Chương 17: Khát Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể dưới tác dụng của thuốc dần dần chuyển biến tốt hơn, chờ Phác Thái Anh tỉnh lại, đã là hơn 2h chiều. Mới khôi phục thần trí, nàng liền phát hiện thân thể của mình lại biến hóa. Váy ngủ không biết từ lúc nào bị cởi ra, chỉnh tề gấp gọn ở bên giường, vết thương cũng được thoa thuốc, được băng bó bằng vải trắng muốt.

Phác Thái Anh giật giật thân thể, lập tức phát hiện, trên thân thể rất nhiều vết thương đã không còn đau đớn, xem ra bôi thuốc vẫn rất hữu dụng. Nghĩ đến vết thương trên thân thể, Phác Thái Anh thực muốn biết, ai là người đã hai lần bôi thuốc cho nàng.

Nàng cũng đoán là Lạp Lệ Sa, dù sao, lần này gặp lại, đối phương đối xử với mình tốt hơn khá nhiều. Chính là, mỗi khi ý tưởng này hiện lên trong đầu, Phác Thái Anh đều không tự tin nên tự mình bác bỏ. Dù sao, trước kia thì Lạp Lệ Sa cũng không bao giờ giúp mình làm cái việc hèn mọi như bôi thuốc này.

Nghĩ như vậy, Phác Thái Anh chậm rãi nhắm mắt lại, lấy tay vuốt vuốt chóp mũi, bờ môi. Nơi này còn lưu lại hương vị trên người Lạp Lệ Sa, cho dù nàng đã không còn ở đây, nhưng hơi thở của nàng đã bị mình khắc sâu ở trong lòng, không thể xoá bỏ. Nghĩ đến Lạp Lệ Sa đút mình ăn cháo cùng uống sữa, Phác Thái Anh khẽ gợi khóe môi, vươn tay trên không trung vẽ bộ dáng của Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh bỗng nhiên rất nhớ nàng, nghĩ muốn nhìn thấy nàng, chẳng sợ chính Lạp Lệ Sa đối với mình lúc nào cũng lạnh lùng vô tình.

Ngay tại lúc Phác Thái Anh ngẩn người, chai nước truyền đã sắp hết. Nàng giật giật tay, nghĩ muốn rút châm, lúc này, bỗng nhiên có một mặc nữ nhân mặc tây trang màu đen đi đến. Nàng ta không nói một lời nào mà chỉ nhổ kim châm trên tay Phác Thái Anh, đem bình nước truyền cùng kim tiêm ném xuống thùng rác kế bên. Từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Phác Thái Anh một cái hoặc là nói vài câu. Phác Thái Anh nhìn nàng rời đi, ngẩng đầu nhìn camera vừa mới được lắp lên, bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra, vẫn là không tín nhiệm mình?

Chân tay cứng ngắc, Phác Thái Anh từ trên giường đứng lên, chậm rãi hướng tới bên ngoài phòng. Bị Lạp Lệ Sa bắt về đây, nàng chưa bao giờ ra khỏi phòng này. Nàng đi ra mới phát hiện, nơi này cùng 5 năm trước cũng không có nhiều thay đổi lắm. Gian phòng của mình vẫn là ở cuối hành lang tăm tối, mà phòng của Lạp Lệ Sa vẫn ở bên cạnh.

Nghĩ đến phòng mình luôn sạch sẽ, còn có dưới ngăn kéo giường luôn được thay thuốc mới, Phác Thái Anh trong lòng hiện lên một tia ấm áp. Xem ra, 5 năm này, Lạp Lệ Sa cũng không ngừng tìm kiếm mình, thậm chí còn giữ lại gian phòng của mình. Chẳng sợ đối phương tìm mình về cũng không phải xuất phát từ thiện ý nhưng Phác Thái Anh cũng rất vui vẻ.

Cầm lấy tay vịn cầu thang đi xuống dưới lầu, ở dưới không có một bóng người. Nhìn ngoài cửa phòng ánh nắng rực rỡ, Phác Thái Anh bỗng nhiên muốn đi ra ngoài. Nghĩ như vậy, nàng hướng về phía cửa sau biệt thự. Nàng nhớ rõ, biệt thự này phía sau có một cửa thủy tinh, sau khi ra ngoài là một hoa viên nhỏ, nơi đó có ghế nằm nàng thích nhất, còn là nơi im lặng nhất trong biệt thự.

Nhưng mà, ngay tại lúc Phác Thái Anh đứng trước cửa thủy tinh muốn mở cửa đi ra ngoài, đã có 2 nam nhân mặc tây trang đen chắn trước mặt nàng. Chăm chú nhìn hai vệ sĩ mặt mũi âm trầm, đứng lặng im nhìn mình, Phác Thái Anh biết, đây là người Lạp Lệ Sa phái tới coi chừng mình.

"Có ý gì?"

Phác Thái Anh lạnh giọng hỏi. Trước kia nàng cũng qua việc này, chỉ biết trầm mặc bỏ đi. Nhưng mà, ngay tại lúc nàng quyết định thay đổi, nàng sẽ không còn là Phác Thái Anh yếu đuối vô năng. Nàng có thể tùy ý Lạp Lệ Sa khi dễ, cũng sẽ không giận Lạp Lệ Sa. Chính là, điều này cũng không có nghĩa Phác Thái Anh không có suy nghĩ của riêng mình. Nàng vì Lạp Lệ Sa mà trở nên kiên cường, không chỉ là 2 khẩu súng, mà ngay cả 200 khẩu, nàng cũng không sợ hãi.

"Phác tiểu thư, thật ngại, Lạp tiểu thư trước khi rời đi đã cố ý phân phó chúng ta chiếu cố ngươi. Nàng không hy vọng ngươi rời khỏi phòng ngủ, cho nên, xin hãy ngươi đừng để cho ta khó xử. Nếu ngươi cố ý muốn rời khỏi, chúng ta đành phải áp dụng một ít phương pháp để ngăn cản ngươi."

Nam nhân vừa nói, khẩu súng nhắm ngay chân Phác Thái Anh. Phác Thái Anh biết, nếu như mình cố ý rời đi, bọn họ sẽ không chút do dự nổ súng.

"Ừ, ta hiểu được, ta chỉ là đứng ở chỗ này một hồi, rất nhanh sẽ trở về phòng."

Phác Thái Anh nói xong, quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa thủy tinh ngẩn người. Hai vệ sĩ cũng không dám manh động, vẫn dùng súng chỉa về phía nàng. Chẳng qua, Phác Thái Anh thực lạnh nhạt, đưa lưng về phía khẩu súng, thật giống như người bị bọn họ dùng súng chỉ vào không phải là nàng.

Lúc này, một tiếng mèo kêu rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến. Phác Thái Anh tò mò tìm kiếm, rất nhanh liền nhìn thấy một con mèo nhỏ đáng yêu hướng về phía mình chạy tới. Con mèo nhỏ không lớn, ước chừng cao hơn hai mươi cm, cái bụng tròn vo, hiển nhiên là vừa ăn xong. Nó dùng con ngươi màu đen nhìn Phác Thái Anh chằm chằm, mắt khép mở qua lại chớp lên, bộ dáng đáng yêu lại nghịch ngợm.

Làm như nhìn thấy Phác Thái Anh cũng nhìn nó chăm chú, con mèo nhỏ vẫy vẫy đuôi, dùng đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt, lại ở trên đầu sờ sờ. Gặp nó đang sửa sang lại phần lông trên đầu hỗn độn, Phác Thái Anh cảm thấy được con mèo nhỏ tựa hồ như là có ý thức.

Sửa sang bộ lông xong, nó hướng về phía Phác Thái Anh đi tới. Phác Thái Anh ngồi chồm hổm trên mặt đất, cách cửa thủy tinh hướng nó vươn tay. Con mèo nhỏ cũng đi tới, cách cánh cửa nhìn Phác Thái Anh kêu meo meo. Nhìn tiểu sinh vật đáng yêu, Phác Thái Anh rất ngạc nhiên, trong biệt thự của Lạp Lệ Sa vì cái gì lại có mèo. Là nàng nuôi, hay là mèo bên ngoài đi lạc vào?

"Ta có thể đem nó ôm vào không?"

Mắt thấy con mèo nhỏ muốn lại gần mình, Phác Thái Anh hỏi hai vệ sĩ. Nhưng mà rõ ràng chỉ là một vấn đề đơn giản, hai người kia cũng là lộ vẻ ngượng nghịu. Bọn họ cũng biết, con mèo này là sủng vật của Lạp Lệ Sa, nếu có gì đó thất trách, bọn họ là trăm triệu lần không đảm đương nổi.

"Thật ngại, Phác tiểu thư, con mèo này là sủng vật của Lạp tiểu thư, chúng tôi không có quyền quyết định."

Vệ sĩ nói rất nhẹ nhàng nhưng trong đó ý cự tuyệt rất rõ ràng. Phác Thái Anh nghe qua, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng bỗng nhiên cảm thấy thực châm chọc, có lẽ, mình ở trong lòng Lạp Lệ Sa, còn không quan trọng bằng con mèo này à?

"Cho ôm vào đi."

Lúc này, thanh âm của người thứ 3 vang lên, đem không khí im lặng này đánh vỡ. Phác Thái Anh quay đầu lại liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang mặc quần áo hắc y đi đến, phía sau còn có Tằng Khả Hận cùng Lục Úy Lai. Nhớ không lầm thì đây là lần thứ 2 nàng gặp các hai người này.

Trong ấn tượng của Phác Thái Anh, lúc nàng 12 tuổi thì Tằng Khả Hận cùng Lục Úy Lai đã được Lạp Lệ Sa cứu trở về. Khi đó, hai người này luôn trầm mặc ít lời, Phác Thái Anh cũng rất rõ ràng các nàng cũng là người phải trải qua đau khổ như Lạp Lệ Sa. Cho nên, nàng không hỏi nhiều, để tránh gợi lại chuyện cũ chẳng tốt đẹp gì của Lạp Lệ Sa.

Theo thời gian trôi qua, Phác Thái Anh phát hiện Lạp Lệ Sa luôn cùng Lục Úy Lai thân cận. Nàng thừa nhận, ngay lúc đó mình ghen tị, nhưng nhiều hơn lại là hâm mộ. Hiện giờ, khuôn mặt Lục Úy Lai vẫn như xưa, chính là đã có không ít nét nữ tính, thành thục cùng mị lực mê người.

Nàng mặc váy dài màu trắng, ở bên hông là dây nịt màu đen, đem vòng eo mảnh khảnh làm nổi bật lên. Mái tóc quăn dài màu vàng nâu xoã ra trên bả vai, khuôn mặt tươi cười sáng lạn luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Thành thật mà nói, ngũ quan của Lục Úy Lai cũng không hoàn mĩ như Lạp Lệ Sa cùng Tằng Khả Hận, nhưng khi nhìn vào đều cảm thấy thực thoải mái.

Đúng vậy, Lục Úy Lai không phải một nữ nhân đáng sợ. Nàng ôn nhu giống như nước trong hồ, mọi thứ lạnh như băng đến gần nàng đều đã bị nàng làm cho yên tĩnh. Nhìn xong Lục Uý Lai, Phác Thái Anh đem tầm mắt dừng ở trên người Tằng Khả Hận. Năm năm không gặp, nữ nhân này trở nên càng thêm thành thục, yêu mị, trên người tà khí cũng nồng đậm rất nhiều.

Nhìn thấy miệng nàng còn ngậm một điếu thuốc, đang nghiền ngẫm đánh giá bản thân mình. Chẳng sợ cách tầng tầng khói thuốc, Phác Thái Anh cũng có thể thấy ánh mắt trào phúng của Tằng Khả Hận. Bất động thanh sắc đem lực chú ý thu hồi, Phác Thái Anh lại nhìn Lạp Lệ Sa, cuối cùng tầm mắt đứng lại trên người nàng.

Hai vệ sĩ được Lạp Lệ Sa cho phép, đem cửa thủy tinh mở ra, cho con mèo nhỏ tiến vào. Con mèo nhỏ vừa mới nãy còn hướng về phía Phác Thái Anh lấy lòng, nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền dùng móng vuốt cào cào chân Lạp Lệ Sa rồi cọ đầu vào chân nàng.

"Tô Tô, không cần làm loạn."

Nhìn thấy mèo nhỏ nghịch ngợm như vậy, Lạp Lệ Sa bắt nó ôm lên. Mặc dù là lời nói trách móc, nhưng trong đó lại tràn đầy cưng chìu. Xem con mèo nhỏ nằm ở trong lòng ngực Lạp Lệ Sa làm nũng, Phác Thái Anh đứng lên, ở trong lòng nghĩ... Làm con mèo nhỏ cũng là việc thực hạnh phúc.

Ngay tại lúc Phác Thái Anh ngẩn người, khe hở của cửa thủy tinh bị mở ra, lập tức, một con vật có hình thể khổng lồ tiến vào. Nó đen thùi, phía sau lưng có một cái mai cứng rắn, móng vuốt thật dày. Vì nó quá cồng kềnh nên bước đi thật vặn vẹo, lại không để cho người ta cảm thấy buồn cười, ngược lại như là đang đi tuần tra.

Liếc thấy Phác Thái Anh đang kinh ngạc, Lục Úy Lai đi lên phía trước, sờ sờ sinh vật to lớn, ngẩng đầu giải thích.

"Phác Thái Anh, đây là con rùa đen, nó kêu là Lạc Địch." Nghe Lục Úy Lai giải thích, Phác Thái Anh thế mới biết, nguyên lai này sinh vật khổng lồ này thật ra chỉ là con rùa.

Lạp Lệ Sa đem con mèo nhỏ buông ra, nó vui vẻ bước lên trên lưng con rùa, dùng móng vuốt ấn đầu rùa. Chính là con rùa này cũng không giận dỗi, ngược lại đem cái đầu mình chui vào trong mai. Bị đối xử như vậy, con mèo nhỏ nóng nảy, bắt đầu meo meo meo meo vòng quanh con rùa, rùa cuối cùng bị kêu đến phát phiền, rốt cục chui đầu ra, xoay người hướng tới hoa viên.

Nhìn hai động vật đáng yêu cùng nhau rời đi, Phác Thái Anh nghĩ muốn đi theo sau, đi tới cửa, bỗng nàng dừng lại. Nàng nhớ rõ, Lạp Lệ Sa không hy vọng mình rời khỏi phòng ngủ.

"Muốn đi ra thì đi đi."

Lúc này, vẫn không nói gì, Lạp Lệ Sa bất ngờ lên tiếng, nghe vậy, Phác Thái Anh nhìn nhìn nàng, trầm mặc xoay người rời đi. Chính là, lúc xoay người trong nháy mắt vẻ mặt thất vọng của Phác Thái Anh đã thay bằng sự hạnh phúc. Phác Thái Anh có thể cảm giác được, Lạp Lệ Sa đã thay đổi. Nàng đối với mình, rốt cục không hề lạnh lùng vô tình.

"Đại tỷ yên tâm làm cho nàng đi ra ngoài sao? Ngươi không sợ nàng chạy trốn, lại phản bội ngươi sao?"

Phác Thái Anh rời đi, Tằng Khả Hận tùy tiện ngồi vào ghế salon, lấy thuốc lá ra. Thấy nàng híp lại hai mắt, váy ngắn da báo làm nội y lộ ra. Lạp Lệ Sa cũng không trả lời nàng, mà đứng ở vị trí Phác Thái Anh vừa đứng.

Từ nơi này, nàng có thể thấy rõ ràng Phác Thái Anh ở bên ngoài có nhất cử nhất động gì. Người kia đang ngồi trên mặt cỏ, im lặng nhìn phương xa. Gió thổi khiến mái tóc dài của nàng rối tung, nàng vẫn bình tĩnh sửa sang lại. Chẳng sợ trên mặt nàng cũng không lộ vẻ sung sướng, nhưng Lạp Lệ Sa có thể nhìn ra, hiện tại Phác Thái Anh rất vui vẻ.

Kỳ thật, từ lúc Phác Thái Anh đứng ở trước cửa thủy tinh, nàng đã về đến biệt thự rồi, cũng nghe đoạn đối thoại của vệ sĩ và Phác Thái Anh. Thấy đối phương ngồi chồm hổm ở trước cửa, dùng cặp mắt cùng mình không chút khác biệt nhìn cảnh vật bên ngoài. Một khắc kia, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy trong lòng lên men, chua xót đến mức khó chịu. Cái loại cảm giác này, thật giống như lúc trước nhìn Lạp Hi gặp chuyện không may, chính mình lại bất lực. Có lẽ, Phác Thái Anh chỉ là muốn đi ra ngoài mà thôi, lại bị nàng gián tiếp cự tuyệt.

Phác Thái Anh giống như một đứa nhỏ khát vọng tự do, tâm nguyện duy nhất của nàng chính là ra khỏi phòng, nhìn quang cảnh bên ngoài. Lạp Lệ Sa cũng từng bị giam, lúc ấy nàng cũng có khát vọng tự do, muốn được bay lượn. Có thể dùng toàn bộ sinh mệnh để đánh đổi, cũng không chút sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro