Chương 153: "...Còn Sống, Vì Yêu Ngươi... "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa dựa vào địa chỉ Phác Thái Anh đưa đến Lâm thị*, cách Hải thị một khoảng đường cũng không quá xa. Có lẽ bởi vì trong tên của thành phố có một chữ "Lâm", nên khi vừa xuống máy bay Lạp Lệ Sa đã cảm thấy phá lệ thân thuộc. Nàng siết chặt chìa khóa trong tay, nhìn nó, nhìn địa chỉ Phác Thái Anh đưa cho mình, khẽ nhíu mày.

Phác Thái Anh làm việc luôn luôn cẩn trọng, chỉ cần là thông tin cần thiết về cơ bản sẽ không sai. Nhưng lần này địa chỉ nàng đưa cho mình chỉ có mỗi số nhà cùng một phạm vi đại khái, không có đề cập đến tên đường, ngay cả tên tiểu khu chính xác cũng không có. Nhìn địa chỉ này rõ ràng là muốn làm khó mình, Lạp Lệ Sa thuận tay gọi một chiếc xe, đặt chân lên đường đi tìm nhà. Nàng biết Phác Thái Anh hẳn là có ý nghĩ riêng khi làm như vậy, chính mình không nên làm trái ý nguyện của nàng.

Ngồi ở trên xe một đường tìm kiếm, Lạp Lệ Sa bất chấp ánh mắt dò xét của tài xế, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cánh cửa được mở bằng chiếc chìa khóa này. Nhưng mà suốt năm ngày, mọi thứ vẫn không có manh mối gì. Thời gian qua càng lâu, Lạp Lệ Sa lại càng sốt ruột. Nàng buộc chính mình không được gọi điện cho Phác Thái Anh, nhưng thời thời khắc khắc đều muốn bay trở về bên cạnh Phác Thái Anh. Mặc dù thời gian năm ngày này đối với người khác thật ngắn ngủi, nhưng có thể lại là thời gian cuối cùng còn lại của Phác Thái Anh.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Lạp Lệ Sa dậy sớm từ khách sạn và bắt đầu tiếp tục tìm kiếm. Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, nàng gần như đã tìm kiếm tất cả những căn nhà số 205 ở Lâm thị nhưng vẫn không tìm thấy nơi khớp với chìa khóa trong tay. Đảo qua một tiểu khu, xe taxi tiếp tục đi về khu biệt thự ở ngoại ô phía trước. Lạp Lệ Sa để tài xế giảm tốc độ, chậm rãi xem kỹ từng biệt thự.Đúng lúc này, một căn nhà kỳ lạ đập ngay vào mắt. Đó là một biệt thự nhỏ ba tầng, diện tích không lớn nhưng lại nổi bật nhất trong tất cả những căn nhà xung quanh. Sở dĩ nó không dễ thấy bởi vì kích thước nhỏ cùng vị trí của nó, nó nằm lệch một bên góc hẹp, nhưng Lạp Lệ Sa vô tình liếc mắt một cái liền ngắm trúng nó.

Toàn bộ ngôi nhà mang phong cách phục cổ tươi mới, bên ngoài nhà có một hàng gào gỗ cùng một vài loại hoa không biết tên. Mà càng thêm đặc biệt là, tầng một và tầng hai chỉ là tòa nhà bình thường, nhưng tầng thứ ba và mái nhà là dùng kính dựng thành. Lạp Lệ Sa không thể nhìn thấy bày trí bên trong từ lớp kính bên ngoài, nhưng nàng có một loại cảm giác, ngôi nhà trước mặt này chính là mục tiêu mà nàng tìm kiếm bấy lâu. Với ý nghĩ này, Lạp Lệ Sa không hề do dự, vội vàng bước xuống xe đi vào trong biệt thự. Hương hoa thơm tươi mát quẫn quanh mũi, con đường lót bằng đá cuội dưới chân phản chiếu một chút ánh nắng mặt trời. Nhìn vào cánh cửa làm bằng gỗ lim trước mặt, Lạp Lệ Sa tay run run lấy chìa khóa trong túi ra. Khi nàng nhìn thấy ba số 205 trên khóa cửa, nàng có thể nghe ra được nhịp tim của mình đang gia tốc đập, rất to, rất nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng.

Chìa khóa ghim thẳng vào, chậm rãi xoay chuyển, ngay sau đó, cửa phòng phát ra một tiếng 'cạch'. Khi cửa được mở, tim Lạp Lệ Sa cũng như rơi mất. Nàng thu chìa khóa rồi đi vào trong biệt thự. Lối vào là tấm thảm lông trắng, và trên kệ giày bên cạnh có hai đôi dép lê nữ. Lạp Lệ Sa đổi giầy, chậm rãi đi vào trong, đem tầm mắt đánh giá toàn bộ ngôi nhà.

Phong cách kiến trúc ở đây giống như sở thích của Lạp Lệ Sa, toàn bộ tầng một lấy màu trắng và màu vàng be làm chủ đạo, sàn được lót bằng gỗ chạm khắc tinh sảo. Có rất nhiều đồ nội thất, một ít đồ trang trí đơn giản không mang lại cảm giác hỗn độn, tràn đầy ngọt ngào cùng ấm áp. Sau khi xem qua tầng một, Lạp Lệ Sa tiếp tục đi lên tầng hai. Mới vừa lên cầu thang, nàng liền thấy có ba phòng đóng kín cửa. Chọn khoảng cách gần mình nhất tiêu sái đi vào, căn phòng này lấy màu đen là chính, tím là phụ. Nhìn qua nội liễm trầm ổn, lại không để người khác sinh ra chút áp lực nào. Ra khỏi phòng này, Lạp Lệ Sa đi đến phòng bên cạnh. Không giống với gam màu sắc mát mẻ trước đó, toàn bộ căn phòng này chính là một màu trắng sáng, đại khái đơn giản, tươi mát tự nhiên.

Lạp Lệ Sa mơ hồ cảm thấy, hai phòng này hẳn là phòng ngủ riêng của mình và Phác Thái Anh, phong cách cũng rất phù hợp ứng với sở thích của mỗi người. Cuối cùng, Lạp Lệ Sa bên cửa còn lại, nhìn vào tay nắm cửa, động tác mở cửa dừng lại, trong lòng quả thực sinh ra vài phần do dự. Tuy rằng không biết trong phòng này là gì, nhưng có một dự cảm nói cho nàng thứ mà Phác Thái Anh muốn nàng lấy cho bằng được là ở ngay trong đây. Lấy hết dũng khí, Lạp Lệ Sa đem cửa phòng đẩy ra, chậm rãi bước vào trong.Trong phòng không có giường, cũng không có đồ trang trí. Chỉ có một cái bàn làm việc, một cái đèn bàn, và một ghế gỗ ở đó.

Ngồi trên ghế, Lạp Lệ Sa mở ra ngăn kéo bàn làm việc, đập vào mắt là một quyển vở được bọc bằng da. Nhìn thấy vật thể như vậy xuất hiện ở nơi này, tim Lạp Lệ Sa đập so với trước càng nhanh hơn, trong lòng cũng càng thêm khẩn trương. Nàng mở quyển vở ra, ngay khi nhìn thấy trang đầu tiên đã liền đỏ hốc mắt. Trên đó không có viết chữ gì, cũng không có hình ảnh cảm động, mà chỉ là một bức tranh được phác thảo bằng bút chì. Đó là hình ảnh một người phụ nữ nắm tay một bé gái, và hai người cùng nhau đi dạo dưới nắng. Chỉ là những đường nét đơn giản, bối cảnh bình thường, thậm chí ngay mặt của hai người cũng không có. Nhưng Lạp Lệ Sa có cảm giác người bên trong đó chính là mình và Phác Thái Anh. Tạm dừng nhìn vào bức tranh, Lạp Lệ Sa chuyển xuống bắt đầu đọc nội dung trong đó. Giống như nàng nghĩ, quyển vở vày là sở hữu của Phác Thái Anh, cũng là quyển vở mà Phác Thái Anh đã dùng để ghi lại tâm tình của mình. Nhưng cái Lạp Lệ Sa nhìn thấy không chỉ có những thứ đơn giản như vậy, trước mắt nàng, là cả trái tim của Phác Thái Anh.

—————"Đây không phải là quyển nhật ký bởi nó không có ngày tháng chính xác, ta cũng không biết chính mình sẽ viết đến khi nào. Có thể một ngày nào đó khi ngươi sẽ thấy quyển vở này, thấy những lời đã viết này của ta. Ta không biết lúc đó mình sẽ ra sao, vô luận như thế nào, ta vẫn hy vọng ngươi được hạnh phúc.

Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta không biết ngươi là ai. Thẳng đến khi a di vẫn luôn chăm sóc ta nói cho ta biết, ngươi là mẫu thân của ta, ta mới biết được nguyên lai ta không phải cô đơn. Ngươi nói ngươi hận ta, khi đó ta không rõ hận có nghĩa gì. Nhưng ta thật sự rất vui, ngươi đã cho ta một cái tên.

Ngươi là người kiên cường như vậy, tốt đẹp như vậy, lại mong manh khiến ta chỉ muốn ôm ngươi vào lòng mà nâng niu. Có lẽ ý nghĩ như vậy sẽ khiến ngươi ghê tởm, nhưng nội tâm du͙c vọиɠ và niệm tưởng không cho phép ta nói dối. Ta muốn ôm ngươi, cho ngươi vui vẻ. Đáng tiếc, sự tồn tại của ta cũng là nỗi bất hạnh nhất của ngươi.

Ta không hy vọng ngươi miễn cưỡng chính mình làm chuyện mà ngươi không thích, ngươi rõ ràng không thích gϊếŧ người, nhưng ngươi buộc phải để cho bàn tay mình dính đầy máu tươi. Ngươi không thích màu đen, lại buộc chính mình tập quen với đêm tối cùng hắc ám. Một ngày nào đó, ta sẽ thay ngươi làm tất cả chuyện ngươi không thích, như vậy ngươi sẽ không phải khổ sở.

Ta đã ra quyết định, có lẽ quyết định này sẽ khiến ngươi khổ sở, bất lực, thậm chí là tuyệt vọng. Nhưng vì sự an toàn của ngươi, ta chỉ có thể lựa chọn làm như vậy. Lệ Sa, rời đi không có nghĩa là phản bội, chết cũng không có nghĩa là kết thúc mọi thứ. Ngay cả khi ta sẽ không chịu nổi phần thống khổ này, ta cũng sẽ thản nhiên mà chấp nhận.

Ta yêu ngươi, đây là lần đầu tiên ta nói với ngươi nói ba chữ này. Không phải tình mẫu tử, mà là mang theo du͙c vọиɠ, mang theo chiếm hữu tình yêu. Nhưng ta biết, ngươi không thể tiếp nhận loại tình cảm biến dị như vậy, càng sẽ không thích người ngươi luôn ghét là ta. Yên tâm, ta sẽ đem phần tình cảm này chôn chặt trong tim, vĩnh viễn cũng sẽ không để ngươi phát hiện.

Ngươi sợ tối, có thể bật đèn trước khi ngủ, sẽ không ai biết được điểm yếu của ngươi. Ngươi thích thức ăn chay, ta sẽ cố gắng học, một ngày nào đó ta sẽ tự tay nấu cho ngươi ăn. Mặc dù sức khỏe ngươi tốt lắm, nhưng vẫn phải chú ý giữ ấm. Mang một ít người theo giúp ngươi, mặc dù bọn họ so với ngươi không lợi hại bằng, ít ra lại khiến ta an tâm hơn.

Hôm nay, ta rốt cục cũng gặp được nam nhân làm tổn thương ngươi, ta muốn hắn chết.

Năm năm không gặp, bộ dáng ngươi không có gì thay đổi, nhưng ta thì đã trưởng thành. Đây là một thời gian dài đối với ta, ta thời thời khắc khắc đều nhớ đến ngươi, nhớ đến điên cuồng, nhớ đến sắp nghiện. Ngươi có từng nhớ một người như ta không? Nhớ ta phản bội ngươi? Nếu ngươi gặp lại ta, ngươi sẽ làm gì đây? Ta thì chỉ muốn ôm ngươi, chỉ có như vậy.

Thật thống khổ.

Hy vọng ngươi không trách ta."

Hốc mắt dần nóng đỏ lên, sống mũi cũng bắt đầu đau nhứt. Lật xem ghi chú trước mặt, Lạp Lệ Sa căn bản không nghĩ Phác Thái Anh sẽ đem toàn bộ quá trình diễn biến tâm lý ghi chép ở đây. Lạp Lệ Sa như thế mới hiểu được, con người bề ngoài luôn mang vẻ bình tĩnh này trong lòng lại cất giấu bao nhiêu bí mật và áp lực, mà Phác Thái Anh đã cố gắng đến nhường nào mới chống đỡ được tới hôm nay.

Lạp Lệ Sa tiếp tục lật xem phía sau , nhưng khi đến những ghi chép gần nhất, trên quyển vở đã bị xé đi rất nhiều trang, không có cách nào tiếp tục đọc. Lạp Lệ Sa nhíu mày nghi hoặc, thật cẩn thận đem vở bỏ lại vào trong túi, rồi đi đến một ngăn kéo khác. Quả nhiên, ngoại trừ bản ghi chép này, còn có một túi xanh lam đặt trong ngăn kéo khác của bàn.Tò mò mở túi ra, ánh vào mắt chính là số giấy tờ chuyển nhượng bất động sản và mật khẩu tài khoản ngân hàng.

Trong đó, bất động sản không chỉ có ở Hải thị, mà còn có ở nước ngoài, cả ngôi nhà ở Lâm thị này cũng nằm trong số đó. Điểm chung duy nhất của mớ văn kiện này, chính là chủ sở hữu ban đầu đều thuộc Phác Thái Anh nay lại toàn bộ chuyển nhượng sang danh nghĩa của mình. Nhìn số bất động sản và tài khoản ngân hàng, Lạp Lệ Sa trong lòng vốn đã khó chịu nay lại càng chua sót hơn. Nàng hiểu Phác Thái Anh sở dĩ phải làm như vậy vì muốn đảm bảo tốt cuộc sống tương lai của mình. Cho dù kế hoạch tiêu diệt Phác Quân có thất bại, nàng cũng có thể dựa những thứ Phác Thái Anh để lại yên ổn sống qua ngày. Mỗi một thứ nơi này mà nói là Phác Thái Anh 'dụng tâm lương khổ', ngọn nguồn của nó không thể nghi ngờ gì chính là tình yêu nàng dành cho mình.

Xem xong đống văn kiện, Lạp Lệ Sa cũng không có cầm theo, mà là đứng dậy đi lên tầng ba. So với tầng một và tầng hai, Lạp Lệ Sa cảm thấy tầng ba này chứa đựng càng nhiều bí mật hơn. Nàng đẩy cánh cửa kính trước mặt từ từ tiến bước vào trong, nháy mắt liền bị thu hút bởi khung cảnh bên trong. Trước mắt là cả căn phòng làm từ thủy tinh, trong phòng treo đầy những 'điếu trụy' làm bằng pha lê, trên từng cái 'điếu trụy' đều có gắn một bức ảnh chụp riêng của mình.

[điếu trụy: dịch nôm na dễ nghe là mặt dây chuyền, dịch rộng ra nghĩa là một loại trang sức được treo lên]

Nàng nhắm mắt suy ngẫm, mặt không đổi sắc, hơn nữa là một mình đứng tại đó hồi lâu. Nhìn vào những điếu trụy này, Lạp Lệ Sa đi tới và cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn lớn đặt ở giữa phòng. Nàng thấy một có một ngôi nhà được điêu khắc tỉ mỉ trên bàn, nhìn rất thật, có tường có cửa, có bàn ghế, thậm chí còn có cả bộ chén đũa ăn.Nhìn món đồ nội thất nhỏ này, còn có con người bé nhỏ được khắc bên trong, Lạp Lệ Sa nhếch môi lộ ra nụ cười nhẹ, nhưng cũng có cả nước mắt kiềm nén đã lâu.

Đối Lạp Lệ Sa mà nói, nàng nhất định phải báo thù, nhưng nguyện vọng lớn nhất của nàng cũng chỉ là muốn có một gia đình. Đối với người từ nhỏ đã mất đi cha mẹ như nàng, gia đình là thứ gì đó cực kì quý giá, mà người nhà nàng sớm đã thành nỗi tiếc nuối không thể vãn hồi. Mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng Phác Thái Anh biết rõ, nàng rất muốn có một gia đình, nhưng Lạp Lệ Sa không nghĩ rằng đối phương sẽ cho mình một gia đình theo cách này.

Đó là một tác phẩm điêu khắc diễn tả cuộc sống thường ngày. Cảnh thứ nhất, một người đàn ông và người phụ nữ còn có một cô bé ngồi trước bàn ăn cơm, mọi người cười nói vui vẻ, nhìn thế nào cũng ra một bức tranh hòa thuận ấm áp.

Cảnh thứ hai, cả nhà nghênh đón thêm một sinh mệnh mới, cũng là một bé gái hoạt bát sinh đẹp, một nhà ba người trở thành gia đình bốn người. Ngay sau đó, hai cô gái chậm rãi lớn lên, bắt đầu lên sơ trung, trung học và đại học, rồi cũng có công việc và sự nghiệp riêng của mình. Họ là bốn người một nhà hòa thuận vui vẻ, một cuộc sống đủ để người người phải ghen tỵ.

Mặc dù bức gỗ rất nhỏ, điêu khắc cũng không phải quá tinh tế sống động, nhưng Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái liền cảm nhận được đó chính là mình, Lạp Hi, và cha mẹ mình.Nhưng mà, ngoại trừ bốn người này, còn có một cái cô gái ngồi ở một căn phòng xa xôi khác, trầm mặc lặng lẽ ngồi nhìn bọn họ. Nháy mắt trong lòng cảm thấy chua xót, Lạp Lệ Sa hiểu, người này chính là hình ảnh thu nhỏ của Phác Thái Anh.

Từ đầu đến cuối nàng đều không đem mình gia nhập vào đại gia đình hạnh phúc này, lại cam tâm tình nguyện làm người chứng kiến và làm nền cho bọn họ. Phác Thái Anh như vậy thật sự khiến người khác đau lòng. Phong thư trong túi không biết từ khi nào đã bị rơi xuống đất, thứ bên trong cũng bị rơi ra ngoài. Đây là phong thư Tịch Khanh Nhược đưa cho mà nàng chưa từng mở, nhặt nó lên không do dự mở ra. Nàng nhớ rõ người kia đã nói qua với mình, đây là những thứ mà Phác Thái Anh không muốn để mình nhìn thấy. Nhưng lúc đó Lạp Lệ Sa chỉ muốn nghe, Phác Thái Anh rốt cuộc còn giấu chuyện gì mà mình không biết .

Túi giấy được mở ra, thứ đầu tiên xộc vào khoang mũi chính là mùi máu tanh nhàn nhạt. Nhìn bề mặt trang giấy, Lạp Lệ Sa cả kinh, vươn tay run run cầm lên, nhìn đến tờ giấy quen thuộc và nét chữ trên đó, Lạp Lệ Sa trong lòng đã rõ. Thì ra thứ Tịch Khanh Nhược đưa mình là những trang ghi chép cuối cùng của quyển vỏ kia. Chúng đã bị Phác Thái Anh xé bỏ, được Tịch Khanh Nhược nhặt lại cho mình. Nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa sắp xếp lại và tiếp tục đọc chúng.

—————— Nếu thời gian có thể quay lại, ta nguyện ý trở về thời điểm bắt đầu mọi thứ đó. Tất cả mọi chuyện sẽ như chưa từng phát sinh, mà ta cũng sẽ chưa hề xuất hiện trên thế giới này. Thương tổn ngươi là thống khổ lớn nhất đời này của ta, nếu hận ta có thể mang trả từng lại từng người cho ngươi, ta sẽ cam tâm tình nguyện nhận hết thù hận của ngươi. Chỉ cần là ngươi ban cho, mọi thứ ta đều vui vẻ chấp nhận.

Ngươi rời đi, hoàn toàn rời đi khỏi cuộc sống của ta. Ngươi hận ta, oán ta, đây có lẽ là kết quả tốt nhất, cũng là kết thúc mà ta muốn nhìn thấy. Có thể ta sẽ khổ sở, hoặc vẫn là một chút may mắn, ngẫu nhiên vẫn ảo tưởng về cảnh chúng ta bên nhau. Ta hiểu được, ta muốn hoàn toàn loại bỏ loại ý nghĩ này trong đầu, không thể lại tiếp tục quấy rầy cuộc sống của ngươi.

Ngươi phải nhớ ăn sáng, không nên uống quá nhiều cà phê. Thị lực của ngươi không tốt, hãy thử mang một chiếc kính để điều chỉnh, nhưng đừng quên tháo nó xuống khi không cần thiết. Nếu thuốc để lâu sẽ quá hạn, tốt nhất hãy nửa năm tìm người thay thế một lần. Ta không ở bên cạnh ngươi, nhưng ta thật sự hy vọng ai đó có thể chăm sóc ngươi thay ta. Ngươi luôn như vậy không quan tâm đến bản thân mình, có lúc ngươi cho Tô Tô cùng Lạc Địch ăn còn chính mình lại quên ăn. Ta lo lắng ngươi, ta thật sự rất muốn ở cùng ngươi. Đáng tiếc, cơ hội này đã tuột khỏi tầm tay ta. Ta liều mạng bắt lại, nhưng ngay cả cái đuôi cũng không tóm lấy được. Ta...

Chữ viết đến đây thì bị gián đoạn, thay vào đó là một vệt máu lớn. Nhìn những dòng chữ bị máu che lấp, Lạp Lệ Sa chậm rãi vuốt ve vết máu này, cơ hồ không tưởng tượng lúc đó Phác Thái Anh đã nén đau đớn thế nào mới đem câu này viết xong. Nàng là bất đắc dĩ cỡ nào mới có thể để máu dính lại trên này. Nghĩ đây là những trang sổ đã bị xé ra, Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ bật cười, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, rơi trên vết máu đã khô kia, đem tờ giấy nhìn thấu.

Phác Thái Anh có bao nhiêu yêu nàng, nàng cũng không cách nào đưa ra được một đáp án chính xác. Người này là dùng cả sinh mệnh để yêu mình, không thấy mình hạnh phúc, nàng có chết cũng sẽ không an tâm. Trên đời này đến tột cùng có bao nhiêu người có thể vì một người làm toàn bộ như vậy? Lại như thế nào có thể tìm được một kẻ ngốc cùng cố chấp như Phác Thái Anh đây? Trí nhớ bắt đầu trở lại từ một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, Lạp Lệ Sa nhớ rõ, khi bị mình mang về Phác Thái Anh chỉ là một đứa trẻ bình thường. Nàng sẽ cười, sẽ khóc, sẽ ôm chân mình kêu mẹ mẹ, cũng sẽ ngay lúc ăn nuốt xuống là quên đi cảnh cáo của trước đó.

Là sự tra tấn của mình đã làm thay đổi bộ dáng đó của nàng, làm nàng trở thành trường hợp đặc biệt so với các bạn cùng trang lứa, một người lạnh lùng ít nói, chỉ biết đối với chính mình ôn nhu. Trong lòng bị làm tổn thương bởi những lời nói cay nghiệt của mình, mặc dù bị chứng thất ngữ cũng không cùng mình nói. Chân trái và mắt phải của nàng bị mình phế bỏ, thân thể hết lần này đến lần khác lại bị thương, cũng chưa từng đối với mình sinh ra hận ý.

Nàng vì mình đi tiếp cận Phác Quân, trở thành kẻ thù trong mắt mọi người, gánh chịu thật nhiều đau đớn mà đáng lý ở tuổi nàng không nên có. Những thứ này từng giây từng phút giằn xéo thân thể và tâm tư nàng, nhưng vẫn không bằng một phần mười so với tổn thương mình gây ra cho nàng. Cho dù nó là của nàng để lại cho mình, nàng vẫn là nghĩ đến mình sẽ đau lòng khi nhìn thấy nó, cố ý đem những trang dính máu xé bỏ. Thời gian đối với nàng hiện tại thật trân quý không thể lãng phí dù chỉ một giây, nhưng nàng vẫn là vì chính mình bố trí một căn phòng như vậy, tự tay khắc nên bức tranh này, chỉ duy độc mang chính nàng đặt ở ngoài. Phác Thái Anh tính toán hết thẩy đường lui cho mình, đem tất cả tài sản giao cho mình, nhưng chẳng hề mảy may tự lo cho bản thân mình.

Lạp Lệ Sa, ngươi rốt cuộc có tư cách gì đi tiếp nhận tình yêu của nàng, ngươi có đủ tư cách đó sao? Ngươi nợ Phác Thái Anh, vĩnh viễn không trả hết. Ngay cả khi mình trở về, nàng cũng không còn nhiều thời gian để chờ đợi.

Nước mắt rơi ướt cả thảm, Lạp Lệ Sa vô lực, ngồi xổm trên mặt đất ngẩn người. Trong lúc hoảng hốt nghe được phía sau truyền đến động tĩnh, cũng nghe có tiếng bước chân. Khi thấy người kia chống gậy đứng ở cửa, một khắc này, Lạp Lệ Sa như bay thể bay hồn lach phách. Thời gian như trở lại mười năm trước, lần đầu tiên nàng thành công bảo vệ mình, thời điểm nàng chăm chú nhìn mình.Ánh sáng mặt trời chiếu dừng ở trên mặt Phác Thái Anh, nàng cười thật tươi, thật hạnh phúc, là khoảnh khắc chân thực và đẹp đẽ nhất trong suốt 22 năm qua. Trong con ngươi u ám của đó đã khôi phục vẻ rạng rỡ, chiếu lên bộ dáng kinh ngạc của hiện tại của Lạp Lệ Sa. Trước kia, người này cũng là như vậy nhìn nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng.

"Tiểu Thái Anh..." Lạp Lệ Sa kêu tên Phác Thái Anh, không dám tin những gì trước mắt là sự thật.

"Ta ở đây.".

"Sao ngươi lại tới đây? Bệnh của ngươi?". Lạp Lệ Sa nói năng lộn xộn, thậm chí không nghĩ ra mình nên nói những gì. Mắt thấy Phác Thái Anh đang cố hết sức di chuyển thân thể đi về phía mình, nàng không kịp nghĩ nhiều, rất nhanh chạy đến bên người Phác Thái Anh, đem nàng ấy ôm vào lòng. Hai thân thể ôm nhau, giờ khắc này Lạp Lệ Sa mới cảm thấy mình không phải nằm mơ, mà là Phác Thái Anh thật sự tìm đến nàng .

"Ta rất nhớ ngươi, cho nên liền vội vã tìm đến đây, bị Tịch biết được cô ấy nhất định sẽ tức giận." Phác Thái Anh nói xong, có chút ngượng ngùng gãi đầu, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng hiếm khi xuất hiện. Phác Thái Anh như vậy thật đáng yêu, lại có vài phần nghịch ngợm trong đó, chính xác làm cho Lạp Lệ Sa nhìn đến ngây người, không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Tiểu Thái Anh, thực xin lỗi, ta...".

"Lệ Sa, không cần, ta vĩnh viễn cũng không cần ngươi giải thích, bởi vì ta thích nghe ba chữ khác hơn. Sau này để ta ở cùng ngươi, mãi cho đến khi chúng ta không thể tưởng tượng được bao lâu, được không?"

Phác Thái Anh nói xong, nở một nụ cười đi ra. Nhìn con ngươi đen xinh đẹp của nàng, Lạp Lệ Sa đem nàng ôm vào, hạ trên trán nàng một nụ hôn.

"Được, không phải cả đời, cũng không phải mãi mãi, mà là lâu dài, lâu đến chúng ta không thể hình dung ra ngày đó. Tiểu Thái Anh, ta yêu ngươi. Là ta không tốt, để ngươi đợi lâu như vậy. Về sau hãy để cho ta theo đuổi ngươi, bảo hộ ngươi, được không?".

" Ân, ta thực mong chờ bộ dáng Lệ Sa theo đuổi ta.".

"Ta đây sẽ phải biểu hiện thật tốt".

"Không sao, vô luận như thế nào, Lệ Sa trong lòng ta vẫn đều hoàn hảo."

Ánh mặt trời chiếu xuống, ta cùng ngươi ôm nhau, ngươi là khát vọng theo đuổi cả đời của ta. Ta muốn cùng ngươi một chỗ, cùng ngươi chậm rãi già đi, vượt qua từng cái xuân hạ thu đông, để ngươi không cô đơn, không sợ hãi. Huyết thống và thân phận sẽ không là chướng ngại của chúng ta, sẽ không trở thành xiềng xích trong tình yêu của ta.

Yêu ngươi cũng giống như hơi thở tự nhiên, còn sống, vì yêu ngươi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro