốn đi đến vuốt ve khuôn mặt kia, tay sắp tới liền một giây thu trở về. Bởi vì nàng xem đến chính mình thân đã sớm bị bùn đất cùng máu tươi nhiễm bẩn, loạn cả lên không chịu nổi, như vậy nếu sờ đến Lạp Lệ Sa, mặt nàng cũng sẽ bị chính mình làm dơ.

Yêu là điều tốt đẹp nhất trên đời, lại là một cây kiếm 2 lưỡi, làm cho người ta ở thường đến thì ngon ngọt khi cảm nhận được thì vô cùng vô tận đau đớn. Cho đến ngày nay, Phác Thái Anh như trước chưa từng hối hận đã yêu Lạp Lệ Sa, đối với cô mà nói, điều hạnh phúc là thời gian đó cả hai sớm chiều đều chung một chổ. Tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng là điều tốt đẹp nhất trong đời cô khi nhớ lại.

Ở hội yến tiệc sinh nhật lần trước, Phác Thái Anh có nhìn đến Lạp Lệ Sa, ở lịch đánh dấu ngày 9 tháng 8 , đó là sinh nhật chính mình, cũng là Lạp Lệ Sa từng không muốn nhắc qua ngày đó. Phía sau, Lạp Lệ Sa lại đem ngày đó đánh dấu lên, nhận thức nàng còn thật sự thật sự ghi nhớ. Phác Thái Anh biết, đối phương là muốn cấp cho chính mình trải qua cái sinh nhật đầu tiên, muốn làm cho chính mình nếm thử một chút cảm giác sinh nhật.

Hôm nay là ngày 13 tháng 7 , khoảng cách ngày đó chỉ có không đến một tháng thời gian. Nhưng Phác Thái Anh biết, nàng khả năng đợi không được ngày đó đến . Chỉ cần nghĩ đến Lạp Lệ Sa ở lịch đem ngày đó họa một vòng tròn màu đỏ, nàng sẽ cảm thấy phá lệ thỏa mãn. Nàng yêu cô, điểm này yêu sẽ không theo thời gian hoặc thân thể mất đi mà thay đổi. Chung quy vẫn kéo dài đến rất xa... Rất xa.

"Lệ Sa, ta phải đi rồi." Phác Thái Anh nói xong, cúi người hôn lên môi Lạp Lệ Sa, cuối cùng lại lưu luyến hôn môi mà sang cái trán của nàng, chóp mũi, hai má. Nhìn đến nhan sắc Lạp Lệ Sa khi hôn mê bất tỉnh, Phác Thái Anh gắt gao nhìn chằm chằm, thật giống như muốn đem từng chi tiết của khuôn mặt này khắc ở trong lòng. Kỳ thật, chuyện này cô đã sớm làm được .

Một lần nữa đứng dậy, dùng cước bộ lảo đảo chống đỡ thân thể, hướng về con đường phía trước, không biết xa bao nhiêu, càng chạy xa. Phác Thái Anh không biết chính mình chạy bao lâu, cũng không biết cô đến nơi đó. Nhìn trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hồ nước, nàng tựa vào trên cây, hé miệng dồn dập thở hào hển. Đồng thời cũng có máu tươi theo khóe miệng của nàng chảy xuống, chảy xuôi qua cằm của nàng, lần nữa đem y phục màu trắng nhiễm đỏ bừng.

Đau, còn có thể cảm nhận được đau đớn, nhưng lúc này đây đau đớn lại so với trước kia mỗi một lần cũng không giống. Trong thân thể tựa hồ có cái gì này nọ rớt ra, phân tán hóa thành một đoàn tro tàn. Máu tươi chỉ không được theo miệng tràn đầy đi ra, trái tim đập thật sự mau, nhanh đến bắt đầu phát đau, run lên. Làm mỗi một lần hô hấp trở nên càng thêm khó khăn, càng thêm thống khổ. Cuối cùng nhịn không được, Phác Thái Anh ngồi xuống, dùng sức đến khu phía sau cây, thậm chí móng tay đều khảm đến thân cây không ngừng .

"Cáp... Cáp a..." Phác Thái Anh áp lực trong cổ họng đau ngâm, phát ra run run thả dồn dập thở dốc. Bả đầu tựa vào thân cây , híp lại mở hai mắt nhìn ra xa trước mắt hồ nước. Nơi này hiển nhiên không có trải qua khai thác, bất luận là thủy chất, hoàn cảnh chung quanh đẹp đến một câu chuyện xưa vậy. Phác Thái Anh nhớ rõ, nàng vẫn đều có một cái tâm nguyện, chính là cùng Lạp Lệ Sa rời xa Hải Thị nơi tràn ngập vẻ lo lắng, đi đến nơi hẻo lánh mà sinh sống.

Các nàng có thể mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, có Tô Tô cùng Lạc Địch làm bạn, các nàng sẽ không cô đơn, lại càng không cảm thấy phiền chán. Nếu còn muốn tiểu hài tử, nàng có thể vì Lạp Lệ Sa sinh hạ một đứa, cũng có thể đi cô nhi viện nhận nuôi. Như vậy, bất luận là đang ở nơi nào, đều đã tràn ngập hương vị, cảm giác. Có chính mình cùng nàng, Lạp Lệ Sa không bao giờ nữa hội cảm thấy cô độc, lại càng không dùng sống ở từng thống khổ , nghĩ nên như thế nào báo thù.

Chính mình sẽ cho nàng làm bữa sáng, cơm trưa, bữa tối, lại cùng nàng sau khi ăn xong cùng nhau tản bộ, tắm rửa. Từng cái ban đêm, các nàng có thể ôm nhau cùng một chỗ, làm chuyện thân mật giữa người yêu nhau, cũng có thể bình tĩnh an ổn một đêm vô mộng, thẳng đến hừng đông. Sau đó, lại là bắt đầu một ngày mới, bắt đầu một cuộc sống hoàn mỹ như thế.

Các nàng có thể cùng nhau chậm rãi già đi, mặc dù Lạp Lệ Sa so với chính mình sẽ rời đi trước, Phác Thái Anh cũng sẽ không sợ hãi. Nàng làm bạn ở Lạp Lệ Sa khi còn sống, mặc dù là tử vong cũng không có biện pháp đem các nàng tách ra. Nhưng là, như vậy ảo tưởng, cuối cùng cũng chỉ có thể là ảo tưởng, chân chính đi thực hiện, cuộc đời này chỉ sợ là không có cơ hội.

Hồ nước xanh thẳm chiếu rọi loang lổ bóng cây, Phác Thái Anh im lặng nhìn kia một mảnh lam lam trên hồ nước, hơi hơi gợi lên khóe môi. Hoảng hốt, nàng nhìn thấy Lạp Lệ Sa ở nàng trước mặt đối với nàng cười. Cô xem đến nàng đối chính mình nói, lại đây, đến trong lòng nàng đi. Mặc dù không thể mở miệng trả lời, Phác Thái Anh vẫn là vươn tay đến. Còn không đợi nàng va chạm vào Lạp Lệ Sa, cái hư ảnh kia liền biến thành một mảnh màu đen. Để ý thức biến mất đi, cuối cùng Phác Thái Anh liền bật cười.

Lệ Sa, nơi này phong cảnh thật khá, thật hy vọng có thể cùng ngươi cùng nhau nhìn đến.Thực xin lỗi, không có thể cùng ngươi đi rồi.

"Ngô!" Nháy mắt tim truyền đến một trận kịch liệt đau nhói, khiến Lạp Lệ Sa vừa mới tỉnh dậy kêu lên một tiếng. Đây không phải đau đớn do bị thương, lại càng không phải là đau âm ỉ do bệnh tật, mà là một loại chua xót tê dại, làm cho người ta có cảm giác muốn khóc đi. Nhìn lại cảnh vật xung quanh, Lạp Lệ Sa xoa đầu, cố nhớ lại những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày nay.

Nàng nhớ, mình bị người của Phác Quân đánh lén ở bệnh viện, sau đó bị bắt đưa đến một nhà kho. Tại đó, Phác Quân mang theo Phác Tịch, Phác Thái Anh dường như từng có tới cứu nàng. Nhưng mọi thứ chỉ đều do Lạp Lệ Sa mơ hồ nghe được trong lúc hôn mê, cũng không thấy được hoàn cảnh của thực tế. Nàng nghĩ đó chỉ là ảo giác do mình tưởng tượng, bây giờ nhìn lại nơi mình đang ở, mới chứng thực những âm thanh kia là có hay không, ngẫm lại thấy những cảnh tượng này có lẽ đã thực sự xảy ra.

Nghĩ đến Phác Thái Anh cứu mình, trong lòng Lạp Lệ Sa hiện lên một chút an tâm cùng chút hoang mang. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Phác Thái Anh, lại chẳng thấy ai khác ngoài chính mình. Động động cái cổ chua chát, Lạp Lệ Sa chống tay trên đất muốn ngồi dậy. Nhưng mà, tay vừa mới chạm vào bùn đất, liền đụng đến một ít chất lỏng dinh dính. Nàng cúi đầu nhìn rõ, phát hiện đó là một vũng máu tươi.

Lạp Lệ Sa tự biết mình không có bị thương, ngay lập tức điều đầu tiên nghĩ đến là máu của Phác Thái Anh để lại. Mang theo lo lắng, nàng vội đứng lên, đi khắp khu rừng tìm kiếm Phác Thái Anh. Nàng không biết tại sao Phác Thái Anh lại mang theo thương tích rời đi, càng lo lắng cho Phác Thái Anh trong lúc bị thương nặng lại bị kẻ thù phát hiện.

Trong lòng có một dự cảm chẳng lành, linh cảm theo thời gian ngày càng mãnh liệt. Hơn nữa khi vừa tỉnh lồng ngực lại sinh ra loại đau đớn, liền làm cho Lạp Lệ Sa trong lòng cảm thấy thấp thỏm lạ thường. Nàng cần nhanh chóng tìm được Phác Thái Anh, mặc dù giữa các nàng còn có những hiểu lầm vẫn chưa được gỡ bỏ, nhưng nàng không thể không lo lắng cho người kia.

Đi dọc tới, Lạp Lệ Sa từ xa nhìn thấy hồ nước trước mặt, mà ở thân cây bên cạnh hồ nước rõ ràng có một tay áo trắng lộ ra. Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh thích mặc quần áo màu trắng, lập tức nghĩ ngay người đó chính là nàng ấy, không nghĩ ngợi liền gọi tên Phác Thái Anh.

Nhưng mà, nghe được mình gọi, đối phương chẳng những không đáp trả, thậm chí ngay cả động đậy cũng không có. Lạp Lệ Sa nhíu mày, rất nhanh đi về phía Phác Thái Anh. Trong một khắc đứng trước mặt người kia, nàng lại quên mất rằng mục đích tìm kiếm ban đầu là muốn chất vấn Phác Thái Anh vì sao lại bỏ chạy một mình.

Nhìn thấy trước mắt, đích thực là Phác Thái Anh, đối với trong ấn tượng của Lạp Lệ Sa nhưng lại không giống nhau.

Sắc mặt tái nhợt, tóc rối hỗn độn, bên khóe miệng còn lưu lại vết máu, còn có áo sơ mi trắng gần như bị nhuộm đỏ. Lạp Lệ Sa ngồi xổm trên mặt đất, một lần lại một lần vỗ nhẹ vai Phác Thái Anh. Nhưng người kia cũng không có tỉnh lại, cũng không giống như trước kia mở ra ánh mắt mơ hồ buồn ngủ, dùng âm thanh mềm mại nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng "Lệ Sa".

"Phác Thái Anh..." Lạp Lệ Sa kêu tên Phác Thái Anh, dùng đôi tay run run áp lên mặt nàng, nhưng cảm giác từ tay truyền tới so với khối băng còn muốn lạnh lẽo hơn. Hiện tại là mùa hè, thân thể người này lại lạnh như một xác chết. Đúng vậy, đây không phải là nhiệt độ mà một người nên có, mà bộ dáng Phác Thái Anh cũng không giống như đang ngủ.

Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa cắn chặt môi dưới, từ từ đặt tay phía dưới mũi Phác Thái Anh. Ngay sau đó, nàng ngây ngốc bật cười, còn có nước mắt từ đôi mắt đã đỏ bừng chảy xuống, rơi trên mặt Phác Thái Anh.

"Phác Thái Anh, ngươi là đang trừng phạt ta đúng không? Ngươi trách ta để ngươi đợi nhiều như vậy năm, trách ta thương tổn ngươi, trách ta không tín nhiệm ngươi, trách ta đối với ngươi không tốt, cho nên ngươi mới dùng phương thức này để trừng phạt ta, có phải hay không? Ta thừa nhận, ngươi thắng rồi. Ta nhận thua được không? Ngươi đừng nháo nữa, tỉnh lại cho ta, nhìn ta một cái, có được không?"

"Lúc trước ngươi nói, chờ khi sự tình chấm dứt sẽ đem hết thảy nguyên nhân giải thích rõ ràng với ta. Bây giờ xong rồi, nhưng lời giải thích của ngươi đâu? Lời giải thích của người là tất cả những gì ta nhìn thấy hiện tại? Phác Thái Anh, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi thật sự rất tàn nhẫn. Nhưng ta so với ngươi lại tàn nhẫn gấp trăm lần, gấp vạn lần.".

"Khi còn nhỏ ta luôn làm tổn thương ngươi, đến hiện tại, ta như trước vẫn không ngừng đối với ngươi tạo thành thương tổn. Ngươi rất đau đúng không? Là ta đem tâm của ngươi một lần lại một lần đánh nát, lại ép ngươi phải tiếp nhận, có những thời điểm ngươi chưa lành, lại tiếp tục làm ngươi bị thương nặng. Là ta không tốt, tất cả đều là ta không tốt.".

(Grey: bây giờ mới xót sao...)

"Ta biết ngươi rất mệt mỏi, thực xin lỗi, để ngươi một mình gánh vác quá nhiều thống khổ cùng sợ hãi như vậy. Thực xin lỗi, ta thân là người yêu của ngươi nhưng lại không bảo vệ ngươi tốt. Thực xin lỗi, ta vẫn luôn để ngươi chờ đợi, lại chưa từng một lần quay đầu lại nhìn lại ngươi, để ngươi một mình đối mặt với bóng tối đáng sợ kia. Sẽ không, sau này sẽ không bao giờ nữa.".

"Tiểu Thái Anh, ngủ đi. Ta sẽ ở bên ngươi, sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi.".

———–

Grey: hú hồn chim én, hết ngược ròi ớ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro